Ở bên nhau ba bốn tháng, vào một ngày, Hà Viện Viện nằm ở trên đùi Điền Hòa Hòa, Điền Hòa Hòa đang cắt trái cây thành khối nhỏ, dùng tăm xỉa răng cắm vào, một ngụm một ngụm đút cho Hà Viện Viện.
Hà Viện Viện không khách khí ăn trái cây Điền Hòa Hòa đút, quả thực cảm thấy hạnh phúc.
"Em có để ý đến họ của em và tên của chị là đồng âm, còn tên của em và tên của chị cũng đều là hai âm giống nhau không?" Hà Viện Viện một bên ăn, một bên nói.
"Thì như thế nào?" Điền Hòa Hòa hỏi ngược lại.
"Chứng minh chúng ta là duyên phận trời định, đã được an bài là trời sinh một đôi." Người ta có thể tự cho mình nhiều ý nghĩa, làm như trùng hợp, nhưng trong mắt của Hà Viện Viện, đều biến thành duyên phận do trời cao an bài.
"Trên đời này không nhiều chuyện trùng hợp như vậy." Điền Hòa Hòa mỉm cười nói, người này nhất định là đang nói hươu nói vượn, nàng còn chưa quên lúc trước người nào đó còn lừa mình có tính lãnh cảm, làm cho mình cả đời nhớ kỹ không quên, đặc biệt là lúc trên giường, phản ứng của Hà Viện Viện thật sự nhiệt tình. Cơ mà, nếu là vì Hà Viện Viện muốn dỗ mình vui vẻ, mà mình nghe cũng thật sự vui vẻ, nên nàng cũng không còn để ý.
Liền ngay khi Hà Viện Viện còn muốn nói gì nữa, tiếng chuông điện thoại vang lên, trên màn hình di động là dãy số lạ.
"Chắc là cuộc gọi rác." Hà Viện Viện nhìn dãy số lạ nói.
"Cứ nghe đi, lỡ như là điện thoại quan trọng." Điền Hòa Hòa nói.
Hà Viện Viện lúc này mới an tâm ấn nghe, đem di động lên tai.
"Là ai?" Hà Viện Viện không có hứng thú hỏi.
"Viện Viện, là mình." Bên trong truyền đến giọng nói phụ nữ, thật dễ nghe, phát âm đều rõ ràng.
Điền Hòa Hòa lập tức nhận thấy được lúc Hà Viện Viện nghe được giọng nói này, thân thể liền cứng đờ, sau đó lập tức từ trên người Điền Hòa Hòa ngồi dậy, hơn nữa còn ngồi nghiêm chỉnh.
Hà Viện Viện rõ ràng có chút không biết làm sao, Điền Hòa Hòa đại khái có thể đoán được, người này hẳn là bạn gái cũ của Hà Viện Viện, làm cho lòng của Điền Hòa Hòa trầm xuống, nàng không biết ở trong lòng của Hà Viện Viện, người bạn gái cũ này có vị trí như thế nào.
"Viện Viện?" Đối phương thấy Hà Viện Viện không có phản ứng, không xác định lại gọi tên Hà Viện Viện một lần nữa.
"Mình nghe." Hà Viện Viện gian nan phát ra âm thanh, bản năng nhìn về phía Điền Hòa Hòa, phát hiện Điền Hòa Hòa đang bất an nhìn chính mình, Hà Viện Viện duỗi tay nắm lấy tay Điền Hòa Hòa, muốn trấn an cảm xúc của Điền Hòa Hòa, chính là thời điểm nàng vươn tay ra, phát hiện tay của mình thế mà run. Cái này làm cho Hà Viện Viện càng thêm không biết làm sao, trăm triệu lần cũng không nghĩ muốn tổn thương Điền Hòa Hòa, nàng cho rằng mình đã buông bỏ, nhưng giờ phút này, nàng cũng không dám khẳng định.
Điền Hòa Hòa nhìn Hà Viện Viện, trong lòng đột nhiên cứng lại, người kia hẳn là người quan trọng trong lòng của Hà Viện Viện, Điền Hòa Hòa nhanh đứng lên, xoay người, không muốn để cho Hà Viện Viện biết hốc mắt mình đã đỏ. Nàng biết Hà Viện Viện không muốn tổn thương mình, chính là có vài việc, không nằm trong tầm kiểm soát của các nàng, ít nhất Hà Viện Viện nàng cũng không biết làm sao khống chế được tình cảm trong lòng. Điền Hòa Hòa sợ hãi nghe được giọng nói của người phụ nữ kia, nàng làm bộ như không có việc gì, đi phòng bếp.
"Mình đã trở về." Người bên kia nhẹ nhàng nói.
"Ừ." Hà Viện Viện giờ phút này trừ bỏ nhẹ giọng trả lời, ngoài ra không còn biết nói gi, nàng nhìn Điền Hòa Hòa đưa lưng về phía mình, vai hơi run rẩy, làm Hà Viện Viện vô cùng đau lòng.
"Chúng ta lâu rồi không gặp, khi nào rảnh thì gặp nhau đi?" Ngữ khí nàng thân thiết tự nhiên, giống như gặp lại một người bạn cũ.
"Khi nào?" Hà Viện Viện cũng không có cự tuyệt lời mời, nàng vô pháp phủ nhận nội tâm của mình, nàng xác thật muốn gặp nàng.
"Buổi tối ngày mai có rảnh không?" Đối phương nhẹ giọng hỏi.
"Ngày mai có thể, nếu không gặp mặt được, mình sẽ báo lại cho cậu." Hà Viện Viện nói.
"Hy vọng ngày mai có thể gặp lại cậu." Giọng nói của đối phương có chờ mong.
"Không nói nữa, mình cúp trước." Hà Viện Viện cúp máy, đi vào phòng bếp.
Nàng thấy Điền Hòa Hòa đang rửa táo, quả táo vẫn luôn ở dưới vòi nước, hiển nhiên tâm tư của Điền Hòa Hòa đang không đặt lên việc rửa trái cây.
"Cậu ấy tên là Trình Duy Chi, tụi chị cùng nhau lớn lên, cũng là bạn gái cũ của chị." Hà Viện Viện ở phía sau Điền Hòa Hòa, thành thật nói.
"Em đoán được." Điền Hòa Hòa ra vẻ tự nhiên nói.
"Cậu ấy muốn gặp chị, hẹn ngày mai, nếu em không muốn chị đi, chị có thể hủy bỏ." Hà Viện Viện nói lại lần nữa với Điền Hòa Hòa.
"Không cần hủy bỏ, chị hẳn là nên đi gặp nàng, nếu không trong lòng vẫn sẽ luôn bối rối." Điền Hòa Hòa tâm như đao cắt nói, nàng biết Hà Viện Viện là muốn gặp.
"Chị không muốn em bất an, cũng không muốn làm cho em khổ sở." Nội tâm Hà Viện Viện cũng vô cùng rối rắm.
"Hà Viện Viện, chị cứ đi gặp cô ấy, nếu gặp rồi, phát hiện trong lòng vẫn còn yêu cô ấy, thì làm ơn hãy cứ nghe theo ý định trong lòng của chị. Không cần sợ làm tổn thương em, mà lừa dối lòng mình lựa chọn ở lại bên em. Khổ sở sẽ là nhất thời, nhưng đừng tự dối mình cam chịu." Điền Hòa Hòa đỏ mắt nói, nàng phí thật lớn tâm tình mới làm cho nước mắt của mình không rơi xuống, nàng không muốn làm Hà Viện Viện khó xử, nàng hy vọng Hà Viện Viện có thể thành thật với sự lựa chọn trong lòng nàng.
Minh Dã: Mới vừa phát đường xong, liền muốn ngược, ha ha.