Địa Ngục Trần Gian

Chương 5: Quay đầu



Nhìn thấy đám sương mù mấy người chúng tôi đều biến sắc, đến lúc này đứa ngốc cũng biết có chuyện không hay rồi, chỗ chúng tôi là vùng đất ven biển, nếu có sương mù thì còn mù mịt hơn Bắc Kinh rất nhiều lần, nhất là trong núi, không thể nhìn thấy gì trong vòng ba bước chân.

"Mau xuống núi, không thì sương lên, chúng ta sẽ không đi được nữa." một người lên tiếng.

Chúng tôi nhanh chóng di chuyển, dựa vào thế sương giăng, nhiều nhất nửa tiếng nữa sương sẽ phủ kín đến sườn núi.

Nhưng vì phải chăm sóc cho lão bà, bọn tôi cũng không thể đi quá nhanh, bà lão sau khi rời khỏi cái giếng khô càng lúc càng kỳ lạ, lúc đó thấy chúng tôi gấp rút đi nhanh hơn, lại không ngừng nói nhảm: "Vô dụng thôi, chạy không thoát, ai đã nhìn vào trong giếng, đều phải chết ở nơi đây."

Mấy người đã nhìn vào giếng bị bà lão làm cho kinh khiếp, trong đó có một người quát lên: "Nếu không phải là bà bảo chúng tôi đến đây thì chúng tôi có xảy ra chuyện không?"

Một người quát nạt, mấy người khác đã nhìn vào giếng cũng không kìm chế được cảm xúc nữa, từng người bắt đầu oán thán.

Tôi nghe vậy chỉ thấy buồn cười, trước đó lão bà đã nói rõ ràng không được nhìn, tự mình không ngăn được tính tò mò nhìn rồi, ngược lại còn trách cứ bà lão.

Nhưng đi một đoạn, đám sương mù không còn lan lên nữa, điều đấy cũng làm tôi thở phào nhẹ nhõm, sương mỏng như này cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Đang đi đột nhiên có người kéo vạt áo của tôi, tôi quay lại nhìn thì ra là lão bà, cùng với bà còn có mấy người giống tôi trước đó không nhìn vào giếng, tôi đang định hỏi bọn họ làm gì vậy, thì bà lão đưa tay ra ám hiệu im lặng.

Tôi ngẩn người, trong giây lát vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra, sau đó có người chỉ về phía sau lưng tôi, tôi nghiêng đầu nhìn một cái, chết lặng.

Mấy người hồi nãy nhìn xuống giếng không biết trúng phải thứ tà gì, không ngừng đi vòng quanh một chỗ, tôi định tiến đến gọi họ thì bị bà lão ngăn lại, bà ấy lắc lắc đầu, nói nhỏ: "Nếu không muốn chết thì đừng qua đó!"

Tôi nhìn lại trong mấy người đó có anh họ tôi, thoáng chốc không biết nên làm thế nào, tôi không thể nào bỏ lại anh họ, chỉ biết bản thân mình, quay về làm sao tôi đối mặt với thím được đây, tôi hít một hơi, hỏi nhỏ rốt cuộc là thế nào.

"Bọn họ bị thần núi giam lại rồi, đụng vào thần núi, một người cũng đừng hòng thoát được!" lão bà thần bí trả lời.

"Ồ." Tôi cũng không biết làm sao, ngây người tại chỗ.

Còn lại vài người đều lo sợ, một người trong nhóm lên tiếng: "Vậy chúng tôi không nhìn thì có thoát được không?"

"Nếu vận may tốt, đi đường nhỏ thì có khả năng thoát được." lão bà trả lời, "Đi thôi, muộn hơn thì không đi được nữa đâu."

Mặc dù trong lòng tôi rất muốn đi theo lão bà, đã là người ai chẳng sợ chết, chuyện đã trở nên kỳ lạ thế này, sống sót mới là điều quan trọng, nhưng anh họ tôi dù nói là cùng tôi trưởng thành cũng không quá, vậy nên tôi hít một hơi thật sâu, nhìn bà lão nói: "Mọi người đi trước đi, tôi đi cứu bọn họ, vì tôi không bị trói buộc nên tôi có thể dẫn bọn họ rời khỏi đây."

"Cậu muốn chết à!" một người lên tiếng

Tôi lắc đầu, "Dù bây giờ đi khỏi, coi như có thể sống sót, nhưng phần đời còn lại sẽ phải sống trong hối hận."

"Cậu thật sự muốn đi cứu bọn họ?" bà lão nhìn tôi hỏi.

"Dạ" Dù trong lòng sợ hãi nhưng tôi cố dùng sức gật đầu.

"Cầm lấy cái này, khi nào bị lạnh thì rắc nó ra, trên người ta hiện chỉ còn chừng này, có thể thoát được hay không, đành xem số mệnh của cậu thôi!" nói rồi bà lão lấy từ trong túi ra một nắm gì đó, tôi nhìn lại thì ra là đậu tương,

Mặc dù không biết đậu tương này có tác dụng gì, nhưng đến giờ tôi đã tin lão bà cũng biết một số chuyện nên cầm thứ này chắc chắn không hại gì, tôi liền đỡ lấy đậu tương từ tay lão bà.

Mọi người cùng bà lão đi rồi, còn lại mình tôi nhìn sang bốn năm người kia vẫn đang đi vòng tròn, nói không sợ là nói dối, nhưng lúc này cứu người so với sợ hãi hiển nhiên quan trọng hơn, tôi hít sâu một hơi, đi về phía trước mặt, nói cũng lạ, tôi đi qua đó dường như bọn họ không hề nhìn thấy, vẫn đi vòng tròn tại chỗ, tôi đi đến bên cạnh đập vào lưng anh họ, giờ anh ấy mới có phản ứng, vẻ mặt hoảng sợ quay lại nhìn tôi: "Cậu vừa đi đâu vậy? Sao không thấy ai nữa?"

"Tôi cũng không biết." tôi không thể nói chuyện của lão bà cho họ biết, vì không có tác dụng gì ngoại trừ làm họ thêm hoảng sợ.

Hơn nữa đúng lúc tôi đáp lời bọn họ thì phát hiện màn sương mỏng đã trở nên dày hơn, nhưng anh họ và mấy người kia đều không có phản ứng gì, nghĩa là trong mắt họ màn sương đã mù mịt như vậy rồi, như vậy cũng có nghĩa là, thần núi mà lão bà nói đã coi tôi cùng một đám với bọn họ, giờ tôi không thấy rõ đường nữa, tiếp tục đi cùng họ, nhưng cũng chỉ có thể đi vòng tròn, lúc này tôi thấy hối hận, dây thần kinh co giật, tự dưng lại đi vào chỗ chết, còn chưa đủ rắc rối sao!

"Bỏ đi, vùng đất này đầy tà khí, thật hối hận vì đã nhìn xuống giếng, đã không nhìn thấy gì lại còn thiệt thân." Anh họ cất tiếng.

Mấy người khác cũng gật đầu, chỉ có cái người nhìn đầu tiên là không nói gì, tôi để ý khuôn mặt anh ta ngày càng nhợt nhạt, trông không tốt lắm.

Chắc chắn anh ta đã nhìn thấy gì đó dưới giếng, không thì đã không như vậy, bây giờ so với cứ cắm đầu đi mà không biết gì, thà rằng hỏi cho rõ ràng, tôi đi đến hỏi anh ta: "Rốt cuộc anh đã nhìn thấy gì dưới đáy giếng, chắc chắn là anh đã nhìn thấy gì rồi! Không thì sẽ không như này!"

Anh ta bị tôi để ý, lúc này mới hoàn hồn, lắc đầu như điên, hét lên: "Tôi không thấy gì cả, cậu đừng hỏi, đừng hỏi tôi!"

Nói rồi, người đó như phát điên, chạy lên phía đỉnh núi, chúng tôi vội vàng chạy lại giữ, nhưng sức anh ta quá mạnh, mấy thanh niên trai tráng chúng tôi cũng không giữ nổi, để anh ta chạy đi mất!

"Làm sao bây giờ?" anh họ quay ra nhìn tôi, "trước đây đi học, cậu thông minh nhất, cậu nghĩ cách gì đi."

Tôi có thể nghĩ ra cách gì chứ, nếu không vì cứu anh, tôi đã sớm đi khỏi đây rồi!

Nhưng tôi lại không thể nói với anh ta như vậy, chỉ có thể nhẫn nhịn cười trừ, nói với mọi người: "Anh ta chắc chắn biết chuyện gì đó, bây giờ chúng ta không xuống núi được, chi bằng đi theo anh ta, chắc chắn anh ta đã biết được chút ít."

"Sao lại không xuống núi được? Chẳng phải chúng ta đang đi đây sao?" Có người không bằng lòng, hiển nhiên anh ta không muốn quay lại cái nơi nguy hiểm và kỳ quái đó.

"Anh không nhận ra mình chỉ đang đi vòng tròn một chỗ sao?" tôi nhìn anh ta.

Nghe tôi nói vậy bọn họ mới sực tỉnh, nhìn lại xung quanh phát hiện bản thân thật sự đang đi vòng quanh một chỗ, lúc này cả đám mới ý thức được truyền thuyết ma che mắt là có thật.

"Đi thôi" anh họ vỗ vai tôi, dự định cùng tôi đi tìm cái người phát điên kia, anh họ đứng đằng sau, mấy người kia cũng bước sang đi cùng!

Người lên tiếng lúc nãy cười nhạt nói: "Các người muốn đi vào chỗ chết tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng sẽ đi theo đường xuống núi!"

Nói rồi anh ta đi theo hướng xuống núi, chúng tôi nhìn nhau, nhưng nghĩ lại anh ta có đi vòng quanh ở đây cũng không gặp nguy hiểm gì, chúng tôi đi tìm người điên kia trước, quay lại thì chắc anh ta vẫn đang đi xung quanh đây thôi, đến lúc đó cùng nhau bàn chuyện cũng không muộn.

Vậy nên tôi cùng anh họ và mấy người kia đi về phía đỉnh núi.

Đường xuống núi sương mù ngày càng dày, nhưng hướng lên trên đỉnh núi thì lại không có vấn đề gì, đám người chúng tôi dễ dàng theo đường núi đi lên, vừa đi được một đoạn, từ trên núi truyền xuống một tiếng la hét thảm thiết.

"Đừng, đừng giết tôi, cầu xin cô, đừng giết tôi! Tôi vô tội!"

Tôi mãi mãi không quên được âm thanh đó, nó giống như nỗi sợ hãi tận cùng bị xé nát, đầy sự tuyệt vọng và khát vọng được sống sót!

Cùng lúc đó, một luồng khí lạnh lẽo dữ dội cuốn về phía chúng tôi.