Đích Nữ Khó Gả

Chương 36: Tiểu phiên ngoại



Phiên ngoại về kiếp trước

Thời điểm Sở Diệc Dao chết chỉ có Sở Diệu Lam ở đây, mà thời điểm khi mọi người phát hiện nàng chết đã là ngày hôm sau, thi thể lạnh như băng, đáy mắt mang theo không cam lòng, cứ thẳng tắp nhìn chằm chằm nóc giường như vậy, dọa ngất nha hoàn tiến đến đưa thuốc.

Vừa ngã xuống hồ, hài tử trong bụng bị sảy, người mẹ lại chết vốn là một điềm xấu, hài tử cùng Sở Diệc Dao không thể chôn cất cùng một chỗ, Nghiêm phu nhân không muốn đem Sở Diệc Dao chôn cất tại phần mộ Nghiêm gia, càng không muốn cho tương lai nàng cùng con trai mình chôn cất ở một chỗ, Nghiêm lão phu nhân lại theo lệ sai người vội vàng đi khắc bia, đây là cháu dâu Nghiêm gia cưới hỏi đàng hoàng, đứa nhỏ trong bụng nàng chính là trưởng tôn Nghiêm gia, chỉ là cháu của mình không có duyên được ra đời, không thể trách được ai!

Nghiêm phu nhân không tình nguyện, Nghiêm Thành Chí cũng không tình nguyện, càng không tình nguyện chính là Sở Diệu Lam, chỉ tiếc nàng ta ở Nghiêm gia này không có địa vị gì.

Cho đến lúc nhập liệm, Sở Diệc Dao cũng không thể nhắm mắt, mặc cho bọn họ làm như thế nào, đôi mắt này cứ trừng thẳng tắp như vậy, thấy quanh mình người thận cực kỳ, Nghiêm Thành Chí cứ tới đây xem qua một hồi cũng không dám nhìn, luôn cảm thấy Sở Diệc Dao đang trừng hắn, ánh mắt lạnh lẽo, mặt tái nhợt, giống như tùy thời cũng có thể nhào lên.

Có thể người chết còn điều vướng bận trần thế chưa thể nhắm mắt, chính là đem thứ khi còn sống Sở Diệc Dao coi trọng nhất Nghiêm Gia Vi ôm tới, Sở Diệc Dao cũng không chịu nhắm mắt, tiếng khóc tiểu hài tử tại trong linh đường vang lên, xúc động không ít lòng người, có thể xúc động đều là vài nha hoàn, Nghiêm Thành Chí ước gì sớm hạ táng một chút, hắn đã liên tục hai ngày làm cơn ác mộng, cũng bởi vì đôi mắt kia.

Nghiêm lão phu nhân vốn không nên xuất hiện ở trong linh đường, bà cụ chống quải trượng được hai ma ma dìu dắt đến trước quan tài, khẽ liếc cho người ôm cháu gái lên, hướng Sở Diệc Dao cam kết, "Diệc Dao ngươi yên tâm, chỉ cần lão bà ta còn sống một ngày, ta liền đem đứa nhỏ này mang theo trên người, tuyệt không để cho ai khi phụ nó, tất cả đồ của ngươi đều giữ tương lai chờ Vi Nhi xuất giá, ai cũng không được cầm đi, lão bà ta bảo đảm với ngươi, sẽ chọn một mối hôn sự tốt cho đứa nhỏ này, sẽ không ủy khuất nó."

Sở Diệu Lam sau khi nghe những lời Nghiêm lão phu nhân vừa nói thần sắc khẽ biến, danh nghĩa Nghiêm lão phu nhân nuôi gả đi, thì nàng ta dùng cái danh nghĩa gì gả cho Nghiêm Thành Chí, nàng đã là người của hắn.

"Hài tử, ta biết rõ ngươi bị ủy khuất rất nhiều, hôm nay đi thì đi thanh thản ổn định, ta hôm nay đáp ứng ngươi cũng sẽ làm được, ngươi an tâm đi đi, nha." Tay Nghiêm lão phu nhân run run vươn hướng mặt Sở Diệc Dao, nhẹ nhàng lau một cái, hai mắt trợn to kia rốt cục nhắm lại, thuận tiện một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống.

Hạ táng ngày hôm đó, khí trời thật không tốt, liên tiếp hạ táng ba lần mới đặt quan tài ổn định, trên núi cuồng phong thổi loạn, thổi lòng người bàng hoàng, bất luận là nhập liệm hay là hạ táng đều không thuận như vậy, giải thích rõ người chết không muốn, người sống đều cho rằng này điềm xấu, sau khi kết thúc bảy bảy bốn chín ngày, Nghiêm phu nhân vội mời người tới làm phép.

Nghiêm lão phu nhân thực hiện lời hứa với nàng, đem Nghiêm Giai Vi mang về chính viện tử mình nuôi, hài tử mới mấy tuổi đúng là thời điểm muốn mẹ, mỗi khi trời tối nàng liền bắt đầu muốn tìm nương, nhiều lần đều là khóc trong ngực Nghiêm lão phu nhân mệt quá rồi ngủ.

Mà bên kia Sở Diệu Lam, tỷ tỷ qua đời, nàng còn có lý do gì ở lại Nghiêm gia, cho dù là bị phá vỡ, Nghiêm lão phu nhân cũng không có muốn Nghiêm Thành Chí cưới nàng ta, Sở Diệu Lam nóng nảy, nàng nhất định phải làm cho Nghiêm Thành Chí đi nhận đứa bé kia về, nàng là muội muội Sở Diệc Dao, hài tử sẽ do nàng nuôi, mọi thứ của Sở Diệc Dao cũng về tay nàng ta.

Sở Diệc Dao qua đời mới hơn tam tháng, Nghiêm Thành Chí liền không thể chờ đợi được cầu xin Nghiêm phụ muốn kết hôn với Sở Diệu Lam, "Nương, tổ mẫu đều lớn tuổi như vậy, thân thể lại không tốt, tại sao có thể nuôi Vi Nhi, Diệu Lam là muội muội Diệc Dao, là dì Vi Nhi, này thân càng thêm thân, nuôi Vi Nhi là thích hợp nhất, ngài cũng biết Diệu Lam đã là người của con, nương a, ngài liền đồng ý hôn sự này đi."

"Tổ mẫu con sẽ không đáp ứng." Nghiêm phu nhân dù có thương hắn đến mấy cũng không thể làm gì, những thứ đạo lý cơ bản này bà cũng biết rõ ràng, nói khó nghe chính là chồng cùng cô em tư thông, người như vậy làm sao có thể gả vào Nghiêm gia, chính bà đã không thích, huống chi là Nghiêm lão phu nhân.

"Nương a, ngài phải đi nói với tổ mẫu một chút, hôm nay như vậy, trong sạch của Diệu Lam đều cho con trai rồi, không cưới nàng không phải là bức nàng đi tìm chết sao." Nghiêm Thành Chí mềm giọng cứng rắn cọ xát, mấu chốt là hắn không cách nào bỏ qua thân thể mất hồn Sở Diệu Lam kia không có mánh khoé câu người làm hắn dễ chịu.

"Được rồi." Nghiêm phu nhân rốt cuộc vẫn là chiều con trai, đi một chuyến đến viện tử của Nghiêm lão phu nhân cũng chỉ đổi được một câu, "Cưới không thể, làm thiếp có thể."

Chờ Nghiêm Thành Chí tái hôn, Sở Diệu Lam có thể tiến vào cửa Nghiêm gia làm quý thiếp, chuyện cưới hỏi đàng hoàng làm chính thất, nghĩ cũng đừng nghĩ, Sở gia Nhị gia cũng vô ích, bọn họ dám ý kiến chính là không cần thanh danh nữ nhi nhà họ, nhìn xem Sở gia Nhị gia có phải hay không vội vã đưa nàng ta đến Nghiêm gia.

Nghiêm lão phu nhân là vò đã mẻ lại sứt, làm lớn chuyện chính là cháu nội của bà tư thông với em vợ hại chết thê tử, nói ra Sở Diệu Lam cũng trực tiếp phá hủy danh dự cô gái, còn ai dám muốn.

Huống chi chuyện như vậy, ai vui lòng nháo lớn, mặt mũi đều mất hết, còn bức tử Nghiêm gia thiếu phu nhân.

Sở Diệu Lam không thể như nguyện, những lời nàng ta nhờ Nghiêm Thành Chí nói, Nghiêm lão phu nhân thủy chung gắt gao đè nặng, càng không cho phép nàng ta gặp Nghiêm Giai Vi.

Nghiêm lão phu nhân rất nhanh an bài hôn sự cho Nghiêm Thành Chí, sau ba tháng tân nương tử vào cửa, Sở Diệu Lam mới vào cửa Nghiêm gia, không có ba môi sáu sính, càng không phải là từ cửa chính Nghiêm gia tiến vào, Sở Diệu Lam vô cùng ủy khuất, Nghiêm Thành Chí lại càng đau lòng, tại trong sân viện Sở Diệu Lam làm cái hỉ đường giản dị, coi như là bái đường, còn hứa hẹn tương lai nhất định sẽ lên làm chính thất.

Nhưng con đường làm chính thê không dễ như tưởng tượng, Nghiêm gia thiếu phu nhân mới hoàn toàn không thái độ gì với Nghiêm Thành Chí, còn từ trong bàn tay Nghiêm lão phu nhân tiếp nhận Nghiêm Giai Vi giống như con gái ruột nuôi, rất được Nghiêm lão phu nhân thích.

Sở Diệu Lam không có cách nào khác ngoài sinh hạ chắt trưởng, nàng ta liền tìm người thay đổi phương thuốc, rốt cục sau vô số lần phụng dưỡng, thành công mang thai.

Thiếu phu nhân mới một chút cũng không nóng nảy, từng bước từng bước nuôi lớn Nghiêm Giai Vi, chăm chút ăn uống cho Sở Diệu Lam, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng nàng ta, tốt đến mức Nghiêm Thành Chí đều kinh ngạc, nửa điểm dấm chua cũng không ăn, đối xử tốt như vậy, hắn không thể tìm được một lỗi sai, làm thế nào để kéo nàng xuống ngựa.

Đợi đến khi Sở Diệu Lam sinh, mời đến bà đỡ tốt nhất, thuận thuận lợi lợi đem hài tử sinh hạ đến, là con trai! Sở Diệu Lam còn chưa kịp liếc mắt, hài tử trực tiếp bị ôm đến trong sân thiếu phu nhân Chu thị, lý do rất đơn giản, nuôi dưới danh nghĩa của nàng, là con trai của nàng, không có phần cho Sở Diệu Lam.

Trong tháng cữ Sở Diệu Lam sắp điên rồi, nàng ta cực nhọc vất vả sinh hạ con trai dựa vào cái gì lại để người khác ôm đi, nói dễ nghe là nuôi dưới danh nghĩa Chu mẫu làm con trai trưởng, là phúc khí của hắn, chờ trưởng thành đều là theo chân Chu thị sinh hoạt, ở đâu còn có thể nhớ rõ người đã sinh ra hắn.

Nghiêm Thành Chí muốn đi ôm hài tử trở lại cũng bị Chu thị cản lại, này cũng chưa đầy tháng, hài tử ôm tới ôm lui, Nghiêm lão phu nhân đối với cách làm của nàng rất đồng ý, mà Nghiêm phu nhân, có cháu trai thì tốt rồi, quản hắn khỉ gió được ai nuôi làm gì.

Sở Diệu Lam chỉ là thiếp, nàng ta sinh hài tử trừ phi là Chu thị không muốn nuôi, nếu không nàng ta đều không có quyền lợi, đứa nhỏ này ôm đến Chu thị chỗ đó, xem như bạch sinh.

Trong tháng cữ Sở Diệu Lam ý thức được điểm này đã là quá chậm, cái cảm giác tương lai tất cả hài tử nàng ta sinh ra cũng sẽ không được nuôi, nàng ta nói gì Nghiêm Thành Chí đều có thể thay mình đến cầu Nghiêm lão phu nhân, nhưng vừa bị ngăn cản đã bỏ cuộc trở lại, còn có một Chu thị ở đây, một chút cũng không dễ gạt gẫm.

Sở Diệu Lam nghĩ tới làm cho Nghiêm lão phu nhân sớm chết là xong chuyện, chờ Nghiêm lão phu nhân đi, Nghiêm gia này do Nghiêm Thành Chí làm chủ, còn không chính là mình làm chủ đằng sau.

Sở Diệu Lam lại có động lực sống sót thật tốt, dưỡng tốt thân thể, một mặt nghĩ tới lại có thai, một mặt nghĩ tới làm cho Nghiêm lão phu nhân chết sớm một chút, hàng ngày bỏ thuốc vào thức ăn của Nghiêm lão phu nhân, từ từ làm cho bà bị bệnh.

Nghiêm lão phu nhân quả thực ngã bệnh, đúng lúc Chu thị có bầu, giống như là đã nhận ra điểm không thích hợp, Chu thị yêu cầu Nghiêm lão phu nhân hàng ngày cùng ăn với nhau, Sở Diệu Lam mất cơ hội hạ thủ, nhưng lại có chủ ý khác, này nếu như ra tay thành công, vừa đi chính là ba mạng, chính mình trực tiếp có thể trở thành Nghiêm gia thiếu phu nhân.

Chỉ cần Chu thị cùng Nghiêm lão phu nhân có chút ốm đau, Sở Diệu Lam liền cảm giác khoảng cách mình bước tới thành công lại gần một bước, nàng ta lại càng nổi lên tâm địa độc ác, chỉ muốn mau chóng trước khi Chu thị sinh hạ hài tử giải quyết các nàng.

Đúng hôm Chu thị phát động muốn sinh, ngoài ý muốn xuất hiện, Sở Diệu Lam bị độc chết trong sân của mình, Nghiêm Thành Chí ăn ít, chỉ là trúng độc đã hôn mê, sau khi tỉnh lại người khi thì bình thường, khi thì sẽ ngẩn người ngớ ngẩn.

Thời điểm Sở Diệu Lam bỏ thuốc càng ngày càng hung ác, Chu thị lặng lẽ đem thuốc đổi ngược trở về, càng gần ngày sinh càng tăng lượng thuốc, ngày đó Sở Diệu Lam lòng tin mười phần cảm thấy lần này là chết chắc, cùng Nghiêm Thành Chí ở trong viện của mình chàng chàng thiếp thiếp, nhưng không ngờ ăn chết chính là chính nàng ta.

...

===========

Tác giả có lời muốn nói: Rốt cục vẫn là Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn a ~~~