Đích Nữ Khó Gả

Chương 87: Ta cưới nàng (1)



"Cháu có biết cháu đang nói gì không?" Thật lâu sau, Thẩm lão gia tử từ trên ghế đứng lên, cầm quải trượng đi tới bên cửa sổ, "Hiện giờ chuyện cũng không đơn giản là cháu cưới nha đầu này."

"Thế Hiên hiểu rõ." Thẩm Thế Hiên rất rõ ràng ý nghĩa hành động lần này, Tào gia bức người muốn ép Sở Diệc Dao gả cho Tào Tấn Vinh, Thẩm gia làm như vậy, chính là chắn ngang một chân, trực tiếp giằng co cùng Tào gia.

Thẩm lão gia tử quay đầu lại, nhìn đáy mắt kiên định của tôn tử, giống như đã sớm dự liệu trước kết quả này. "Cháu thật sự thích nha đầu kia, không đành lòng nhìn nó gả cho thằng nhóc họ Tào như vậy."

"Thế Hiên đối với nàng chung tình đã lâu, chẳng qua là cảm thấy thời gian còn sớm." Sao hắn có thể hồ đồ không hiểu lòng mình được, chỉ là vẫn luôn cảm thấy chưa đến lúc, nếu không phải Tào gia đột nhiên nhảy vào, hắn còn định chờ thêm một năm nữa.

"Cháu có biết làm như vậy chính là trực tiếp tỏ rõ lập trường Thẩm gia muốn đứng về phía Sở gia, cháu xem hiện giờ thành Kim Lăng này có nhà ai không mỏi mắt chờ xem kịch vui." Hành động của Tào gia lần này ở Kim Lăng bất luận là Thẩm gia hay Thủy gia, còn có Bạch gia ít an phận cũng không có động tĩnh, người người nhà nhà cùng chờ xem kịch, không có nhà nào muốn mình bị cuốn vào.

"Tổ phụ không phải đã nói Tào lão phu nhân năm đó quyết đoán, hiện giờ bà ấy hành động thế này rất tổn hại phong phạm năm đó, tôn nhi thích Sở tiểu thư là thật, tôn nhi không ưa Tào gia cũng là thật, chuyện này nếu tiếp tục nữa, không phải là Tào gia đang đánh vào mặt ba nhà còn lại sao, Kim Lăng này cũng không phải là chỉ có Tào gia bọn họ định đoạt."

Thẩm lão gia tử nhìn hắn nói lời lẽ chính nghĩa, chợt cười to đứng lên. Lão nhân gia dùng sức vỗ bả vai Thẩm Thế Hiên, biết rõ hắn nói mấy lời này vì muốn thuyết phục ông ra mặt, nhưng thật sự nghe rất thống khoái. Không ưa Tào gia làm như vậy cũng không chỉ một mình Thẩm lão gia tử, theo ông, Tào lão phu nhân dùng thủ đoạn này thật sự là quá thấp kém, cùng một tiểu cô nương phân cao thấp, thật sống uổng phí số tuổi này.

Thẩm lão gia tử cười sang sảng hỏi Thẩm Thế Hiên, chống quải trượng đi lại trong thư phòng. "Cháu muốn ta làm thế nào."

"Cháu mong tổ phụ nói với mẫu thân, thỉnh bà mối đến Sở gia cầu hôn." Thẩm Thế Hiên không thể tự nói với mẫu thân, nhưng chỉ cần tổ phụ đáp ứng, cả Thẩm gia sẽ không có người nào dám phản đối, hắn muốn Thẩm gia thoải mái hào phóng đến Sở gia cầu hôn, hắn thích, cần gì làm phiền Tào Tấn Vinh chiếu ứng.

"Cháu sẽ nghe lời tổ phụ, ở lại cửa hàng cùng đại ca phát triển Thẩm gia." Cuối cùng, Thẩm Thế Hiên mới nói ra điều kiện để Thẩm lão gia tử ra mặt hỗ trợ, hắn có thể buông tha tất cả mọi thứ bên ngoài quay về phát triển Thẩm gia, tổ phụ muốn hắn phải trổ tài đi tranh, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

"Cháu trở về đi, chuyện này ta sẽ tìm cha mẹ cháu nói chuyện." Thẩm lão gia tử nhìn hắn, một hồi, phất phất tay cho hắn đi ra ngoài, trong thư phòng lại chỉ còn lại một mình lão gia tử, ông nhìn qua mấy bức tranh trên vách tường, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng, vụ trao đổi này, cũng không thiệt thòi.

...

Bốn năm ngày sau, thương thuyền Tần gia xuất bến, thân thể Sở Diệc Dao cũng tốt lên rất nhiều, hỗn hỗn độn độn mấy ngày phát sốt kia nàng không nhớ rõ, dường như cảm thấy có rất nhiều người đến thăm nàng, nhưng không nhớ được những ai, chỉ có những lời kia nàng lại nhớ rất rõ.

Sở Diệc Dao uống xong một ly nước ấm hỏi Bảo Sênh. "Những ngày qua có những ai đến thăm ta?"

"Có Tần phu nhân và Vương phu nhân đều sang đây xem ngài, Vương tam thiếu gia cũng tới nhưng chỉ ngồi ở ngoại thất nhìn không có tiến vào, Trương phu nhân cùng Trần phu nhân phái người tặng đồ đến, nhắn ngài mau khỏe, bảo trọng thân thể." Bảo Sênh điểm lại một lượt những người đến thăm những ngày qua, Sở Diệc Dao lắc lắc đầu, "Không đúng, còn nữa, còn có ai vào phòng nhìn ta?"

Bảo Sênh do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Tiền má má đang mở cửa sổ, Tiền má má đi tới dịch dịch góc chăn thay nàng xong mới ngồi xuống nói, "Buổi tối hôm tiểu thư ngã bệnh, Thẩm nhị thiếu gia có đến thăm ngài."

Nắm tay Sở Diệc Dao run lên, ngẩng đầu nhìn Tiền má má, đáy mắt quẹt một tia kinh ngạc, "Sao hắn lại đến đây?"

"Là ta phái người đi mời hắn." Âm thanh của Kiều Tòng An vang lên trước cửa, Thanh Nhi cầm một cái khay trong tay đi theo phía sau nàng, trong khay đặt nồi cháo vừa mới nấu, Thanh Nhi múc ra một chén đưa cho Kiều Tòng An ngồi ở bên giường, Kiều Tòng An cầm lấy cái muỗng thổi thổi, ra hiệu Sở Diệc Dao ăn hết.

"Sao đại tẩu lại phái người đi tìm hắn." Sở Diệc Dao ăn non nửa chén lắc đầu nói no rồi, Kiều Tòng An lấy khăn cho nàng lau miệng, giải thích, "Ta cũng chỉ phái người qua đó truyền tin, đến nhìn muội hay không, toàn bộ là Thẩm thiếu gia quyết định." Nàng chỉ phái người đến Thẩm gia đưa tin, báo cho Thẩm Thế Hiên biết Diệc Dao bị bệnh, nếu Thẩm thiếu gia không có nửa điểm tâm tư, sẽ không có khả năng dưới tình huống mọi người đều trốn tránh Sở gia, hắn lại tự mình đến thăm Diệc Dao.

"Ta phái người đưa tin đi, buổi tối hắn liền tới đây, cũng chỉ cách hai canh giờ." Kiều Tòng An ngẩng đầu nhìn nàng, thâm ý trong đáy mắt không cần nói cũng biết, coi trọng không coi trọng, quan tâm hay không, thử một cái liền rõ ràng.

Sở Diệc Dao có chút bối rối cúi đầu, nhìn hai tay của mình. "Đại tẩu, sao tẩu lại nghĩ đến báo tin cho hắn."

"Muội ở trước mặt ta chỉ nhắc qua hai nam tử, một người là Tào tam thiếu gia, một người là Thẩm nhị thiếu gia." Kiều Tòng An đưa tay vuốt tóc nàng ôn nhu nói, "Lần trước muội xảy ra chuyện, là hắn ôm muội trở lại, muội ngủ thiếp đi còn liên tục nắm lấy y phục của hắn không chịu buông tay, mặc cho chúng ta gỡ như thế nào cũng không được, hắn cũng không nói gì, cũng để mặc cho muội nắm y phục của hắn, ngồi nhìn muội ngủ." Kiều Tòng An vỗ vỗ mép giường, ngày đó Thẩm Thế Hiên cũng ngồi tại vị trí này, về sau Tiền má má phải cầm kéo đến cắt y phục hắn mới trở về.

Gò má Sở Diệc Dao ửng hồng, khi đó nàng chỉ cảm thấy rất an tâm, chuyện sau khi ngủ thật sự không nhớ rõ.

"Hôm trước Mộ Viễn tiến đến ôm muội, muội níu lấy y phục của hắn không buông tay như thế, ta cũng biết là, ở trong lòng muội, Thẩm thiếu gia cũng có thể cho muội cảm thấy yên tâm, có lẽ chính muội cũng không nhận ra, mỗi lần ở trước mặt ta nhắc tới hắn, muội luôn nở nụ cười." Kiều Tòng An khẽ vuốt cặp mày nhăn lại của nàng, cười nói, "Nha đầu ngốc, muội đừng nói trong lòng muội một chút cũng không nghĩ tới hắn?"

"Muội... Nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện đó." Sở Diệc Dao dừng một chút, cho dù là có nhớ tới, nàng cũng không nghĩ tới phương diện kia, nàng căn bản không có tính toán qua chuyện thành thân.

"Muội không muốn, không có nghĩa là nó không tồn tại, tựa như hắn vội vã sang đây xem muội, vốn là thấp thỏm ngồi ở ngoại thất, về sau nhị ca muội đáp ứng để cho hắn vào, hắn ngồi trước giường muội một canh giờ mới rời đi." Kiều Tòng An cũng là người từng trải, sao lại không nhìn ra biến hóa rất nhỏ giữa hai người, theo nàng, Diệc Dao không nên khổ tâm như vậy, càng không nên gặp những chuyện này, nàng đáng giá có được một người đối tốt với nàng. Nếu đã phải gả, sao không chọn một người lưỡng tình tương duyệt mà gả.

"Hắn tiến vào phòng? Vậy hắn nói những gì." Sở Diệc Dao mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn Kiều Tòng An, trong giọng nói mang theo chút vội vàng, thanh âm quen thuộc lại xa lạ trong lúc mê man kia, liên tục tự nói với nàng sẽ không giống đời trước, sẽ không để nàng phải gả vào Nghiêm gia, có phải là hắn không?

Cái ý nghĩ vừa nảy ra đã bị Sở Diệc Dao bác bỏ, ở đâu có nhiều trùng hợp như vậy, nàng trọng sinh, chẳng lẽ Thẩm Thế Hiên cũng trọng sinh, nếu có nhiều người có cơ hội sống lại như vậy, thế gian này chẳng phải sẽ đảo lộn hết sao.

Kiều Tòng An nhìn vẻ mặt nàng không tin tưởng, ân cần nói. "Nha hoàn ở cách xa, không nghe thấy hắn nói gì, muội nghe được cái gì?"

"Không có, có thể là muội nằm mơ." Sở Diệc Dao lắc đầu, bị ý tưởng chính mình dọa sợ, đời trước lúc này Thẩm nhị thiếu gia đã thành thân, là cưới Thủy đại tiểu thư, mà hiện giờ hắn vẫn chưa thành hôn, chuyện này thật sự có thể xảy ra sao. Hoặc là do nàng thay đổi một số việc, cho nên ảnh hưởng đến người khác, tựa như người gả cho Trương Tử Lăng là biểu tỷ mà không phải Sở Diệu Phỉ.

"Nếu như Thẩm thiếu gia muốn cưới muội, muội có đồng ý hay không?" Kiều Tòng An đột nhiên đem câu chuyện nói đến hôn sự của nàng, Sở Diệc Dao có vẻ hơi mờ mịt lắc đầu, đáy mắt Kiều Tòng An thoáng hiện lên một màn hiểu rõ, vỗ tay trấn an nàng nghỉ ngơi thật tốt, rời khỏi Di Phong viện.

...

Nửa tháng sau giả thiết Kiều Tòng An nói trở thành sự thật.

Thẩm nhị phu nhân Quan thị mang theo bà mối tự mình tới Sở gia, làm mai Sở đại tiểu thư thay con trai mình.

Tin tức này truyền ra, lập tức nổ oanh, suốt hơn một tháng, người Kim Lăng đều nhìn xem Tào gia giở một loạt thủ đoạn với Sở gia cũng không có ai đứng ra nói gì, chỉ chớp mắt, không ngờ Thẩm gia lại dùng phương thức này làm người đầu tiên đứng ra, trực tiếp đánh một cái tát vào mặt Tào gia.

Ngươi làm mai ta cũng làm mai, Thẩm gia ta so với Tào gia ngươi còn có thành ý hơn, ngay lần đầu tiên đã là Thẩm nhị phu nhân tự mình đến nói chuyện, nghe nói còn là ý của Thẩm lão gia tử, đến làm mai còn mang vài cái cái rương tới cửa chính Sở gia, chỉ thiếu diễn tấu sáo chiêu cáo tất cả mọi người thôi, Thẩm lão gia tử là muốn đem Sở đại tiểu thư cưới vào cửa làm cháu dâu.

Mà khác biệt lớn nhất là ở, Sở gia không có mời Thẩm gia rời đi, thời điểm Thẩm nhị phu nhân rời khỏi Sở gia, vài cái rương lễ kia đều để lại Sở gia, ý tứ rất rõ ràng, Sở gia hợp ý Thẩm gia.

Vốn là hành động của Thẩm gia đã đủ đánh vào mặt Tào gia rồi, mà quyết định của Sở gia lại càng trực tiếp cho Tào gia một kích, thời điểm Tào lão phu nhân nghe được tin tức này, cả người nổi giận.

Đây cũng không còn là chuyện Sở gia có đáp ứng hay không tổn hại mặt mũi Tào gia, mà là chuyện Thẩm gia nhúng tay vào trực tiếp đem vấn đề này chuyển thành tranh đoạt giữa hai nhà Tào Thẩm. Nhưng căn bản cũng không thể nói là tranh đoạt, vì biểu hiện Sở gia đã đủ rõ ràng, Tào gia mới là người thứ ba nhúng tay vào chuyện hai nhà bọn họ.

Tào lão phu nhân chưa hồ đồ đến mức đến trực tiếp khai đao đối nghịch với Thẩm gia, bà rất rõ ràng Thẩm gia không thể tùy ý điều khiển như Sở gia, nếu thực sự tranh chấp hậu quả sẽ là lưỡng bại câu thương*, chỉ vì một tiểu nha đầu Sở gia, hoàn toàn không cần thiết.

*Lưỡng bại câu thương: Giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị thiệt hại, chẳng có bên nào được lợi cả.

Tào lão phu nhân dù hiểu nhưng vẫn tức giận, tìm đến Tào lão gia thương lượng, cách nhìn của Tào lão gia rất đơn giản, trên đời này cũng không phải chỉ cho phép một mình Tào gia làm mai, Thẩm gia cũng có thể. Cho nên trong thời điểm mấu chốt này, cho dù là Thẩm gia cố ý Tào gia cũng không thể nói gì, bọn họ đã thể hiện hành động trực tiếp như vậy rồi, chẳng lẽ một đám lão nhân lại vì một tiểu nha đầu mà chém gϊếŧ nhau, nói ra chẳng phải bị người thiên hạ cười chê sao.

"Nương, chuyện này vốn là Tấn Vinh cố tình gây sự, chẳng lẽ người còn muốn nháo không vui cùng Thẩm gia, đó còn là Thẩm lão gia tử tự mình mở miệng cho Thẩm nhị phu nhân đi làm mai, cho dù người tức Sở gia không biết điều, thời gian qua trừng phạt bọn họ cũng đủ rồi." Khi dễ một nhà mẹ góa con côi, Tào lão gia cảm giác hổ thẹn vô cùng.

"Sở gia có cái gì tốt mà làm cho lão đầu tử kia có thể tự mình ra mặt." Tào lão phu nhân vẫn nuốt không trôi cục tức này, cháu của bà kém cỏi chỗ nào, làm mai không chịu, ép gả cũng không nghe, so sánh với thái độ khi Thẩm gia tới làm mai, chênh lệch quá rõ ràng.

Tào lão gia mượn cơ hội khuyên Tào lão phu nhân dừng tay. "Phải, Sở gia này chẳng có gì tốt, cho nên căn bản chúng ta không cần, Thẩm lão gia tử ra mặt là chuyện Thẩm gia, nương, Tấn Vinh cũng không phải là không tìm được vợ, người cần gì bắt ép chúng nó tâm bất cam tình bất nguyện đến với nhau, nếu cưới vào cửa cuộc sống sau này có thể thuận lợi sao, Sở nha đầu kia vừa nhìn chính là một đứa quật cường, đến lúc đó hai đứa chúng nó nháo loạn nhà này không có ngày yên bình."

Tào lão phu nhân trách mắng vỗ bàn một cái. "Nó dám! Có ta ở đây nó dám nháo như vậy!"

"Có người ở đây tất nhiên hai đứa nó không dám, nhưng tương lai thì sao, vẫn nên chọn cho Tấn Vinh một cô nương ôn nhu hiền lành mới tốt a." Tào lão gia vội nói theo bà, thần sắc Tào lão phu nhân mới hòa hoãn một chút, lộ ra vài phần mệt mỏi, phất tay muốn ông rời đi, "Được rồi, chuyện này ta không quản nữa, con thích làm sao thì làm đi."

===============