Từ trong Vọng Giang lâu đi ra đã chạng vạng, ánh tà dương mang vẻ biếng nhác chiếu lên mái hiên trên dường chợ, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe bò đi qua, trên đường rất ít người.
Nhìn cửa hàng đối diện, Sở Diệc Dao đi vào mua một bình mứt hoa quả, lúc đi ra mua cho Sở Ứng Trúc một chuỗi hồ lô đường, vừa trả tiền xong, ngẩng đầu trước mắt lướt qua một thân ảnh, mặc một bộ áo choàng lớn bao trùm toàn thân, duy chỉ có bộ râu kia làm cho nàng quen thuộc, đó không phải là chưởng quầy thần bí trong cửa hàng Quan thành sao!
Sở Diệc Dao muốn lên tiếng lại không biết hô thế nào, chỉ chớp mắt người đó liền vào bên trong con hẻm, đến lúc nàng chạy tới xem, sớm đã không thấy.
"Bảo Sênh, vừa rồi em cũng nhìn thấy một người mặt đầy râu đi qua."Sở Diệc Dao sợ chính mình hoa mắt, quay đầu lại hỏi Bảo Sênh, Bảo Sênh gật gật đầu, "Tiểu thư không có nhìn lầm, hắn đi vào bên trong con hẻm này."
Thật đúng là quái dị, Sở Diệc Dao nghe Tần Mãn Thu nhắc qua chưởng quầy này vô cùng quái dị, cũng không để ý nữa, lên xe ngựa trở về Sở gia.
. . .
Vài ngày sau, thương thuyền từ Đại Đồng trở lại, Sở Diệc Dao tự mình đi bến tàu đón Sở Mộ Viễn, đầu năm Sở Mộ Viễn đi theo đến Hồng Đều, nay lại đi Đại Đồng, trải qua cuộc sống xa nhà ngược lại làm cho hắn thành thục không ít.
"Những thứ muội muốn đều mang về hết, huynh vừa trở về đã liền chạy tới, còn sợ bị người khác đoạt trước."Sở Mộ Viễn nhéo nhéo mũi Sở Diệc Dao, trên người còn mang theo một cỗ khí tức nước biển.
"Đa tạ Nhị ca, có phải cũng có người đi tìm cái này hay không." Sở Diệc Dao hỏi, Sở Mộ Viễn khẽ gật đầu, "Không ít người hỏi thăm, thời điểm huynh đến nhà đứa nhỏ kia đều thay ngươi hái về cất đi, trên núi không còn lại bao nhiêu, huynh cho bọn họ một ít bạc."
"Vậy mau cho người chuyển đến cửa hàng của muội."Lúc trước gỡ hàng từ thương thuyền xuống rõ ràng như vậy, khẳng định sẽ có người đi Đại Đồng tìm, Sở Diệc Dao cũng lường trước chuyện này, đã sớm thỉnh người nhà kia hỗ trợ, đến mùa liền thay mình hái xuống cất đi, đến thời điểm sẽ có người tới lấy.
Sở Mộ Viễn lại nhéo nhéo mặt nàng, Sở Diệc Dao không vui trừng mắt nhìn hắn một cái, "Nhị ca, huynh còn nhéo nữa sưng lên sẽ không ai thèm lấy."
"Muội mới bao lớn mà đã nghĩ gả cho người?"Sở Mộ Viễn bật cười một tiếng, qua một năm nàng lại cao hơn một ít.
"Muội không vội gả, muội là cảm thấy Ứng Trúc một mình rất buồn, nếu như có nhị tẩu có thể sinh thêm tiểu đệ đệ tiểu muội muội bồi Ứng Trúc là được rồi." Đáy mắt Sở Diệc Dao lóe một tia giảo hoạt, Sở Mộ Viễn dở khóc dở cười nhìn nàng, dù là đề tài gì nàng đều có thể lái vòng vèo đến chuyện thành thân của hắn.
"Muội a, trong chuyện này muội còn giả bộ cái gì." Sở Mộ Viễn cười xoa đầu của nàng, lắc đầu xoay người đi tới chỗ Sở Trung, Sở Diệc Dao nhìn bóng lưng hắn, đây là lần đầu tiên nàng nhắc tới cái này mà hắn không sinh khí, đây là Nhị ca đã buông?
. . .
Sau khi thương thuyền trở về Sở Diệc Dao lại bắt đầu bận rộn, lượng Hắc sông được nhập về lần này có thể bán trong một thời gian dài, vừa chuyển đến cửa hàng liền mang đi phơi vài ngày rồi mài thành bột, dựa theo chính công thức của nàng chế ra được hai loại gia vị mới, một phần chuyển cho Nhị cữu đem đến các tửu lâu đang chờ hàng, để lại một phần trưng bày trong cửa hàng, lượng còn dư thì để nguyên cất vào kho dự trữ.
Đầu tháng mười hai, trời đã rất lạnh, cũng gần hết năm phố lớn ngõ nhỏ rất náo nhiệt, mấy ngày này các cửa hàng bổ sung rất nhiều hàng hóa đa dạng, Sở Diệc Dao không rảnh nhìn cửa hàng mới, cùng Kiều Tòng An đi mua lễ, năm nay lại sắm nhiều lễ hơn năm ngoái.
"Đại tẩu, sao lại có cả lễ đem đến Trương gia?" Sở Diệc Dao kiểm tra danh sách tặng lễ, Trương gia này cũng chỉ gặp một lần tại Quan thành, trên thương trường cũng không có liên quan gì.
"Mấy ngày hôm trước Trương gia cho người đưa lễ đến, lúc trước ở Quan thành Trương phu nhân cũng nói muốn làm quen đi lại nhiều một chút, nói như thế nào chúng ta cũng nên đưa lễ lại phải không?" Sở Diệc Dao hơi giật mình, là Trương gia chủ động tặng đồ đến Sở gia.
"Bọn họ tặng cái gì." Sở Diệc Dao bĩu bĩu môi buông danh sách tặng lễ.
"Cũng không nhiều, Trương gia không phải mở bố phường, đem đến mấy cuộn vải thượng hạng, còn có một chút hoa quả khô." Kiều Tòng An cười vỗ vỗ lưng nàng, "Không phải muội đã cùng Trương thiếu gia đi ra ngoài sao, cảm thấy hắn thế nào?"
"Chỉ nói chuyện vài câu thì có thể nhìn ra cái gì, chỉ là một thư sinh như người thường."
"Thư sinh như thường này lại có thể đến thư viện Lạc Dương học đấy." Kiều Tòng An nhìn nàng, trêu nói, "Nói không chừng người này đọc sách tương lai sẽ có tiền đồ."
"Vậy muội chúc mừng trước hắn về sau sĩ đồ đắc ý, thê thiếp thành đàn, nhân sinh như ý." Sở Diệc Dao phun ra một tràng, Kiều Tòng An cười ra tiếng.
"Thiếu phu nhân, Đại tiểu thư, Kiều gia lão phu nhân đến." Nha hoàn Thanh nhi bên người Kiều Tòng An đi tới thông báo, Kiều Tòng An sửng sốt, "Tổ mẫu đã tới, mau mời vào!"
Thanh nhi rất nhanh mời Kiều lão phu nhân vào sân trong viện của Kiều Tòng An, Kiều lão phu nhân đã hơn sáu mươi, thân mình xương cốt vẫn còn khỏe khoắn, bên cạnh là một ma ma tùy thân nâng đi tới, Kiều Tòng An ra nghênh đón nâng bà ngồi xuống.
"Lão phu nhân, đã lâu không gặp ngài rồi đó, thân mình ngài vẫn tốt ạ." Sở Diệc Dao cười ân cần thăm hỏi ngồi xuống bên cạnh Kiều lão phu nhân, Kiều lão phu nhân đưa tay sờ sờ đầu nàng, liên tục nói tốt.
"Đại tẩu, tẩu cùng lão phu nhân nói chuyện đi, muội còn có một số việc, sau này lại đến." Đại tẩu gả vào Sở gia nhiều năm như vậy, Kiều lão phu nhân cũng chưa từng tới gặp, lúc này đột nhiên lại đến, khẳng định là có chuyện, Sở Diệc Dao nói xong liền rời khỏi, chính mình mang theo Khổng Tước trở về Di Phong viện.
Không chỉ là Sở Diệc Dao nghĩ như vậy, Kiều Tòng An cũng thấy kỳ quái, cho Thanh nhi đi ra bên ngoài, Kiều Tòng An ngồi xuống bên cạnh Kiều lão phu nhân, "Tổ mẫu, có phải trong nhà có chuyện hay không, thân mình nương không tốt?"
"Nàng có thể có chuyện gì, An nhi a, đến trong ngực tổ mẫu." Kiều lão phu nhân bỗng nhiên muốn ôm Kiều Tòng An, áp chế nghi vấn trong lòng, Kiều Tòng An ôm lấy Kiều lão phu nhân, không nhìn thấy một tia ướŧ áŧ trong đáy mắt Kiều lão phu nhân.
"An nhi ngoan của ta." Kiều lão phu nhân vỗ nhẹ lên lưng Kiều Tòng An, tựa như thời điểm năm đó Kiều Từ Ninh đang sống yên ổn đột nhiên bị bệnh, Kiều lão phu nhân cũng ôm nàng nghẹn giọng như vậy.
"Tổ mẫu, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Kiều Tòng An chưa từng thấy Kiều lão phu nhân như thế, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, từ trong ngực Kiều lão phu nhân đi ra, thoáng nhìn hốc mắt ửng đỏ của bà, nôn nóng giữ chặt tay của bà hỏi, "Tổ mẫu, trong nhà đã xảy ra chuyện gì, người mau nói cho cháu biết."
"An nhi, cháu có còn nhớ chuyện trước lúc cháu năm tuổi không?" Kiều lão phu nhân cười sờ sờ mặt của nàng, Kiều Tòng An lắc lắc đầu, "Không nhớ rõ."
Năm nàng năm tuổi bị bệnh nặng sốt cao một lầm, sau khi tỉnh lại chuyện trước kia đều không nhớ rõ, những năm gần đây cũng không thể nhớ được hồi ức lúc trước.
"Tòng An, cháu có biết vì sao nương cháu không thích cháu không?" Trên mặt Kiều Tòng An chợt lóe một tia khổ sở, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Bởi vì nương cảm thấy mệnh của cháu đã khắc chết đệ đệ."
"Hảo hài tử, Từ Ninh chết không có bất cứ quan hệ gì với cháu, là nương cháu còn chưa suy nghĩ thông suốt." Kiều lão phu nhân lần mò một cái bao bố từ trong lòng, tay run run mở cái bao bố kia ra, bên trong là một dây lưng điều thêu hoa văn kỳ quái, dây lưng rất cũ, bên cạnh dây lưng còn có một đôi khuyên tai nấm tuyết.
"Thời điểm cha cháu phát hiện ra cháu, cháu té xỉu trên đống cỏ khô, trong tay nắm đôi khuyên tai này, trên người buộc dây lưng này, quần áo đều kéo lạn, trên mặt còn tràn đầy bụi đất." Kiều Tòng An ngẩng đầu nhìn Kiều lão phu nhân, cha phát hiện nàng là có ý gì.
"Đầu nhọn khuyên tai đâm hư lòng bàn tay của cháu, cha phải dùng sức lớn mới có thể mở bàn tay cháu gỡ nó ra." Kiều lão phu nhân kéo tay phải của nàng qua, bàn tay già nua lần sờ lòng bàn tay của nàng, nhìn kỹ phía dưới còn có một vết sẹo nhỏ.
Tay phải Kiều Tòng An khẽ run một chút, yết hầu run rẩy lên tiếng, "Tổ mẫu, không phải người nói đây là do cháu ham chơi, ngã vào cái châm làm bị thương sao."
"Lúc cháu tỉnh lại cái gì cũng không nhớ, phụ mẫu đã vô tâm vứt bỏ cháu trên đống cỏ, ta liền làm chủ lưu cháu lại Kiều gia." Kiều lão phu nhân thở dài một hơi, Kiều Tòng An khó tin nắm chặt bàn tay, nàng không phải do nương thân sinh, nàng là nhặt được.
Cho nên lúc còn nhỏ nương cùng nàng liền không thân cận, chỉ có cha cùng tổ mẫu đối tốt với nàng, sau khi đệ đệ ngoài ý muốn gặp chuyện không may chết đi nương lại càng không thích nàng, cha qua đời nương càng không kiêng nể gì, thường thường sẽ khóc đánh nàng nói là nàng khắc chết đệ đệ, không có nàng đệ đệ sẽ không chết, cho dù sau này nàng gả ra ngoài, nương đều chưa có đến quá Sở gia một lần, vài năm nay thân thể nương càng không tốt, mỗi lần nàng trở về thăm, nương luôn vô tri vô giác nhìn nàng nói đều do nàng, đây hết thảy, đơn giản là nàng vốn không phải người Kiều gia, nàng được cha nhặt về.
"Đã bao năm qua rồi, vì sao hiện tại lại nói cho cháu biết những chuyện này." Thật lâu sau, Kiều Tòng An mang theo nức nở lên tiếng, đã giấu kín tại sao không tiếp tục giấu cả đời, chuyện này đã qua nhiều năm như vậy rồi.
"An nhi ngoan, là có người đến tìm cháu." Kiều lão phu nhân nhìn nàng có vẻ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thở dài một hơi, bà cũng không muốn nói, để bà mang theo bí mật này xuống mồ là được rồi, chỉ cần đứa nhỏ có cuộc sống tốt là tốt rồi, tình cảm nhiều năm như vậy dù có phải thân sinh hay không cũng chẳng quan tâm.
Kiều Tòng An nhìn Kiều lão phu nhân, bí mật bất thình lình khiến nàng khó có thể tiếp thu, làm nữ nhi Kiều gia hai mươi năm, bỗng nhiên nói nàng không phải đứa nhỏ Kiều gia, nàng chỉ là năm đó cha nhặt được ở bên ngoài.
"Hắn hỏi chúng ta hai mươi năm trước có phải nhặt được một tiểu nữ oa khoảng năm tuổi hay không, mặc quần áo không giống với người khác, trên người mang theo vòng tay và vòng cổ bạc, còn trên eo thắt dây lưng phác thảo hoa văn." Kiều lão phu nhân cầm lấy dây lưng kia, mới đầu bà cũng không tin, nhưng người kia lấy ra một cái dây lưng giống cái hoa văn này như đúc, bà liền tin, đồ vật hai mươi năm trước, nếu không liên quan rất khó tìm được.
"Thời điểm cha cháu gặp được cháu, trên người cháu không có vòng tay và vòng cổ, chỉ có khuyên tai này, sợ là sau khi cháu bị lạc, kẻ xấu đỏ mắt nhìn đồ vật trên người cháu, cướp mất."
"Cháu họ Kiều, chỉ là nữ nhi Kiều gia." Kiều Tòng An nhìn chằm chằm dây lưng kia, thật lâu sau, mang theo cố chấp nói, hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn Kiều lão phu nhân, "Tổ mẫu, chuyện khác cháu đều không muốn biết."
Trong không khí truyền đến tiếng Kiều lão phu nhân thở dài, nàng nhẹ nhàng sờ đầu Kiều Tòng An, "Không biết vậy liền không biết đi, cháu chính là đứa nhỏ Kiều gia, không ai có thể phủ nhận, nhưng Tòng An a, cháu cũng đã có đứa nhỏ, mặc kệ cháu có nhận hay không, tổ mẫu cũng phải đem chuyện này nói cho cháu biết, đã qua hai mươi năm lại có người đến tìm, điều này nói rõ suốt thời gian qua thân nhân của cháu vẫn luôn tìm cháu."
Kiều lão phu nhân tuổi đã lớn, bà cũng không biết mình còn sống bao nhiêu năm nữa, nay thân mình tức phụ (con dâu) không tốt, lúc thanh tỉnh lúc điên cuồng, đối với nữ nhân mà nói, nhà mẹ đẻ là một điểm dựa vào, nếu Tòng An có thể tìm được người thân thất lạc năm đó, chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
===========
Tác giả có lời muốn nói: ô ô