Đích Tử Nan Vi

Chương 141: Vĩnh ninh



Đêm dài nhân tĩnh.

Minh Trạm còn đang ở trong thư phòng, hắn nhìn chằm chằm thiếu niên ở trước mặt, không khỏi cảm thán tạo hóa thật thần kỳ, không hề có huyết thống quan hệ nhưng lại có thể giống nhau đến thế. Chẳng qua người này không có khí thế ung dung như Minh Trạm, tay chân có vẻ hơi khúm núm, trong lòng bất an, vừa nhìn liền biết.

“Trong thời gian ngắn cũng có thể lừa người.” Minh Trạm cười cười, “Hảo hảo dạy hắn, ta sẽ có trọng dụng.”

Ngàn dặm xa xôi đến đế đô như vậy, hắn đương nhiên sẽ không thể không chuẩn bị.

Thọ lễ của Lão Vĩnh Ninh Hầu đến thật trùng hợp, lúc này không nhà nào nguyện ý gióng trống khua chiên để chúc mừng, cho dù tôn tử của Vĩnh Ninh Hầu gia là Minh Trạm thì cũng vậy, thọ thần của lão Vĩnh Ninh Hầu cũng không tổ chức linh đình, thậm chí cũng không phát thiếp ra ngoài.

Bất quá Minh Trạm vẫn đến mừng thọ.

Vệ gia kỳ thật có đặc điểm rất riêng biệt, từ trên người của lão Vĩnh Ninh Hầu, Minh Trạm có thể nhìn thấy rất nhiều điểm giống mẫu thân, hoặc phải nói là Vệ vương phi giống phụ thân, không phải ở dung mạo mà là ở tính cách.

Lão Vĩnh Ninh Hầu đã tám mươi bốn tuổi, người ta hay nói bảy mươi ba, tám mươi bốn, Diêm Vương không tiếp thì tự mình đi, đây là những năm mấu chốt mà tập tục dân gian hay nói. Lão Vĩnh Ninh Hầu mặc y bào màu lam, ngay cả đai lưng và hài cũng đều màu lam.

Kỳ thật thân thể của lão Vĩnh Ninh Hầu thật không tệ, hắn còn có thể tự mình pha trà, bàn tay cầm bình trà rất ổn định.

“Nếm thử đi, trà này là trà mới năm nay, mẫu thân của ngươi thích Thiết Quan Âm, nghe nói ngươi thích Bích Loa Xuân.” Lão Vĩnh Ninh Hầu vừa cười vừa chỉa tay.

Minh Trạm cầm lên một tách trà nhỏ, ngửi ngửi hương thơm rồi cười nói, “Kỳ thật tôn nhi cũng không chú ý đến trà lắm, ngay cả nếm cũng chỉ là giả vờ, cũng không thể phân biệt là ngon hay dở.”

Lão Vĩnh Ninh Hầu cười ha ha, giương mắt nhìn Minh Trạm, hé ra khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt lại trong veo như nước, uống một ngụm trà, “Ta cũng không thể phân biệt là ngon hay dở, chẳng qua thường giao tiếp với người có học thức, cho dù không hiểu thì cũng giả vờ là biết một chút. Chân chính hiểu về trà là mẫu thân của ngươi, nhìn ngửi nếm vị trà, tất cả đều do Phương hoàng hậu chỉ dạy.”

“Mẫu thân và Phương hoàng hậu có quan hệ thật tốt.”

“Khi ngoại tổ mẫu của ngươi mang thai mẫu thân của ngươi thì tuổi cũng đã khá lớn, mẫu thân của ngươi được ba tuổi thì ngoại tổ mẫu đã qua đời.” Lão Vĩnh Ninh Hầu nói, “Phương hoàng hậu cùng ngoại tổ mẫu của ngươi là thân tỷ muội, quan hệ thân mật, vì thương tiếc mẫu thân của ngươi từ nhỏ đã thiếu thốn, cho nên liền đón mẫu thân của ngươi vào trong cung, nuôi dưỡng mẫu thân của ngươi cùng với Kính Mẫn đại công chúa, cũng xem như cho Kính Mẫn đại công chúa có người chơi cùng.”

Minh Trạm cúi mắt nói, “Mẫu thân cũng không thích phụ vương, khi nàng gả cho phụ vương thì nhất định đã chịu không ít uất ức.”

Lão Vĩnh Ninh Hầu lại cảm thấy kinh ngạc khi Minh Trạm nói ra lời này, mỉm cười thở dài, “Ban đầu điện hạ vừa đến đế đô nhất định cũng chịu không ít uất ức. Có đôi khi chịu chút uất ức cũng không phải chuyện xấu, mài sắt nên kim. Mẫu thân của ngươi không thích Vương gia, có một số việc cũng không tính là uất ức. Lúc đó, cho dù là Vĩnh Ninh Hầu phủ, Khôn Ninh cung hay là Trấn Nam Vương phủ thì đều cần hôn sự này. Tính tình của mẫu thân ngươi kỳ thật không giống với Phương hoàng hậu, cho dù ở nơi đâu thì nàng vẫn là người sẽ khiến cho ngày tháng của mình trở nên tốt đẹp hơn.”

“Khi còn trẻ mẫu thân có từng thích người nào hay không?”

“Có.” Lão Vĩnh Ninh Hầu không nhanh không chậm mà nói, “Nhưng mà mẫu thân của ngươi không yêu cầu gả cho hắn.”

“Vì sao?” Minh Trạm lắc đầu, “Có thể để cho mẫu thân yêu thích thì nhất định không phải người bình thường.” Cũng sẽ không tồn tại vấn đề môn đăng hộ đối.

Lão Vĩnh Ninh Hầu nói, “Ngươi biết chơi cờ không? Cái loại cờ trắng đen, trên bàn cờ có rất nhiều quân cờ. Khi đó có thể so sánh đế đô với một bàn cờ lớn, mọi người chính là quân cờ trên bàn cờ, bao gồm Vĩnh Ninh Hầu phủ và mẫu thân của ngươi, chúng ta cũng không phải người chơi cờ, Minh Trạm. Rất nhiều thời điểm chúng ta chỉ là một con cá nhỏ giữa sóng nước mênh mông, chỉ có thể trôi dạt theo dòng nước, cho dù có thể tạo nên một chút gợn sóng nhưng thực tế cũng không thể thay đổi phương hướng của con sông. Mà mẫu thân của ngươi từ nhỏ đã biết sẽ gả cho Trấn Nam Vương tương lai. Đây là sự lựa chọn của nàng, cũng là Phương hoàng hậu đã an bài.”

Minh Trạm quyết định chấm dứt đề tài này, hắn hỏi tiếp, “Nghe nói ngoại tổ phụ từng nhậm chức Tổng đốc Chiết Giang, nhất định hiểu biết về Chiết Giang khá rõ ràng, chẳng bằng ta chỉ biết lý luận suông mà thôi.”

Lão Vĩnh Ninh Hầu vuốt râu mỉm cười, “Đã lâu ta không để ý đến triều chính, nếu hiện tại ngươi hỏi tình hình Chiết Giang thì ta thật sự là không biết. Nhưng mà có lẽ ngươi muốn hỏi thăm tình hình Chiết Giang năm xưa đúng không? Ta không rõ vì sao ngươi lại muốn hỏi như vậy?”

“Nếu muốm xuống tay với Hoàng thượng thì không phải một sớm một chiều có thể làm được. Hơn nữa ai biết khi nào thì Hoàng thượng đi nam tuần, lại ở địa phương nào? Còn phải mua chuộc quan phủ trước, chuẩn bị mỹ nhân, cứ thế mà đến nay triều đình cũng không có tin tức. Ta nghĩ hết thảy đều cần thời gian dài để chuẩn bị, nhân lực, vật lực, tài lực, tất cả cũng không phải số nhỏ.” Minh Trạm bình tĩnh nói, “Đây không phải là thế lực nhỏ bé. Hoàng thượng đăng cơ nhiều năm, cũng không lơi lỏng đối với Giang Nam. Nhưng đối phương lại có thể hùng cứ nhiều năm như vậy dưới mí mắt của hắn, nghĩ lại một chút, đương nhiên có thể nghĩ đến chuyện khi xưa ngoại tổ phụ từng nhậm chức Tổng Đốc Chiết Giang.”

“Mặc dù mẫu thân gả cho phụ vương, Vĩnh Ninh Hầu phủ cùng Trấn Nam Vương phủ kết thân, phụ vương chỉ có một mình ta là đích tử, ngoại tổ phụ có công ủng hộ Hoàng thượng, nhưng hết thảy những điều này cũng không thể gạt bỏ sự ủng hộ đối với Lệ thái tử năm đó của ngoại tổ phủ cùng với quan hệ thân cận như mẫu tử của Phương hoàng hậu và mẫu thân, cho nên ngoại tổ phủ đã sớm lập tước vị.” Minh Trạm nói, “Có một thời gian dài tuy rằng Hoàng thượng không động vào Vĩnh Ninh Hầu phủ nhưng cũng không tín nhiệm Vĩnh Ninh Hầu phủ. Vì vậy ta cho rằng mặc dù năm đó ngoại tổ phụ kinh doanh ở Chiết Giang khá lâu, nhưng sau khi tân đế đăng cơ thì ngài không còn tiếp tục kinh doanh ở nơi đó nữa, bởi vì Hoàng thượng rất đề phòng ngài, một khi bị Hoàng thượng biết thì hắn sẽ không nể mặt ai mà cứ thẳng tay hạ thủ đối với Vĩnh Ninh Hầu phủ.”

Lão Vĩnh Ninh Hầu tán thưởng, “Ngươi nói đúng. Có thể nói cho ta biết làm cách nào mà ngươi phát hiện điều này hay không?”

“Tiên đế là một Hoàng đế rất đặc biệt, hắn cực kỳ thâm tình đối với Phương hoàng hậu, hơn nữa Tiên đế cũng rõ ràng là một người nhu nhược, trong khi Phương hoàng hậu lại là một nữ nhân mạnh mẽ, một người nhu nhược sẽ bất giác ỷ vào người mạnh mẽ ở bên cạnh mình.” Minh Trạm nói, “Tôn nhi nghĩ, lúc ấy Phương hoàng hậu đã can thiệp vào triều chính. Như vậy muốn tranh đoạt thì không chỉ tranh đoạt cùng Lệ thái tử mà còn phải đấu với cả Phương hoàng hậu, nhưng nữ nhân này thật sự có ảnh hưởng quá lớn đối với Tiên đế. Phương hoàng hậu vốn xuất thân từ Tĩnh Quốc Công phủ, lại tự mình dưỡng dục mẫu thân, có Vĩnh Ninh Hầu phủ ủng hộ, Chiết Giang là nơi nào, thuế ruộng của triều đình ở nơi này là nhiều nhất. Không có Hoàng đế nào mà lại bỏ qua kinh thương ở Chiết Giang, một Chiết Giang tiến cống bao nhiêu quan viên, ngoại tổ phủ lại có thể liên tục nhậm chức Tổng Đốc ba vùng Chiết Giang, nhất định không thể thiếu một phần trợ giúp của Phương hoàng hậu. Đây là quan hệ đôi bên cùng có lợi.”

“Trên thực tế cuối cùng Hoàng thượng cùng phụ vương cũng không phải chiến thắng Phương hoàng hậu mà là chiến thắng Lệ thái tử, còn Phương hoàng hậu thì chỉ có một nhi tử này. Lệ thái tử bức cung thắt cổ hoàng đệ, điều này làm cho Phương hoàng hậu không thể không lui bước, mất đi chức vị Hoàng hậu.” Minh Trạm cơ hồ có thể quay trở lại tình thế ngay lúc đó, điều này làm cho lão Vĩnh Ninh Hầu thật sự thán phục, gật gật đầu, ra hiệu cho Minh Trạm nói tiếp, “Nhưng mà ai cũng không ngờ mặc dù Phương hoàng hậu bị biếm thành Hoàng quý phi thì sức ảnh hưởng của nàng lên Tiên đế chỉ có tăng chứ không giảm, cho nên trên thực tế, trước khi Phương hoàng hậu chưa chết thì nàng vẫn có sức ảnh hưởng không gì sánh nổi lên triều đình. Nhưng mất đi thái tử thì Phương hoàng hậu sẽ có suy nghĩ gì đối với giang sơn không thuộc về nhi tử của nàng? Nàng sẽ làm ra chuyện gì? Trong tay của nàng vẫn nắm lấy quyền lợi mà người khác khó có thể với tới, nhưng trên thực tế nàng đã không còn muốn gánh lấy giang sơn này. Từ khi Phương hoàng hậu bị phế thành Hoàng quý phi rồi chuyển sang Khôn Ninh cung, sau đó là tự tay ban thưởng cái chết cho Lệ thái tử, cuối cùng là Phương hoàng hậu qua đời, chỉ trong vòng hai năm mà nàng đã làm rất nhiều chuyện. Mà lần này ngự giá trùng hợp xảy ra bất trắc ở Dương Châu, hai năm trước, cái chết của tiểu Quận quân của Kính Mẫn đại công chúa dường như có liên quan đến sự kiện đã xảy ra ở tiền triều, ta tin tưởng chuyện này nhất định có liên quan đến nhau.”

“Trang Du có hảo nhi tử.” Lão Vĩnh Ninh Hầu vui mừng nhếch môi, trên khuôn mặt già nua như vỏ cây tùng của hắn hiện lên một chút thần thái nhẹ nhàng, “Ta nghĩ không cần ta nói thì ngươi cũng có thể đoán được đại khái sự việc.”

“Lệ thái tử vẫn chưa chết hay sao?” Minh Trạm hỏi.

“Không, hắn thật sự đã chết.” Lão Vĩnh Ninh Hầu nói một cách thẳng thắn, “Nguyên nhân thái tử bị phế, ngươi có biết hay không?”

“Nguyễn Hồng Phi?”

Lão Vĩnh Ninh Hầu than nhẹ, cúi đầu nhìn bộ trà cụ tinh xảo trong tay, “Nếu nói người chân chính đáng thương nhất thì chính là hắn. Nguyễn Hồng Phi là trưởng tử của Bắc Uy Hầu, mười tám tuổi đỗ Trạng Nguyên, có bút pháp thần kỳ, là một nhân vật phong lưu tài hoa, mọi người thường nói phải sinh nhi tử như Nguyễn đại lang. Tiên đế thích tài hoa vô song của hắn, lệnh hắn làm học sĩ. Sau đó hắn lại chết trên giường của Lệ thái tử.”

“Tuy Hoàng thất nói là cao cao tại thượng, bất quá chân chính xem thần tử như cỏ rác thì vẫn rất ít.” Giọng nói của lão Vĩnh Ninh Hầu trở nên lạnh lẽo, tỏ vẻ chán ghét khi nhớ về chuyện này, “Tiên đế là người hiền hòa, cũng chịu không được hành động này của thái tử, Bắc Uy Hầu phủ dốc sức vì triều đình nhiều năm, Nguyễn gia lão thái thái sau khi nghe chuyện như thế thì đêm hôm đó đã qua đời. Trong một lúc Bắc Uy Hầu đồng thời mất cả mẫu lẫn tử….”

“Vì vậy mà Lệ thái tử bị phế, nhưng khi chiếu thư phế thái tử chưa đến thì hắn lại nổi cơn điên mà bức cung thắt cổ hai vị hoàng tử trong cung.”

“Trong đó có ẩn tình hay sao?” Minh Trạm hỏi.

“Theo ta được biết Nguyễn Hồng Phi và Ngụy Tử Mẫn Thừa Ân Hầu giao hảo nhiều năm, lúc ấy rốt cục Nguyễn hồng Phi làm sao mà lại rơi vào tay của thái tử thì ta cũng không quá rõ ràng.” Lão Vĩnh Ninh Hầu nói, “Nhưng mà sau đó mẫu thân của ngươi đã tìm ta để xin một viên thuốc. Vĩnh Ninh Hầu phủ truyền thừa nhiều năm, đương nhiên có chút dược liệu bí mật không muốn người ta biết, loại dươc này tên là Quy Tức hoàn, người nào ăn xong sẽ rơi vào trạng thái chết giả, bảy ngày sau mới có thể thức tỉnh.”

Minh Trạm cau mày nói, “Chuyện này không có khả năng, cho dù ngoại tổ phủ nói Nguyễn Hồng Phi là giả chết nhưng lúc ấy Nguyễn gia nhất định đòi liễm thi, mẫu thân khi ấy còn rất trẻ, cũng không có lực lượng gì, Bắc Uy Hầu phủ cũng không phải là ngồi yên, làm sao có khả năng ngay cả xác của nhi tử bị đánh cắp mà cũng không biết?”

“Nếu do Phương hoàng hậu ra tay thì nhất định có khả năng.”bLão Vĩnh Ninh Hầu dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía Minh Trạm, “Người Phương hoàng hậu hận nhất là ai? Ai đã cướp đi giang sơn vạn dặm của nhi tử nhà nàng? Tiền đồ tốt đẹp của Nguyễn Hồng Phi bị dẫm nát như thế, vậy hắn hận nhất là ai? Hắn đương nhiên sẽ hận thái tử, nhưng ngoại trừ thái tử thì ai là người đã trợ giúp thái tử làm chuyện đó? Ai là ngư ông đắc lợi? Khi hai người có cùng mục tiêu thì hoàn toàn có thể từ địch chuyển thành bằng hữu.”

“Người mà mẫu thân thích chính là Nguyễn Hồng Phi ư?” Minh Trạm có chút ngỡ ngàng, Vệ vương phi khi nhắc đến Nguyễn Hồng Phi cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt, như thể đang nói đến người qua đường.

Lão Vĩnh Ninh Hầu nói, “Bằng không Trang Du cần gì phải cứu hắn?”

“Nguyễn Hồng Phi là một văn nhân, hắn cũng tinh thông việc tạo phản hay sao?” Văn nhân tạo phản, mười năm bất thành.

“Hắn xuất thân từ thế gia, trên thực tế khi hắn mười sáu tuổi đã đến Tây Bắc, Bắc Uy Hầu cùng Bình Dương Hầu có giao tình, Bình Dương Hầu rất tán thưởng hắn, Nguyễn Hồng Phi là mượn võ kể chuyện văn.” Lão Vĩnh Ninh Hầu tiếc thương, “Ta đã gặp rất nhiều người, nếu thật sự có thể dùng chữ thiên tài để hình dung thì Nguyễn Hồng Phi chính là một trong những nhân tài kiệt xuất.”

“Tuy ta may mắn nhậm chức Tổng Đốc ở Chiết Giang nhưng trên thực tế là mọi chuyện ở Chiết Giang đều do Phương hoàng hậu nắm giữ, khi thái tử bị phế thì ta đã sớm rời xa quan trường ở Giang Nam, sau này cũng không giao thiệp với Giang Nam.” Lão Vĩnh Ninh Hầu nói, “Ta chỉ mạnh hơn kẻ khác một điểm chính là biết nhiều hơn một ít ngạn ngữ. Bất quá ta cũng chỉ biết có nhiêu đó. Năm xưa mẫu thân của ngươi mang dược cho ai dùng thì ta cũng không rõ, có lẽ không phải, có lẽ nàng căn bản không dùng nó, nó vẫn còn nằm trong tay của nàng.”

Đây là lần đầu tiên Minh Trạm gặp phải chuyện đau đầu như vậy, vì sao mẫu thân lại không ở đây cơ chứ?

………