Ý tứ của Thẩm lão gia tử đã đủ rõ ràng, yêu cầu Thẩm Thế Hiên rời trọng tâm về Thẩm gia, những thứ bên ngoài kia xem như luyện tập, không nên tốn tâm tư. Nhưng đối với hắn mà nói, những thứ đó đều rất quan trọng, hắn có kế hoạch của hắn.
Nhìn ra Thẩm Thế Hiên băn khoăn, Thẩm lão gia tử lui một bước nói. "Cháu đi theo cha cháu làm quen chuyện cửa hàng trước, Đỉnh Duyệt tửu lâu vẫn liên tục không có người quản lý, chờ quen thuộc chuyện trong cửa hàng, cháu liền đi Đỉnh Duyệt lâu."
Thẩm Thế Hiên gật gật đầu, Thẩm lão gia tử để cho hắn mang theo cái hộp kia đi ra ngoài, một lát sau, Giang quản gia đi đến nói với ông, "Lão gia, ruộng đất trong tay Điền gia kia, đã bán."
Thẩm lão gia tử mới ngồi xuống lập tức đứng bật lên, thần sắc ngạc nhiên, "Bán cho ai!"
Giang quản gia lắc lắc đầu, tin tức cũng vừa mới truyền về. "Hiện tại còn không biết, ruộng dâu thôn trang kia chỉ phái người tới nói, Điền gia đã bán rồi."
"Đám người bảo thủ đó!" Thẩm lão gia tử mắng một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc không thua gì thời điểm Giang quản gia nghe tin tức, "Chuyện này đã sớm thương lượng, như thế nào bọn họ nói thay đổi liền thay đổi."
"Chỉ sợ là vì chuyện đại thiếu phu nhân qua đời." Giang quản gia ở một bên nhắc nhở.
"Thời điểm nữ nhi của bọn họ còn sống, Thẩm gia chưa từng bạc đãi qua, bọn họ còn nháo không đủ, nhất định phải cả đời không qua lại với nhau mới vui chắc!" Thẩm lão gia tử không hiểu Điền gia vì cái gì lật lọng, trong lúc nhất thời bởi vì Điền thị bệnh qua đời không chịu nổi đả kích kêu người rút đơn hàng, Thẩm lão gia tử còn có thể hiểu được, dù sao Điền thị là ấu nữ của Điền lão gia lúc đã lớn tuổi, Điền gia một đám con trai chỉ có một nữ nhi là nàng, trên dưới Điền gia đều thương yêu vô cùng. Nhưng chuyện đã qua mấy tháng, chuyện mua bán ruộng dâu đã nói từ trước, hiện giờ cũng thay đổi, đây là Điền gia ngay cả làm ăn cũng không muốn tiếp tục làm với bọn họ.
"Đi tra, người nào mua!" Thẩm lão gia tử phân phó Giang quản gia đi tra rõ ràng chuyện ruộng dâu này, đã sớm xem trọng mảnh đất này, mua sớm mua muộn đều giống nhau, không nghĩ tới lúc này sẽ xảy ra sự cố.
...
Đại phòng Thẩm gia.
Nghiêm thị mang theo con trai trở về viện tử, sai má má đi mang cháu gái đến, chính mình thì lôi kéo con trai vào phòng, "Thế Cẩn a, bây giờ lão gia tử cũng muốn Thế Hiên đến cửa hàng, con phải để tâm nhiều hơn." Chi thứ hai ở trong mắt Nghiêm thị vẫn luôn không xuất sắc, cho nên bà cũng không để vào mắt, hôm nay lão gia tử vừa nói như vậy, bà mới bắt đầu để ý.
"Thế Hiên tuổi cũng không nhỏ, lúc con mười hai tuổi đã theo cha đến cửa hàng." Thẩm Thế Cẩn hơi trầm mặt có chút không thèm để ý, nhưng đáy mắt lộ ra lại không phải như vậy.
"Nhưng tổ phụ con cho tới bây giờ chưa có nhắc qua như vậy, hiện giờ vợ con vừa mất, con mới có một đứa bé, Thế Hiên cũng đến tuổi thành thân, chẳng lẽ trưởng tôn còn định để nhị phòng bọn họ sinh trước!" Nghiêm thị tất nhiên tin tưởng năng lực con mình, bà quan tâm nhất là chung thân đại sự của con trai.
"Nương, nàng mới đi chưa tới nửa năm, người làm như vậy người ngoài sẽ cho cảm thấy chúng ta bức tử nàng." Thẩm Thế Cẩn không đồng ý, hôm nay quan hệ cùng Điền gia đã gần như quyết liệt, nếu hắn lập tức tái hôn, quan hệ này liền vĩnh viễn không có biện pháp chữa trị, thê tử đã qua đời, hắn không thể nào biết thê tử đã nói gì cùng Điền gia để bọn họ đột nhiên thay đổi thái độ như vậy.
"Cũng không phải thành thân ngay, chỉ định hôn sự trước sang năm thì thành thân, con còn trẻ, cũng không thể vì nàng thủ tang không cưới, nàng lại không lưu lại con trai, Thẩm gia chúng ta cũng không thể không có con nối dõi tông đường." Theo Nghiêm thị thấy, Điền gia đã trở mặt còn sợ gì nữa, bà chọn con dâu cứ chọn, người muốn gả vào Thẩm gia còn nhiều mà, huống chi hiện giờ Thẩm gia chưa có tôn tử, con dâu mới vào cửa chỉ cần sinh một nhi tử, lập tức an ổn vị trí đại thiếu phu nhân.
"Trong lòng nương hiểu rõ, con yên tâm, nương sẽ tìm một nhà tương tự Điền gia cho con, so với Điền gia tốt hơn, muốn cho tổ phụ con biết rõ, Thẩm gia này, tóm lại còn phải dựa vào con cùng cha con, mấy cái chi thứ hai cũng không tạo nổi sóng gió gì!" Nghiêm thị thề son sắt an ủi con trai.
"Vẫn là không nên ồn ào, vì chuyện Điền gia, tổ phụ đã không hài lòng đối với con." Thẩm Thế Cẩn lại cau mày nói, tổ phụ nói cho nhị đệ đến hỗ trợ chính là hành động thể hiện bất mãn trực tiếp nhất đối với mình, "Chờ chuyện này qua trước đã."
"Nương biết rõ, con yên tâm." Nghiêm thị vỗ vỗ bả vai của con trai, nhìn thấy má má mang cháu gái đi tới, vẫy tay lại đây cho Thẩm Thế Cẩn bồi tiểu hài tử nhiều hơn.
...
Sở gia, Sở Diệc Dao đếm một chồng khế đất lớn kia, vừa lòng thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai người Khổng Tước và Bảo Sênh đều nở nụ cười, Khổng Tước lấy cái hộp ra cho nàng cất khế đất nói, "Tiểu thư, bộ dạng này của ngài giống thần giữ của mười phần."
"Nếu cho ngươi ôm một cái hộp, bên trong tất cả đều là bạc ngân phiếu, ngươi cao hứng không?" Đây là chuyện vui ngoài ý muốn, Sở Diệc Dao cũng khéo ăn may, thừa cơ hội Điền gia cùng Thẩm gia trở mặt mua lại ruộng dâu này, Điền lão gia cũng là người nói một không hai, nói không bán cho Thẩm lão gia tử liền không bán, cũng còn người khác đang xem chừng, Sở Diệc Dao liền trực tiếp chen vào mua đứt mảnh đất này.
"Tiểu thư, vậy ngài đặt mua nhiều đất đai như vậy muốn làm cái gì." Khổng Tước cẩn thận khép cái hộp lại, đem khế đất vào tủ khóa lại, Sở Diệc Dao đã đem tất cả đồ nàng để dành lấy ra đi mua, không đủ còn hỏi mượn thiếu phu nhân một chút.
"Tự có chỗ hữu dụng, chuyện này không được nói với người khác, nhũ nương cũng không cho nói, liền hai người các ngươi biết thôi." Sở Diệc Dao cầm trong tay khế đất một đỉnh núi nhỏ khác, nhắc nhở, "Có người hỏi cũng đừng nói."
Khổng Tước cùng Bảo Sênh gật gật đầu, Sở Diệc Dao cầm lấy khế đất núi nhỏ kia chuẩn bị đi tìm nhị cữu, Bình Nhi đi tới, nói là có người tới cửa tìm tiểu thư, có tin tức quan trọng muốn nói với nàng.
Sở Diệc Dao đến cửa lớn, một người phụ nữ mặc y phục màu xám tro đứng ở bên ngoài, trên đầu bọc khăn lông, trong ngực ôm một cái giỏ, nhìn thấy nàng đi ra, trên mặt vui mừng, "Sở đại tiểu thư, ta có tin tức ở nhà cách vách."
Hôm đó Sở Diệc Dao cho Khổng Tước đi chào hỏi vài hộ ở phụ cận căn nhà nhị ca, có tin tức gì có thể đến Sở gia nói cho nàng biết, nàng nhất định sẽ trả thù lao. "Tin tức gì mời nói."
"Sáng sớm hôm nay người trong nhà sát vách không biết vì cái gì ầm ĩ lên, vốn là người nữ điên điên khùng khùng kia đột nhiên nói muốn đi, mọi người đều kéo đến ngoài nhà, người nam lại kéo nàng trở về trong phòng, hai người ầm ĩ nói cái gì nuôi không sống, nuôi công việc, người nữ đẩy người nam kia nói trở về Sở gia." Sở Diệc Dao hơi híp mắt lại, nhìn phụ nhân, "Sau đó thì sao."
"Về sau không biết người nữ kia nói cái gì phải đi, người nam liền tát nàng một cái, hai người lại ôm ở một chỗ." Người phụ nữ đem những gì buổi sáng nhìn thấy đều hết sức toàn lực nói ra, "Sau đó hai người cũng không có tiếng động gì khác, nói cái gì cũng không nghe rõ."
Sở Diệc Dao ra hiệu Khổng Tước cho nàng năm lượng bạc, phụ nhân kia cầm bạc mở miệng cắn một chút, nét mặt tươi cười cúi đầu chào Sở Diệc Dao ba cái, vô cùng cao hứng rời đi.
Sở Diệc Dao nhìn phụ nhân kia, nghe ý tứ của nàng, xem ra nhị ca chiếu cố Uyên Ương vô cùng tốt, nàng ta đã khôi phục thần trí, còn có thể khuyên bảo nhị ca trở về Sở gia, đáng tiếc nhị ca, là một kẻ si tình nhưng không phải kẻ bất lực, muốn hắn trở về Sở gia trong tình huống thế này, là không thể nào. Hiện giờ trong hoàn cảnh ác liệt mới đúng là tình chàng ý thiếp, liệu Uyên Ương có thể mãi mãi không rời, chịu khổ cùng nhị ca hay không?
Đứng ở cửa một hồi, xe ngựa đã tới, Sở Diệc Dao lên xe ngựa đi đến cửa hàng tìm Hình Kiến Quốc.
...
Mà trong căn phòng cũ bên cạnh bến thuyền nhỏ, Sở Mộ Viễn đi ra ngoài chuyển hàng lưu lại Uyên Ương, lúc này đang lục tìm khắp nơi xem có cái gì có thể soi mình, chỉ là trong phòng không có gì cả, vì vậy nàng ta tìm cái hũ múc chút nước, tỉ mỉ cắt tỉa đầu tóc một lần.
Sau khi chải thuận bộ tóc, vẻn vẹn cầm lấy một cây trâm, nàng ta đem phần lớn tóc đều vận lên, chỉ thả xuống hai lọn tóc hai bên người, sửa sang quần áo, sắp xếp lại rơm rạ chồng chất trên chăn mền một chút, xem khí trời bên ngoài tốt, dứt khoát cầm chăn mền ra cái giá bên ngoài phơi.
Chạng vạng, Sở Mộ Viễn trở lại, thời điểm tiến vào thoáng sững sờ, rơm rạ chồng chất được đặt gọn gàng ở góc, trên mặt chăn mền chỉnh tề phẳng phiu, cửa sổ rách được dùng một tấm ván nhỏ che lên, chỗ nấu nước cũng thu thập sạch sẽ, trong phòng lộ ra một cổ hương khí trong trẻo.
"Ngươi đã trở lại?" Uyên Ương đang cúi người nhóm lửa nhìn thấy Sở Mộ Viễn, mỉm cười lúm đồng tiền, đi đến trước mặt hắn, đưa tay vỗ vỗ tro bụi trên bả vai, đón lấy túi vải trắng từ trong tay hắn, lấy bánh bao từ bên trong ra, lại đổ ra một chút gạo trong một cái bình khác, rửa sạch cho vào trong nồi, điều chỉnh lửa nhỏ từ từ nấu.
Làm xong hết thảy, Uyên Ương thấy hắn còn đang thất thần, kéo hắn đến một bên ngồi xuống, ôn nhu nói. "Rất nhanh có thể ăn, ngươi ngồi đây nghỉ ngơi trước."
"Ta đi múc nước cho ngươi rửa mặt." Uyên Ương nhìn hắn ngồi xuống, lại muốn xoay người đổ nước, Sở Mộ Viễn giữ nàng ta lại, Uyên Ương quay đầu lại nhìn hắn, Sở Mộ Viễn ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Uyên Ương đưa tay sờ sờ mặt của hắn, ân cần nói. "Làm sao vậy?"
"Ngươi nguyện ý tiếp tục ở nơi này cùng ta?" Sở Mộ Viễn vẫn nhớ rõ những lời sáng nay khi Uyên Ương khôi phục thần trí tranh cãi với mình, cũng không quên thời điểm hắn từ Thiên Phật tự trở về gửi thư đến Tào gia nàng ta đã đáp trả thế nào, hiện giờ không quá nửa ngày, người trước mắt giống như đã thay đổi.
"Nếu không phải ngươi, chỉ sợ ta đã sớm chết đói đầu đường." Uyên Ương khẽ lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn, thân thể từ từ tựa vào người hắn, "Khoảng thời gian này ở đây được ngươi chiếu cố ta đều nhớ rõ, ta không biết lấy gì báo đáp, chỉ có ở lại bên cạnh ngươi, ngươi không muốn?"
Sở Mộ Viễn nhìn nàng ta, một màn thâm trầm trong đáy mắt làm cho Uyên Ương có chút hoảng hốt, buổi sáng nàng ta quá gấp gáp, nói quá nhiều chuyện không nên nói, nàng ta sợ không vãn hồi được vị trí mình trong lòng hắn.
"Chẳng qua ta cảm thấy mình vô dụng, không muốn ngươi đi theo ta chịu khổ." Sở Mộ Viễn lắc đầu, đưa tay ôm lấy nàng ta, ánh mắt lẳng lặng nhìn cái nồi đang bốc khói trong góc.
"Không cần nói mình như vậy, ngươi cũng là vì ta, Uyên Ương thân ở Xuân Mãn lâu mười năm, hạng người gì mà chưa thấy qua, nam tử tình thâm ý trọng như Mộ Viễn đúng là khó được, ngươi đừng nói mình như vậy." Uyên Ương đưa tay bưng kín miệng của hắn, ánh mắt đầy cảm xúc, lại cúi người tựa vào lồng ngực của hắn, lẩm bẩm nói, "Uyên Ương chỉ cầu người thật lòng đối đãi."
Ánh mắt của Sở Mộ Viễn nhu hòa vài phần, hai người lẳng lặng ôm nhau, cho đến khi nồi cháo sôi trào, Sở Mộ Viễn buông nàng ta ra đi đến góc phòng đem cháo nấu xong múc vào chén, đặt lên cái bàn duy nhất, hai người uống cháo loãng ăn bánh bao, mọi việc đơn sơ lại lộ ra ấm áp.
Sắc trời dần tối, sau khi Sở Mộ Viễn rửa mặt ngây ngốc ở ngoài, chờ Uyên Ương tắm rửa trong phòng xong hắn mới đi vào, trong phòng nhỏ lộ ra một cổ khí nóng ướt, Uyên Ương mặc y phục đơn giản từ sau chiếu trúc đi ra, đến trước mặt kéo tay hắn đến giường bên cạnh, muốn hắn ngồi xuống.
Sau khi Sở Mộ Viễn ngồi xuống, Uyên Ương đi tới cửa dùng chiếu che lại, trở lại giường cởi giày leo lên, hai tay đặt ở trên vai của hắn, thân thể Sở Mộ Viễn chấn động.
Sau lưng, khóe miệng Uyên Ương giương cao, "Thả lỏng, ngươi mệt mỏi một ngày, ta bóp vai cho ngươi." Nàng ta dịu dàng xoa bóp, hai tay Sở Mộ Viễn đặt trên đùi căng thẳng nắm lại, một khắc cũng không thể thả lỏng.
Hết thảy đều lọt vào mắt nàng ta, nàng ta nhìn thấy gò má hắn ửng đỏ, thân thể hắn cứng ngắc khẩn trương, hai tay dịu dàng ở cổ hắn, nhẹ nhàng lướt qua hầu kết, chậm rãi xuống.
Khóe miệng vui vẻ càng lúc càng lớn, thân thể của nàng dán sát sau lưng hắn, đôi tay nhanh chóng chạm tới lồng ngực hắn, đột nhiên, Sở Mộ Viễn giữ tay nàng lại, trên mặt Uyên Ương thoáng hiện lên vẻ thực hiện được, chờ hắn xoay người đem mình áp đảo trên giường.
Nhưng qua một hồi lâu, Sở Mộ Viễn vẫn chậm chạp không cử động.
"Đi ngủ sớm một chút đi, ngươi cũng mệt mỏi một ngày." Sở Mộ Viễn thu lại đáy mắt rung động, buông lỏng tay nàng ra, đứng dậy cầm chăn mền trải lên đống rơm rạ ngoài cửa, không có ý tứ muốn ngủ một chỗ với nàng ta.
"Ngươi... Có phải ghét bỏ ta, cảm thấy ta không sạch sẽ hay không?" Uyên Ương khổ sở nhìn hắn, hắn cự tuyệt nàng, rõ ràng là hắn có cảm giác, vì sao không hành động tiếp.
"Sao ta lại ghét bỏ ngươi, chờ thời điểm ta cưới ngươi, chúng ta sẽ cùng một chỗ, như vậy không phải càng tốt sao?" Sở Mộ Viễn trải tốt chăn mền cho mình, đến ngồi xổm xuống trước mặt na. wms tay nàng ta, ôn nhu nói, "Ta bây giờ còn chưa đủ tốt, chờ ta kiếm đủ tiền rồi, chúng ta đến nơi khác mua một căn nhà nhỏ ở lại, như bây giờ quá ủy khuất ngươi."
"Ta không ngại!" Uyên Ương bật thốt ra, Sở Mộ Viễn lắc đầu ngăn nàng ta nói tiếp, kéo chăn mền cho nàng, đắp kín, nhẹ nhàng sờ sờ tóc nàng ta, cười nói, "Ngươi đừng sợ, chúng ta rất nhanh liền có thể rời khỏi đây thôi, đến lúc đó ngươi muốn đến đâu định cư cũng có thể, ta đều đi cùng ngươi."
Uyên Ương gượng ép cười cười, Sở Mộ Viễn thổi tắt ngọn đèn nằm xuống bên cạnh cửa liền ngủ mất.
Trong bóng tối Uyên Ương trợn tròn mắt nhìn xà nhà cũ rách kia không ngủ được, nghe bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, Sở Mộ Viễn cự tuyệt cùng lời nói của hắn từng giây từng phút gãi vào lòng nàng ta, đi theo hắn rời khỏi Kim Lăng đến nơi khác trải qua cuộc sống chỉ đủ ấm no không phải là những gì nàng ta mong muốn, nàng vốn nghĩ có thể nhân cơ hội mang thai con của hắn, như vậy hắn sẽ phải mang mình trở về Sở gia, nhưng rõ ràng hắn không chịu muốn nàng.
===============