Sở Diệc Dao nhìn một vòng bốn phía, tầm mắt rơi vào trên ghế giẫm chân Sở Diệu Lạc, đêm đón giao thừa nhiều người như vậy, rất nhanh Trình phu nhân liền biết một màn con trai mình anh hùng cứu mỹ nhân, bất quá, dù là bất kì phiên bản nào bà cũng không cao hứng nghe được.
Trình Thiệu Bằng rất nhanh đem Sở Diệu Lạc ôm lên xe ngựa, Lý Hành ngẩn người chứng kiến thiếu gia nhà mình ôm Sở gia đường tiểu thư đi đến, vội vàng kéo rèm ra cho thiếu gia thả người lên.
"Đây là nơi nào?" Trình Thiệu Bằng mới vừa để Sở Diệu Lạc xuống, Sở Diệu Lạc liền mở mắt theo bản năng bắt được cánh tay Trình Thiệu Bằng, "Trình công tử?"
"Vừa rồi ngươi ngã xuống ngất đi thôi, hiện tại mang ngươi trở về Sở phủ đi." Trình Thiệu Bằng giúp nàng kéo áo choàng trên người muốn lui ra xe ngựa, Sở Diệu Lạc dựa vào hơi có vẻ mê man nghĩ tới, hai tay hướng trên đầu sờ một chút đột nhiên thở nhẹ một tiếng, "Cây trâm!"
Tay Trình Thiệu Bằng kéo rèm xuống dừng lại, thấy nàng kinh hoảng nhìn mình, đáy mắt một màn thất thố kia xúc động đến tâm của hắn, lúng túng che giấu đi, Sở Diệu Lạc kéo áo choàng trên người ra muốn xuống xe ngựa đi, Trình Thiệu Bằng ngăn cản nàng, "Sở tiểu thư, cái gì bị mất, ta giúp ngươi đi tìm."
"Ta... Ta không thấy cây trâm." Sở Diệu Lạc ý thức được hai người dựa vào quá gần, vội vàng lui về sau một bước, dựa ở trên xe ngựa hơi đỏ mặt, có chút thẹn thùng, "Chính là cây trâm lúc trước Trình công tử đưa tới Sở phủ, có lẽ là thời điểm vừa rồi té xuống rơi mất, Diệu Phỉ, ngươi mau thay ta đi tìm tìm."
"Sở cô nương hay là ở tại chỗ này cùng nàng đi, ta thay ngươi đi tìm." Không để cho Sở Diệu Lạc từ chối, Trình Thiệu Bằng xoay người hướng trong miếu tự đi vào, Sở Diệu Lạc kinh ngạc nhìn xem bóng lưng hắn rời đi, trong lòng giống như là bị vô số mật đường quanh quẩn, nhè nhẹ ngọt ngào.
"Đại tỷ, cây trâm này." Một bên Sở Diệu Phỉ rốt cục lên tiếng, Sở Diệu Lạc nhàn nhạt lắc đầu, xoay người tiến vào trong xe ngựa, khôi phục thần sắc, "Thân thể ta có chút không thoải mái, Diệu Phỉ, chúng ta đi về trước."
...
Sở Diệc Dao ngẩng đầu nhìn cây ước nguyện, rậm rạp chằng chịt đeo đầy hứa nguyện bài tử, cúi đầu nhìn thoáng qua trong tay mình, Sở Diệc Dao giơ cánh tay lên, dùng sức hướng phía trên mặt ném tới.
tiếng lá cây rất nhỏ truyền đến, tơ hồng rủ xuống bài tử cắm ở giữa cành lá rậm rạp, tua cờ lúc lắc một cái liền mất động tĩnh, yên lặng nhìn một hồi, bốn phía huyên náo vô cùng, Sở Diệc Dao gặp Vương Gửi Lâm nháo biểu tỷ các nàng vui vẻ, mang theo Bảo Sênh đi ra phía sau miếu.
Sau tự so với trước tự yên lặng hơn nhiều, nơi này phần lớn là cầu nguyện bình an, ra vào không tiếng động, sợ quấy nhiễu này chắp tay trước ngực, ánh mắt Từ Ninh Bồ Tát.
Bảo Sênh chờ tại cửa đại điện, Sở Diệc Dao đi vào quỳ gối trước bồ đoàn, so với người sống lo lắng chưa xong, đáng ra hôm nay cha mẹ phải vui vẻ an nghỉ mới đúng, nàng cả đời này mưu cầu chính là Sở gia an khang, đại tẩu cùng cháu khỏe mạnh, coi như là Nhị ca không xuất sắc, cũng có thể an toàn sống một đời thoải mái, chỉ cần nàng còn sống một ngày, nàng sẽ không để Sở gia mà cha mẹ đã vất vả nhiều năm duy trì được bị phân tán trong tay những người kia như vậy.
Nhắm mắt cầu nguyện một hồi, một bên có thanh âm lắc lư xin quẻ mộc đồng, âm thanh thẻ mộc rơi xuống vang lên, Sở Diệc Dao liếc qua, trên thẻ mộc kia có khắc chữ 'Thượng', tầm mắt rơi vào gò má người xin quẻ, Sở Diệc Dao thấy được cô gái kia vốn là trên mặt mong đợi hốt nhiên mà nở rộ vui vẻ, rất nhanh nhặt thẻ mộc lên, nhìn nhiều lần nhiều lần, khóe miệng vui vẻ đều không lấn át được, cảm nhận được ánh mắt Sở Diệc Dao, xoay đầu lại hướng về phía nàng thiện ý cười cười.
Sở Diệc Dao liền giật mình, lập tức trên mặt cũng hiện lên một cái cười, nhìn xem nàng đứng dậy nhẹ nhàng hướng phía sư phụ ngồi giải quẻ bên kia đại điện, theo sư phụ giảng giải, nụ cười trên mặt cô gái càng lúc nồng nặc, cuối cùng nàng ra khỏi đại điện, cùng một cô nương khác chờ bên ngoài cùng rời đi.
Sở Diệc Dao quay đầu lại nhìn qua phật tượng, lễ ba vái rồi cung tiến chút tiền dầu vừng liền đi ra khỏi đại điện.
Đêm khuya gió lạnh, Sở Diệc Dao đi qua hành lang gấp khúc ngoài đại điện, đi xuống liền là một ao nước rất lớn, trên mặt nước chỉ phiêu đãng vài đèn hoa sen nhỏ, lóe ánh sáng hơi yếu, khoảng tháng bốn tháng năm, trong hồ này sẽ dầy đặc hiện đầy lá sen, đến tháng sáu sẽ nở hoa, hết sức xinh đẹp.
Sở Diệc Dao đi xuống cầu thang, mỗi một chỗ nàng đều rất quen thuộc, từ ghi việc bắt đầu, đêm giao thừa hàng năm đến giờ Tý nàng đều sẽ tới nơi này, mà dưới hồ nước này, chìm không ít tiền đồng lúc trước Sở Diệc Dao ném xuống.
"Tiểu thư." Bảo Sênh từ trong lòng ngực xuất ra một túi tiền, bên trong là những đồng tiền đã rửa sạch sạch sẽ, Sở Diệc Dao tiếp nhận, hướng trong hồ ném một khỏa.
"Ta nói hàng năm hòa thượng trong tự có thể mò từ dưới hồ này được không ít tiền đồng, nguyên lai là có nhiều người như Sở tiểu thư ném xuống như vậy." Sau lưng truyền đến âm thanh của Thẩm Thế Hiên, hắn đi xuống bậc thang, nhìn mặt nước gợn sóng nhộn nhạo bởi vì đồng tiền, trên mặt quẹt một cái vui vẻ.
Từ Đại Đồng trở lại cũng đã hơn một tháng, gặp lại Thẩm Thế Hiên, Sở Diệc Dao phát hiện hắn khí phách không ít, chính là nụ cười này so với thời điểm lúc trước ở Đại Đồng nhìn qua thư thái hơn nhiều.
"Vậy coi như là cống hiến cho đám thợ cả." Sở Diệc Dao quay đầu lại nhìn hắn cười, Thẩm Thế Hiên đến gần, từ trong túi tìm ra mấy đồng tiền cũng ném xuống hồ, mỉm cười nói, "Năm sau đám thợ cả lấy, cũng có một phần của ta."
"Thân thể Thẩm lão gia tử thế nào rồi?" Nhớ tới đống dược liệu qua tay, Sở Diệc Dao cũng hỏi thăm một chút thân thể Thẩm lão gia tử, Thẩm Thế Hiên gật đầu, "Tốt, bất quá dược liệu này khó tìm, sợ là đồ giống nhau, chỗ dược hiệu tìm thấy ở đó không tốt."
"Không thấy nghe nói thân thể Thẩm lão gia tử không khỏe." Sở Diệc Dao lơ đãng nói, lúc trở lại nàng đặc biệt sai người đi nghe ngóng, có được tin tức cũng không phải là thân thể Thẩm lão gia tử khó chịu tìm thuốc khắp nơi, bất quá nếu Thẩm Thế Hiên đã vội vã muốn, bất luận dùng làm cái gì, nàng có một cái nhân tình của hắn là được rồi.
"Tổ phụ biết có nhiều người quan tâm, không dám làm phiền mọi người." Thẩm Thế Hiên hạ thấp chính mình ôm quyền, "Chuyện này còn phải đa tạ Sở cô nương chịu bỏ những thứ yêu thích."
"Cũng không thể nói là bỏ những thứ yêu thích, ta cũng không phải cho không." Sở Diệc Dao xoay người phải về trước tự, hướng về phía hắn nhếch miệng cười một tiếng, "Thẩm thiếu gia nhớ rõ còn thiếu ta một ân tình thì tốt rồi."
Thẩm Thế Hiên bật cười một tiếng, điểm tâm tư tính kế này của nàng, thật đúng là một chút cũng không ẩn núp, nhưng cũng không làm cho người chán ghét.
"Thẩm công tử, thì ra là ngươi ở đây." Cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng quát tháo hơi có vẻ thân mật, Sở Diệc Dao liền chứng kiến vẻ mặt Thẩm Thế Hiên giật mình, theo thanh âm kia nhìn sang, một cô nương xấp xỉ tuổi Sở Diệu Lạc hướng phía này đi tới, hai nha hoàn đi theo phía sau.
"Vị này là?" Thủy Nhược Thiên trực tiếp đi tới bên cạnh Thẩm Thế Hiên, khẽ cúi đầu liếc nhìn Sở Diệc Dao, đánh giá tuổi nàng, đáy mắt nhiều vài phần nhu hòa, cười hỏi Thẩm Thế Hiên.
"Đây là Sở đại tiểu thư." Thẩm Thế Hiên làm người giới thiệu, Sở Diệc Dao nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Thủy Nhược Thiên, khẽ mỉm cười, "Ta tên Sở Diệc Dao."
"Thủy Nhược Thiên." Thủy Nhược Thiên lễ phép chào hỏi, lại lần nữa nhìn về phía Thẩm Thế Hiên, ngữ điệu dịu dàng, "Vừa rồi gặp phải đám người Thẩm đại ca, nói là đang tìm huynh."
Thẩm Thế Hiên liếc nhanh nhìn Sở Diệc Dao, cũng không nói gì thêm, cùng Thủy Nhược Thiên cùng nhau ly khai, một hồi, Sở Diệc Dao nhìn xem cái bóng lưng hơi có vẻ cứng ngắc kia, hì hì nở một nụ cười thành tiếng, vị tiểu thư này cần gì phải ở trước mặt nàng thị uy, bộ dáng Thẩm Thế Hiên kia, giống như là muốn tránh nàng ta lại tránh không thoát.
...
Trở lại trước tự, Trình Thiệu Bằng đã tìm hai vòng đều không tìm được cây trâm trong miệng Sở Diệu Lạc, gặp Sở Diệc Dao trở lại liền hỏi nàng có thấy cây trâm hay không.
"Diệu Lạc tỷ nói bị mất cây trâm?" Nàng rõ ràng nhớ rõ thời điểm nàng ta ngã xuống không có gì rớt dưới ghế, Trình Thiệu Bằng gật gật đầu, Sở Diệc Dao thấy bộ dáng lo lắng này của hắn, cười tán gẫu, "Nếu đã tìm không được, kia lại mua một cái là được."
"Đúng vậy Trình công tử, chúng ta vừa rồi đều ở đây, xác thực không thấy vật gì rơi xuống, có lẽ là đánh rơi trong xe không phát hiện đấy." Hình Tử Thù ở một bên khuyên, Trình Thiệu Bằng ngẩng đầu, xem Hình Tử Thù cùng Sở Diệc Dao song song đứng chung một chỗ, ánh mắt của hắn khó trở lại trên người Sở Diệc Dao.
"Vậy để đưa các người trở về, không còn sớm." Trình Thiệu Bằng không tiếp tục tìm nữa, mang theo các nàng ra khỏi miếu tự, không yên tâm các nàng một mình trở về, Trình Thiệu Bằng đưa các nàng đến Hình gia, rồi lại đem Sở Diệc Dao hướng về Sở gia, lúc hồi phủ đã hơn phân nửa giờ sửu. (Khoảng 2 giờ sáng)
Sở Diệc Dao cơ hồ vữa ngã đầu liền ngủ, Tiền ma ma gác đêm buồn cười nhìn nàng nằm lỳ ở trên giường, sai Khổng Tước đi bưng nước nóng đến, thay Sở Diệc Dao cởϊ qυầи áo ra lại lau thân thể, sau khi đổi qua xiêm y sạch sẽ, Sở Diệc Dao đã ở trong ổ chăn trầm trầm ngủ.
Nhìn qua tư thế ngủ cuộn mình của nàng Tiền ma ma thở dài một hơi, ngồi ở bên giường đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên chăn mền đắp trên người nàng, trong miệng hừ nhẹ khúc hát, trong giấc mộng lúc này lông mày nàng mới giãn ra một chút, trở mình hướng về Tiền ma ma bên này, một tay theo bản năng hướng Tiền ma ma bên cạnh dựa, bắt được một vạt áo của Tiền ma ma, khóe miệng giương cao quẹt một cái vui vẻ an tâm.
...
Đầu năm mùng một, Sở Diệc Dao ngủ nướng, cho đến khi người phòng khách nhà chính chúc tết nhau kết thúc nàng mới đứng lên, Sở Mộ Viễn là vội đứng lên muốn đến Di Phong viện nhìn nàng, cho nên khi thấy bộ dáng muội muội ngáp ngắn ngáp dài liền không nhịn được bấm gò má nàngmột cái, Sở Diệc Dao bị đau trừng mắt liếc hắn, cửa truyền đến tiếng bước chânđặng đặng đạp , Sở Ứng Trúc mặc một thân xiêm y đỏ thẫm, không khí vui mừng hướng phía Sở Diệc Dao đã chạy tới, áo bông xuyên dày đặc, thời điểm chạy đến trong ngực Sở Diệc Dao còn có chút thở hổn hển.
"Cô cô, làm sao muộn như vậy cô mới dậy." Sở Ứng Trúc đều chạy một vòng tại Sở phủ, đến trong ngực Sở Diệc Dao sờ sờ hai má của nàng, "Tu tu xấu hổ xấu hổ."
"Mau cho cô cô kiểm tra một chút, ngày hôm qua con giấu dưới cái gối được bao nhiêu tiền mừng tuổi." Sở Diệc Dao ôm bé giả bộ đi đến hướng Đình Lan viện, nói muốn kiểm tra tiền mừng tuổi của bé.
"Không có nhiều, không có nhiều, không cho cô cô xem." Sở Ứng Trúc còn nhỏ tuổi chính là cái thần giữ của, vừa nghe Sở Diệc Dao muốn nhìn tiền mừng tuổi của bé, vội vàng ôm cổ nàng lại, muốn che đi tầm mắt của nàng.
"Nhiều bạc như vậy, tối hôm qua gối có đau đầu không?" Sở Diệc Dao thấy được nhũ nương đã nén lấy bạc từ dưới cái gối ra rồi, đặt ở trong một cái tráp nhỏ, Sở Ứng Trúc lắc đầu, từ trong lòng nàng thoát ra chạy lại đoạt lấy hộp ôm vào trong ngực giống như bảo bối nói, "Những thứ này con còn muốn giữ lại cưới vợ."
Sở Diệc Dao vui nhìn bé, "Ơ, con là muốn giữ lại cưới vợ, ai nói cho con biết tiền mừng tuổi này là dùng để cưới vợ."
Sở Ứng Trúc còn u mê vô cùng, lại thấy nhũ nương cùng cô cô đều cười vui vẻ như vậy, chính mình cũng nhếch miệng ha ha ha cười theo, một mặt nãi thanh nãi khí giải thích, "Cát quản gia nói với A Xuyên, không cần phải xài tiền bậy bạ, giữ lại bạc tương lai có thể cưới vợ."
Nói phân nửa, Sở Ứng Trúc vẻ mặt nghi hoặc nhìn Sở Diệc Dao, "Cô cô, cưới vợ là cái gì, có thể ăn sao?"
==========
Tác giả có lời muốn nói: canh thứ nhất