Địa Ngục Trần Gian

Chương 55: Vân Nam




Phan Gia Viên, phố đồ cổ là nơi những tên lừa đảo và ăn cắp hoành hành, ở nơi này, bạn có thể móc ra được những thứ tốt nhất, đương nhiên tám mươi phần trăm bị mắc bẫy, trên thế gian này chẳng có mấy người được may mắn, nhiều người lại trở nên khốn khổ hơn, và cơ hội tốt cũng không tự nhiên mà xuất hiện.

Trong một cửa tiệm đồ cổ, tay bán hàng mân mê chiếc nhẫn ngọc đeo trên tay, miệng ngâm một chiếc tẩu thuốc quý giá mà nghe nói Đỗ Nguyệt Sanh đã từng dùng qua, trong tiệm đồ cổ nhỏ bé ngập tràn khói thuốc.

Hắn ngồi trên ghế bành đung đưa, khuôn mặt hút thuốc đầy hưởng thụ.

Lúc này một người ăn mặc quê mùa bước vào, vừa nhìn là biết đó là một nông dân tuổi trung niên. Bụng của ông ta phát ra tiếng lạch cạch, bất kể ai nhìn vào cũng thấy trong bụng ông ta có chứa đồ.

Thần sắc ông ta có vẻ lo lắng, xem ra rất cuống quýt, sau khi bước vào tiệm, cảm giác đó mới biến mất.

Tên bán hàng cứ luôn nghịch chiếc nhẫn ngọc trên tay lúc này cũng mở mắt, nhìn gã nông dân nói: "Làm xong rồi?"

"Đương nhiên, không biết tôi là ai à, thứ đồ nhỏ thế này, muốn làm được không phải quá đơn giản hay sao, nhưng quá trình cũng có chút nguy hiểm, nên là..." gã nông dân nhìn tên bán hàng cười cười.

"Tiểu Hồng, lấy một vạn tiền mặt cho hắn." tên bán hàng lên tiếng.

Tôi vâng dạ, rồi từ ngăn tủ bí mật của ông chủ lấy ra một vạn tiền mặt đưa cho gã trung niên.

"Tôi nói này ông chủ, nhân viên mới của ông trông thật lạ, tóc tai sao lại bạc trắng hết rồi?" gã trung niên vui vẻ cất tiền vào trong túi, rồi từ trong lòng lấy ra một thứ đồ được bọc trong vải.

Tôi đỡ lấy đồ vật đó, mở ra xem, bên trong là một con dao găm màu đen, toàn thân màu đen, trông có vẻ rất kỳ quái.

"Bọn thanh niên bây giờ đều thích để tóc cá tính, nhuộm tóc như vậy cũng chẳng là gì." Chủ cửa hàng lãnh đạm nói: "Lúc ngươi đến đây không có ai theo sau chứ."

"Ông đi hỏi khắp cái Bắc Kinh cũ này xem, có ai có thể theo kịp Hồ Tam tôi đây, không phải tôi khoác lác, đã lăn lộn bao nhiêu năm ở chốn Phan Gia Viên này rồi, bản lĩnh này không phải nói phét với ông." Hồ Tam nói.

Tôi nhìn Hồ Tam, đương nhiên tôi có quen biết ông ta, chính là một lão ranh ma, bình thường thích ăn cắp vặt, có lúc thật sự thiếu tiền thậm chí còn đi bới mộ người ta, nhưng cũng thực sự có chút bản lĩnh, lần trước tôi đã tận mắt nhìn thấy lão ta ăn trộm một cái ví tiền, chủ nhân của cái ví là một lão trông có vẻ giàu có, ba bốn tên vệ sĩ xung quanh cũng không chặn được tên ranh ma như khỉ.

Ba tháng trước Bạch Hồ đưa tôi tới đây, anh ta nói trước đây Giang Lưu có ở đây một thời gian, cửa hàng này thậm chí còn có cổ phần của Giang Lưu, kêu tôi ở lại đây một thời gian xem xem có nhớ ra được điều gì không.

Nhưng tất nhiên không có tác dụng gì hết.

Từ sau khi chuyện xảy ra, Tiểu Phật Gia biến mất như không khí, sau khi tôi tỉnh lại, tóc cũng ngày càng bạc đi, cho tới tận khi tôi đi khỏi nhà Bạch Hồ, thì đã bạc giống như anh ta, cả đầu bạc trắng, tôi đoán là vì trước đó tuổi thọ của tôi đã bị Tiểu Phật Gia hút cạn, nên kể cả sau khi uống rượu vĩnh cửu tóc cũng không thể hồi phục lại được nữa.

Chờ Hồ Tam đi rồi tôi mới tò mò hỏi chủ cửa hàng: "Ông chủ, sao ông lại bảo Hồ Tam đi trộm con dao găm này, trông nó không đáng với trị giá một vạn."

"Thứ này trong mắt những người hiểu được nó, không chỉ đáng giá một vạn đâu." Chủ cửa hàng mân mê con dao găm mỉm cười nói tiếp: "Bạch Hồ đưa ngươi tới đây có lẽ cũng đã nói với ngươi về vĩnh dạ."

"Đương nhiên là biết, trước đây tôi với Tiết Dương từng dây với vĩnh dạ mà gây ra họa, Bạch Hồ chính là người giải quyết rắc rối đó." Tôi gật đầu cười cười.

"Con dao găm này, chỉ có người trong vĩnh dạ mới có, mỗi lần nhiệm vụ đều khắc trên dao găm, lúc nhận nhiệm vụ, đều thông qua dao găm mà sắp xếp thân phận tương ứng." chủ cửa hàng nói.

Tôi chau mày hít một hơi rồi hỏi: "Con dao găm này không phải toàn bộ đều màu đen sao? Cơ bản là không nhìn rõ gì cả, sao có thể nhìn thấy thông tin chứ?"

Ông chủ cửa hàng cười: "Tất nhiên là phải có kỹ xảo rồi."

Nói rồi chủ cửa hàng từ trong tủ lấy ra một thanh chiếu sáng, soi lên cây dao găm màu đen đó, không ngừng điều chỉnh độ sáng, rất nhanh, trên dao găm đã hiện ra một hình ảnh bằng máu đỏ.

Nói là hình ảnh, chi bằng nói đó là văn tự, một loại chữ viết vô cùng phức tạp, so với những loại chữ khác tôi đã từng xem qua phức tạp hơn rất nhiều, nét vẽ thậm chí nhiều hơn ba bốn mươi nét.

Chủ cửa hàng soi được chữ đó liền chầm chậm vẽ lại lên giấy, sau đó nhìn ngắm tờ giấy hồi lâu, không biết suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau, chủ cửa hàng đi lên lầu lấy xuống vài quyển sách, rồi ngồi đó tra cứu, dường như đang tìm kiếm một loại ký hiệu nào đó.

Lúc đó lại có người đi đến, tôi đang định nói hoan nghênh, nhưng sau khi nhìn thấy người đó thì liền ngậm miệng lại, người đến là Bạch Hồ.

Bạch Hồ bước vào nhìn tôi một cái rồi hỏi: "Nhớ ra được gì chưa?"

Tôi lắc lắc đầu, "Chỉ cảm thấy nơi này rất quen thuộc, có lúc đồ đạc để chỗ nào, tôi rõ ràng không biết nhưng lại nhanh chóng tìm thấy được, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ lại thì không nhớ ra được gì hết."

Đôi mắt vàng kim của Bạch Hồ lướt qua tôi rồi nói: "Xem ra nơi này không có tác dụng gì, phải nghĩ cách khác thôi."

Tôi gật đầu: "Tôi cũng thấy như vậy, nhưng có thể cảm thấy được, những ngày qua, trong cơ thể không ngừng tăng thêm huyết khí, mặc dù không bằng với ngày hôm đó ở thôn Giang Kỵ, nhưng so với tôi lúc bắt đầu đã tốt hơn rất nhiều, xem ra năng lực lúc trước rất nhanh sẽ quay trở lại.

Bạch hồ nghiêng đầu tôi qua xem huyệt huyệt thái dương: "Huyệt thái dương đã nổi lên, xem ra tu dưỡng mấy tháng qua đã có tác dụng rồi, mặc dù tạm thời không nhớ ra được gì, nhưng ít nhất cũng có giúp đỡ cho hành động sau này.

"Ở đây không được vậy tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?" tôi hỏi lại.

"Vân Nam." Bạch Hồ lạnh giọng nói, "Nếu yên lặng không giải quyết được vấn đề, vậy chúng ta sẽ đi lại một lượt những nơi hắn ta từng đi qua, xem xem có thể nhớ ra được gì không."

Tôi ngẩn ngơ, Bạch Hồ nói rất có lý, "Là du lịch đơn thuần, hay là..."

"Chắc chắn là có hành động chứ, lần này chúng ta sẽ lưu lại ở một Miêu gia trại, chuẩn bị đi, vé máy bay tôi đã đặt sẵn cho cậu rồi." Bạch hồ nhìn tôi nói.

Tôi dừng lại, sau cùng nói ra chuyện mà mấy ngày hôm nay tôi vẫn cứ phiền não: "Anh nói, Thái sơn phủ Quân sát thật sự có thể hồi sinh Giang Tiểu Thơ đúng không?"

"Thật." Bạch Hồ lạnh lùng nói.

Tôi hít sâu một hơi, sau cùng đã nghe được câu trả lời chính xác, tự nhiên thở phào, tôi cảm thấy hành động của bản thân hiện giờ trong mắt người khác chắc chắn rất kỳ quái, có ai lại một lòng muốn mình chết đi, lại còn nhiệt huyết đến vậy.

"Vậy tôi lại hỏi thêm một câu nữa, anh nói Giang Lưu kia, thật sự biết Thái sơn phủ Quân sát sao? Hắn đã dùng qua chưa?" tôi lại hỏi.

"Không biết, tôi từng nghe hắn nói, người chết muốn hồi sinh lại, chỉ có thể dùng Thái sơn phủ Quân sát, chỉ là trả giá rất lớn, tôi không chắc hắn có biết hay không, nhưng nhiều năm qua, tôi chỉ nghe một mình hắn nói vậy, hơn nữa năm đó, tôi đã từng nghe ngóng, kể cả là âm dương sư chính thống ở tận Nhật Bản xa xôi, không ai biết đến Thái sơn phủ Quân sát, cũng có nghĩa là đó chính là cách duy nhất hồi sinh Giang Tiểu Thơ, mặc dù tôi không chắc tỉ lệ thành công là bao nhiêu." Bạch Hồ bất ngờ nói rất nhiều.

Tôi gật đầu, vậy là đủ rồi, cho dù chỉ có một phần nghìn cơ hội, cũng là có hy vọng rồi!

Đúng lúc đó, chủ cửa hàng đang ngồi đó lật giở tài liệu đột nhiên vui mừng kêu lên: "Tôi biết kế hoạch lần này của vĩnh dạ rồi, cũng không biết rốt cuộc là trong vĩnh dạ có lão tử nào chết, mấy năm nay vẫn luôn tìm cách trường sinh, lần này thật sự đã bị bọn họ tìm thấy phương pháp trường sinh mới tại vùng đất này!"

"Vân Nam!" chủ cửa hàng đột nhiên nói: "Không ngờ đám chơi trùng độc đó lại thật biết chơi, đến cả trường sinh cũng luyện ra được rồi!"

Tôi sững người, quay đầu lại mặt đối mặt với Bạch Hồ.

Điểm đến của chúng tôi dường như cũng là Vân Nam, chỉ hy vọng không trùng hợp đến vậy, lại đụng độ với lũ quái vật đáng sợ đó.