Đích Nữ Khó Gả

Chương 69: Đoạt diễn



Ngày mười tám tháng mười hai, Tần Mãn Thu xuất giá, bởi vì Sở Diệc Dao đều qua lại thân thiết với cả hai nhà, người Sở phủ đành chia ra, Kiều Tòng An đi Tần gia, còn nàng đến Vương gia tham gia hỉ yến.

Lúc Sở Diệc Dao đến Vương gia, đội ngũ đón dâu đã sớm xuất phát, Vương phu nhân đang ở cửa đón khách, khuôn mặt vui vẻ.

Nha hoàn dẫn đường mang nàng tới lầu các dùng để chiêu đãi khách, ngoài ý muốn Sở Diệc Dao gặp được nhị thẩm cùng đường muội, Tiêu thị đang thân thiện giới thiệu nữ nhi với mọi người, gặp ai cũng nói hài tử Vương gia đều là người xuất sắc, nhất là Vương tam thiếu gia, thấy nữ nhi của bà rơi xuống nước đã cứu nàng lên bờ.

Sở Diệc Dao muốn tránh cũng không kịp, Tiêu thị rất nhanh nhìn thấy nàng, nhiệt tình ngoắc tay nàng, "Diệc Dao a, ngươi cũng tới a, mau tới chỗ nhị thẩm này."

"Nhị thẩm, thẩm cũng ở đây ạ." Sở Diệc Dao chào hỏi hai vị phu nhân bên cạnh, Tiêu thị vừa cười vừa nói, "Đúng vậy, Vương gia có gửi thiệp mời cho chúng ta, ta liền mang Diệu Phỉ đến đây, Lý phu nhân, đây là Diệc Dao ta nói, Diệu Phỉ của ta chính là lúc đến nhà nàng tham gia tiệc sinh nhật của cháu dâu không cẩn thận rơi xuống nước."

Tiêu thị nói không quá ba câu lại quay về chuyện Vương Gửi Lâm anh dũng cứu nữ nhi của bà, hận không thể cho tất cả mọi người biết Vương tam thiếu gia ôm khuê nữ mình ướt sũng từ dưới nước lên, hôm nay Vương phu nhân mời bọn họ tới tham gia tiệc cưới, là đang khẳng định quan hệ hai nhà a, rất thân thiết.

"Nhị thẩm, thẩm ở lại tiếp tục trò chuyện, cháu đi ra ngoài một chút." Sở Diệc Dao có chút không chịu nổi nữa, hôm nay nhiều người ở đây, nếu Vương phu nhân biết nhị thẩm ồn ào chuyện này khắp nơi như vậy, phỏng đoán sẽ tức không nhẹ, người khác nghe quá nhiều không phải sẽ nghĩ, một lần cứu người không chừng lại là một đoạn nhân duyên.

"Ai, hảo hảo." Tiêu thị vốn muốn nàng mang theo Sở Diệu Phỉ cùng đi, nhưng nghĩ đến ở đây nhiều vị phu nhân, nữ nhi mình sẽ có nhiều cơ hội biểu hiện, liền cười cười thả Sở Diệc Dao đi.

Ra khỏi lầu các này, Sở Diệc Dao hỏi phương hướng vườn hoa, mang Khổng Tước đi tới, đúng lúc nhìn thấy Vương Gửi Lâm trong một tòa đình.

"Một mình ở đây làm gì đấy, kiệu hoa cũng sắp về rồi." Sở Diệc Dao đi vào đình nói, Vương Gửi Lâm đang quay lưng đi đột nhiên đứng bật dậy, xoay người thấy người tới là nàng sắc mặt mới khá hơn, có chút uể oải ngồi xuống, "Cũng không phải ta thành thân, sao các người đều nói ta phải cao hứng phấn chấn."

"Không giống ngươi a, lúc Vương đại ca thành thân, cả Vương gia người cao hứng nhất chính là ngươi, so với Vương đại ca làm tân lang còn cao hứng hơn." Sở Diệc Dao ngồi xuống đối diện hắn, trên bàn đá bày vài đĩa trái cây cũng không thấy hắn động, "Nói đi, vì sao mất hứng!"

Vương Gửi Lâm nhìn Sở Diệc Dao, vẻ mặt không tình nguyện mở miệng nói. "Vương gia ta với bọn họ một chút quan hệ cũng không có, nương của ta lại có thể mời bọn họ tới."

Sở Diệc Dao vừa nghe liền hiểu hắn đang ám chỉ nhị thẩm cùng đường muội, bất quá nàng cũng tò mò tại sao bọn họ cũng được mời đến, Vương Gửi Lâm giận dữ cầm lấy một quả hạch đào đặt xuống bàn đá, một bên lấy búa nhỏ tới đập, 'lạp lạp' một tiếng hạch đào vỡ thành bốn mảnh.

*Hạch đào: hạt óc chó.

Vương Gửi Lâm không có ý định ăn, lại cầm lấy một hạt khác muốn đập, một mặt giơ tiểu búa về phía Sở Diệc Dao oán hận nói. "Nương nói bởi vì nhà bọn họ đưa tạ lễ lại đưa lễ năm mới, vừa lúc đến ngày nhị ca thành thân, nếu không gửi thiệp mời đáp lễ cũng không phải phép, còn nói là chỉ nhiều thêm hai đôi đũa hai cái bát, sẽ không có chuyện gì, sớm biết thế này lúc đó ta liền không nhảy xuống, mặc nàng ta chết đuối luôn!"

Sở Diệc Dao cầm lấy quả hạch đào hắn vừa đập bắt đầu ăn, rất không khách khí cười, "Vương phu nhân cũng chỉ đáp lễ, bọn họ cũng chỉ cảm tạ ân cứu mạng của ngươi a."

"Lại còn nói ai cứu đều giống nhau, vớ vẩn, nàng ta còn đẩy ta xuống nước a, rõ ràng chính là không muốn được ta cứu, bây giờ còn bày đặt đến cảm tạ cái gì, ngươi có biết hay không, lúc ôm nàng ta lên bờ nặng chết đi được..." Sở Diệc Dao nhìn miệng hắn động động biết hắn lại muốn nói nặng giống heo, gấp rút thả vài quả hạch đào xuống trước mặt hắn, "Vậy cũng không giống, nói không chừng hiện tại người ta đổi ý."

"Đổi ý cái gì?" Vương Gửi Lâm hồ nghi nhìn nàng, "Ngươi đừng cười như vậy, ngươi cười như vậy ta cảm thấy đặc biệt kinh khủng."

Sở Diệc Dao hận không thể cầm kim may miệng hắn lại, lời khỏi miệng trước giờ cũng không suy nghĩ qua, hít một hơi thật sâu, Sở Diệc Dao nắm hai quả hạch đào trong tay có chút thần bí nói, "Bọn họ chính là đổi ý rồi a, người thấy việc nghĩa hăng hái làm như ngươi, lại anh tuấn tiêu sái như vậy, ngươi nói, có phải rất hợp làm con rể tốt hay không!"

"Ngươi nói bậy!" Vương Gửi Lâm vội la lên cắt đứt lời nàng, "Ta cưới nàng ta? Nói đùa gì vậy, đừng có nằm mơ."

"Vốn là các ngươi không có quan hệ gì, đúng a, ngươi cứu nàng, mà trời tháng năm nóng bức, y phục vốn mỏng manh, bị thấm nước như vậy không phải càng xuyên thấu sao, ngươi lại ôm nàng lên bờ, danh tiếng nữ nhi gia có thể bị ảnh hưởng a." Sở Diệc Dao nghẹn cười tiếp tục trêu chọc.

Vương Gửi Lâm nháy mắt liền không đúng, hắn cố gắng nhìn Sở Diệc Dao xem nàng có đang nói giỡn không, nhưng vẻ mặt Sở Diệc Dao nghiêm túc, sau đó còn có chút lo lắng nhìn hắn, "Gửi Lâm ca, huynh không sao chớ?"

"Trước giờ ngươi chưa từng gọi ta là ca ca." Thật lâu, Vương Gửi Lâm lẩm bẩm nói một câu, "Bây giờ ngươi kêu như vậy, nhất định là có chuyện không tốt!"

Sở Diệc Dao có chút khó hiểu đối với năng lực phân tích kỳ quái của hắn, bất quá nhìn vẻ lo lắng trên mặt Vương Gửi Lâm càng ngày càng sâu, Sở Diệc Dao ngẫm lại cũng không nên chọc hắn quá, nếu không hắn sẽ thật sự chạy tới chỗ nhị thẩm nháo gì đó thì hỏng.

"Kỳ thật..." Sở Diệc Dao đang muốn nói, phía sau bọn họ truyền đến một hồi tiếng cười, Vương Gửi Lâm ngẩng đầu lên nhìn, vài vị thiếu gia cùng nhau đi đến, người dẫn đầu vừa nhìn thấy Vương Gửi Lâm liền cao hứng hô, "Vương huynh, ta có tin tức tốt muốn nói cho ngươi đây, ngươi nổi danh rồi!"

Lần này Vương Gửi Lâm không có hứng thú với bọn họ, bất quá mấy người kia lại không thèm để ý phản ứng của hắn, người nọ đi tới vỗ bả vai Vương Gửi Lâm, vừa cười vừa nói, "Ngươi đoán xem ta nghe được cái gì, nhiều ngày không gặp ngươi lại biến thành đại anh hùng a, anh hùng cứu mỹ nhân a, mẹ ta đều nhắc tới ngươi, sắp tới có phải muốn ôm mỹ nhân về hay không? Ha ha ha..."

Vương Gửi Lâm trực tiếp đứng lên đẩy người nọ, nổi giận đùng đùng chạy đi, Sở Diệc Dao đứng lên muốn cản ngăn hắn cũng không kịp.

"Đây không phải là Sở đại tiểu thư sao." Người nọ thấy Vương Gửi Lâm chạy đi, trực tiếp nhìn về phía Sở Diệc Dao, rồi hướng người bên cạnh nói, "Hư, chớ có chọc nàng ta, ca ca nàng cũng dám đuổi khỏi nhà đấy."

"Đúng vậy, cho nên ngươi tốt nhất chớ chọc ta, ta ngay cả ca ca cũng dám đuổi đi, chuyện ta dám làm còn nhiều hơn!" Sở Diệc Dao hừ một tiếng đuổi theo Vương Gửi Lâm, người nọ bị nàng nói trúng sắc mặt biến đổi, lại nói, "Ngươi lợi hại như vậy, lúc trước vị hôn phu bị người ta cướp mất, sao không đi đoạt lại."

"Chẳng lẽ ta bị chó cắn còn phải cắn lại con chó đó? Lý công tử, ta khuyên ngươi, ngươi không có được gia thế như Tào gia thì cũng đừng bắt chước Tào công tử, ta thấy ngươi bây giờ chỉ như một tên du côn lưu manh không hơn." Sở Diệc Dao không khách khí nói, đám người này thấy Tào Tấn Vinh nổi danh nhị thế tổ, cũng muốn học theo, đáng tiếc bọn họ không có một 'Tào gia' chống lưng phía sau, học chẳng đâu vào đâu.

"Ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi nói ai du côn lưu manh!" Lý thiếu gia sau lưng Sở Diệc Dao hô lớn, Sở Diệc Dao rẽ vào một hành lang, hướng về phía hắn đột nhiên nở nụ cười, "Ai đáp lại thì chính là kẻ đó ~" nói xong vội vàng đuổi theo hướng Vương Gửi Lâm chạy đi.

Nhưng cuối cùng Sở Diệc Dao vẫn đến chậm.

Vương Gửi Lâm vốn không tin những lời Sở Diệc Dao nói, từ nhỏ nàng đã không ít lần chọc hắn, nhưng sau khi vừa nghe Lý thiếu gia nói như vậy, Vương Gửi Lâm liền tin, vừa tin hắn liền nóng nảy, quýnh lên, muốn tìm người nói rõ việc này, lúc đó chuyện cấp bách là cứu người, ai nói muốn kết hôn.

Vì vậy, thời điểm Sở Diệc Dao đuổi tới, Vương Gửi Lâm đã đứng trong lầu các, ngay trước mặt các vị phu nhân quát lớn dọa Sở Diệu Phỉ ngây người, "Ta sẽ không cưới ngươi, ngươi đừng có nằm mơ, nếu biết cứu ngươi sẽ phải cưới ngươi, có đánh chết ta cũng không nhảy xuống, ngươi có dám nói, nếu là một tên khất cái cứu ngươi cũng lấy làm chồng hay không!"

Vương Gửi Lâm miệng rất độc, Sở Diệc Dao vẫn luôn biết, nhưng nàng chưa từng thấy hắn ở trước mặt nhiều người không nể mặt như vậy, Vương Gửi Lâm thật sự tức giận, hắn chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi, vì sao có nhiều người thị phi như vậy, hết lần này tới lần khác cố tình khơi chuyện không yên.

Sở Diệu Phỉ trực tiếp bị dọa khóc, Tiêu thị một bên cũng choáng váng, Sở Diệc Dao vội vàng đi tới giữ chặt hắn thấp giọng quát, "Ngươi làm gì đó, nhiều người như vậy."

Vương Gửi Lâm thoát khỏi tay nàng bất mãn nói."Lúc ta vừa mới tiến vào còn nghe được bọn họ nói chuyện ta cứu nàng ta, này có cái gì tốt mà nói, Trương đại ca cũng cứu biểu tỷ ngươi kìa, biểu tỷ ngươi là cô nương cập kê còn lớn hơn nàng ta đó, người ta cũng không nói một câu nào."

"Vậy ngươi cũng không thể làm bọn họ khó xử trước mặt nhiều người như vậy a, hôm nay là ngày Gửi Đình ca thành thân đấy!" Sở Diệc Dao kéo kéo y phục của hắn nhắc nhở, Vương Gửi Lâm làm loạn một trận cho hả giận xong, cũng bắt đầu ý thức được mình hơi quá mức.

Nhìn Sở Diệu Phỉ đã khóc không thành tiếng, Vương Gửi Lâm đanh mặt nói một câu rồi đi ra ngoài, "Từ nay về sau đừng có nhắc lại chuyện này!"

Ngoại trừ tiếng khóc Sở Diệu Phỉ, cả một phòng yên lặng rất lâu, cuối cùng vẫn là Sở Diệc Dao phá vỡ cái yên lặng này, "Nhị thẩm, nếu không ngài mang Diệu Phỉ ra vườn đi dạo một chút đi."

Vài vị phu nhân khác cũng bắt đầu đứng lên an ủi, Tiêu thị cũng lúng túng, ai có thể nghĩ tới Vương tam thiếu gia là một người 'thẳng' như vậy, trực tiếp nói trước mặt nhiều người, làm bà nửa câu cũng không biết đỡ như thế nào, huống chi Vương phu nhân còn không có ở đây.

Tiêu thị vội vàng mang theo nữ nhi ra ngoài, Sở Diệu Phỉ khóc rất thương tâm, nàng là bị Vương Gửi Lâm dọa sợ hoàn toàn, ra cửa run rẩy nói, "Nương, thật đáng sợ, con mới không cần gả cho hắn."

Sở Diệu Phỉ vừa thốt ra lời này, vẻ mặt các vị phu nhân có chút vi diệu, chẳng lẽ quả thật như Vương tam thiếu gia nói, cứu một chút liền muốn bám lấy người ta không tha, muốn gả vào Vương gia?

Sở Diệc Dao xem các nàng nói nhỏ với nhau, xoay người ra khỏi lầu các, nhị thẩm vốn đang trông cậy lần gặp gỡ này, cho dù không gả vào Vương gia cũng có thể cho nữ nhi biểu hiện thật tốt, nhưng bây giờ nhìn lại, bà ta có muốn tìm rể hiền khác cũng không dễ.

...

Không lâu sau, đội ngũ đón dâu trở lại, sắc trời hơi tối, Sở Diệc Dao đứng ở trên hành lang nhìn về phía cửa lớn, Vương Gửi Đình cầm lụa đỏ đi phía trước, Tần Mãn Thu cầm một đầu lụa được bà mai đỡ tay đi phía sau lưng, khóe miệng cong lên cười, quanh tai là tiếng mọi người chúc mừng.

Sở Diệc Dao muốn đi vào nhìn hỉ đường một chút, đột nhiên chạm mặt hai người đang đi tới, người đi đầu chính là Nghiêm Thành Chí...

===============

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật ta cũng rất thích Vương Gửi Lâm, luôn cảm thấy người như vậy, đặc biệt đáng yêu.

===============