Phi, một cậu thanh niên mười tám tuổi đang hết sức sững sờ khi nhìn thấy nội dung trên màn hình điện thoại. Hai mắt cậu trợn tròn, người hơi run rẩy và miệng há ra như muốn nói gì đó nhưng không thể cất thành tiếng.
Tài khoản của bạn đã bị khóa vĩnh viễn.
Suốt gần một năm trời, cậu không ngừng dịch truyện manga, không ngừng đăng truyện manga giúp web có nhiều lượt theo dõi, trở thành web truyện manga lớn nhất Việt Nam.
Thế nhưng hôm nay, tài khoản gần như đứng đầu bảng xếp hạng hàng tuần, hàng tháng đã bị khóa không rõ nguyên nhân. Hơn 150.000 lượt thích, gần lọt vào top mười bảng all.
Với con số lượt thích khủng đạt được trong gần một năm là quyết tâm, nỗ lực đứng top một của Phi. Mà giờ đây sự quyết tâm, nỗ lực đó toàn bộ là vô ích.
"Đùa à?"
Tay run đến mức không cầm được điện thoại. Khuôn mặt cậu lúc này trông rất khó coi. Phi nhanh chóng nhặt lên lại chiếc được thoại vừa rơi, muốn nhắn ngay đến một người, cũng là người duy nhất cậu có thể liên lạc.
"Tài khoản của tớ bị khóa rồi, phải làm sao đây?"
Chưa đầy mười giây sau, cậu nhận được phản hồi. "Bị khóa? Tài khoản manga ấy hả?"
"Phải, cậu vào kiểm tra diễn giúp tớ với."
"Chờ tớ tí."
Tin nhắn phản hồi lại sau chưa đầy hai phút.
"A, cậu."
"Sao rồi?"
"Cậu đăng CP?"
"Cậu nói gì đấy? Tớ đăng hồi nào?"
"Có đứa tố cáo cậu kìa."
Phi toát mồ hôi, trong mình đầy câu hỏi. Cậu nhanh chóng chuyển từ ứng dụng nhắn tin qua Discord, vào nhóm chat của team mình.
Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cậu nhận ra mình không còn trong nhóm chat của team.
Loay hoay với điện thoại không làm được gì cho nhanh, Phi bật nút nguồn laptop thường dùng để edit manga lên. Cậu đăng nhập bằng một tài khoản Discord khác, thử vào nhóm chat của mình bằng link lời mời nhưng link không hoạt động, dường như nó đã bị gỡ. Phi bực mình, đoán rằng chính tụi này là nguyên nhân khiến tài khoản mình bị khóa.
Gãi đầu, bứt tóc, khó chịu không giải quyết được gì. Phi gọi điện ngay đến Thái, đứa nãy giờ nhắn tin với cậu.
"Trời ơi, tớ bị chơi rồi cậu ơi. Tụi trong team tớ nó chơi tớ rồi."
"Ý cậu là bài viết đăng CP không phải do cậu đăng à?"
"Chứ cậu nghĩ tớ đăng?"
"Có khi."
"Cậu thôi đi. Tớ bực chẳng biết làm gì.. Cậu giúp tớ với. Cậu vào nhóm chat khốn khiếp đó xem tụi nó đang làm gì đi. Trời ơi biết vậy không đưa tài khoản cho tên khốn Đức, giờ hối hận chả kịp. Ai ngờ nó làm vậy với tớ, còn đuổi tớ đi. Cậu mau vào xem giúp tớ đi."
"Được rồi, tớ giúp. Cứ bình tĩnh lại đi, có gì tớ giúp cậu lấy lại tài khoản cho."
"Nhanh đấy."
Phi lòng vừa buồn vừa tức, công sức cả năm trời cứ thế mà bay hết.
Lần đầu vào web mangavn, Phi đã nhắm đến con đường trở thành một dịch giả. Hơn một tháng học edit, học trans để thành thục hai thứ cần thiết để trở thành dịch giả. Sau khi đậu bài test của web, cậu đã trở thành một dịch giả và có thể đăng truyện tùy thích, miễn là không vi phạm luật. Tuy cậu mất tận một tháng để có quyền đăng truyện, thứ mà người khác chỉ mất chưa đến một tuần, nhưng nhờ đó mà từ khi bắt đầu, cậu chính là một đối thủ nặng ký với tất cả những dịch giả còn lại.
Thứ cậu theo đuổi khi bước chân vào con đường này là đứng top một web, tuy gian nan nhưng cậu vẫn chọn. Cũng giống như việc ai đó cày một con game suốt cả năm trời rồi đánh mất tài khoản, Phi hiện đang mang tâm trạng chẳng khác gì họ. Chỉ là thay vì chơi để giải trí, thể hiện kỹ năng chơi của mình, cậu sử dụng kỹ năng dịch thuật và kỹ năng edit. Nói không có niềm đam mê trong web là nói dối, khi mà cậu thậm chí còn không kiếm được một đồng từ trong đó. Đến khi nó sụp đổ, cậu cũng sụp đổ theo.
Nếu phải cứ chờ Thái điều tra tung tích, chi bằng trong thời gian này cậu xem Đức đã làm gì với tài khoản mình.
Chưa đầy một lúc sau, Phi lại bối rối khi nhìn vào thứ hiển thị trên màn hình.
Không thể truy cập trang web này.
"Là sao? Sao không truy cập được? Thử lại."
Không thể truy cập trang web này.
"Bị chặn IP rồi."
Phi đập bàn phím, khóc huhu.
Không biết bao lâu đã trôi qua, Phi chỉ ngồi đó, đờ đẫn trước màn hình máy tính. Nhưng rồi, cuộc gọi đến từ Thái đã đánh thức cậu, kéo cậu ra khỏi sự trống rỗng này. Không nghĩ nhiều, cậu nhanh chóng bắt máy lên nghe.
"Tớ kiểm tra trong nhóm chat cậu nói rồi, không có gì bất thường cả. Còn vụ đăng bài là spam nên bị xử phạt chặn luôn IP cậu ơi."
"Spam? Là đăng một lúc nhiều bài vi phạm đó à?"
"Ừ, rồi bị chặn chưa?"
Không ngờ nó chơi vậy với mình luôn, đã khiến mình bị ban tài khoản còn khiến mình bị ban luôn cả IP.
Phi im lặng một lúc không nói gì. Cậu không ngờ vụ việc ra nông nỗi này, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cậu chưa hiểu được gì cả.
Để đạt được hơn 150.000 like, dân chuyên còn chưa dám chắc về việc có thể đạt được nó trong vòng một năm hay không chứ đừng nói đến dân nghiệp dư.
Không chỉ nỗ lực mà còn phải có thực lực. Thu hút độc giả nhấn like không khó, cái khó là có được thật nhiều độc giả nhấn like, đòi hỏi truyện dịch giả chọn lọc phải hay. Còn đối với Phi, không chỉ tốt trong việc chọn lọc truyện, mà còn tốt trong việc dịch ra những câu thoại hay xuất sắc. Đứng top một web chỉ là vấn đề về thời gian. Nhưng hôm nay, Phi đã trở về con số âm.
"Bị chặn rồi, chẳng lẽ giờ từ bỏ trời."
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng thở dài nhẹ, Thái như đang cố nói với giọng dịu dàng nhất có thể. "Tớ không biết cậu thế nào nhưng nếu muốn truy cập lại web thì tớ giúp được."
Tuy nhiên, Phi chẳng buồn nghe, cậu nói nốt câu cuối với giọng hờn dỗi "Rồi rồi, hôm sau đi, tớ mệt quá rồi cậu ơi."
Bài viết đăng bài của tài khoản của Phi đã bị gỡ khỏi diễn đàn, bằng chứng rõ nhất cho thấy nó tồn tại là nằm trong bài tố cáo.
Người đăng: Shintaro.
Đăng lúc: 22: 11, 26/06/2023
Nội dung: Thành viên "Hoa Hướng Dương". Ảnh chụp hình đầy đủ bằng chứng vi phạm luật lệ trên web. Gồm 5 bài viết spam CP, trang chủ diễn đàn bị spam bởi 5 bài vi phạm.
Bình luận:
"Làm một pha tự hủy trước khi sủi. Team rất tự hào về cậu."
"Đó giờ nó có vi phạm gì đâu. Đây là lần đầu cũng là lần cuối."
"Lúc nào cũng thấy nó trên top. Đây là lần đầu tớ thấy nó trên diễn đàn đấy."
"Đã xử lý. Vi phạm nặng + Spam bài vi phạm nặng, nên mức phạt sẽ là ban tài khoản vĩnh viễn và ban IP. Cảm ơn bạn đã báo cáo."
Phi thấy bài viết này thông qua ảnh chụp màn hình của Thái gửi qua.
Cậu ngồi buồn nhốt mình trong phòng không ăn không uống suốt mấy ngày liền, bị má kêu cũng không ra khỏi phòng, bị ba đập cửa cũng chẳng ăn thua. Đến bạn thân Thái của cậu cố gắng hỏi han, động viên vẫn không giúp tâm trạng của Phi tốt lên.
Phi nằm trên giường với đầy cảm xúc, tức giận có, buồn có, mất mát có.. Muốn từ bỏ với công việc dịch giả nhưng đồng thời không muốn giấc mơ mình chỉ vì Đức mà chấm dứt.
"Cậu mở cửa ra, tớ nói cậu bao nhiêu lần rồi? Mất thì làm lại, việc gì tự hành hạ bản thân thế?" Thái đứng trước cửa phòng cậu đập cửa, hét lớn.
"Cậu không hiểu đâu."
"Ra ngay, cậu không muốn trả thù Đức hả? Anh em mình lên kế hoạch đến nhà xử lý nó."
"Để tớ yên." Phi không muốn nghe những lời lãi nhãi này, chỉ muốn yên tĩnh cho quên chuyện.
Thái đứng trước cửa, đột nhiên im lặng rời đi trong sự khó hiểu của Phi. Thái là một không phải nói vài ba câu không có tác dụng là sẽ bỏ đi, cậu ta dai như đỉa, bằng mọi giá phải làm xong chuyện mới cho qua.
Không thấy động tĩnh nào, Phi băn khoan không biết bạn mình đã đi chưa. Chính việc này lại khiến cậu thấy không yên tâm, luôn mong chờ có một giọng nói tiếp tục phát ra.
Vì muốn xác nhận Thái có đang đứng bên ngoài hay không nên Phi leo lên tủ để đến một vị trí cao hơn bức tường, dễ dàng nhìn thấy hành lang ngoài cửa.
Cậu nhìn xung quanh từ gần đến xa, không thấy Thái đâu, không nghe tiếng động gì. Thầm nghĩ có khả năng cậu ta về tìm cách thuyết phục Phi. Với ý nghĩ đó, cậu mặc kệ không để tâm đến nữa. Đang tính leo lên giường nằm lại thì..
"Rầm." Thái nhảy từ phòng bên cạnh, từ bức tường trên cao xuống thẳng giường của Phi.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
"Chào." Cậu ta nở nụ cười.
"Ra ngoài!" Cậu bực bội. Tại sao lại có người cứng đầu đến vậy?
"Nóng thế, mở máy lên cho tớ xem nào." Thái không chờ Phi làm, cậu ta tự nhiên như ở nhà, tự ý mở máy laptop lên. Phi bất lực, chỉ biết đứng xem cậu ta tính làm điều thừa thải gì.
Không thể truy cập trang này.
Không biết Thái vừa làm gì mà thoáng chóc lại có thể truy cập được trang web như bình thường trở lại.
"Hả, cậu làm kiểu gì đấy?" Cậu bất ngờ, không nghĩ cậu ta có thể giúp cậu truy cập lại web trong thời gian ngắn.
"Cậu có muốn tiếp tục dịch manga không?" Thái hỏi một câu nghiêm túc.
Phi đắn đo không trả lời, bản thân còn không rõ mình muốn hay là không nữa.
"Đức."
Cậu vẫn do dự.
"Đứcccc!" Cậu ta nói to.
"Tớ không làm được đâu cậu ơi." Phi gục xuống giường, khóc lóc.
Thái im lặng cho đến khi cảm xúc của Phi nguội đi, cậu ta là người biết rõ Phi đã cố gắng nổ lực đến mức nào, thường xuyên thức trắng đêm chỉ để ra chương mới của series, cày like như một con quỷ.
"Cậu còn có tớ mà, cậu đâu có chống lại nó một mình đâu." Thái vỗ lưng Phi.
Sau ngày hôm đó, cả hai hẹn hoặc là tớ qua nhà cậu, hoặc là cậu qua nhà tớ. Ngày hôm nay Phi đến nhà Thái chơi, nhìn chung là một phòng riêng tư cách âm tốt.
Bây giờ đang là nghỉ hè nên rất thoáng về thời gian mà không lo học tập. Phi cũng đã quay lại cuộc sống như trước kia, theo dõi web bằng tài khoản clone mới lập, chỉ là không đụng chạm gì đến edit và dịch, hai thứ đó khiến cậu cảm thấy khó chịu.
"Đừng xài tài khoản clone đó nữa, xài tài khoản này của tớ này." Thái đăng xuất tài khoản, nhập tài khoản của mình vào.