Ngoài cửa có bốn người, Thẩm Thế Hiên dẫn người đi vòng ra phía sau căn nhà, không có cửa sổ.
Vài người áp tai vào vách tường liền nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
"Đại đại đại ca, kế tiếp chúng ta sao... Làm sao bây giờ!" Tên cà lăm đã thay đổi quần áo, nhìn thoáng qua người trong nhà, "Ta... Chúng ta thực sự phải gϊếŧ người? Ta nhưng... Từ... Cho tới bây giờ chưa từng gϊếŧ người."
"Không gϊếŧ hắn thì sau này hắn tìm tới báo thù làm sao bây giờ, ngươi trốn được nhưng còn mẹ ngươi thì sao." Một bên lão đại thon gầy không nói lời nào, "Lục nhi đều như vậy."
Tên nói lắp lập tức im miệng, nhưng đáy mắt vẫn không đành lòng, đây chính là gϊếŧ người a, đời này nhiều nhất hắn chỉ mới gϊếŧ bò.
Thẩm Thế Hiên quan sát một lúc thấy trên người bọn họ không có vũ khí, cứ tiếp tục chờ cũng không phải biện pháp, đánh mắt ra hiệu cho bốn hộ vệ phía sau, xông vào.
Thẩm Thế Hiên vừa di chuyển dưới chân liền vang lên tiếng cành khô gãy, đám người nhìn về hướng này, Thẩm Thế Hiên lập tức phóng tới.
Ngoài tên thủ lĩnh khó đối phó một chút, còn lại đều là người bình thường, tất cả hộ vệ Thẩm Thế Hiên mang theo đều là người luyện võ, rất nhanh đám người bắt cóc đã bị chế phục, tên nói lắp hoảng loạn một câu, "Này... Lần này xong rồi!"
Thẩm Thế Hiên còn đang kinh ngạc sao có thể đơn giản như vậy, đem người trói lại, Thẩm Thế Hiên trực tiếp lấy dao cạy khóa cửa, đẩy cửa gỗ ra, ánh sáng tràn vào trong phòng, Thẩm Thế Hiên liền thấy Sở Diệc Dao dựa trong góc tường, đồng thời cũng nhìn thấy Tào Tấn Vinh bị trói ở một bên.
Khi Tào Tấn Vinh nhận ra người tới là Thẩm Thế Hiên, vẻ vui sướng lập tức giảm đi phân nửa, hắn không muốn bị kẻ khác chứng kiến dáng vẻ chật vật này của hắn, nhất là Thẩm Thế Hiên.
Không nói gì thêm, Thẩm Thế Hiên tiến lên cởi dây thừng trên tay Sở Diệc Dao, "Chúng ta đi."
Cũng không quản Tào Tấn Vinh, Thẩm Thế Hiên trực tiếp kéo Sở Diệc Dao đi tới cửa, Tào Tấn Vinh vội vàng hô một tiếng, "Uy, mau cởi trói cho ta!"
Thẩm Thế Hiên liếc hắn một cái, hừ, ta còn chưa tính sổ ngươi làm liên lụy Diệc Dao đây, nghe khẩu khí lớn lối của hắn, Thẩm Thế Hiên đi tới phất tay cho hắn một quyền, trực tiếp đánh cho Tào Tấn Vinh gục trên mặt đất.
Trong miệng Tào Tấn Vinh truyền đến một cỗ tanh ngái, tức giận nhìn Thẩm Thế Hiên, "Ngươi dám!"
"Ngươi thật đúng là tự đề cao mình, cởi bỏ cái mác Tào gia, ngươi cho rằng ngươi là ai." Lúc Thẩm Thế Hiên nhìn thấy Tào Tấn Vinh ở đây liền mơ hồ đoán được đầu đuôi mọi chuyện, hơn nữa ban nãy có nghe đoạn đối thoại của đám người kia, liền khẳng định Diệc Dao là vô tội bị bị dính líu đến, hắn đánh Tào Tấn Vinh một quyền này vẫn còn nhẹ.
Tào Tấn Vinh không thể phản kháng nghẹn khuất nhận một quyền này, càng không khả năng mở miệng kêu Thẩm Thế Hiên mở trói lần nữa, chỉ có thể oán hận nhìn hắn mang Sở Diệc Dao đi ra ngoài, mà nữ nhân kia, rõ ràng không quay đầu liếc hắn dù chỉ một lần.
Phòng ngoài có bốn tên đã bị khống chế, Sở Diệc Dao thấy tên nói lắp kia đang nhìn nàng, xoay người hỏi Thẩm Thế Hiên, "Có bạc không?"
Thẩm Thế Hiên lấy ra vài tấm ngân phiếu, Sở Diệc Dao ra hiệu hộ vệ đem ngân phiếu nhét vào trong ngực tên thủ lĩnh, nói với mấy người này, "Cầm lấy những bạc này, mang theo người nhà của các ngươi mau chóng rời đi, đi càng xa càng tốt, gϊếŧ Tào tam công tử chỉ là mở miệng ác khí, nhưng Tào gia nhất định sẽ không chịu để yên, các ngươi đi đi." Sở Diệc Dao ra hiệu hộ vệ mở trói cho bọn họ.
Tên nói lắp ngơ ngác nhìn Sở Diệc Dao, quay đầu nhìn người bên cạnh, "Lão... Lão đại."
"Các ngươi định cứu đám người này?" Cửa phòng khép hờ, Tào Tấn Vinh nghe rõ lời bọn họ nói sắc mặt biến đen, Thẩm Thế Hiên đè thấp thanh âm nói, "Không bao lâu quan binh sẽ tìm tới, kính xin chư vị không đề cập với bất kỳ ai chuyện phát sinh hai ngày nay, càng không nhắc tới Sở tiểu thư."
Nữ tử quan trọng nhất danh dự, nếu để cho kẻ có ý xấu biết Diệc Dao cùng Tào Tấn Vinh bị nhốt cùng nhau một đêm, không biết sẽ bị nói thành cái dạng gì.
Tên thủ lĩnh gật đầu, lập tức mang theo ba người còn lại xuống núi, hắn phải nhanh chóng dẫn bọn họ vội vàng về nhà thu dọn đồ đạc, mang người nhà lập tức rời đi.
Thẩm Thế Hiên nhìn bọn họ xuống núi, quay đầu phân phó bốn hộ vệ, "Ba người các ngươi chớ đi quá xa, ẩn nấp xung quanh căn nhà này chờ đến khi quan binh lên đây thì rời đi, đừng để cho bọn họ phát hiện."
Hộ vệ gật đầu, Thẩm Thế Hiên tiện đà nói với Sở Diệc Dao, "Không có lưu lại vật gì khác chứ?" Sở Diệc Dao lắc đầu.
Hai người cùng một hộ vệ vội vàng xuống núi, đến dưới chân núi vừa vặn gặp Sở Mộ Viễn, nhìn thấy Sở Diệc Dao không có gì đáng ngại, đoàn người lên xe ngựa, trực tiếp rời khỏi chỗ này.
...
Vì không làm người khác chú ý, Sở Mộ Viễn cùng Thẩm Thế Hiên đều đứng ở trong xe ngựa, ra khỏi cánh rừng bọn họ tìm một đường vòng khác trở về Kim Lăng.
Sở Mộ Viễn nghe Thẩm Thế Hiên nói bỏ mặc Tào Tấn Vinh ở trong căn nhà kia cũng chưa hết giận, "Ngươi mới cho hắn một quyền, ta mà có mặt nhất định sẽ cho hắn thêm vài quyền, cho hắn nếm thử tư vị bị ăn đòn."
"Không cần huynh đánh hắn, đoạn đường tới đây hắn cũng bị lăn qua lăn lại không ít." Sở Diệc Dao hơi động một chút khuỷu tay liền truyền tới đau nhức, nhíu mày vén tay áo lên, hôm trước cố ý té ngã khuỷu tay trực tiếp đập xuống đất, hiện tại đã bầm đen một mảnh, còn trầy da hiện ra tia máu.
"Chớ lộn xộn!" Bên tai đồng thời truyền đến âm thanh của Sở Mộ Viễn và Thẩm Thế Hiên, Sở Diệc Dao ngẩng đầu cười cười, "Không có gì đáng ngại, sẽ không có bị thương gân cốt."
Thẩm Thế Hiên thấy nàng nhẹ nhàng kéo tay áo xuống, nghĩ thầm trở về phải chuẩn bị một hòm thuốc dự trữ trong xe ngựa mới được, "Chúng ta sẽ vào từ cửa Tây."
Nếu vào từ cửa Đông, chạm mặt đoàn người Tào gia, không tốt lắm.
"Lần này coi như vận khí muội tốt, nếu gặp phải bọn cướp thực sự thì làm sao bây giờ!" Sở Mộ Viễn cốc nhẹ lên trán nàng, "Không chịu mang người bên cạnh!"
"Muội biết rồi." Sở Diệc Dao gật gật đầu thở dài, hi vọng bài học lần này Tào Tấn Vinh sẽ nhớ lâu một chút.
...
Về tới Sở gia, Kiều Tòng An đang thấp thỏm thấy nàng trở lại rốt cục yên tâm, nghe nói nàng bị thương, lập tức cho người đi mời đại phu, "Muội mau về phòng tắm rửa thật tốt, tẩy sạch xúi quẩy."
Người xấu đi bắt cóc còn có thể thuận tiện mang theo nàng, đây không phải là xúi quẩy thì là cái gì, Sở Diệc Dao theo Tiền má má trở về, Thẩm Thế Hiên đưa nàng an toàn đến Sở gia xong cũng xin cáo từ.
Sở Diệc Dao nằm trong thùng tắm, tay bị thương gác lên thành, quanh thân nhàn nhạt mùi thơm lá bưởi.
Sau đó thỉnh đại phu khám qua, uống chút cháo loãng Sở Diệc Dao liền không chịu nổi buồn ngủ thiếp đi.
Đến buổi tối cùng ngày có tin tức của Tào gia, bọn họ không lén lút đi tìm giống Sở gia, sau khi phát hiện Tào Tấn Vinh một đêm không về Tào lão phu nhân lập tức báo quan, hôm nay Tào Tấn Vinh được một đội quan binh xe ngựa đưa về, dẫn tới rất nhiều người chú ý.
Tin tức Tào Tấn Vinh bị bắt cóc được cứu về rất nhanh tứ tán ra, nhưng không thể tưởng tượng nổi chính là, Tào gia không hề nhận được bất kỳ bức thư đe dọa đòi tiền chuộc nào, thời điểm quan binh đến cũng chỉ có một mình Tào Tấn Vinh bị trói giữa nhà gỗ, xung quanh một bóng người cũng không, lật tung khắp khu rừng cũng không thấy có nửa tên cướp.
Mà Tào Tấn Vinh sau khi trở về, việc đầu tiên chính là phái người đi khắp nơi tìm danh tính đám người kia, đừng nói hắn, đến mấy tên thủ hạ ra tay cũng không nhớ được người bị mình đánh là ai, chỉ có một tên tiểu nhị trong tửu lâu còn nhớ hán tử say kia, hỏi thăm bốn phía, chờ đuổi tới chỗ ở của đám người kia, đã sớm người đi nhà trống.
Tào Tấn Vinh trực tiếp nghẹn một cục tức không chỗ trút, lời Sở Diệc Dao nói hôm đó hắn nghe rất rõ ràng, lại càng thêm xấu hổ và giận dữ khi bị nàng đoán chính xác hành động của mình, khinh bỉ không che dấu chút nào làm cho Tào Tấn Vinh cảm thấy uể oải chưa từng có.
Nửa tháng sau, chuyện bắt cóc kỳ quái này cũng tiêu tán khỏi Kim Lăng, không có nửa điểm tin tức liên quan đến Sở Diệc Dao, Sở gia mới thở phào nhẹ nhõm.
...
Đến đầu tháng năm, hai tỷ đệ Vệ gia từ Hồng Đều tới Kim Lăng, Kiều Tòng An tự mình tiếp đón họ đến căn nhà đã chuẩn bị từ trước, hai tỷ đệ không có thân nhân khác, Kiều Tòng An lại an bài vài ma ma cùng nha hoàn qua, dẫn hai tỷ đệ nhìn một vòng tòa nhà, lôi kéo Vệ Sơ Nguyệt cười nói, "Tòa nhà này nhỏ chút ít, bất quá cách Sở gia gần, ta xem hai người cũng không mang nhiều đồ, có phải muốn đặt mua tại đây hay không?"
Vệ Sơ Dương đi phía trước quay đầu lại nói, "Dạ phải, chỉ mang theo nương chuẩn bị cho tỷ tỷ, còn lại đều mua ở đây là được."
"Ta sẽ cho người dẫn các ngươi đi mua, Kim Lăng rất rộng, hai tỷ đệ cứ đi dạo thật nhiều, đừng ở mãi trong nhà này." Kiều Tòng An để một ma ma của mình lại hỗ trợ bọn họ, lại cho A Xuyên ở nơi này vài ngày chịu trách nhiệm làm phu xe cho bọn họ.
Vệ Sơ Nguyệt xem vẻ mặt cao hứng của đệ đệ, trên mặt nhiều hơn nụ cười, "Sở phu nhân, cũng không làm phiền người nhiều như vậy, ta cùng Sơ Dương tự mình đi là được."
"Đều sắp là người một nhà, cái gì phiền toái hay không phiền toái, sau này, chuyện phiền tới muội còn nhiều lắm." Kiều Tòng An thật thích Vệ Sơ Nguyệt, tính tình lanh lẹ khẳng định rất hợp tính với Diệc Dao, sau này Sở gia thêm một người hỗ trợ, là thêm một phần an ổn.
Vệ Sơ Nguyệt tuổi lớn hơn nữa cũng còn là một cô nương, nghe Kiều Tòng An nói như vậy mặt liền đỏ, không cự tuyệt sắp xếp của nàng nữa, dù sao nàng cùng em trai đối với nơi này thật sự chưa quen thuộc.
Kiều Tòng An an bài thỏa đáng xong mới trở về Sở gia.
...
Đảo mắt nửa tháng trôi qua, đã đến ngày Sở Mộ Viễn thành thân, Sở Diệc Dao thỉnh các vị quản sự phu nhân đều sang bên Vệ Sơ Nguyệt, cho nàng có thể náo nhiệt mà xuất giá.
Sở gia giăng đèn kết hoa, khách nhân cũng rất nhiều, đến hoàng hôn mới truyền đến tiếng pháo xa xa, đội ngũ đón dâu đã trở lại, đại sảnh đã sớm chuẩn bị thỏa đáng.
Sở Mộ Viễn mặc hỉ phục nhìn cực kỳ anh tuấn, Sở Diệc Dao cùng đại tẩu đứng bên cạnh nhìn nhị ca đi tới, tiếp theo là bà mối đỡ tay tân nương tử đi phía sau.
Bước qua chậu than, đạp vỡ mảnh ngói, người mới tiến vào hỉ đường, nến đỏ nhảy nhót trong hỉ đường, trên mặt bàn đặt hai chén trà nóng, đại biểu Sở lão gia cùng Sở phu nhân đã qua đời.
Bái đường xong, hai nha hoàn cầm nến đỏ dẫn người đến tân phòng, Sở Diệc Dao cũng góp náo nhiệt, lôi kéo Hình Tử Ngữ chạy đến nhìn mặt tân nương.
Vệ Sơ Nguyệt mệt mỏi một ngày, ngẩng đầu lên liền thấy hai tiểu cô nương tiến vào cửa, một người điềm đạm nho nhã, còn một người thì đang tủm tỉm nhìn nàng, Vệ Sơ Nguyệt hơi ngẩn ra, ngay sau đó lập tức mỉm cười với nàng.
Rất nhanh một cái đầu nhỏ chui vào giữa hai người, Sở Ứng Trúc vừa đưa tay kéo Sở Diệc Dao, vừa hiếu kỳ nhìn Vệ Sơ Nguyệt ngồi trên giường, "Cô cô, nương nói nhị thẩm ở trong này, kia nhị thúc đâu?"
"Nhị thúc của cháu đang bị chuốc rượu ở phía ngoài, nhanh đi giúp hắn một chút." Dứt lời Sở Diệc Dao dắt hắn đi ra ngoài, để lại Vệ Sơ Nguyệt trong phòng nghỉ ngơi thật tốt.
Biểu cảm tinh quái này hẳn là tiểu cô đi, Vệ Sơ Nguyệt cúi đầu, nhớ tới lúc trước Sở Mộ Viễn viết thư cho nàng có nhắc đến, lời nói không nhiều lắm nhưng cũng tri kỷ, nói một lượt tính cách tất cả mọi người trên dưới Sở gia, chỉ là chưa từng nói về chính hắn.
"Nhị thiếu phu nhân, đây là phòng bếp đưa tới, ngài ăn một chút trước, không cần chờ nhị thiếu gia." Thanh Nhi tiến vào đặt một hộp đựng thức ăn lên bàn, ra hiệu nha hoàn trong phòng giúp nàng dùng bữa.
"Vất vả cho ngươi." Vệ Sơ Nguyệt cười kêu nha hoàn cho Thanh Nhi một bao lì xì, Thanh Nhi cầm trong tay vui vẻ đi ra ngoài.
Thanh Nhi đi tìm Kiều Tòng An đưa bao lì xì cho nàng xem, Kiều Tòng An cười một tiếng, "Là một người cẩn thận, ngươi nhận đi." Thanh Nhi nhận lấy rồi lại vội vàng đi làm chuyện khác, Kiều Tòng An nhớ tới còn có việc, xoay người đi tới viện của mình.
Vừa mới đi qua hành lang gấp khúc liền chạm mặt một nam nhân anh lãng trầm ổn, Kiều Tòng An nhìn thoáng qua giật mình tức khắc...
===============
Tác giả có lời muốn nói:
Hôn lễ viết khá đơn giản, văn giữa cũng không dừng lại trận này, cũng không hao phí văn chương viết cái chương một lưỡng chương, quay đầu lại còn có nữ chính đây, lệ con mắt
Chương này tiết quá độ hơi có chút mau ~