Tiêu thị lập tức đứng lên, Sở Diệu Lam thở hồng hộc đến bên cạnh bà, "Có người... Tới nhà nói nhị tỷ rơi xuống hồ nước."
"Ở đâu? Đưa nương đi!" Tiêu thị kéo nữ nhi không chú ý gì nữa, bước nhanh tới cửa.
Trong phòng Kiều Tòng An cùng Sở Diệc Dao nhìn nhau, đứng lên, "Chúng ta cũng qua xem một chút đi." Sở Diệc Dao gật gật đầu, đi theo nàng ra ngoài.
Vài người đuổi tới bên hồ, Sở Diệu Phỉ đã được người vớt lên, cả người còn hôn mê bất tỉnh, tựa ở trong ngực nha hoàn, xung quanh không ít người vây xem.
Tiêu thị chen vào thấy bộ dáng Sở Diệu Phỉ bất tỉnh nhân sự, đang muốn ôm nàng đưa đến y quán, bên cạnh truyền đến một tiếng kêu, "Từ từ, ta vừa mới đẩy khí trong ngực cho nàng rồi, đã ói nước ra, một lát liền tỉnh." Một người chân mang ủng da đi tới, khuôn mặt râu ria, cả người ướt đẫm, trên người còn treo một khối móc sắt.
"Ngươi là ai!" Tiêu thị vừa nghe hai chữ 'đẩy khí' liền kêu lên, con gái bà hôn mê bất tỉnh, còn bị người này chiếm tiện nghi, nhiều người nhìn xem như vậy, sau này biết sống thế nào a.
"Đại thẩm, người này đã nhảy xuống hồ cứu con gái của bà lên, bà còn hỏi người ta là ai." Một bên có người không ưa Tiêu thị làm vẻ ta đây, mở miệng thay người đánh cá kia nói chuyện.
Tiêu thị lúc này mới quan sát người này, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn bà liền suýt nữa ngất đi, đại hán thô sử này lại là người cứu con gái bà, lại còn đẩy khí cho nó, này chẳng phải là đều sờ soạng thân thể của nó rồi!
Thời điểm Sở Diệc Dao đến, Sở Diệu Phỉ đang dần dần tỉnh lại, vừa nhìn thấy Tiêu thị, trực tiếp khóc rống lên, nàng cho rằng nàng sẽ chết, đời này sẽ không còn được gặp lại cha cùng nương nữa.
Vừa nhìn trong đám người, Sở Diệc Dao rõ ràng thấy được thân ảnh của Vương Gửi Lâm, Vương Gửi Lâm cũng thấy nàng, gấp rút đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, chỉ chỉ tửu lâu sau lưng, Sở Diệc Dao nói một tiếng với Kiều Tòng An, xoay người đi đến tửu lâu.
Vừa vào ghế lô Sở Diệc Dao liền hỏi, "Ngươi đừng nói với ta, Sở Diệu Phỉ rơi xuống nước không có chút quan hệ nào cùng ngươi."
Vương Gửi Lâm ủy khuất đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, quay đầu thấy vẻ mặt không tin của nàng, giải thích, "Thật sự không quan hệ, ta cũng không biết tại sao nàng ta lại rơi xuống nước, hôm nay ta và vài người bằng hữu tính lên thuyền nhỏ du hồ, kết quả mới ngồi trong đình bên hồ một hồi, ta liền thấy nàng ta cũng tới."
Vương Gửi Lâm cảm thấy không thể hiểu được, Sở Diệu Phỉ hướng ngôi đình bọn họ đang ngồi đi tới, trực tiếp lên tiếng chào hắn. Chuyện lần trước Vương Gửi Lâm biết mình nói có chút quá đáng, lúc này cũng chưa nói cái gì, chào hỏi xong Sở Diệu Phỉ đi tới phụ cận bờ hồ, hắn cũng không chú ý.
Mới cách một lát liền nghe được tiếng hô hoán có người rơi xuống nước, vài người quay đầu xem, nha hoàn của Sở Diệu Phỉ ở trên bờ hô cứu mạng, mà vị trí Sở Diệu Phỉ rơi xuống nước, trùng hợp cách bọn họ không xa, Vương Gửi Lâm lập tức cảnh giác, lại nữa!
"Lần trước rơi xuống nước một lần còn chưa đủ a, lần này nói cái gì ta cũng không cứu." Vương Gửi Lâm mím môi nói, đã ăn thua thiệt một lần, có trời mới biết lần này cứu lên nàng sẽ lại đánh chủ ý gì.
Sở Diệc Dao nghe có chút hết chỗ nói, mấy lần cứ thích nhảy xuống nước, thật là không muốn sống. "Ngươi cứ như vậy nhìn nàng vùng vẫy trong nước mà không làm gì?"
"Không phải a, ta còn ngăn vài người bằng hữu không nên cứu nàng, vạn nhất cứu lên, nhiều người nhìn như vậy, nàng lại muốn bọn họ cưới nàng thì làm sao bây giờ." Vương Gửi Lâm nói rất đương nhiên, hắn đã chính mình trải nghiệm sao có thể trơ mắt để chuyện như vậy phát sinh trên người người khác, cho nên hắn trực tiếp nói cho bọn họ biết không cần phải cứu, làm bộ như không thấy là tốt rồi.
Sở Diệc Dao nhịn không được trực tiếp cười ra tiếng, "Cho nên, các ngươi liền nhìn nàng vùng vẫy trong nước, không ai đi xuống."
Vương Gửi Lâm gật gật đầu, hắn vừa nói như vậy, bằng hữu cũng không xuống cứu, bên bờ không thiếu người, sẽ luôn có người đi qua nhìn, ngay lập tức có một ngư dân đang thả lưới trong hồ nhìn thấy liền nhảy xuống cứu.
"Người cứu lên đã hôn mê rồi, ngư dân kia liền đẩy khí cho nàng ta, sau khi ói ra mẹ nàng tới đây, ngươi đừng nói với ai là thấy ta ở đây, không khéo lát nữa nàng lại vu khống ta cái gì." Vương Gửi Lâm gấp rút nói với Sở Diệc Dao, vẻ mặt còn có chút khẩn trương, sợ Tiêu thị biết hắn ở đây sẽ không để cho hắn đi.
Sở Diệc Dao nhìn ngoài cửa sổ một chút, Tiêu thị ôm nữ nhi đang chuẩn bị lên xe ngựa, xung quanh có người nói chuyện, nhưng cũng không nghe rõ nói cái gì, người đánh cá kia đứng ở một bên, dựa vào một con thuyền nhỏ không người cách đó không xa, Sở Diệc Dao nhớ tới Tiêu thị từng nói ai cứu liền muốn gả cho hắn, cho dù là tên khất cái cũng không có biện pháp khác, khóe miệng giương cao cười.
...
Không qua nửa ngày, cũng không cần bao nhiêu tuyên truyền, rất nhiều người biết đến một màn bên cạnh hồ này, một hán tử hai mấy tuổi cứu một thiếu nữ rơi xuống nước, dưới con mắt bao người còn đẩy khí thay thiếu nữ hôn mê kia, ngày đầu tháng sáu, cảnh tượng như vậy thật sự làm cho không ít người cảm thấy người đánh cá kia kiếm lợi rồi.
Nếu ở Sở gia rơi xuống nước, những người nhìn thấy sẽ không nói lung tung khắp nơi, nhưng người bên hồ sẽ không như vậy, rất nhiều người đem chuyện này thêm dầu thêm mỡ dùng tám nhảm lúc trà dư tửu hậu, trong đó có người còn nhắc tới, chứng kiến Vương tam thiếu gia và vài vị công tử trong đình gần đó nhìn thấy tiểu thư này rơi xuống nước đều không hợp tác.
Tiện đà còn có người nhắc tới, vị tiểu thư này chính là cô nương vào ngày Vương nhị thiếu gia thành thân bị Vương tam thiếu gia chỉ trích, vì vậy, những bọn họ liền chỉnh hợp một câu chuyện hoàn chỉnh là: Sở Diệu Phỉ rơi xuống nước được Vương Gửi Lâm cứu một lần, liền có ý đồ gả vào Vương gia, nhưng không thành, diễn lại trò cũ, kết quả lần này Vương tam thiếu gia thấy mà không cứu, mặc kệ đến khi người đánh cá kia cứu lên.
Mà tình huống thực tế kỳ thật cũng không khác cái này là bao, trong lòng Sở Diệu Phỉ không cam lòng, thúc đẩy nàng lại lần nữa mạo hiểm nhảy xuống chỗ gần Vương Gửi Lâm, cái gọi là một lần lạ hai lần quen, chuyện rơi xuống nước, nàng lại làm lần nữa, nhưng nàng nào biết lần này người ta căn bản không cứu!
Về đến nhà Sở Diệu Phỉ ý định muốn chết đều có, lần trước muốn Trương Tử Lăng cứu, kết quả nàng lại đẩy Vương Gửi Lâm xuống nước, hôm nay muốn cho Vương Gửi Lâm cứu, kết quả là một người đánh cá, dưới con mắt bao người, nàng thật sự không còn mặt mũi làm người!
Không đợi nàng có phản ứng gì, những người biết chuyện liền đi hỏi người đánh cá kia, cứu cô nương này là phải cưới nàng, nếu cưới được một vị tiểu thư như vậy, đời này hắn không cần đánh cá nữa, có thể trực tiếp tới cửa làm rể, cơm ngon rượu say.
Nhưng người đánh cá lại phản ứng ngoài dự đoán, phản ứng của hắn và Vương Gửi Lâm giống nhau, ta cứu liền cứu, nào có đạo lý cứu lên phải kết hôn, tiểu thư như vậy tay không thể xách vai không thể vác thân thể nhỏ yếu, hắn mới không cần lấy về nhà, chẳng giúp được gì.
Đến khi Tiêu thị muốn nghĩ biện pháp bổ cứu chuyện này, đồn đãi đã biến thành một phiên bản khác, Sở gia nhị tiểu thư không chỉ không được Vương tam thiếu gia thích, còn bị người đánh cá ghét bỏ, trên dưới không ai thích.
Sở Hàn Lâm về nhà hung hăng mắng Sở Diệu Phỉ một trận, sao nàng dám ở chỗ đông người làm chuyện ầm ĩ như vậy, đã không gả vào Vương gia thì cũng thôi, hiện giờ còn để danh tiếng bê bối còn làm mai thế nào, "Trực tiếp đưa về Huy Châu đi, còn ở lại chỗ này càng mất mặt xấu hổ."
Sở Diệu Phỉ vừa nghe Sở Hàn Lâm nói như vậy, khóc nháo với Tiêu thị. "Con không về, đại tỷ có thể gả vào Trình gia, tại sao con phải trở về, nương, con không về!"
"Nó có thể gả vào Trình gia là bản lãnh của nó, ngươi ngoại trừ khóc nháo còn có thể làm cái gì, tự nhìn xem bà dạy nữ nhi tốt như thế nào, bà liền cùng nó một khối trở về Huy Châu đi!" Sở Hàn Lâm nghĩ tới là một bụng hỏa, tay chân trong cửa hàng đều bị đổi hết, chính mình vất vả lâu như vậy đều không chiếm được chỗ tốt gì, trong nhà còn loạn chuyện không yên, đã không giúp được gì, lại còn cản trở.
Tiêu thị thấy hắn thật sự tức giận, bất chấp Sở Diệu Phỉ, vội vàng trấn an Sở Hàn Lâm trước, kéo hắn đến phòng ngoài, "Phỉ Nhi cũng không phải cố ý bị ngã, ai biết Vương thiếu gia thấy chết mà không cứu."
"Bà nhanh mang nó trở về Huy Châu tìm một gia đình gả đi, nó đừng nghĩ tìm ở Kim Lăng, mấy lão quản sự kia cũng không muốn nó làm con dâu nữa." Sở Hàn Lâm bực mình nói, "Còn bà nữa, cả ngày lẫn đêm bao che cho bọn nó, dung túng thành cái dạng gì."
Tiêu thị cảm thấy ủy khuất, cũng không phải bà bảo nữ nhi làm như vậy a, nha đầu này người lớn chủ ý cũng nhiều, lần trước không thương lượng với bà, lần này lại càng không, ngay cả tiểu nữ nhi cũng không nói.
"Lão gia, nếu đưa nó về Huy Châu, một mình nó biết qua như thế nào, chúng ta cũng không ở Huy Châu, đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh, nếu ở nhà chồng bị ủy khuất cũng không biết nói với ai." Như thế nào Tiêu thị đều không đồng ý đưa nữ nhi trở về.
"Nếu thích thì bà liền theo nó cùng nhau về đấy sống, đã gả chồng chẳng lẽ còn muốn ngày ngày về nhà mẹ đẻ." Sở Hàn Lâm quay đầu lại lạnh lùng liếc Tiêu thị một cái, trong lòng Tiêu thị chấn động, gượng ép cười, "Lão gia, ông nói cái gì đó, ta còn muốn lưu lại đây chiếu cố ông cùng Diệu Lam."
Sở Hàn Lâm nhìn chằm chằm Tiêu thị, không có nửa điểm đùa giỡn. "Diệu Lam cũng không nhỏ, bà sợ Diệu Phỉ ở đó bị ủy khuất thì về Huy Châu một chuyến, kêu hai cái di nương thay chúng ta chiếu cố nó."
Giờ phút này Tiêu thị mới thật sự ý thức được Sở Hàn Lâm nghiêm túc, gấp rút nói, "Hài tử lớn là nên tự mình lựa chọn, để ta khuyên nó, chờ tâm tình nó tốt hơn rồi đưa về."
"Tháng sau liền đưa về, bà cũng đi theo, dàn xếp ổn thỏa hôn sự của nó lại trở về Kim Lăng." Sở Hàn Lâm nói xong rồi rời đi, Tiêu thị đứng ở đó, thật lâu không thể bình tĩnh lại, Sở Hàn Lâm trước giờ chưa từng nói như vậy, bây giờ hắn lại muốn bà mang Diệu Phỉ về Huy Châu gả chồng.
Trong phòng, không biết Sở Diệu Lam nói gì, Sở Diệu Phỉ lại bắt đầu khóc rống lên, Tiêu thị vội vã chạy vào, vừa an ủi vừa nghĩ biện pháp khuyên bảo nàng trở về Huy Châu.
...
Tháng bảy, thời điểm Kim Lăng nóng nhất, Hình Tử Thù chuẩn bị xuất giá, Sở Diệc Dao đến Hình gia tặng quà, lúc này Hình gia tràn đầy khách nhân, Hình lão phu nhân đã dắt một nhà già trẻ đều tới, bao gồm một nhà con trai cả Hình đại gia.
Viện tử Hình gia không ở được, Hình Kiến Quốc phải thuê một tòa nhà nhỏ bên ngoài cho bọn họ ở tạm, việc nữ nhi có thể gả vào một nhà tốt như Trương gia, Hình đại gia cùng thê tử - Thành thị đều hết sức kiêu ngạo, lấy ra một phần lớn tiền bạc tích góp từng tí một nhiều năm qua cho nàng làm của hồi môn, còn nói muốn để con trai ở lại Kim Lăng, nữ nhi có thể gả tốt như vậy, có thể không giúp đỡ nhà mẹ đẻ sao?
===============