Chuyện bắt đầu từ tháng trước, vị trí của trại Mộc gia, mặc dù phong cảnh rất đẹp, nhưng lại có một điểm không được tốt, ở phía nam trại là một mảnh đất mộ, đã tồn tại từ trước đến nay, nghe Mộc Trát nói, khi người nhà Mộc gia đến nơi này, phần mộ vô danh đó đã ở đấy rồi.
Sau này người nhà Mộc gia chuyển đến, không hề động đến phần mộ vô danh, có người chết cũng tự động chôn cất tại đấy, tất cả đều rất bình thường, đương nhiên những chuyện bình thường này là trước khi xảy ra chuyện vào ngày hôm đó.
Bắt đầu nói từ một người trong Mộc trại tên Mộc Ha, anh ta là một tên ranh ma trong trại, bố mẹ mất sớm, anh ta đã sớm rời khỏi trại, bước chân vào xã hội, coi như là người duy nhất của Mộc trại còn chưa học xong tiểu học.
Hai năm trước, Mộc Ha quay trở về, đem theo rất nhiều tiền, còn lái cả xe ô tô con, chỉ là nhiều người để ý thấy Mộc Ha ra ngoài hai năm, thì tay đã bị mất đi một ngón.
Người trong trại đều cho rằng Mộc Ha ra ngoài lăn lộn xã hội, bị kẻ thù chặt đứt tay, nên quay về trại để lánh nạn.
Nhưng từ khi Mộc Ha trở về, trong trại liền có chút thay đổi, Mộc Ha đưa cho trưởng trại năm vạn, muốn mua một miếng đất ở khu mộ để xây nhà, xây trong vòng một năm, trong thời gian một năm đó, bất luận là ban ngày hay ban đêm âm thanh trên mặt đất đều không hề bị gián đoạn.
Nghe tới đây tôi đã cảm thấy có điều không đúng rồi, tên Mộc Ha đó, tám phần là ra ngoài trộm mộ, nhưng huyệt mộ nào cũng có cơ quan rất nguy hiểm, vì thế nên bị đứt một ngón tay, nhưng cũng kiếm được không ít, lần này trở về, đoán rằng đã chuyển mục tiêu sang khu mộ hoang bên cạnh Mộc gia trại, như lời của Mộc Trát khu mộ hoang đó đã tồn tại từ rất lâu rồi, chỉ cần kiếm ra được vài thứ đồ, chắc chắn sẽ là những món đồ đáng tiền.
Còn tiếng công trình phát ra ngày đêm, tôi đoán rằng Mộc Ha ban ngày xây nhà, đêm đến trưng cái biển xây dựng, nhưng thực ra ở đó đào bới mộ.
Mặc dù số mộ hoang đó không có ai là nhân vật lớn, nhưng chỉ cần có chút đồ, cũng vẫn đáng giá, quan trọng hơn là, Mộc Ha bị đứt mất một ngón tay, thân thủ không còn như trước, nên dù đám mộ đó nhỏ bé, nhưng lại an toàn, vì không có nhiều cơ quan lộn xộn.
Cứ vậy làm trong một năm, người trong trại cũng cảm thấy kỳ lạ, nhà của Mộc Ha làm gì mà tới tận một năm đến cái nền cũng chưa làm xong, cho nên một đêm, mấy thanh niên to gan lớn mật rảnh rỗi liền đi tìm hiểu xem thế nào.
Lúc đến vừa hay nhìn thấy Mộc Ha chui từ trong hố mộ ra, không biết Mộc Ha đã giải thích thế nào, nhưng từ đó về sau, lại thấy mấy người bọn họ đi theo Mộc Ha.
Đông người thì chuyện càng dễ lộ ra, nhanh chóng người trong trại đều biết đám người đó đào mộ tổ, nhưng cũng coi như đám người Mộc Ha còn có lương tâm, chỉ đào những phần mộ đã tồn tại từ rất lâu trước đó, còn mộ tổ tiên của người trong trại thì không đụng đến, vậy nên mặc dù người trong trại đều thấy việc làm của bọn họ phản cảm nhưng cũng không quan tâm quá nhiều.
Đương nhiên đến đây vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, vào hai tháng trước Mộc Ha cùng đám thanh niên đã đào hết sạch những phần mộ đó lên, Mộc Ha chiếm một nửa vì hắn ta còn phụ trách tiêu thụ những thứ đào lên được, nhưng cho dù vậy mỗi người còn lại cũng chiếm được mười phần trăm, nửa năm trời cũng kiếm đủ, mỗi người bình quân kiếm được khoảng hai mươi mấy vạn.
Nhà nhà đều có xe con đi, những người khác trong trại nhìn thấy đều ganh tị, nhưng một là những phần mộ ngoài đó đều đã bị đào lên hết rồi, hai là mặc dù ganh tị, nhưng để làm chuyện này cũng cần phải có gan, tất nhiên bọn họ không dám, cho nên cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn đám người Mộc Ha kiếm tiền.
Con người ta một khi đã nếm được vị ngọt thì ham muốn là vô tận, câu nói này vào thời điểm nào cũng đúng, đám người Mộc Ha nhìn thấy nguồn thu ở đây thực sự quá lớn, dừng thu nhập lại cả đám bắt đầu chú ý đến phần mộ của tổ tiên Mộc gia trại, phải biết là trong số mộ phần đó bao gồm cả người nhà đám người Mộc Ha, nhưng lợi ích đầy cám dỗ khiến bọn họ đâu có suy nghĩ được nhiều, trong một đêm sau khi quyết định liền trực tiếp bắt tay vào làm.
Lúc đầu người trong trại chưa phát hiện ra điều gì, nhưng theo thời gian mới phát hiện đám người Mộc Ha không những không ngừng thu nhập, mà còn kiếm được nhiều hơn trước.
Một vài người già trong trại cùng với viên quan chức đi xem xét, bị đám người trẻ tuổi đó làm cho tức chết, hóa ra số mộ phần của tổ tiên đã bị đám người Mộc Ha đào lên một nửa rồi, đám người mất trí điên cuồng này đến cả mộ của tổ tiên cũng dám đào lên, khiến cho người trong trại không chịu nổi nữa rồi.
Vì mọi người đã ganh tị với thu nhập của đám người Mộc Ha, hơn nữa số mộ bị đào lên ai mà biết được có tổ tiên của mình trong đó hay không, cho nên một tháng trước, người trong trại đã tập trung lại, gọi đám người Mộc Ha tới, chỉ trích bọn họ không nên làm như vậy, đụng đến mộ tổ tiên là không đúng.
Nhưng đám người Mộc Ha sớm đã bị lợi ích làm mờ mắt, đâu còn có thể nghe nhiều như vậy, nhìn thấy người dẫn đầu là viên quan chức, Mộc Ha trực tiếp lấy súng săn dí vào đầu ông ta, cười khẩy: "Lão già, có phải ông muốn chết không, dám dẫn dắt nói chuyện đúng sai với bọn ta? Tin ông đây một phát bắn chết ngươi không."
Mộc Ha ở lại trại cũng đã một thời gian dài, đám người trẻ tuổi sớm đã phục tùng theo hắn, cho nên hắn mới trở nên huênh hoang ngang ngược như vậy.
Viên quan chức bị Mộc Ha làm cho tức run, chỉ vào Mộc Ha lớn tiếng mắng chửi đào mộ tổ tiên trong trại rồi sẽ phải chịu báo ứng.
Nào ngờ Mộc Ha nghe viên quan nói vậy liền cười phá lên: "Tổ tông biết được đồ vật họ để lại có thể giúp đỡ được chúng tôi, vui mừng còn không hết, làm gì có chuyện báo ứng."
Những người khác trong trại thấy Mộc Ha làm vậy, cũng không dám hó hé gì nữa, phải biết rằng đám người trẻ tuổi đó đa số đều ra ngoài làm việc, còn sót lại đều đã bị Mộc Ha thu mua rồi, nói Mộc Ha là chủ đất của trại này cũng không quá.
Bọn họ già yếu bệnh tật sao có thể đấu lại với Mộc Ha.
Cho nên lần đầu họp bàn chỉ trích coi như kết thúc với sự thất bại của những người lớn tuổi, đến ngày hôm sau, đám người Mộc Ha không những không rút kinh nghiệm mà ngược lại còn đào mộ cha của viên quan lên, lấy hết đồ đạc trong đó không nói làm gì, lại còn đem thi thể của cha ông ta vứt ở trước cửa nhà, bên trên còn rải đầy phân bò phân ngựa.
Sáng sớm đó viên quan chức thức dậy đánh răng, nhìn thấy khung cảnh như vậy, tức ộc máu, đêm đó tự sát chết.
Nghe Mộc Trát nói, sau khi viên quan chết, đám người Mộc Ha còn ăn mừng uống rượu, nói gì mà cuối cùng lão già cản đường cũng chết rồi.
Người trong trại chỉ có thể tức giận mà không dám nói gì, kể cũng lạ, từ sau khi viên quan chết, vận khí của đám người Mộc Ha cũng tồi tệ đi, khi tiếp tục đào bới không phải trống rỗng thì cũng chỉ còn mỗi cái xác khô, chẳng có gì hết.
Cuối cùng chuyện kỳ lạ cũng xảy ra.
Sau ngày mai táng cho viên quan chức, Mộc Trát cùng đám người đào một ngôi mộ, phần mộ này trông rất xa xỉ, không rõ trên bài vị rốt cuộc viết gì, nhưng chỉ riêng hành lang và phòng chính đám người Mộc Ha đã kiếm được mười mấy vạn.
Đây là phi vụ kiếm được đầu tiên sau bao nhiêu ngày, đám người Mộc Ha đều vui vẻ, cảm thấy chính vì viên quan báo hại mình bao nhiêu ngày trời không kiếm được đồng nào.
Sau một hồi bàn bạc, cả đám quyết định không mở quan tài ra vội, mà đi đào mộ viên quan kia lên trước, rồi lấy xác của ông ta cho chó ăn.
Kết quả đám người đi đào mộ viên quan lên phát hiện huyệt mộ chỉ có một cái quan tài mở nắp, thi thể của ông ta không biết đâu mất rồi!
Cả đám bị dọa một phen vội vã lùi lại, sau cùng vẫn là Mộc Ha làm yên lòng mọi người, nói rằng chắc chắn người nhà viên quan biết trước bọn họ sẽ báo thù nên không đặt thi thể viên quan vào trong, định giả thần giả quỷ dọa nạt bọn họ.
Nghe Mộc Ha nói vậy, cả đám mới yên tâm, đã không báo thù được, chỉ đành quay lại mở nắp quan tài kia, nhưng phàm là người hiểu chuyện đều biết rằng, thứ đồ quan trọng nhất chắc chắn sẽ đặt trong quan tài cùng với chủ nhân, những thứ bên ngoài đã đáng giá mười mấy vạn, vậy trong quan tài phải đến trăm vạn không chừng!
Cả đám với tâm trạng thấp thỏm cậy quan tài lên, sau khi mở ra liền bị thứ trong quan tài dọa cho khiếp vía.
Bên trong là một thi thể phụ nữ sống động như thật.