Đích Tử Nan Vi

Chương 30: Biểu diễn tại nhà



Ngụy Ninh ở trong triều có nhân duyên khá tốt, mọi người luôn có nhiều thành kiến đối với ngoại thích, làm được như Ngụy Ninh đã là hiếm thấy. (ngoại thích = họ ngoại bên vua)

Tân khách ngồi đầy.

Ngụy phủ thỉnh gánh hát Phúc Lộc nổi danh nhất ở đế đô đến biểu diễn tại phủ, Phượng Minh Trạm không có hứng thú đối với hí kịch, chẳng qua hắn phải theo mọi người, hơn nữa còn giả bộ như hiểu rất rõ, khép hờ mắt, lúc lắc đầu, vẻ mặt say mê. Nếu có thể nói chuyện thì phỏng chừng còn có thể ngâm nga vài câu.

Quan công mắt phượng mày tằm râu bạc phơ trên sân khấu cất giọng hát, “Đa mông đại phu tình ý hậu, túy tửu bão đức ý du du, thường ngôn tam bôi hòa vạn sự, nhất túy tiện năng giải thiên sầu…”

“Ngụy nhị ngày thường chỉ thích hoa hồng liễu lục, bất quá hóa trang và giọng hát như vậy đều thật tốt.” Có người nói.

Minh Trạm nghiêng tai lắng nghe, nhìn người giả Quan Công trên đài, tuấn mi phi dương, mỉm cười như hoa đào, đích thị là Ngụy An, không khỏi hé miệng cười, người này thật ra cũng đa tài đa nghệ.

“Lần trước biểu diễn tại phủ của Vĩnh Ninh Hầu gia, Ngụy nhị hưng phấn xướng một đoạn Tây Sương, khi đó mới là tuyệt….” Lại có người nói.

“Tốt không học, đi học hạ lưu.” Một câu làm nghẹn chết mấy người.

Minh Trạm quay đầu nhìn, thấy là Đỗ Như Phương. Lần trước hắn ở thọ yến của Phúc Xương đại công chúa đã gặp Đỗ Như Phương một lần, nói năng thận trọng, ngay ngắn nghiêm nghị, không phải là người dễ giao tiếp. Lúc này mi tâm của Đỗ Như Phương hơi cau lại một chút, trong mắt tràn đầy phiền chán, cúi đầu cầm lấy ly rượu, đến khi giương mắt lên thì chạm phải ánh mắt của Minh Trạm, bốn mắt nhìn nhau.

Đỗ Như Phương chắp tay chào hỏi, Minh Trạm cũng hơi gật đầu, lại nhìn lên đài, trích đoạn hí kịch đã đến hồi kết thúc, Lỗ Túc với vẻ mặt được quệt màu thì thầm, “Dùng hết muôn vàn kế, rốt cục vẫn công dã tràng….”

Tiếp theo là một giọng nói trong trẻo, “Thưởng: Vĩnh Ninh Hầu thưởng Ngụy nhị công tử–”

Một món trang sức lấp lánh bay lên đài, trúng ngay người của Ngụy An, Ngụy An tùy tiện kéo xuống bộ râu giả của Quan Công, lộ ra cái cằm bị Minh Trạm cắn lủng hai lỗ nhỏ, giơ chân chỉ xuống đài mà mắng, “Hay cho ngươi Vệ Dĩnh gia, dám trêu đùa đại gia!”

Xoay người nhảy xuống, mọi người lại ầm ĩ vui đùa phạt rượu.

Trên đài một lần nữa lại vang lên tiếng trống nhỏ, Tôn Ngộ Không trộm đào xoay mười mấy vòng, y phục tung bay, nhẹ nhàng rơi xuống đất như miêu, những tiếng trầm trồ liên tiếp nổi lên, cũng bao phủ âm thanh náo nhiệt đùa mắng của Ngụy An, đảo mắt lại thấy vở diễn mới đã bắt đầu.

Đỗ Như Phương đứng dậy rồi đi đến bên cạnh Minh Trạm, cúi người thấp giọng nói, “Tứ công tử, có rãnh rỗi hay không?”

Minh Trạm nhìn Đỗ Như Phương, cũng không cự tuyệt, Hà Ngọc Phương Thanh đương nhiên đi theo. Quản gia Lý Minh của Ngụy phủ không biết nhảy ra từ chỗ nào, nhanh nhẹn dẫn bọn họ đến một nơi thanh tĩnh.

Đình viện.

Đình viện này được xây phía trên một cái đồi nhỏ, gió lùa tứ phía, miễn bàn là lạnh cỡ nào, Minh Trạm giương mắt nhìn xung quanh, thật sự là một nơi rất tốt. Lý Minh, Hà Ngọc, Phương Thanh, cả ba người đều đứng chờ phía bên dưới.

Minh Trạm vốn nghĩ rằng Xương Bắc Hầu muốn nói chuyện với hắn, không ngờ lại là Đỗ Như Phương ra mặt.

Đỗ Như Phương thật ra là một kẻ có tính tình thẳng thắn vô tư, “Tứ công tử, tam đệ của ta năm lần bảy lượt đắc tội với ngài, trước tiên ta xin tạ tội với ngài thay hắn.” Đầu tiên là khom người tạ tội.

Minh Trạm nghiêng người ngồi trên lan can, đưa tay nâng Đỗ Như Phương lên.

Đỗ Như Phương đứng thẳng dậy, thở ra làn sương trắng muốt, hắn thân là nhi tử, không đành lòng để phụ thân ở trước mặt Phượng Minh Trạm mà cúi đầu tạ tội, nay muốn mở miệng nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Minh Trạm thì trong lòng lại cảm thấy gian nan gấp đôi.

Phượng Minh Trạm bình tĩnh như thế, giống như cái gì cũng biết, lại giống như chẳng biết cái gì.

Trong mắt của Minh Trạm không có một chút tò mò nào, tuy rằng trời rất lạnh nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ Đỗ Như Phương lên tiếng.

Ngụy trang đến một cảnh giới nhất định thì thật sự sẽ làm cho người ta có áp lực tâm lý rất lớn, thiết diện như Đỗ Như Phương lại có cảm giác như đang ở trước mặt ngự tiền.

Khi Minh Trạm cảm thấy chính mình sắp bị đông lạnh thì Đỗ Như Phương rốt cục mở miệng, “Như Lan bắt đầu từ mùa đông vẫn bệnh cho đến nay, có một chút không tốt.”

Minh Trạm gật đầu, biểu hiện chính mình đã biết.

Đỗ Như Phương cơ hồ toát ra mồ hôi lạnh, cắn răng một cái rồi nói tiếp, “Ta nói một câu thật lòng, huynh đệ chúng ta cùng tứ công tử vốn là huynh đệ cô cữu, cho dù có quan hệ thông gia hay không nhưng huyết thống là thật. Đại muội muội của ta gả cho Ngụy Tử Nghiêu, năm đó mẫu thân thấy Ngụy Tử Nghiêu tuổi trẻ tuấn tú lời ngon tiếng ngọt, liền muốn phối hôn. Kết quả là đại muội muội sau khi gả sang thì hết ba ngày là một trận cãi vặt, hết năm ngày là một trận cãi lớn, bao nhiêu tình cảm cũng chịu không nổi mà tiêu tán. Như Lan là đệ đệ của ta, ta hiểu hắn hơn so với tứ công tử, nếu ta là tứ công tử thì tuyệt đối sẽ không gả tỷ muội cho hắn.” Vạn sự khởi đầu nan, một khi đã mở miệng thì sau đó càng nói càng thuận, Đỗ Như Phương trịnh trọng nói, “Hắn tự nguyện thấp hèn, xem một tỳ nữ làm vận mệnh của mình, muốn sinh lại muốn tử, là ca ca, ta không thể trơ mắt nhìn hắn đi tìm cái chết, chẳng qua bản tính của hắn như vậy thật không xứng với khuê nữ nhà người.”

Minh Trạm vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh, không hỉ không nộ, sâu không lường được.

Đỗ Như Phương tiếp tục kiên trì nói, “Nếu tứ công tử không trách tội thì chuyện ngự hôn sẽ do phủ của ta ra mặt giải quyết, tuyệt đối không ảnh hưởng đến danh tiết và thể diện của quận chúa!”

Thật sự là lão thiên gia cũng giúp ta! Trong lòng của Minh Trạm đã là ngửa mặt lên trời mà cười to, giảm bớt phiền hà, không cần hắn phải ra tay, Đỗ Như Lan gục rồi. Đỗ gia ra mặt muốn hủy bỏ hôn ước, thật sự là khéo.

Minh Trạm lấy ra một quyển sổ nhỏ trong y mệ bằng lông, “Một khi hủy hôn, tức khắc dâng người.”

Đỗ Như Phương đương nhiên đồng ý, lúc này hắn cũng hiểu Trấn Nam Vương phủ quả nhiên muốn hủy hôn từ sớm. Minh Trạm lại viết tiếp, “Các ngươi tự an bài đi, ta không muốn nhiều lời với Hoàng thượng. Nhưng mà nhớ đừng ảnh hưởng đến đại tỷ của ta là được.”

“Tứ công tử hiểu chuyện như thế thì Đỗ gia ta tạ ơn ngài còn không kịp nữa là. Về phần quận chúa cũng là tam đệ ta vô phúc, chuyện này chẳng liên quan gì đến quận chúa.” Phượng Minh Trạm không làm khó hắn thì hắn đã cảm thấy rất may mắn rồi, dù sao cũng là phủ của hắn ở thế đuối lý.

Minh Trạm cười cười, đứng dậy chà chà đôi chân lạnh như băng, cùng Đỗ Như Phương một trước một sau bước ra đình viện, tiếp tục trở về xem hí kịch.

Minh Trạm vừa an tọa thì sau lưng liền xuất hiện Ngụy An đang cầm kịch bản bước đến, mặt mày đã tẩy rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, trên cằm xuất hiện hai vết thương mới nhưng vẫn không bận tâm, mỉm cười thân thiện tiêu sái, “Vừa rồi còn bảo ngươi chọn kịch bản, mới chớp mắt đã biến mất tăm hơi. Coi một chút, thích cái nào, ta sẽ bảo bọn họ chuẩn bị hóa trang trước, trong chốc lát hát cho ngươi nghe.”

Với thân phận của Minh Trạm thì việc chọn kịch cũng là hợp lý, con mắt đảo qua hơn mười tuồng kịch, nhẹ nhàng mỉm cười, ngón tay dừng trên quý phi tửu túy. Ngụy An dùng bút đánh dấu rồi khen, “Ngươi thật là có mắt nha, đây là tuồng sở trường của gánh hát Phúc Lộc đó.”

Chỗ ngồi của Đỗ Như Phương chỉ cách Minh Trạm một người, Ngụy An vừa cười vừa đưa qua kịch bản, “Đại cữu huynh có muốn chọn hay không?”

Ánh mắt của Đỗ Như Phương dừng trên bốn chữ được gạch tròn quý phi tửu túy, trên khuôn mặt nghiêm trang lộ ra một phần ý cười, nhìn sang Minh Trạm một cái rồi gật đầu đồng ý, “Vở diễn này nguyên bản đã rất tốt, ta không cần chọn thêm nữa.”

Ngụy An nói vô nghĩa vài câu với Đỗ Như Phương rồi chạy đi truyền kịch.

Minh Trạm ngồi đến quá ngọ thì liền cáo từ hồi cung.

Sau đó Phượng Cảnh Kiền mắng Ngụy Ninh, “Chỉ vì đi chúc mừng sinh thần cho ngươi mà gãy hết hai cái răng cửa.” Minh Trạm đã sớm thuật lại đầu đuôi sự việc cho hắn biết, Phượng Cảnh Kiền rất hận Ngụy Ninh lắm chuyện.

Ngụy Ninh oan muốn chết, trên cằm của Ngụy An còn để lại hai lỗ thịt đỏ nhỏ như hạt bắp, may mắn Ngụy An là nam nhân nếu là nữ nhân thì chẳng phải đã bị phá tướng hay sao. Hắn hơi suy nghĩ một chút liền biết vì sao Phượng Cảnh Kiền tức giận, trước tiên nhận sai, nói, “Thần đâu còn cách nào khác, Xương Bắc Hầu tìm đến phủ của thần. Thần nghĩ mọi người đều là thân thích, đừng làm cho chuyện này trở mặt thành thù, hòa hợp êm thấm chẳng phải là tốt hay sao. Vì vậy thần mới mời Minh Trạm đi, để cho hai nhà bọn họ thông suốt. Thần cũng hối hận muốn chết, mọi người nói cứu một mạng người còn hơn xây mười tòa tháp, lúc trước thần muốn hòa giải cho bọn họ, ai ngờ lại đến mức này.”

“Tự làm tự chịu.” Phượng Cảnh Kiền không có nửa điểm đồng tình.

Ngụy Ninh không nói gì, vẻ mặt uất ức.

“Đừng làm bộ làm tịch trước mặt trẫm, cút đi.”

Ngụy Ninh liền cút.

………..

P/S: Em gãy 2 cái răng mà bác Kiền làm như long trời lở đất.