Chuyện đã qua hơn một tháng, đến tháng tư, lúc Sở Diệc Dao lại đi hỏi thăm chuyện của Uyên Ương lần nữa, nàng ta đã làm thiếp thất trong sân Tào tam thiếu gia, trình độ sủng ái cũng coi như cao, bất quá trong sân Tào tam thiếu gia cũng không chỉ có một mình Uyên Ương, trước trước sau sau nạp vào vô số mỹ thiếp, có người lai lịch so với Uyên Ương còn ám muội hơn.
Hắn có một tổ mẫu cực kỳ thương hắn, thương không có quy tắc, này cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, quá nhiều liền tầm thường.
Mỗi ngày của Sở Mộ Viễn trôi qua giống nhau, bất quá còn nhiều lần tìm Vương Gửi Đình uống rượu giải sầu, thường uống say mới trở lại, Sở Diệc Dao biết sẽ có khoảng thời gian đầu khó chịu, nhưng đã qua một tháng vẫn vậy, này không khỏi quá lâu đi!
Vào đêm hơi lạnh, Sở Diệc Dao đẩy cửa đi vào phòng nhị ca, mùi rượu ngất trời liền phả vào mặt, bên trong hai nha hoàn luống cuống tay chân giúp hắn thay quần áo, nhưng Sở Mộ Viễn không phối hợp, đẩy bọn họ ra, trên gương mặt treo vài vệt đỏ, khắp người mùi rượu dựa ở trên giường.
"Gọi A Xuyên đến đây!" Sở Diệc Dao phân phó Bảo Sênh đi kêu A Xuyên đến, chính mình thì chỉ huy hai bà tử ngoài cửa tiến vào đem nhị ca nhấc lên.
So với nha hoàn nhỏ yếu, hai bà tử không chút khách khí, trực tiếp xốc nách Sở Mộ Viễn đứng lên, lực tay to lớn trực tiếp làm cho hắn giãy giụa không được.
"Xuân Hỉ, đổi một cái khăn trải giường, Xuân Ái, ngươi đi chuẩn bị nước, Khổng Tước, thay nhị thiếu gia cởϊ qυầи áo!" Sở Diệc Dao nhìn vẻ mặt chán chường của hắn, cao giọng nói ra.
So với nha hoàn của Sở Mộ Viễn, Khổng Tước ra tay không còn ôn nhu như thế, chiếu theo sự phân phó của tiểu thư, hai ba động tác liền đem áo khoác của nhị thiếu gia cởi xuống, cộng thêm bào phục bên trong, đến khi chỉ còn lại một món nội y, mặt không đỏ tim không loạn xử lý hoàn tất, chờ Xuân Ái mang nước ấm đến, trực tiếp kêu bà tử ném người vào trong thùng tắm.
Một lạnh một nóng, Sở Mộ Viễn tỉnh rượu một nửa.
Sở Diệc Dao ra ngoại thất, A Xuyên nơm nớp lo sợ quỳ ở đó, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Sở Diệc Dao, Sở Diệc Dao ngồi xuống ghế, "Hôm nay thiếu gia đi uống rượu cùng ai, sao trên mặt lại có vết thương?"
"Thiếu gia cùng Vương nhị thiếu gia đi uống rượu." A Xuyên chi tiết nói ra, "Ở trong tửu lâu thiếu gia uống rượu say có nói chút chuyện về Uyên Ương cô nương, làm cho hai vị thiếu gia cách vách nghe được, nói vài câu, thiếu gia liền cùng bọn họ muốn gây gổ, nhưng là thiếu gia không đứng vững, tự mình ngã xuống đất, đụng phải cạnh ghế." A Xuyên càng nói thanh âm càng nhỏ, như thế nào đều cảm thấy này so với đánh nhau, trượt ngã còn mất mặt hơn.
"Thiếu gia nhà ai?" Sở Diệc Dao nheo mắt, tự mình đụng bị thương, thật đúng là mất mặt.
"Là... Là Kim thiếu gia cùng Nghiêm đại thiếu gia." A Xuyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua tiểu thư, rất nhanh lại rũ xuống, vì hắn ta biết, chờ thiếu gia tỉnh lại hắn lại phải chịu trách mắng vì không giữ mồm giữ miệng.
"Nghiêm Thành Chí?" Sở Diệc Dao chậm rãi nhắc tới ba chữ này, lập tức nói, "Hẳn là Kim thiếu gia kia mở miệng đi."
A Xuyên liên tục không ngừng gật đầu, "Vâng, vâng, Kim gia là bà con họ hàng với Tào gia." A Xuyên một mặt sùng bái, tiểu thư thật sự là liệu sự như thần, ngay cả ai nói cũng biết.
"Bọn họ nói cái gì?"
"Kim thiếu gia nói, đã từng gặp qua Uyên Ương cô nương ở Tào phủ, cũng không có gì đắc sắc, dựa vào sắc đẹp nữ nhân, Tào biểu ca của hắn ta có rất nhiều, thế mà còn có người xem nàng ta như bảo vật." A Xuyên nói mồ hôi nhỏ giọt, ngẩng đầu lại thấy được trên mặt tiểu thư không có biểu hiện gì, trong nháy mắt liền có dũng khí nói tiếp, ba câu liền đem đối thoại Kim thiếu gia cùng Nghiêm thiếu gia một chữ không lọt nói hết, thuận tiện còn phụ hoạ phản ứng của thiếu gia nhà mình lúc nghe xong những lời này đấy.
"A Xuyên, ngươi không đi làm thuyết thư*, thật đáng tiếc." Hồi lâu, Sở Diệc Dao bật cười nói, A Xuyên nhìn trên mặt tiểu thư nở rộ nụ cười, ngây ngốc ngơ ngác nhìn lại có chút không rời mắt được, cho đến lúc Bảo Sênh ở bên nhắc nhở mới vội vàng cúi đầu.
*Thuyết thư: người hay đi kể chuyện lịch sử, cổ tích, bát quái trong các quán cơm, quán trà...
Trong phòng Khổng Tước đi ra nói nhị thiếu gia đã tỉnh táo lại, Sở Diệc Dao đi vào, Sở Mộ Viễn còn nằm sấp ở thùng tắm, chỉ là ánh mắt thanh tỉnh không ít, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Sao muội lại tới đây."
Sở Diệc Dao từ trong tay Khổng Tước nhận lấy thuốc trị thương, ngồi bên cạnh thùng tắm, mở bình ra đổ một chút ra đầu ngón tay bôi lên mặt hắn, Sở Mộ Viễn vô thức co lại, thấy nàng nhìn mình lom lom, lại để sát mắt vào cho nàng bôi thuốc, cảm giác mát lạnh từ trên gò má truyền đến, lấn át đau đớn lúc này mới thoải mái hơn chút, "Giờ gì?"
"Giờ Tuất." Sở Diệc Dao buông bình thuốc xuống, ngẩng đầu nhìn miệng vết thương phai nhạt một chút, chậm lại âm điệu, "Còn đau phải không."
Sở Mộ Viễn bưng kín miệng vết thương lắc lắc đầu, ở trước mặt muội muội như vậy có chút ngượng ngùng.
"Lần tới nếu có đánh nhau, nhớ phải đánh thắng rồi trở về, nam nhân Sở gia, sao chỉ nói dăm ba câu liền bị người ta kích động." Sở Diệc Dao đứng dậy nhàn nhạt nói.
Sở Mộ Viễn kinh ngạc nhìn nàng, trên mặt Sở Diệc Dao đột nhiên tràn ra vui vẻ, ra hiệu nha hoàn sau lưng mặc quần áo cho hắn, chính mình thì đi tới bên cửa sổ đưa lưng về phía hắn nói, "Nếu huynh thắng, muội cùng đại tẩu phải tới cửa Kim gia tạ lỗi thay huynh, nhưng tuyệt đối không phải là bộ dạng huynh như bây giờ."
Trái tim Sở Mộ Viễn đối với lời nói của nàng rung động không thôi, tùy ý nha hoàn giúp hắn thay xong y phục, Bảo Sênh đưa tới chén canh giải rượu cùng một chút cháo loãng, Sở Diệc Dao cùng hắn đối mặt ngồi xuống, thay hắn múc từng thìa cháo, đẩy tới trước mặt hắn, "Ăn một chút rồi uống canh giải rượu."
"Muội không trách ta?" Trong lòng Sở Mộ Viễn giờ phút này không biết như thế nào, đột nhiên nghẹn lại lợi hại, giống như hài tử làm sai chuyện, hắn biết rõ ràng hậu quả chuyện này, người nhà sẽ nói rất nhiều, nhưng Diệc Dao thế này lại hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, không tức giận, không hề chỉ trích hay dạy dỗ lời nói và việc làm của hắn những ngày này, ngược lại là ôn nhu chiếu cố hắn.
"Trách huynh cái gì, trách nhị ca còn chưa cùng bọn họ đánh nhau liền thua? Kia xác thực nên trách, thân thủ Kim thiếu gia kia, nhị ca huynh lại còn để thua." Sở Diệc Dao ngẩng đầu hơi có vẻ dí dỏm nói, nửa câu sau còn mang theo chút tiếc nuối, phảng phất như thể việc Sở Mộ Viễn thua chính là thiên lý khó dung.
Vốn là không khí căng thẳng bởi vì những lời này của nàng đột nhiên biến thành nhẹ nhàng rất nhiều, Sở Mộ Viễn đưa tay sờ sờ tóc của nàng, khóe miệng giương cao quẹt một cái bất đắc dĩ, này ngay cả nói xin lỗi đều nói không ra miệng, lại làm cho trong lòng hắn cảm thấy càng thẹn với các nàng.
...
Trong lúc đó, khúc mắc huynh muội vài ngày trước cứ như vậy hóa giải, Sở Diệc Dao nhìn nhị ca cúi đầu húp cháo, đáy mắt rốt cục có quẹt một cái thở dài nhẹ nhõm, con người đều phản nghịch, càng bị cấm đoán càng muốn làm ngược lại, huống chi là nhị ca trước giờ chưa từng bị quản giáo, đại tẩu nói không sai, dùng phương thức như thế này dễ dàng đến gần hơn một chút.
Sở Diệc Dao không nghĩ nhân cơ hội này sẽ cùng Sở Mộ Viễn nói đến chuyện cửa hàng, nhìn hắn ăn xong, Sở Mộ Viễn đưa nàng đến cửa viện tử, Sở Diệc Dao mang theo Bảo Sênh cùng Khổng Tước trở về.
Rất khuya mới ngủ, Sở Diệc Dao nhìn đỉnh giường, lần nữa nghe đến tên người kia, trong lòng nàng vẫn nổi lên dao động, kiếp trước Nghiêm Thành Chí để lại cho nàng quá nhiều hồi ức, cho nên giờ phút này Sở Diệc Dao đều nghĩ không ra, lúc trước vì nguyên nhân gì mà mình lại nhìn trúng hắn.
Mở đầu một đời đều thay đổi, giữa bọn họ sẽ không nổi lên chút quan hệ nào nữa, mà hiện giờ Nghiêm Thành Chí ở trong lòng Sở Diệc Dao, nửa điểm tư cách cũng không có.
...
Đảo mắt đến tháng năm, vốn là Kim Lăng náo nhiệt lúc này càng thêm phồn hoa, cuộc đua thuyền hàng năm, đầu tháng năm không nóng không lạnh, trên sông Nguyệt Nha chảy xuôi dọc theo Kim Lăng, khắp nơi đều là tất cả thuyền bè lớn nhỏ từ đầu này đến đầu kia, còn có rất nhiều người dùng thương thuyền nhà mình cung cấp cho các thiếu gia tiểu thư dùng du ngoạn.
Vốn ban đầu chỉ là người dân Kim Lăng tự tổ chức vui chơi, nhưng kể từ năm năm trước sau khi Hoàng quý phi trở về Kim Lăng, sông Nguyệt Nha này cùng đỉnh Hương Sơn liền nổi danh, khách nhân ngoài thành tới đây du ngoạn ngày càng nhiều.
Sở gia cũng không chuẩn bị thuyền, Sở Diệc Dao được Tần Mãn Thu mời lên thuyền nhà họ Tần, vốn là muốn mời một người đi, nhưng còn các vị "khách quý" ở Trân Bảo các kia, nàng làm sao có thể mặc kệ, vì vậy lại viết thư cho Tần Mãn Thu, mang theo ba tỷ muội Sở Diệu Lạc cùng đi, Tiêu thị cũng muốn đi, nhưng lần này đều là thiếu gia tiểu thư, bà ta dầu gì cũng phải trẻ một nửa tuổi mới theo được.
So với phần đông du thuyền trên sông, thuyền Tần gia thật giản dị, năm sáu người tụ tập, thời điểm từ bên bến xuất phát, đúng lúc thấy thuyền Tào gia vượt qua bên cạnh, một hồi tiếng đàn du dương truyền đến, Sở Diệc Dao cũng chỉ kịp nhìn thoáng trên boong thuyền kia, bên trong loáng thoáng có mấy cô gái đang khảy đàn.
"Thật khoa trương." Tần Mãn Thu đứng sau lưng Sở Diệc Dao nhẹ nhàng khiển trách một tiếng, Sở Diệc Dao quay đầu lại, người phía sau rất nhanh lại khôi phục bộ dáng ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, phảng phất như câu nói vừa rồi hoàn toàn là nàng nghe lầm.
"Không hổ là Tào gia, thuyền thật lớn." Trên mặt Sở Diệu Lam mang theo một tia hưng phấn, nói với Sở Diệu Phỉ bên cạnh, "Nhị tỷ, tỷ thấy không, trên thuyền kia chứa thật nhiều người."
"Ngạc nhiên lắm sao?" Sở Diệu Phỉ khinh thường nói, lại che giấu không được đáy mắt hâm mộ.
"Nếu các ngươi muốn đi, đợi lát nữa đến đình nghỉ chân, cũng có thể sang chào hỏi chút." Tần Mãn Thu nghe được lời của các nàng, hé miệng khẽ cười, "Du thuyền nhà ta nhỏ, cũng chỉ có người trong nhà ở đây, nhất định không thú vị bằng thuyền lớn kia."
Cũng may đám người Sở Diệu Phỉ còn biết nặng nhẹ, trong lòng dù muốn, ngoài miệng vẫn phải nói không cần, nếu đi thật, chẳng khác gì một đám "bán nghệ" kia trên thuyền Tào gia.
"Mãn Thu tỷ, bức Thiên thu đồ của tỷ thế nào rồi?" Sở Diệc Dao cực kỳ thích cảm giác ít người, nhìn thoáng qua thuyền Tào gia, không cần đoán cũng biết người trên thuyền là ai, Tần Mãn Thu nói cũng đúng vậy, ở Kim Lăng này trừ hắn ta ra còn có ai khoa trương như vậy, nói không sai có khi cả một đám người trên thuyền đều là thiếp thất của hắn, cũng không có thiếu gia nhà ai, chính thê chưa định, thiếp thất đã nhiều muốn chèn phá hậu viện.
"Muội đừng hỏi nhắc tới chuyện này!" Tần Mãn Thu vừa mới nói nửa câu, vội vàng chậm lại âm điệu, điều chỉnh một chút vẻ mặt, chậm rãi nói, "Diệc Dao muội thật là xấu bụng, biết rõ ta phiền nhất cái này, còn nhắc tới."
Sở Diệc Dao suýt nữa không có bật cười, "Phiền có thể không thêu rồi?"
Tần Mãn Thu thở dài một hơi, ai oán nói, "Sớm biết như này cũng không gọi muội đến đây, khỏi bị muội lấy ra lăn qua lăn lại." Nói xong dừng một chút lại bổ sung một câu, "Thôi, muội không nói chuyện này cũng chẳng sao, đã sớm thêu tốt, chỉ tiếc không thể tự mình báo danh."
"Nhà người khác thì dùng mọi cách tạo quan hệ, ngược lại đến tỷ, lại vội vã né tránh." Sở Diệc Dao bị vẻ mặt nàng chọc cười, Tần gia là nhà mẹ đẻ của trắc phi Bạch vương phủ, quan hệ này không biết bao nhiêu người ghen chết, nhưng người trong cuộc lại là một bộ mặt như ăn mướp đắng.
"Nàng ta thích nịnh nọt như thế thì tự mình thêu đi, đùn đẩy người trong nhà." Tần Mãn Thu đầy một bụng oán khí, Sở Diệc Dao vừa nhắc tới chuyện này liền quên mất bộ dáng một tiểu thư khuê các, nghĩ sao nói vậy.
===============