Sở Diệc Dao cảm giác được thân thể Ứng Trúc trong lòng mình run lên, bất động thanh sắc đem bé ôm chặt một chút, cầm lấy cái muỗng múc nửa bát canh cá, cúi đầu ôn nhu nói, "Ứng Trúc, cô cô muốn ăn cơm, con đi theo Bảo Sênh sang đó ăn canh được không?"
Sở Diệc Dao cùng Kiều Tòng An là người ngoài, tự nhiên sẽ không chen vào nói cái gì, chỉ là đem Sở Ứng Trúc bị hù sợ ôm đi, Tần đại phu nhân một mặt ghét bỏ đồ trong trạm dừng, một mặt cũng ghét bỏ đồ nha hoàn mang theo, món thì quá khô, món thì quá ngọt.
Tần Mãn Thu nhướng mày đang muốn phát tác, một bên Tần phu nhân mở miệng hòa giải, sai nha hoàn phụng dưỡng múc súp cho Tần đại phu nhân, "Đại tẩu, uống chút canh đi, dù sao đây cũng không phải trong phủ."
Tần đại phu nhân lúc này mới cho nha hoàn cất những thứ kia mang đến đi, uống non nửa chén canh cá.
Sở Diệc Dao mang theo Sở Ứng Trúc xuống lầu lên xe ngựa trước một bước, lúc đi ra Sở Ứng Trúc ôm cổ của nàng còn có chút kinh hãi, tiểu hài tử đối với mấy cái âm thanh chói tai rất là e ngại, Sở Diệc Dao sờ sờ đầu của bé, chỉ chỉ con đường nhỏ nở rộ hoa bên ngoài xe ngựa, "Đẹp mắt không, cho Bảo Sênh mang con đi hái, được không?"
Sở Ứng Trúc ôm cổ của nàng lắc đầu, ngược lại lại đổi chủ ý muốn đứng xuống, Sở Diệc Dao cũng có chút ôm không nổi, thả bé xuống, đi theo sau lưng bé đến bên đường, Sở Ứng Trúc ngồi chồm hổm ven đường, bàn tay nhỏ bé chọc chọc mấy bông hoa dại, quay đầu lại hướng Sở Diệc Dao cười cười, "Cô cô, không hái, hái rồi sẽ chết, xem như vậy tốt hơn."
"Được, chúng ta không hái, bất quá này bẩn, chúng ta trở về trên xe ngựa chờ nương của con xuống, được không?" Sở Diệc Dao lôi kéo bé trở về xe, Tần Mãn Thu từ trong trạm dừng đi ra, Sở Diệc Dao thấy rõ tức giận trên mặt nàng, Tần Mãn Thu cầm ít điểm tâm ngọt từ trong tay nha hoàn phía sau dụ dỗ Sở Ứng Trúc nói, "Ứng Trúc ngoan ngoãn, vừa rồi có sợ hãi không."
"Hiện tại không sao." Sở Diệc Dao thấy nàng cũng là không chịu nổi mới phải xuống, Tần Mãn Thu ôm Sở Ứng Trúc hừ một tiếng, "Tới nhà ta nghe nương nói muốn đi Quan thành liền tỏ ý muốn bám theo, hai ngày nay ta ngại phiền toái đã nhịn bao lời, muội xem, vừa mới ra khỏi thành chưa được bao lâu."
Có một nữ nhi làm trắc phi, huống chi lại sinh được con trai cho Bạch vương gia, Tần đại phu nhân cho dù là chính mình không có con trai, vẫn vô cùng kiêu hãnh, toàn bộ Kim Lăng có ai có khuê nữ tiền đồ như vậy, dù là Hoàng quý phi Thẩm gia kia, vào cung nhiều năm như vậy một đứa bé cũng không có, đến lúc Hoàng quý phi chết đi, ai còn nhớ tới Thẩm gia.
"Cũng không biết bà ấy dựa vào cái gì tự kiêu như vậy." Tần Mãn Thu hôm nay chứng kiến Tần đại phu nhân liền nhớ lại con gái nàng, nhớ tới con gái nàng liền nhớ lại kia phó đưa đi Bạch Vương phủ thêu, toàn thân không thoải mái.
"Tự kiêu là cái gì?" Sở Ứng Trúc trong ngực Tần Mãn Thu đột nhiên hỏi một câu như vậy, Tần Mãn Thu cúi đầu mãnh liệt hôn trên mặt bé một cái, giải thích, "Ngươi xem a, những người rõ ràng lớn lên khó coi, tuy nhiên lúc nào cũng tự nói mình bộ dáng đẹp mắt, nghĩ mình hơn người coi thường người khác, chính là tự kiêu."
Sở Ứng Trúc cái hiểu cái không nhìn về phía Sở Diệc Dao, Sở Diệc Dao cười đẩy nhẹ bả vai nàng, "Về sau tỷ cũng dạy hài tử như thế sao?"
"Đó là đương nhiên, đầu tiên ta sẽ dạy cho hài tử phải biết tự trọng, không thể khiến người ta chán ghét." Tần Mãn Thu nói đạo lý rõ ràng.
Đám người Tần phu nhân rất nhanh cũng xuống, trở lại xe ngựa tiếp tục xuất phát đi Quan thành.
Quan thành thật ra là một thành nhỏ xây vòng quanh nửa hồ nước, giữa hồ lại lớn khởi công xây đình đài lầu các, tháng sáu hàng năm, thời điểm lá sen sum xuê hoa sen nở rộ, xa xa nhìn sang những đình lầu kia giống như là đặt mình trong biển hoa.
Nhà ở Quan thành hết sức quý, bởi vì diện tích đất nhỏ, còn phải xem có gần hồ nước hay không, mỗi một tòa nhà cũng không lớn, nhưng giá cả liền ngang ngửa không ít tòa nhà lớn ở Kim Lăng.
Tần gia cũng có một tòa nhà tại Quan thành, cách hồ nước có một đoạn, cách ba đường chợ Quan thành rất gần, Sở Diệc Dao ở trên xe ngựa có thể cảm nhận không khí náo nhiệt trong chợ, Quan thành cũng không chỉ có mình bọn họ tới.
"Kiều tẩu, tẩu cùng Ứng Trúc ở viện này, hai ngày nay Diệc Dao ở cùng với ta." Tần Mãn Thu khoác cánh tay Sở Diệc Dao nói với Kiều Tòng An, "Trong phòng đã thu thập xong, thiếu cái gì tẩu cứ phái người đi mua, đều là người trong nhà, không cần khách khí."
Kiều Tòng An cười ôm Sở Ứng Trúc đã ngủ đi vào, Tần Mãn Thu lôi kéo Sở Diệc về phía viện của nàng, lại đột ngột rẽ ra bên ngoài, "Ta cũng đã nhiều năm không tới đây, chúng ta ra ngoài chơi trước một chút, đến buổi tối đi cùng mọi người lại không thể tự do."
Hai người cũng không ngồi xe ngựa, dẫn theo nha hoàn ra cửa đi vài bước là đến chợ, Tần Mãn Thu ở nhà ngây người hơn nửa năm, vội vàng luyện tập các loại nữ công chuẩn bị xuất giá, ai bảo nàng đã có danh tiếng tốt này bên ngoài.
"Hoàn hảo muội không có gả vào Trình gia." Đi dạo đến một tiệm trang sức, Tần Mãn Thu nhớ tới chuyện cây trâm Sở Diệc Dao từng nói, đột nhiên mở miệng.
"Sao đột nhiên lại nói đến cái này?" Sở Diệc Dao nhìn những đồ trang sức trong tiệm, Quan thành đặc sắc rõ ràng, đều là điêu khắc thành hình hoa sen nạm ở phía trên.
"Cũng không có gì, chính là cảm thấy Trình gia không thích hợp với muội." Tần Mãn Thu thở dài một hơi, "Lúc trước ta cũng cảm thấy không sai, bây giờ suy nghĩ một chút, sao mọi chuyện có thể nháo thành như vậy, ta thấy Trình Thiệu Bằng cũng không có được bộ dáng một nam nhân nên có."
"Ừ, ngược lại muội thấy Gửi Đình Đại ca rất tốt." Sở Diệc Dao giả bộ gật đầu, bình luận rất đúng trọng tâm.
"Hắn?" Tần Mãn Thu khẽ hừ một tiếng, "Hắn có cái gì tốt." Nói xong liền cúi đầu.
Sở Diệc Dao cười mà không nói, cùng Tần Mãn Thu lựa đồ đến lúc trời chiều mới trở về, nghỉ ngơi một chút, lại cùng mọi người ngồi xe ngựa đến tửu lâu bên hồ dùng bữa tối.
Từ vị trí tửu lâu này nhìn ra có thể bao trùm cả mặt hồ, ban ngày người đến tửu lâu này càng nhiều hơn, phần lớn là tới ngắm hoa.
Sở Diệc Dao đứng ở trước cửa sổ nhìn một hồi, một đình lầu trong hồ cách đó không xa thắp đèn sáng trưng, ven đường dưới tửu lâu cũng treo nhiều đèn lồng, ánh đèn phản xuống mặt hồ rất đẹp.
Sau lưng truyền đến tiếng Tần đại phu nhân, Sở Diệc Dao xoay người lại, Tần đại phu nhân cười tủm tỉm nhìn nàng, ngoắc tay gọi nàng qua.
"Thật là cô nương lanh lợi biết điều." Tần đại phu nhân nhìn Sở Diệc Dao chỉ nói một câu như vậy, cùng Tần phu nhân nhắc đến một cái tên, Tần phu nhân cũng cười, "Đứa bé đó cũng được."
"Tuổi cũng không lớn, cũng xứng đôi cùng Diệc Dao." Tần đại phu nhân ra vẻ 'Ánh mắt của ta khẳng định không sai'.
Thời điểm Sở Diệc Dao nghe ba chữ Trương Tử Lăng liền hiểu bọn họ đang có ý gì, vốn còn tưởng rằng Tần phu nhân làm mai cho mình như kiếp trước, không ngờ kiếp này lại là Tần đại phu nhân.
"Bá mẫu, mọi người cứ tiếp tục tán gẫu, cháu xin phép xuống dưới đi dạo cho tiêu thực." Sở Diệc Dao không có hứng thú nghe tiếp, đứng dậy cùng Tần phu nhân cười nói.
"Chờ Mãn Thu đến rồi hai đứa hãy cùng đi."
"Không cần đâu, đợi lát nữa Mãn Thu tỷ đến đây, bá mẫu nói với tỷ ấy cháu ở dưới đình trong hồ đợi nàng." Nói xong Sở Diệc Dao mang theo Bảo Sênh đi nhanh.
Ban đêm bên hồ cũng có rất nhiều người, lối đi trên mặt hồ đều là tấm ván gỗ nhỏ, Sở Diệc Dao nhẹ nhàng bước đi còn phát ra âm thanh trầm trầm, mùa xuân mưa nhiều, nước hồ hơi cao, có nhiều nơi nước dâng lên đến mặt gỗ, Sở Diệc Dao nghe tiếng nước chảy, tâm tình thả lỏng rất nhiều.
Bốn phía trong không khí luôn quanh quẩn một cổ mùi thơm nhàn nhạt, Sở Diệc Dao thích loại mùi này, như là tới từ hoa sen trong hồ, hoặc như là mùi của tự nhiên tinh khiết lắng đọng trọng hồ nước trong xanh, hít sâu một hơi, Sở Diệc Dao nhẹ nhàng thở dài, hai tay vịn lên hàng rào, ngẩng đầu nhìn ánh trăng lao đao trên bầu trời.
Nàng không hề thay đổi kết quả của quẻ xăm trong nhân duyên miếu, chỉ góp phần làm thay đổi quá trình của nó mà thôi, bất quá ông Trời cũng không trách nàng, nếu không đã không để cho nàng giữ lại tất cả trí nhớ rồi trọng sinh.
Hơi híp mắt lại, hình ảnh trăng trong tầm mắt bỗng nhiên thành hai cái, mơ hồ lại xác nhập tại một khối, bốn phía như được tỏa sáng, Sở Diệc Dao theo bản năng đưa tay lên che, cúi đầu xuống, lá sen dài nghiêng theo gió mà làm nhòe đi vầng trăng trên mặt hồ.
Bên tai truyền đến một hồi tiếng bước chân không nhanh không chậm, Sở Diệc Dao quay đầu lại, Thẩm Thế Hiên một thân bạch y thanh khiết, một tay chắp sau người, đi về phía bên này.
Trong giây lát đó Sở Diệc Dao có một tia ảo giác, giống như chứng kiến hắn từ ánh trăng vừa rồi hóa thành, một thân bạch y bồng bềnh, Hạo Nhiên Thanh Phong.
"Sở tiểu thư thật hăng hái." Thẩm Thế Hiên bước đến trước mặt nàng vài bước thì dừng lại, cười chào hỏi.
Sở Diệc Dao hoàn hồn, hơi quẫn bách cúi đầu, sao vừa rồi nàng có thể ngây người nhìn hắn lâu như vậy.
"Ở đây lại được gặp Sở tiểu thư, hẳn là liên hoa phúc." Trời tối thấy không rõ, Thẩm Thế Hiên cũng không phải vừa nhìn liền nhận ra Sở Diệc Dao, chỉ là hắn cũng đang đi trên đường nên đến gần.
"Thật có duyên với Thẩm công tử." Sở Diệc Dao cười trả lời, "Thẩm công tử chẳng lẽ cũng là đến đây thưởng nguyệt?"
Thẩm Thế Hiên lắc lắc đầu, "Đến Quan thành làm ít chuyện, muốn lưu lại mấy ngày, còn chưa kịp chúc mừng Sở tiểu thư đây, mấy gia vị mang từ Đại Đồng về, bây giờ đều xuất hiện trong tất cả các tửu lâu trong thành Kim Lăng."
Trước đây gặp mặt ở Thiên Tự miếu một lần, là Thẩm Thế Hiên cảm tạ Sở Diệc Dao, hôm nay đến phiên Sở Diệc Dao quay lại tạ hắn, như thế nào đều cảm thấy có chút vi diệu, có lẽ là cảm xúc ảo giác vừa rồi chưa qua hết, Sở Diệc Dao nhìn hắn có chút thẹn thùng.
"Sở tiểu thư có biết rõ tam tuyệt Quan thành không?" Thẩm Thế Hiên nhìn ra nàng không được tự nhiên, xoay người vịn tay vịn hướng ra mặt hồ.
"Ta chỉ nghe nhất tuyệt Quan thành." Bất chính đối với Sở Diệc Dao tự tại một chút, cười lắc đầu.
"Nhất tuyệt Quan thành là hoa sen, Quan thành còn có hai thứ khác mà ít người để ý." Thẩm Thế Hiên ra vẻ thần bí, Sở Diệc Dao suy nghĩ một chút nói ra, "Nếu không kể đến nhất tuyệt hoa sen, xác thực còn có một cái, điêu khắc Quan thành."
Lúc này đến phiên Thẩm Thế Hiên kinh ngạc, Sở Diệc Dao đưa ngón tay chỉ lên trang sức nhìn không rõ trên nóc nhà giác, "Nếu như ta nói không sai, một tuyệt phẩm khác Thẩm công tử nói đến, chính là tay nghề điêu khắc không truyền ra ngoài."
"Đúng vậy." Đáy mắt Thẩm Thế Hiên thoáng hiện lên một cái thưởng thức, "Không nghĩ tới Sở tiểu thư cũng biết, hiện nay có rất nhiều sư phụ, nhưng sư phụ lão luyện thì không nhiều." Chuyến này hắn đến Quan thành chính là vì điêu nghệ bí truyền này.
"Ta chỉ là lúc nhỏ nghe cha ta nhắc qua." Thời gian đã lâu, Sở Diệc Dao nhất thời mới không nhớ ra được.
"Ngoại trừ cái này, Quan thành còn có một tuyệt nhất định là Sở tiểu thư không biết." Sở Diệc Dao quay đầu lại nhìn hắn, bị bộ dáng khẳng định chắc chắn của hắn chọc cười, đang muốn hỏi, đã thấy Tần Mãn Thu từ đằng xa đi tới phía này.
============
Tác giả có lời muốn nói: Tần Mãn Thu: Ta chỉ là đi ngang qua ~ các ngươi không cần để ý!