Đã ròng rã ba ngày trôi qua kể từ khi ta thấy phụ thân kiên nhẫn dạy bảo thứ muội Lục Nguyên Tích, lại vui cười đùa giỡn với Triệu di nương như một cặp vợ chồng bình thường.
Trước đó, ta vẫn cho rằng, người phụ thân yêu thương nhất là ta.
Mẫu thân ta xuất thân Tề Vương Phủ, là quận chúa do bệ hạ đích thân tấn phong.
Mà phụ thân ta trước khi thành thân với mẫu thân, vẫn chỉ là một thư sinh nghèo vào kinh đi thi.
Vì bị mất trộm nên không đủ tiền ở trọ, chỉ có thể ngủ ngoài đường.
Nhưng ông có một khuôn mặt đẹp.
Vì vậy cho dù ông có nghèo đến mấy vẫn khiến mẫu thân ta trúng tiếng sét ái tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Khi đó mẫu thân ta dẫn theo thị nữ đi đến, hỏi trong nhà ông đã có thê thiếp gì chưa.
Phụ thân ta nói không có.
Mẫu thân ta lại hỏi ông có hôn ước chưa.
Phụ thân ta cũng một mực trả lời không.
Sau khi mẫu thân hồi phủ, bà đã náo loạn mấy ngày.
Sau đó phụ thân từ một thư sinh nghèo ngay cả tiền ở trọ cũng không có, lắc mình biến hoá thành rể hiền Tề Vương Phủ.
Ít lâu sau, lại được bệ hạ phong làm Trạng Nguyên.
2.
Mẫu thân khi sinh ta bị tổn thương thân thể, không thể sinh được nữa.
Mà phụ thân ta lại là con một trong nhà.
Vì vậy, khi ta mới chỉ hai tuổi, tổ mẫu lấy cái chết uy hiếp bắt mẫu thân ta đồng ý nạp thiếp cho phụ thân ta.
Triệu di nương đã được nạp vào phủ quận chúa như vậy.
Nhưng phụ thân ta vẫn luôn rất lãnh đạm Triệu di nương.
Đối với thứ muội Lục Nguyên Tích do Triệu di nương sinh ra càng là mười phần khắc nghiệt.
Mỗi lần nhìn thấy Lục Nguyên Tích, phụ thân ta đều lạnh lùng khiển trách nàng ta.
Năm ta năm tuổi, mẫu thân ta lâm trọng bệnh, ngay cả thái y trong cung cũng vô phương cứu chữa.
Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân lại càng nuông chiều ta vô tội vạ.
Chỉ cần là người phát sinh tranh chấp với ta, phụ thân sẽ vô điều kiện tin ta, nói người khác sai.
Nhưng tính tình ta tính tình mặc dù hơi thẳng thắn, nhưng cũng biết chừng mực, biết phân biệt đúng sai.
Cũng không biết tại sao, cái danh kiêu ngạo hống hách của ta lại nổi tiếng đến nỗi ở trong kinh thành hầu như ai cũng biết.