Đích Tử Nan Vi

Chương 83: Lăng đầu thanh



*Lăng Đầu Thanh=Không Động Não

Vệ vương phi lại tham gia vài bữa tiệc chiêu đãi, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp được nữ nhi của Nguyễn gia, mọi người đều có thể thấy được Vệ vương phi ưa thích Nguyễn Thần Tư.

Không chỉ có vậy, còn tặng cho Nguyễn gia một chậu phỉ thúy trân châu.

Nguyễn phu nhân phát sầu nói với Bắc Uy Hầu, “Trấn Nam Vương phi thích người nào thì mọi người đều biết, ta cũng thích cả hai, lại là cô cháu chí thân, vậy phải làm sao bây giờ?”

Bắc Uy Hầu xoa xoa hàm râu đẹp dài ba tấc dưới cằm, “Còn phải xem ý của Hoàng thượng. Trong hôn sự tuyệt đối không có chuyện bên nhà gái lại đề cập trước, Trấn Nam Vương và Vương phi ở đế đô, trước khi chỉ hôn thì Hoàng thượng nhất định sẽ phải hỏi ý tứ của Trấn Nam Vương trước.”

“Cũng chỉ đành như thế thôi.” Nguyễn phu nhân mừng thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn giả vờ u sầu.

Quan hệ của Vệ vương phi và Nguyễn phu nhân dần dần thân mật, cũng gặp qua Nguyễn Hồng Nhạn, vừa cười vừa khen, “Trước kia khi đọc sách có người hay dùng từ chi lan ngọc thụ để hình dung, ta vẫn không hiểu là ý gì, nay nhìn thấy tam công tử nhà ngươi thì mới cảm thấy thật sự là thích hợp.”

Nguyễn Hồng Nhạn có một chút ngại ngùng, mặt mày đỏ ửng.

Vệ vương phi phái người tặng lễ, Nguyễn Hồng Nhạn nói lời cảm tạ, lễ phép lui ra.

Thiếu nữ thường ôm ấp tình xuân, Minh Phỉ đến đế đô mấy ngày nay cũng nghe người ta nhắc đến thanh danh của Nguyễn thám hoa, nấp sau bình phong, nàng lặng lẽ nhìn vài lần.

Mặt của Minh Phỉ hơi ửng đỏ, sau khi Nguyễn Hồng Nhạn rời đi thì các nàng lại đi ra cùng trò chuyện.

Vệ vương phi cười hỏi, “Vì sao Thần nha đầu không đến, ta có thứ tốt muốn tặng cho nàng.”

Nha đầu kia tối hôm qua có hứng vẽ tranh, vì vậy bị cảm lạnh, sợ đến đây sẽ lây bệnh cho Vương phi, cho nên ta mới không kêu nàng đến.” Nguyễn phu nhân nói.

Nguyễn Thần Tư ngã bệnh, bất quá Nguyễn Gia Duệ vẫn khỏe mạnh, nhưng Nguyễn phu nhân cũng không dẫn theo, thật sự là có một chút ý tứ. Vệ vương phi âm thầm đánh giá, ôn hòa nói, “Chỗ này của ta có tổ yến thượng đẳng do Thái hậu ban thưởng, lấy một chút để Thần nha đầu bồi bổ thân mình đi, phu nhân không cần phải từ chối, khó có được ta và nha đầu kia hợp ý như thế.”

Nguyễn phu nhân vừa cười vừa nói lời cảm tạ. Tuy rằng nương nương nói về chuyện của Ninh Quốc quận chúa nhưng Nguyễn phu nhân vẫn có vẻ ưu ái nữ nhi của mình hơn, nhưng cũng không phải là không sủng nhi tử.

Thật sự là Ninh Quốc quận chúa rất uy nghiêm, đoan trang cao quý, đôi mắt sắc bén lạnh như băng, thân phận cao quý không thể đắc tội, thú một tức phụ như vậy về phủ, rốt cục là nàng hầu hạ ngươi hay ngươi phải hầu hạ nàng a?

Trên chiếc bàn bằng gỗ hoa lê vàng có bày một bộ Thập Hàn mặc vô cùng quý giá do Thập Hàn cư sĩ tiền triều đặc chế, còn có Long Vĩ nghiên mực kỳ thạch kiên nhuận, phủ chi như cơ¸ bên cạnh nghiên mực có đặt một cây bút lông sói có thân bằng ngọc.

Minh Trạm ngồi ngay ngắn giữa án thư, trong tay dấy lên mùi thơm ngào ngạt của Long Tiên hương.

Phượng Cảnh Nam vào cửa thì nhìn thấy Minh Trạm khẽ nhắm mắt, tư thế ngồi thẳng tắp, vẻ mặt bí hiểm, trên thân mặc y bào nguyệt sắc.

Phượng Cảnh Nam suy nghĩ, Minh Trạm đã mãn tang cho thê tử, vì sao lại cào ăn mặc trắng trong thuần khiết như thế.

Phượng Cảnh Nam ho một tiếng, lão tử đã vào đây vậy mà ngươi chẳng thèm để ý cái quái gì cả, càng ngày càng không có quy củ.

“Phụ vương? Sao ngài lại đến đây?” Minh Trạm đang trầm tư thì bị cắt ngang, kinh ngạc đứng dậy, lập tức dìu Phượng Cảnh Nam đi qua án thư rồi ngồi xuống nhuyễn tháp, Phượng Cảnh Nam lưu tâm liếc mắt một cái, trên trang giấy trắng tinh là những cuộn giấy chưa mở ra.

Phượng Cảnh Nam không để ý đến lời của Minh Trạm, đây là nhà của lão tử, có chỗ nào mà lão tử không đến được cơ chứ? Hỏi Minh Trạm, “Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

“Chẳng phải sắp đến vạn thọ của Hoàng bá phụ hay sao? Hoàng bá phụ tuy có khẩu dụ nói rằng không cần phô trương, nhưng trong nhà tất nhiên cũng phải chuẩn bị một chút vàng ngọc đồ cổ dâng lên, bất quá ta muốn viết một bức bách thọ đồ làm thọ lễ cho Hoàng bá phụ, cũng thể hiện lòng hiếu thảo ta.” Minh Trạm từ trước đến nay không thích có nhiều người ở trong phòng của mình, tự tay rót tách trà ấm dâng cho Phượng Cảnh Nam, tiếp tục nói, “Muốn đốt một lò hương để tĩnh tâm một chút rồi mới viết tiếp.”

A, còn tắm rửa sạch sẽ, đốt hương tĩnh tâm nữa, Phượng Cảnh Nam thầm nghĩ, thọ nhật của lão tử cũng sắp đến, vì sao chẳng thấy ngươi tỏ vẻ gì hết vậy.

Minh Trạm thấy sắc mặt của Phượng Cảnh Nam bắt đầu chuyển sang âm u, bèn nói, “Chữ của ta không được tốt lắm, muốn viết một bài để dâng tặng phụ vương nhưng thật ra lại sợ phụ vương ghét bỏ.”

“Ngươi nói vậy là sao, ta là ai, Hoàng thượng là ai, sợ ta ghét bỏ chứ không sợ Hoàng thượng ghét bỏ hay sao, thảo nào cứ nghe Hoàng huynh nói bá điệt các ngươi rất thâm tình.” Phượng Cảnh Nam châm chọc Minh Trạm vài câu, nhấp một ngụm trà rồi nói, “Lấy cho ta xem thử.”

Minh Trạm đã viết một tá, đưa cho Phượng Cảnh Nam rồi cười nói, “Phụ vương giúp ta nhìn thử xem, Hoàng bá phụ nói ngài viết thể chữ Liễu có thể nói là bậc thầy.”

Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, sắc mặt của Phượng Cảnh Nam hơi dịu xuống một chút, “Đó là lời khách sáo của Hoàng huynh, ngươi tưởng thật sao.” Minh Trạm có một điểm xấu chính là thích được khen, người khác khách khí tán thưởng một câu thì lập tức tin là thật, có thể vui mừng cả buổi. Ngày sau bị tiểu nhân lừa gạt là cái chắc. (Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên = ai chẳng thích được khen, nịnh nọt)

Tiếp nhận cuộn giấy từ tay của Minh Trạm, đến khi mở ra thì sắc mặt vừa mới dịu xuống của Phượng Cảnh Nam lập tức trở lại như cũ, hơn nữa còn tô thêm một lớp nước sơn đen, hai hàng lông mày dài cau chặt, tạo thành hình chữ xuyên, miệng lắp bắp một chút, kinh hoàng nhìn về phía Minh Trạm, đồng thời ngón tay run rẩy chỉ vào trang giấy mà hỏi Minh Trạm, “Con người mà cũng có thể viết ra như vậy hay sao?”

“Phụ vương nói thế chẳng lẽ ý bảo ta không phải con người à?” Minh Trạm cầm lấy trang giấy rồi cuộn lại, hắn cảm thấy rất đẹp, cái miệng chết tiệt của Phượng Cảnh Nam chẳng hay ho tí nào, nguyền rủa kẻ này kiếp sau bị làm người câm cho biết.

Phượng Cảnh Nam thật sự không giỏi đối phó với mồm mép của Minh Trạm, lập tức giáo huấn, “Nói ngươi không tốt thì ngươi nên luyện nhiều một chút, ở đâu ra cái thói cãi lại như thế.”

“Phụ vương chẳng bao giờ khen ta được lời nào.” Minh Trạm không phục, nói, “Ta viết thật không tệ, chẳng qua là phụ vương chưa thấy người viết kém hơn thôi.”

Phượng Cảnh Nam tức giận, “Vì sao ngươi không so sánh với thứ tốt mà lại đi học mấy cái thứ thối nát. Tử Mẫn lúc sáu tuổi còn viết đẹp hơn cả ngươi.”

Minh Trạm nhét cuộn giấy vào y mệ rồi than thở, “Chữ của Thái tổ còn không bằng ta nữa mà.” Thái tổ hoàng đế là sơn vương phát tài, bị mù chữ, ngay cả phê duyệt tấu chương cũng có vô số chữ viết nhầm.

Phượng Cảnh Nam đập bàn đứng lên, sau đó tát hai cái lên đầu của Minh Trạm rồi chất vấn, “Ngươi có bản lĩnh như Thái tổ gia hay sao? Dám cùng Thái tổ gia so sánh, muốn làm phản à?”

Minh Trạm rút lui cổ, lập tức câm miệng.

“Ta nói một câu, ngươi đốp chát mười câu.” Phượng Cảnh Nam giáo huấn, “Đây là quy củ nhà ai?”

“Hỏi ngươi sao ngươi lại không trả lời?”

“Sợ cãi lại phụ vương.”

Phượng Cảnh Nam nghẹn họng.

Phượng Cảnh Nam cũng sẽ không chịu uổng công tức giận, cầm lấy chổi lông gà đánh Minh Trạm một chút.

Minh Trạm gà bay chó sủa, hai tay cầm chặt cánh tay của Phượng Cảnh Nam mà cầu tình cho chính mình, “Phụ vương, ngài đến đây là có việc đúng không, trước tiên chúng ta nói về chính sự đi, nói xong chính sự thì ngài muốn đánh muốn phạt, nhi tử ở tại đây, có chạy cũng chạy không thoát.”

Phượng Cảnh Nam cau mày, trong lòng của hắn chịu không nổi bộ mặt cợt nhả không có da mặt của Minh Trạm, bất quá hắn cũng lười động thủ, cái tên không có xương cốt này, cho dù có đánh cũng uổng công, lại bị khuyên ngồi vào nhuyễn tháp, Minh Trạm lại cầm lấy một tách trà bằng ngọc, rót nước trà ấm rồi cười nói, “Phụ vương uống trà.”

Tiến đến, một bàn tay xoa xoa trước ngực của Phượng Cảnh Nam để thông khí, khuyên nhủ, “Ta chỉ đùa với phụ vương một chút mà thôi, phụ vương nghiêm túc quá. Phụ vương xem đi, ta nói chuyện với ai cũng khách khí, nhưng vì phụ vương không phải ngoại nhân nên ta mới tùy tiện như thế. Nói cách khác, phụ tử là oan gia, giống như ta, không gặp phụ vương thì nhớ ngài miễn bàn đi, nhưng vừa gặp mặt thì lại không biết phải làm gì cho đúng, tay chân cũng không biết đặt ở đâu. Nhưng mà người ta nói, càng thích thì mới càng khẩn trương. Phụ vương, lúc trước ngài chẳng hề liếc nhìn ta dù chỉ một chút, nay lại thường xuyên đến thăm ta, làm sao mà ta không vui cơ chứ? Mà ta lại rất ngốc nghếch, không biết nên vui mừng như thế nào, rốt cục lại hư bột hư đường, đắc tội phụ vương, mạo phạm sự độ lượng khoan hồng của phụ vương, nhưng thân phận của phụ vương cao quý cho nên phụ vương hãy dùng lòng dạ Bồ tát của mình mà thông cảm cho ta.”

Trời ạ, cho ta mượn chỗ nào để nôn một chút đi.

Vị giác của Phượng Cảnh Nam trở nên nhộn nhạo, trên đời nào có ai lại miệng lưỡi trơn tru như vậy, thật sự là không biết thẹn mà. Uống một ngụm trà để dằn xuống, Phượng Cảnh Nam nói, “Đừng nhiều lời, nơi này của ngươi thanh tịnh, ta đến bàn một chuyện với ngươi. Là như vậy, năm nay thuế muối thiếu hụt quá nhiều, Trầm Đông Thư thỉnh chỉ xin tăng giá muối. Vân Nam cũng có mỏ muối, chúng ta cùng người của Miến Điện giao dịch muối, trà, ngựa, châu báu, đồ ngọc, còn nữa, con người không thể một ngày không có muối. Hoàng huynh nhất định sẽ hỏi về chuyện này, nay ngươi tuổi đã lớn, cũng nên biết chút chuyện.”

Minh Trạm tự kéo ghế rồi ngồi xuống, hắn không hiểu quá nhiều về chế độ ở thời cổ đại, bèn hỏi, “Vì sao lại thiếu hụt? Ta nghe nói diêm thương rất giàu mà?” Trong cổ đại, luận về thứ hạng phú quý thì diêm thương có thể xếp ở hàng thứ ba. (diêm thương = kinh doanh muối)

Trước kia Minh Trạm cũng chưa trải qua chính sự, vì vậy Phượng Cảnh Nam nhẫn nại, tinh tế giải thích, “Diêm thương mua muối công, sau đó mới tiêu thụ muối. Muối tiêu thụ không được, không thu được bạc, cho nên quốc gia không thể thu thuế, dẫn đến không có bạc nuôi quân, vì vậy mới gọi là thiếu hụt.”

“Như vậy vì sao bán không được, chất lượng muối không tốt hay là giá cả quá đắt? Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ.” Hai tay của Minh Trạm đặt trên đùi, ngón tay khẽ nhịp, “Không biết nguyên nhân mà lại đòi tăng giá. Cái này giống như không biết căn bệnh mà đã đi kê đơn, kê sai dược thì có thể lấy mạng người chứ chẳng chơi.”

Phượng Cảnh Nam bỗng nhiên có chủ ý, cười nói, “Được rồi, ngày mai ngươi theo ta đi Nội thư các nghị sự đi.” Việc kinh doanh muối của hắn rất tốt, còn có mậu dịch nơi biên giới, Phượng Cảnh Nam có binh có tiền, ngày qua ngày rất thoải mái, vô duyên vô cớ lại tăng giá, chuyện này phải làm cho ra lẽ thì mới chấp nhận được. Tuy rằng hắn xưng thần với Hoàng thượng, bất quá từ đó đến nay Vân Quý nhị tỉnh đều tự gánh vác quân sự và chính trị, không thể để đế đô muốn gì thì Trấn Nam Vương phủ liền theo đó.

Thân phận của Phượng Cảnh Nam tôn quý, khinh thường giương thương múa kiếm với đám triều thần, nhưng Minh Trạm thì lại rất có bản lĩnh làm người ta nghẹn họng.

Dao tốt được việc ở chỗ lưỡi dao.

Phượng Cảnh Nam bỗng nhiên phát hiện Minh Trạm có một chút tác dụng.

Quả nhiên, trong thư phòng, Minh Trạm vừa nói ra lý luận “Kê sai dược sẽ uống chết người” thì vẻ mặt của Trầm Đông Thư sẽ rất khó xem, Minh Trạm nói, “Sự tình dù sao cũng phải có tiền căn hậu quả, giống như nói chuyện thiếu hụt thì vì sao lại thiếu hụt, thuế muối hằng năm hơn mười vạn bạc, hiện tại đi đâu mất rồi? Nếu là bị người ta tham ô thì cho dù có tăng giá muối như thế nào cũng chỉ vô dụng, nếu là vì muối đắt, tiếp tục tăng giá thì sẽ càng không có ai mua.”

Vẻ mặt của Trầm Đông Thư như bị táo bón, liền trả lời, “Thế tử có chuyện không biết, muối tư lan tràn khiến muối công khó bán, thị trường muối ở Giang Tô cơ hồ tích trữ ba thành muối ăn bán không được, diêm thương cũng ngày ngày kêu khổ.” (thành=mười dặm thửa vuông muối)

“Như vậy vì sao muối tư lại bán được còn muối công của ngươi lại bán không được?” Minh Trạm hỏi.

Nếu là người khác hỏi thì Trầm Đông Thư tuyệt đối không thèm bận tâm, bất quá vì thân phận địa vị của Minh Trạm, lại có thân phụ ở bên cạnh, cho nên hắn chỉ đành giải thích, “Muối công là diêm thương bỏ rất nhiều tiền của để mua muối vốn rồi sau đó mới tiêu thụ, phí tổn đương nhiên cao hơn so với muối tư một chút, vì muối tư giá rẻ, cho nên mọi người lén lút mua muối tư, không thể cấm được. Cũng có tư nhân buôn muối phân phối cho các tư gia, nghênh ngang buôn lậu muối, quả thật là sâu mọt của quốc gia.”

“Nghênh ngang? Như vậy quan viên địa phương làm ăn như thế nào mà lại để xảy ra tình trạng như vậy? Cái này giống như ăn trộm, nghênh ngang lấy trộm từ nhà người ta, ở trước mặt người ta lượn qua lượn lại, rồi tiếp tục nghênh ngang tự cao tự đại đi ra ngoài, đám gia chủ bị trộm ngay cả đánh rắm cũng không dám.” Minh Trạm hỏi một cách tò mò, “Ta không biết chuyện này như thế nào, bất quá ta biết một châu phủ lớn như vậy thì tất có trú binh, huyện nha nhỏ hơn một chút thì cũng có bộ khoái. Chẳng lẽ bạc của triều đình là để nuôi bọn họ ăn không ngồi rồi hay sao, có một chút thương nhân buôn lậu muối mà cũng bắt không được? Những người đó dù sao cũng chỉ có một hai thủ hạ, chẳng lẽ lại có thể đối đầu với cả quân đội của triều đình?”

Trầm Đông Thư bắt đầu đổ mồ hôi hột, ngươi, ngươi hiểu cái quái gì, có phải dễ chơi đâu.

Phượng Cảnh Nam thích thú liếc mắt nhìn Minh Trạm, quả thật không uổng công ta mang ngươi đến đây.

Phượng Cảnh Kiền cũng vui mừng, sắc bén, đủ sắc bén, trẫm đã muốn trị thuế muối ở Lưỡng Hoài từ lâu rồi, đang cần lý do đây.

Phượng Minh Thụy tiến lên một bước, cất cao giọng, “Bẩm phụ hoàng, nhi thần tình nguyện đến Lưỡng Hoài điều tra thuế muối.”

Trời ạ, mới đánh trống có một cái, vở diễn vừa mới bắt đầu, ngươi gấp cái gì.

Ngươi xung phong làm gì. Phượng Cảnh Kiền chỉ hận không thể ấn đầu của Phượng Minh Thụy xuống ngay lập tức.

………..

P/S: em Trạm ngày nào ko chọc bác Nam là ngày đó ăn cơm ko ngon =))