Điền Viên Xuân

Chương 37



Trải qua chính mình dạy dỗ, Điền Hòa Hòa bây giờ đã giỏi hơn thầy, nàng thật sự dạy được Điền Hòa Hòa rất tốt.

Thường ngày Điền Hòa Hòa một mặt dịu ngoan, hôm nay giống như hóa thú, ngón tay ở lãnh địa của mình, một lần lại một lần làm cho Hà Viện Viện đạt khoái cảm. Hà Viện Viện tựa như một đóa hoa vô cùng quyến rũ, được yêu đến dễ chịu mà nở rộ đến càng thêm động lòng.

Hai người giằng co trên giường kịch liệt không biết qua bao lâu, thẳng đến khi Hà Viện Viện chịu không nổi, Điền Hòa Hòa ở bên trên mới chịu dừng lại. Trên giường một mảnh hỗn độn, khăn trải giường rơi xuống khắp nơi, mỗi một góc đều lưu lại một bãi vết nước, căn phòng tràn ngập hơi thở dục tình.

Hà Viện Viện là nghĩ muốn phản công, nhưng là hôm nay Điền Hòa Hòa muốn mình quá mức, thật sự rất mệt mỏi, nàng cảm giác nơi đó đã bị Điền Hòa Hòa làm cho sưng đỏ, đến bây giờ còn có chút tê dại, còn có chút đau. Được làm thụ, vui đến không muốn dừng lại, nhưng dừng lại lúc sau mới phát hiện thân thể của mình thật sự bị làm đến có chút quá liều. Hiện tại nàng làm thụ chịu không nổi, vậy làm công thì chắc là muốn chết.

"Tay em muốn mỏi nhừ đi?" Hà Viện Viện nói chuyện mới phát hiện giọng nói của mình nói ra có chút nghẹn ngào.

"Em nguyện ý." Điền Hòa Hòa cảm giác tay của chính mình muốn không cử động nổi, ngón tay cùng cánh tay tê mỏi không thôi, nhưng là nàng vui vẻ chịu đựng, không có gì vui vẻ hơn việc làm cho người yêu ở dưới thân mình xin tha, đúng là cảm giác có thành tựu!

"Không biết tiết chế, tay em tê chết đi!" Hà Viện Viện mỉm cười nói, lại duỗi tay thay Điền Hòa Hòa xoa xoa.

Điền Hòa Hòa không biết có phải hay không cảm giác người này khi ở phía dưới liền đặc biệt kiều mị gợi cảm, ít nhất hiện tại Hà Viện Viện chính là như thế, nhìn Hà Viện Viện cười làm cho tâm Điền Hòa Hòa ngọt ngào tràn lan, lại giống như trong lòng bị cái gì đó gãi gãi, ngứa ngáy thật sự. Đáng tiếc bây giờ hữu tâm vô lực, tay phải của nàng đã không thể tái chiến.

"Có khát nước không?" Điền Hòa Hòa hỏi, tuy rằng vừa nãy Hà Viện Viện đã uống nước.

"Em nói xem?" Hà Viện Viện hỏi ngược lại, mặc dù nàng không như Điền Hòa Hòa có thiên phú phun nước, nhưng nàng cũng đã chảy ra không ít nước, hiện tại cơ thể là đang trong trạng thái mất nước.

"Tay em, còn cầm ly được không?" Hà Viện Viện tỏ vẻ hoài nghi hỏi.

"Không phải còn tay trái sao?" Điền Hòa Hòa nói, liền đứng dậy đi ra ngoài rót một ly nước.

Không bao lâu, Điền Hòa Hòa liền trở lại, đem nước đưa cho Hà Viện Viện.

"Có muốn đổi ra giường không?" Điền Hòa Hòa nhìn trên giường có thật nhiều bãi nước, hỏi Hà Viện Viện.

"Khuya rồi, tạm thời mặc kệ, ngày mai lại xử lý, trước tiên đi ngủ." Nói xong Hà Viện Viện vươn tay ra, ý đồ muốn Điền Hòa Hòa nằm vào ngực mình, chính mình muốn ôm nàng ngủ.

Điền Hòa Hòa nhìn đồng hồ, xác thực đã hai giờ, sáng mai Hà Viện Viện còn muốn đi làm, từ bỏ lăn lộn, ngoan ngoãn nằm bên người Hà Viện Viện.

Điền Hòa Hòa vừa nằm xuống giường, Hà Viện Viện liền đem Điền Hòa Hòa ôm vào trong lòng ngực.

"Ngủ ngon Hòa Hòa của chị." Hà Viện Viện chôn mặt vào cổ Điền Hòa Hòa, ngửi một chút, đây là hơi thở làm nàng cảm thấy an tâm, nàng thích có thể được ở bên cạnh người mình yêu, sớm chiều ở chung, hoạn nạn nâng đỡ, ngày đêm bầu bạn sinh hoạt.

"Ngủ ngon." Em yêu chị, Điền Hòa Hòa ở trong lòng yên lặng nói.

Điền viên xuân, xuân sắc vừa lúc. (Ruộng vườn mùa xuân, xuân sắc vừa lúc.)

[Hoàn]

Minh Dã: mình cảm thấy kết thúc như vậy đã khá tốt, đến nỗi cảnh H, cũng không cần viết nữa.

Mình có ý muốn viết một chương ngoại về Trình Duy Chi. Trước mắt, có một chút ý tưởng, chính là sau khi Hà Viện Viện rời đi rồi, Trình Duy Chi tiếp tục ngồi ăn, vừa lúc có một nhân viên phục vụ đi tới. Trình Duy Chi cảm thấy cô đơn nên kêu người phục vụ kia ngồi xuống cùng mình ăn, người phục vụ này lớn lên xinh đẹp, mới vừa vào đại học, là sinh viên năm nhất, vừa học vừa làm, năm nay mười tám tuổi.

Trình Duy Chi đại khái vừa hay 35 tuổi.

Không xác định có muốn viết hay không.

[15/10/2019]

*Lời của editor: Cảm ơn bạn đã đọc đến đây! Mình đã đọc bản QT của truyện này rồi và rất thích nên lưu lại vào thư viện, để khi chán có thể lôi ra đọc. Nhưng mà mình không thích văn phong trong QT, tại vì thấy nó hơi cứng và mình cũng không thích xưng hô 'ta-ngươi' thế nên mới giành ra ba ngày ngồi edit lại cho dễ đọc. Mình không cố ý làm editor chuyện nghiệp, chỉ là vì mình thích truyện này, để sau này hết truyện có thể lôi em nó ra đọc giải trí theo đúng văn phong Việt Nam mình. Năm mới vui vẻ nha!

[1/1/2023 - 2:48AM]