Tuy là ngày nghỉ, bất quá sự tình đặc thù, Lục bộ công khanh trong triều đều thu thập chạy vào trong cung, các vị hoàng tử đều đã có mặt.
“Trạm đệ đến rồi.” Phượng Minh Lan gọi Minh Trạm, vài vị hoàng tử cũng không biết vì lo lắng cho ngôi vị hoàng đế hay là lo lắng cho phụ thân mà sắc mặt cũng rất kém.
Minh Trạm vái chào, “Nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh, tứ hoàng huynh. Minh Ngọc ca vừa đến quý phủ của ta để cầu cứu, nghĩ rằng việc này có liên quan đến Phúc vương bá cho nên ta đã thỉnh Minh Ngọc ca cùng tiến cung.” Hiềm nghi nào nên tránh thì cứ tránh.
Vài vị đại thần bái kiến Minh Trạm, Minh Trạm liền đi qua rồi cùng ngồi xuống với các hoàng tử, nghiêng người nói với Phượng Minh Lan, “Với lại việc này hoặc nhiều hoặc ít cũng có liên quan đến Bắc Uy Hầu, ta đã triệu Bắc Uy Hầu cùng tiến cung nghị sự, có lẽ Bắc Uy Hầu sắp đến rồi.”
Thấy Minh Trạm không có ý thỉnh ngũ hoàng tử đến, Phượng Minh Lan mới yên lòng, lấy ra một mảnh lụa trắng từ trong y mệ rồi đưa cho Minh Trạm, thấp giọng nói, “Ngươi nhìn một cái đi.”
Minh Trạm tiếp nhận, bàn tay run lên, mở ra mảnh lụa trắng, mặt trên chỉ viết một đoạn đơn giản: Trẫm ra ngoài đi tuần, không biết trước ngày về, nhi tử tuổi nhỏ, không thể đảm đương nổi trách nhiệm lớn lao, chỉ có Vương đệ Phúc thân vương Phượng Cảnh Kỳ là đủ tiêu chuẩn, nay truyền ngôi cho Vương đệ. Phía dưới là con dấu đỏ rực của Phượng Cảnh Kiền.
Bắt cóc thì nói là bắt cóc đi, còn bày đặt bảo là đi tuần. Minh Trạm âm thầm bĩu môi, cúi mắt không nói nhiều.
Bây giờ chưa đến lúc phải nói.
Bắc Uy Hầu đến đây rất nhanh, hắn đang vì ngũ hoàng tử tuổi còn nhỏ chưa thể xuất đầu mà sốt ruột, nhận được thủ dụ của Minh Trạm triệu Bắc Uy Hầu tiến cung, giống như rừng gặp hạn lâu năm, đương nhiên là quất ngựa truy phong lập tức tiến cung.
Vài vị đại nhân đường xa vạn dặm mang theo thủ dụ của Phượng Cảnh Kiền trở về cũng được thỉnh đến đây.
Đáng lý bọn họ đều là những kẻ đầy thể diện, bởi vì không có thể diện thì cũng không thể đi theo ngự giá nam tuần, bất quá bọn họ thật xui xẻo, gặp phải chuyện đen đủi nhất thiên hạ.
Lúc này bộ mặt của cả đám hoàn toàn suy bại, ánh mắt dại ra, người ba mươi tuổi mà nhìn giống năm mươi tuổi. Năm mươi tuổi thì đã thành lão già bảy mươi tuổi. Hơn nữa, quỳ cũng không ngay ngắn, nếu không vì để ý đến quy củ lễ nghi thì bọn họ đã lăn ra đất, giống như bị rút xương sống. Vì vậy Minh Trạm ngồi ở trên cao lệnh cho Lục bộ công khanh tả hữu chia ra ngồi, bảy tám lão thần ngồi phịch xuống đất.
Tình hình này thật sự không giống như đã bẩm báo, Minh Trạm cũng thiếu không được mà giận cá chém thớt, cất lên âm thanh lạnh lùng, “Nếu đã còn sống mà trở về thì thuật lại mọi chuyện cho rõ ràng. Đem vài cái ghế lại đây.” Câu sau là nói với tiểu thái giám của Hoài Đức điện.
Vài lão thần bị người ta xem thường, biết trở về cũng không được ân huệ, văn nhân yếu ớt, muốn tự sát nhưng lại không có gan, vì vậy biết rõ là đáng chết nhưng vẫn cố sống đến tận đây. Không ngờ lại còn có chỗ cho bọn họ ở Hoài Đức điện, cảm động đến há mồm khóc than.
Minh Trạm lập tức đập bể một tách trà, xoảng một tiếng, rơi xuống ngay trước mặt Lý đại nhân, vỡ vụn thành từng mảnh ngay dưới chân, lúc này Minh Trạm cũng đã mất kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng, “Tháp tùng thánh giá, tháp tùng thánh giá, các ngươi cùng Hoàng thượng và phụ vương đi nam tuần vậy mà lại để Hoàng thượng và Vương gia mất tích! Các ngươi còn mặt mũi gì mà khóc than ở đây! Các ngươi rất đáng chết, bất quá ngày nào mà Hoàng thượng và Vương gia chưa trở lại thì các ngươi không được chết! Ai dám chết cho xong việc thì mụ nội nó, đừng trách ta tàn nhẫn, ta sẽ mời cả nhà các ngươi xuống địa phủ uống trà đoàn tụ!”
Tách trà kia bưng lên vẫn còn hơi nóng một chút, Minh Trạm thể hiện uy phong khiến cho một ít nước trà bắn xuống tay, làm ửng đỏ một mảng.
Đại thái giám của Hoài Đức điện là Trương Hoài Kim nhẹ tay nhẹ chân dâng lên một hộp dược cao, đồng thời bưng đến một tách trà ấm áp vừa miệng.
Mọi người thấy thế tử điện hạ đem cả lời thô tục ra mắng ngay tại đây thì nhất thời đều câm nín, Minh Trạm nhìn Phượng Minh Lan rồi ra hiệu, hỏi đi.
Huynh đệ Phượng Minh Lan đều được giáo dục một cách chính tông, mắng chửi cũng phải mắng một cách văn nhã. Trong khi trước đây bộ dáng thổ phỉ của Minh Trạm cũng chỉ sử dụng để đối phó với Phượng Cảnh Nam mà thôi, đa số mọi người chưa từng gặp qua bộ dáng này của Minh Trạm đều biến sắc ngay lập tức, trực tiếp hỏi mụ mụ của ai. Vì vậy, nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Bất quá Minh Trạm quả thật đã mắng đúng những gì mà Phượng Minh Lan muốn mắng.
Phượng Minh Lan lạnh mặt hỏi, “Phụ hoàng và Vương thúc hiện tại thế nào?” Kỳ thật điều mà hắn quan tâm nhất chính là, mụ nội các ngươi lấy đâu ra cái thủ dụ truyền ngôi đó vậy! Chẳng qua người của hoàng thất luôn giả vờ nhân nghĩa, phụ thân sống hay chết vẫn chưa có tin tức, dù sao cũng phải thể hiện sự quan tâm đối với phụ thân trước.
Đám đại thần thuật lại cũng không khác biệt gì so với tấu chương, chính là hai người mỗi người ôm một tiểu mỹ nhân đi ngủ, ngày hôm sau bọn họ không tìm thấy Hoàng thượng, Vương gia cũng mất tích….Sau đó mọi người liên tục lùng sục trong thành Dương Châu nhưng ngay cả một cọng lông chim cũng không thấy.
Nay phạm vi tìm kiếm Hoàng thượng và Vương gia đã mở rộng toàn bộ khu vực Chiết Giang.
Phượng Minh Tường hỏi, “Như vậy thủ dụ là từ đâu mà ra?”
“Từ lúc Hoàng thượng và Vương gia bị mất tích, chúng thần đều biết tội đáng muôn chết, chỉ ngóng trông có thể tìm được Vạn tuế và Vương gia, như vậy mới có thể lập công chuộc tội. Thủ dụ này là trước ngày chúng thần tiến đến đế đô, được ghim vào mũi tên bắn lên tấm biển của phủ Tổng đốc. Chúng thần cảm thấy sự tình trọng đại, bèn lập tức vội vã tiến đến để bẩm báo với các điện hạ.” Nói xong, run rẩy lấy ra một phong thư, “Còn có một phong thư là cho thế tử điện hạ.”
Phượng Minh Lan thật hận bọn người này không có mắt, vì sao không sớm lấy ra, nay cũng không tiện đọc trước Minh Trạm.
Thái giám tiếp nhận rồi chuyển sang cho Minh Trạm, nhưng Minh Trạm lại rất hào phóng, quay đầu nói với Phượng Minh Lan, “Không dối gạt nhị hoàng huynh, ta tuổi còn nhỏ, cũng chưa từng trải, thật sự không dám đọc phong thư này. Không bằng nhị hoàng huynh thay ta xem trước, như vậy ta cũng có thể chuẩn bị sẵn tâm lý một chút.”
Trên mọi phương diện Minh Trạm đều nhường Phượng Minh Lan trước, làm cho Phượng Minh Lan rất hưởng thụ, từ chối một hồi liền tiếp nhận. Nay sự tình khẩn cấp, không cần đợi thái giám dâng lên dao trúc, Phượng Minh Lan thẳng tay xé phong thư rồi mở ra lá thư.
Phượng Minh Lan đọc nhanh như gió, sắc mặt càng lúc càng âm trầm giận dữ, bỗng nhiên đôi mắt như đao phong phóng thẳng về phía Bắc Uy Hầu, dừng một lúc thì mới lạnh lùng thu hồi. Cũng không nhiều lời mà chỉ đưa thư truyền cho Minh Trạm.
Minh Trạm tỉ mỉ đọc, nét bút trên lá thư này vừa thể hiện sự điên cuồng vừa lộ ra sự chính trực, thật sự là tuyệt đẹp, mới vừa rồi Minh Trạm cùng Ngụy Ninh đánh giá bản mô phỏng Lan Đình, bảo Minh Trạm nói thì chữ trên lá thư này cũng không hề thua kém, nội dung cũng rất khách khí.
Trấn Nam Vương thế tử điện hạ thân khải:
Điện hạ nhật an.
Ta nghe nói điện hạ chỉ mang hơn một ngàn binh mã đơn độc tiến đến đế đô, điện hạ thật can đảm, Hồng Phi vô cùng bội phục. Hồng Phi tuy là sơn dã thảo dân nhưng cũng phải động lòng vì sự quyết đoán của điện hạ. Điện hạ không cần lo lắng cho an nguy của Hoàng thượng và Vương gia, Hồng Phi cùng nhị vị là lão bằng hữu tương giao, Vương gia là thiên kim quý thể, Hoàng thượng lại là thân hệ giang sơn xã tắc, Hồng Phi làm sao nhẫn tâm tổn thương cho được?
Hồng Phi và Hoàng thượng cùng Vương gia đã lâu không gặp, trò chuyện với nhau thật vui, nhất thời không nỡ rời xa. Nhưng vì Hoàng thượng lo lắng cho giang sơn nên đã lấy thủ dụ truyền ngôi đem tặng.
Điện hạ cùng các vị hoàng tử đều là người hiếu nghĩa, có lẽ sẽ tuân lệnh mà làm.
Lạc khoản: Nguyễn Hồng Phi tiếu bút.
Sau khi các hoàng tử xem thư xong thì các đại thần mới được lần lượt truyền đọc, cuối cùng giao trở lại trong tay của Minh Trạm. Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng dừng trên người của Bắc Uy Hầu, trong khi sắc mặt của Bắc Uy Hầu thì…Đây là lần đầu tiên Minh Trạm biết cái gì gọi là mặt cắt không còn chút máu.
Kỳ thật đâu chỉ là mặt cắt không còn chút máu, sắc mặt trắng bệch của Bắc Uy Hầu còn hiện lên màu tái mét, trong mắt kinh hoàng như nhìn thấy quỷ, gân máu màu xanh trên trán nổi lên tựa những con giun, hắn ngưỡng mặt, há mồm, muốn nói cái gì đó nhưng cổ họng chỉ phát ra hai tiếng đáng sợ khơ khơ, sau đó là lập tức ngã gục.
Keng: tiếng kim loại nện xuống mặt đất vang lên trong Hoài Đức điện. Mọi người đều cảm thấy tâm trạng trầm xuống.
Nguyễn Hầu gia bất ngờ ngất xỉu, mọi người cũng không tính để Nguyễn Hầu gia trở về, lúc này chỉ tuyên thái y tiến đến.
Phượng Minh Thụy suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Nguyễn Hồng Phi? Hình như đã nghe qua tên của người này ở đâu rồi. Nguyễn Hầu gia có hai nhi tử, một người tên là Nguyễn Hồng Vũ, một người tên là Nguyễn Hồng Nhạn, có lẽ Nguyễn Hồng Phi cũng có liên quan đến Nguyễn Hầu gia.” Tiểu bối không biết quãng thời gian phiên vân phúc vũ của tiền triều, Nguyễn Hồng Phi đối với hoàng thất có rất nhiều điểm kiêng kỵ, không có việc gì thì không có ai nhắc đến hắn, vì vậy vài vị hoàng tử thật sự không biết gì về Nguyễn Hồng Phi.
Lễ bộ thượng thư Âu Dương Khác là người lớn tuổi nhất ở đây, hắn tiếc hận thở dài, “Bẩm điện hạ, thần thật ra biết một chút về Nguyễn Hồng Phi. Hắn vốn là Trạng Nguyên của Tiên đế, là trưởng tử của Nguyễn Hầu gia. Năm đó Nguyễn Hồng Phi chỉ mới mười tám đã tham gia khoa cử, văn chương tài hoa, liên tiếp giành được Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên. Triều đình thấy hắn tuổi còn trẻ cho nên chúng thần vốn không muốn đề bạt hắn làm đầu danh Trạng Nguyên. Nhưng Tiên đế luyến tiếc tài hoa của hắn, bèn đích thân ngự bút, lại thích những lời đối đáp của hắn trên kim điện, cho nên đưa cho Hàn Lâm Viện tu soạn, trực tiếp ban thưởng quan hàm Thái tử thị đọc. Trên thực tế Nguyễn Hồng Phi là Thị đọc học sĩ của Hoàng thượng, hắn có bút pháp sinh hoa thần kỳ, thường soạn ngự chỉ cho Tiên đế. Sau này vì Lệ thái tử làm việc vô liêm sĩ, Nguyễn đại nhân không chịu nổi nhục, kinh động đến Tiên đế, Nguyễn đại nhân vạch ra mười tội trạng thất nhân thất đức của Lệ thái tử, sau đó ở trước mặt Tiên đế mà tự sát trong Đông cung. Nguyễn Hồng Phi có tài học vô song, ở tiền triều có tài danh nổi bật. Chuyện này gây nên chấn động cực lớn trong triều đình. Lệ thái tử lúc trước tuy bị chỉ điểm là thất đức nhưng vì Tiên đế mềm lòng cho nên mới nhắm mắt cho qua. Sau này lại dưỡng ra tai họa như thế, chẳng những đáng tiếc cho một Nguyễn Hồng Phi, mà nhất là khiến cả hoàng thất phải hổ thẹn. Cũng vì chuyện này mà Tiên đế mới hạ quyết tâm phế thái tử.”
Âu Dương Khác than nhẹ, “Khi đó thần vẫn là Lễ bộ thị lang, thương tiếc cho một nhân tài như Nguyễn lang, bi ai cho những gì mà Nguyễn lang đã gặp phải….”
Minh Trạm trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ, lão Âu Dương này chắc là gian tế do Nguyễn Hồng Phi phái đến hoặc là não của hắn chứa đậu hủ a, Vạn tuế gia của nhà ngươi đang bị tên kia bắt cóc vậy mà ngươi còn ở đây mà thương tiếc bi ai, đầu óc có bị vấn đề không đó?
Minh Trạm nhẹ nhàng e hèm một tiếng, trên mặt của Âu Dương Khác hiện lên vẻ thương xót, “Thần chỉ biết đây là Nguyễn Hồng Phi, xem chữ viết trên thư cũng giống nét bút năm đó của Nguyễn Hồng Phi. Thừa Ân Hầu từng đi theo Nguyễn Hồng Phi đọc sách, nhất định biết rõ hơn thần.” Ngốc mà vẫn biết kéo cái đệm lưng để ngã.
Ngụy Ninh không dài dòng như lão Âu Dương, chỉ gật đầu, “Đúng vậy, là chữ của hắn.”
Vừa lúc này Nguyễn Hầu gia cũng tỉnh lại.
Các ngự y cũng không phải bất tài, khi đám chủ tử đang sốt ruột chờ đợi thì bọn họ cũng rất biết cách dùng thủ đoạn, năm cây châm đâm xuống, Nguyễn Hầu ho ra một cục đàm, sau đó là uống cạn một bát thuốc thì mới lấy lại được sức lực.
Đương nhiên hắn hận không thể cứ như vậy mà đi đường tắt tìm nơi nương tựa tổ tông ở địa phủ.
Lúc này phượng Minh Lan hận không thể cắn vài miếng thịt trên người của Nguyễn Hầu gia, hay lắm, hóa ra căn cơ là từ trên người của ngươi. Chủ ý thật là hay, phái nhi tử của ngươi bắt cóc phụ hoàng, sau đó để cho lão ngũ đăng cơ, ngươi sẽ thành ngoại tổ của Hoàng đế, chủ ý thật là hay mà!
Phượng Minh Lan thầm sắp xếp mọi thứ trong đầu rồi lạnh giọng hỏi Nguyễn Hầu, “Nguyễn Hầu gia, năm đó Nguyễn Hồng Phi đã chết thật ư? Vì sao Âu Dương đại nhân bảo rằng hắn đã chết, nếu đã chết thì lá thư này là sao?”
Nguyễn Hầu quỳ dưới đất khóc lóc, “Thần lấy tánh mạng của mình ra đảm bảo, lúc ấy Hồng Phi thật sự không còn hơi thở. Lão mẫu thân của thần vì chuyện của Hồng Phi mà thương tâm quá độ, năm đó đã đi theo Hồng Phi a. Trong khoảng thời gian ngắn thần mất mẫu mất tử, năm đó thần chỉ hận không thể cùng bọn họ ra đi.”
Muốn có chỗ đứng trong chính giới thì trước tiên phải luyện được ý chí sắt đá.
Cho dù Nguyễn Hầu gia có chảy máu nước mắt thì mọi người cũng không thể mềm lòng, Phượng Minh Tường truy vấn hắn, “Nếu đã chết vậy lá thư kia là sao? Lúc này Nguyễn Hầu gia không nên giấu diếm nữa, nếu hắn thật sự coi trọng an nguy của Nguyễn gia thì hiện tại nhất định đã không gửi đến lá thư như vậy! Nguyễn Hầu gia kiên quyết nói như thế, một mực chắc chắn hắn đã chết. Bất quá chuyện năm đó cũng không phải bí mật, nếu để cho người của Hình bộ tra ra chút gì đó từ miệng của người khác thì chẳng những Nguyễn Hầu gia nhà ngươi sẽ mất mặt mà cũng làm cho ngũ đệ khó có chỗ đứng giữa huynh đệ chúng ta! Chẳng lẽ gọi người nói với hắn, đại cữu của hắn bắt cóc phụ thân của chúng ta, Nguyễn Hầu gia là một từ phụ, dù sao cũng nên lo lắng cho Nguyễn phi nương nương ở trong cung đi thì hơn!”
Đôi môi tái nhợt của Nguyễn Hầu run lên một lúc lâu, đầu óc vận chuyển với tốc độ cực cao, nếu việc này liên lụy đến Nguyễn gia thì thật sự là gian nan. Nếu Hoàng thượng và Vương gia xảy ra bất trắc thì cả nhà bọn họ đều không thể bình ổn lửa giận của hoàng thất, cắn răng một cái mà nói, “Chuyện năm đó thật sự kinh khủng, bản tính của Hồng Phi nóng nảy cho nên đã đâm đầu vào cột tự sát. Ta, ta, thần cũng nghĩ rằng hắn…Sau đó, thị vệ trong cung đưa hắn về quý phủ, thế nhưng hắn vẫn còn hơi thở….Nhưng vì sự tình liên quan đến thái tử, cho nên trong cung đã ban rượu…” Nguyễn Hầu gia nói xong, hai hàng lệ rơi xuống, vô cùng bi thương, khó có thể nói nên lời.
Âu Dương Khác than nhẹ rồi nhắm mắt lại.
Ngụy Ninh mỉa mai nhìn Nguyễn Hầu, cất lên giọng nói lạnh lùng, “Hầu gia cần gì phải đổ lỗi lên đầu của hoàng thất, cũng không phải là trong cung ban rượu, mà là Nguyễn gia của các ngươi ban rượu thì mới đúng! Tuy rằng Nguyễn Hồng Phi gặp chuyện kinh khủng bi thương, nhưng bởi vì thân là nam tử mà bị làm nhục, cho dù đáng thương như thế nào thì so ra vẫn không bằng đại môn của Nguyễn gia nhà các ngươi. Nguyễn gia là hầu phủ quý đệ, làm sao có thể cho phép trưởng tử nhục nhã của mình kế thừa Hầu phủ. Như vậy, đừng nói gì Hầu gia không có mặt mũi, mà là toàn bộ Nguyễn gia cũng mất cả thể diện. Nếu như thế, chi bằng ban thưởng cho hắn một con đường khác, cũng không uổng tình cảm phụ tử của các ngươi, có đúng hay không?”
“Ta ngậm máu phun người?” Ngụy Ninh khoái chí nhìn chằm chằm Nguyễn Hầu rồi cười lạnh, “Thật là tàn nhẫn, ngươi thật là tàn nhẫn! Chẳng qua người tính không bằng trời tính, ngươi sẽ không ngờ khi các ngươi thương nghị chuyện này đã bị tai vách mạch rừng! Càng không ngờ là người nghe lén trong một lần uống say đã đem chuyện này kể ra, rơi vào tai của người có ý đồ!”
“Ngụy Tử Mẫn, nếu ta nói láo nửa câu thì sẽ để thiên lôi đánh chết ta, trời chu đất diệt!” Nguyễn Hầu giống như một con hùng sư đang nổi cơn thịnh nổ, trong tròng mắt cay độc nổi rõ tơ máu, khiến người đối diện cũng phải kinh hoàng.
Ngụy Ninh cười ha ha, nói một cách châm chọc, “Đúng, ngươi nói đúng, năm đó trong cung quả thật đã ban rượu. Bất quá vì sao trong cung lại ban rượu? Khi đó trong cung căn bản mặc kệ một Nguyễn Hồng Phi sống hay là chết. Là các ngươi, các ngươi sau khi thương nghị đã đem tin tức Nguyễn Hồng Phi chưa chết mà trung thành và tận tâm tiết lộ cho Tiên đế biết, cho nên Tiên đế mới ban thưởng thiên cơ tửu, đáng tiếc thiên cơ tửu bị người tráo đổi, Nguyễn Hồng Phi may mắn thoát chết.”
“Ngươi có biết người tráo rượu là ai hay không?” Ngụy Ninh nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Nguyễn Hầu, chỉnh trang lại quan phục nhất phẩm màu thiển sắc, càng tiếp tục thừa dịp, ôn hòa nói, “Là Phương hoàng hậu cố tình tráo rượu cứu Nguyễn Hồng Phi, sau đó ở trên trời nhìn Nguyễn gia các ngươi cửa nát nhà tan như thế nào.”
“Ta bình sinh hận nhất hai người, một người là Nguyễn Hầu nhà ngươi, thiên hạ đệ nhất ngụy quân tử, một người là phế hậu Phương thị. Bất quá Phương hoàng hậu thật sự đã làm nên chuyện cực tốt.” Ngụy Ninh cất lên vài tiếng cười, nói với Nguyễn Hầu, “Đáng tiếc Nguyễn Hồng Phi không nhìn thấy kết cục ngày hôm nay của Hầu gia, nhưng dù sao hắn cũng có phong thư này, bằng không, làm gì có quả báo như ngày hôm nay.”
Nguyễn Hầu giận dữ, chỉ vào Ngụy Ninh, “Ngụy Tử Mẫn, ngươi cho ngươi là ai! Ngươi có xứng để chất vấn ta hay không, đừng cho là ta không biết ngươi có tâm tư hèn hạ kia đối với Hồng Phi!”
“Nguyễn Hầu chỉ trích thì ta cũng không dám nhận. Năm đó ta chỉ là tiểu tử, đi theo Hồng Phi đọc sách cũng chỉ mới bảy tám tuổi. Nói thô thiển một chút chính là, ngay cả lông cũng chưa mọc đủ, làm sao có tâm tư hay không có tâm tư cho được.” Ngụy Ninh tao nhã càng khiến cho Nguyễn Hầu thêm chật vật, Ngụy Ninh cười nhạt, “Âu Dương đại nhân cũng biết năm đó phế hậu Phương thị vì mượn sức Vương gia vừa được lập làm thế tử, cho nên đã để cho ta trở thành thư đồng của Đông cung, cùng trưởng tử của thái tử học hành. Hồng Phi thỉnh thoảng sẽ giảng thi thư cho chúng ta nghe, ta cũng rất có duyên với hắn, năm đó hắn phụng lệnh Tiên đế tu bổ cổ họa, chính là ta đã đi theo trợ giúp. Ta nhớ rõ khi đó ta còn đi theo Hồng Phi đến quý phủ của Nguyễn Hầu, lúc ấy Nguyễn Hầu là người thiện nhân dễ gần như thế nào, tuyệt đối không phải như ngày hôm nay.”
Âu Dương Khác cũng không biết nhiều nội tình như vậy, trong lòng cũng âm thầm khinh thường Nguyễn Hầu vô liêm sỉ, nghe Ngụy Ninh nói chuyện, hắn gật đầu, “Lúc trước Nguyễn Hồng Phi từng tán thưởng Thừa Ân Hầu là cấu tứ nhanh nhẹn, lập ý hữu thần. Bởi vì vậy mà Tiên đế mới thưởng cho ngài sách vở và bút mực, đây cũng là lão thần được người ta thuật lại.”
Nguyễn Hầu trải qua kinh hoàng, đau đớn, tức giận, thịnh nộ, nay đã tỉnh táo trở lại, hai hàng lệ thê lương chảy ra, “Ta có thể làm gì đây? Ta có thể làm gì đây? Hồng Phi là trưởng tử của ta, chẳng lẽ ta không thương không xót hay sao? Tâm can của ta như bị dao cắt, có ai hiểu hay không? Chư vị đồng môn, ta xin hỏi các ngươi, nếu là các ngươi thì các ngươi phải làm sao bây giờ? Không nói thì là bất trung. Nói thì sẽ phải nhìn hài tử của mình đi chịu chết.”
“Năm đó vì chuyện của Lệ thái tử được ghi lại vào sử sách mà Tiên đế giận dữ lập tức trảm chết bốn vị sử quan. Ta muốn dối gạt thì phải dối gạt như thế nào đây? Nguyễn gia từ trên xuống dưới có cả ngàn nhân khẩu, ta làm sao có thể lừa gạt trưởng bối trong tộc? Chẳng lẽ cứ như vậy mà trí tánh mạng của cả ngàn tộc nhân vào tội khi quân phạm thượng hay sao?” Giọng nói của Nguyễn Hầu khàn khàn, chậm rãi nhắm mắt khiến hai hàng lão lệ rơi xuống.
Kỳ thật chuyện của Nguyễn Hồng Phi cũng tương tự chuyện một tiểu thư khuê các bị một tên vô lại làm mất đi sự trong sạch, tên vô lại kia đương nhiên rất đáng chết, nhưng ở thời này thà rằng lấy cái chết của một khuê tú đã mất đi sự trong sạch để bảo toàn danh tiết cho toàn tộc.
Năm đó tính tình của Nguyễn Hồng Phi nóng như lửa, bị làm nhục như vậy, hắn thà rằng đi tìm cái chết! Bất quá dù sao hắn cũng không phải nữ tử nhu nhược bình thường, hắn cực hận thái tử, cho dù có chết thì cũng phải kéo thái tử làm đệm lưng. Hắn đã muốn chết cho nên sẽ không để ý đến thanh danh này nọ, dưới cơn phẫn nộ chỉ muốn kéo thái tử cùng chết chung. Mọi người đều cảm thấy tình thế căng thẳng, nếu xử lý không khéo thì thái tử nhất định sẽ chết dưới tay Nguyễn đại lang, chuyện này không thể giấu diếm được nữa, đành phải tìm đến Tiên đế.
Vì vậy mà chuyện này mới kinh động đến Tiên đế.
Tiên đế chỉ có một đích tử, cho dù Tiên đế hận không thể tự tay bóp chết hắn nhưng chính mình giết chết cùng với bị người ta giết chết lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Thật sự là một trận đại náo cung đình.
Cho dù hoàng thất cao cao tại thượng thì quân vẫn như phụ.
Trên thực tế thì hoàng thất và sĩ phu đều cùng nhau trị thiên hạ. Cho dù là Hoàng thượng thì cũng không thể mặc kệ thần tử của mình. Nguyễn Hồng Phi có nhân phẩm lại tài hoa, gặp phải chuyển bi ai, trong khi thái tử nhiều lần thất đức, người người oán trách, triều đình bá quan gây sức ép, thất vọng đối với nhân cách của thái tử, khiến Tiên đế không thể không phế thái tử.
Thật ra khi đó Nguyễn Hồng Phi cũng chưa kịp gây tổn hại đến thái tử, hắn đã nôn ra máu nhiễm đỏ gấm vóc trong cung đình, kiên quyết đâm đầu vào cột ở Đông cung mà tự sát. Ai cũng nghĩ rằng hắn đã chết, chuyện này hoàn toàn là hoàng thất đuối lý. Cho dù Tiên đế rất hận Nguyễn Hồng Phi nhưng cũng không tiện đụng chạm vào xác chết của Nguyễn Hồng Phi, vì vậy liền sai người mang thi thể trả lại cho Nguyễn gia.
Cho dù Nguyễn Hồng Phi là kẻ bị hại, nhưng tình cảm phụ tử của Tiên đế và thái tử cũng bởi vì vậy mà đứt đoạn, Tiên đế không có khả năng không giận cá chém thớt, vì vậy khi biết được tin tức Nguyễn Hồng Phi may mắn chưa chết thì đã lập tức ban rượu.
Sử quan trong triều chỉ ghi lại một câu rất đơn giản: Mùa thu năm thứ hai mươi Nhân Tông, thái tử nổi điên làm nhục thị đọc học sĩ Nguyễn lang, Nguyễn lang phẫn hận mà đập đầu tự sát.
Tiên đế phải chém bốn vị sử quan mới có được câu này, văn nhân hận nhất chính là bôi nhọ văn nhân, Nguyễn Hồng Phi tài hoa hơn người, độc nhất vô nhị, năm đó lão sư của Tiên đế là Dương tiên sinh thương tiếc tài hoa của Nguyễn Hồng Phi, trước khi qua đời đã tặng toàn bộ thi sách trong phòng, làm theo lời của Nguyễn Hồng Phi: Thiên tứ văn xương.
Nguyễn Hồng Phi khi còn trẻ đã nổi danh ở văn đàn, thái tử làm nhục hắn khiến hắn phải tự sát, quả thật cũng là sỉ nhục tất cả những người đọc sách thánh hiền khắp thiên hạ.
Sử quan cũng là văn nhân, bọn họ phê phán tan tác hành vi hung ác của thái tử. Tiên đế vô cùng thất vọng đối với thái tử, nhưng hắn cũng không muốn để cho thái tử lưu lại ác danh tội lỗi chồng chất như vậy, hắn yêu cầu sử quan cắt giảm câu chữ, lược giản tình tiết.
Sử quan có chết cũng phải duy trì tư liệu lịch sử, nhưng trên thực tế cần cổ của sử quan cũng không cứng bằng lưỡi đao của Tiên đế.
Mặc dù tư liệu lịch sử ghi chép cực kỳ đơn giản, nay người ta cũng không thể cảm nhận được sự kích động bất bình của sĩ tử năm đó, bất quá Tiên đế cũng vì tru sát sử quan mà bị phê bình là Lúc tuổi già trở nên hồ đồ.
Ngòi bút của văn nhân vĩnh viễn là vũ khí độc ác nhất.