Diệp Diệp Hồ Lai

Chương 11



(cây thường xuân leo tường)

_________________________________

Trong người Hồ Lai Lai đại khái có một thứ trang bị gọi là "sự đắc ý vênh váo" có thể duy trì tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định. Bởi vì thẳng đến ngày hôm sau, cỗ hưng phấn này của cô vẫn chưa biến mất.

Buổi chiều thi xong vòng hai liền bắt đầu oanh tạc tài khoản WeChat đã tạo từ lâu của Diệp Mạnh Trầm.

Đầu tiên, thông báo một cái tin vui:

- - Em thi xong rồi, một trăm cái hôn một trăm cái hôn ( ̄▽ ̄)~*

Tiếp theo, công phu sư tử ngoạm:

- - Đúng rồi, có thể lát nữa em sẽ đi ngang qua công ty anh đó. Anh có muốn làm gì không? Trên tinh thần hay trên cơ thể đều được! Ví dụ như...... mời em vào công ty anh ngồi một xíu?

Ba phút sau.

- -...... Không có? Em đây trực tiếp về nhà?

Năm phút sau.

- - Em thật sự về nhà đó?

Nửa giờ sau.

- -...... Em về đây!

- - Ta hận.jpg

- - [ khổ sở ? ][ tan nát cõi lòng ? ][ héo tàn ? ][ bộ xương khô ?? ][ dao phay ? ][ bom ? ][ trái tim ❣️ ][ hoa hồng ? ]

Cuối cùng là liên tiếp các loại hình tượng biểu cảm sinh động để biểu hiện cảm xúc yêu hận đan xen ngay lúc này của cô. Chờ đến khi Diệp Mạnh Trầm nhìn thấy thì đã qua gần ba tiếng. Vì thế anh gọi điện lại, rất nhanh "đô" một tiếng được tiếp máy. Âm thanh thể hiện tinh thần phấn chấn vui sướng lập tức lấp đầy lỗ tai.

"Dạ dạ dạ?"

"Ở đâu?"

"A?"

Hồ Lai Lai không dự đoán được anh sẽ hỏi vấn đề này. Có chút chần chờ, ấp úng nửa ngày, không biết đang do dự cái gì. Nhưng cuối cùng vẫn thành thật trả lời: "Ở dưới lầu công ty anh."

"......"

Dựa theo cái tính cách không đụng phải tường không quay đầu của cô, Diệp Mạnh Trầm đã sớm đoán được kết quả này. Anh cúp điện thoại chuẩn bị đi đón cô.

Nhóm nhân viên với đôi mắt sắc bén vừa thấy liền sôi nổi tiến lên, đem anh bao vây. Nhóm trưởng nhóm bát quái Tạ Thiên lên tiếng kháng nghị.

"Ông chủ, chúng ta đều là người nhà cả phải không? Mà đã là người nhà thì không nên nói hai lời. Hỏi thật nhé, có phải đêm nay cậu có hẹn với người đẹp hay không? Cho nên mới nói một hai câu liền đi đón? Nếu như vậy thì cậu thật sự là quá không coi chúng tôi là người nhà rồi. Cho nên hôm nay chúng tôi mãnh liệt yêu cầu được đúng giờ tan làm!"

"Đúng giờ tan làm!"

Thế trận phụ họa đồng thanh hô to một cách mạch lạc rõ ràng.

Nghe vậy, Diệp Mạnh Trầm dừng bước chân, cau mày nhìn bọn họ. Tựa như không nghĩ tới sao bọn họ có thể có cái nhận thức mơ hồ này.

"Có phải các cậu đang tự coi trọng bản thân hơi quá không?"

"......"

Ăn trộm gà còn bắt nhầm gà trống nhân sâm?

Nhóm bát quái tự đi nhặt cục đá đập vào chân mình. Cũng may các thành viên mỗi người đều co được dãn được. Ngay lập tức coi như cái gì cũng chưa từng sảy ra. Sôi nổi tản đi, đem đường nhường lại.

Cung kính nói: "Ông chủ, mời."

So với hôm qua thì hôm nay mặt trời cũng vẫn không lưu tình chút nào. Khí nóng oi bức bị phong bế trong tháng máy. Thời gian thang máy đi xuống trong chưa đầy nửa phút dường như kéo dài gấp mấy lần.

Mắt thấy số tầng thật vất vả từ "16" xuống "1". Kết quả cửa thang máy vừa mở ra, đập ngay vào mắt anh là một ngọn núi túi nilon trắng căng đầy của một siêu thị nào đó, đang được người nào đó ôm lên cao cao.

Diệp Mạnh Trầm bước chân khựng lại.

Cùng lúc đó, chủ nhân của núi túi nilon vừa nghe thấy "đinh" một cái liền củng củng đầu. Lộ ra một đôi mắt hạt đồng đang bị các loại túi đóng gói thực phẩm yểm hộ. Thấy người trong thàng máy là anh, đôi mắt liền cong lên, chạy nhanh vào. Cô một bên thở mạnh, một bên đem hai túi toàn là đồ hối lộ đặt trên mặt đất, ấn số tầng. Sau đó giống như được giải thoát lắc lắc cánh tay đau nhức. Lại quay qua phía anh dang rộng hai tay, bộ dáng tựa như một con chó Nhật vừa mới tham gia huấn luyện thể năng.

"Mệt quá a, mau cho em mượn một cái ôm đi. Em yêu cầu bổ sung năng lượng."

Nếu người lạ nhìn thấy, không chừng sẽ bị chuỗi động tác lưu loát liền mạch cùng với câu nói nhẹ tựa như không kia hù chết.

Tự nhiên đến mức bới không ra một cọng lông nào kỳ quái.

Đáng tiếc đối với Diệp Mạnh Trầm mà nói, sự tồn tại của cô đã chính là một cọng lông kì quái. Cho nên anh lấy một tay chống cái trán của cô, vạch trần nói: " "Diễn kịch năm giây, chơi xấu hai giờ ", trò xiếc này còn chưa chơi chán?"

"......"

Được rồi, Hồ Lai Lai thừa nhận, cô xác thật là đã tính tốt thời gian. Cố ý ôm hai túi đồ hối lộ lớn đứng trước mặt anh giả bộ đáng thương.

Chính là....chính là cũng không thể phủ nhận tâm ý của cô đi.

Vì thế cô thay đổi tư thế, ngẩng đầu, dùng cằm làm điểm tựa chống trong lòng bàn tay anh, từ khe hở ngón tay ngước mắt nhìn. Bất mãn mà kháng nghị: "Vậy anh không thể xem như em không có công lao cũng có khổ lao, nhường nhịn em một chút sao!"

Chiếc cằm mang theo độ cong mượt mà đặt trong lòng bàn tay anh. Còn có hô hấp mềm mại nhẹ nhàng lướt qua. Khiến cho người ta không thể bỏ qua.

Diệp Mạnh Trầm mặt mày chợt tắt, thu ngón tay lại, dùng chút lực, đẩy trán cô một cái. Làm cô một lần nữa đứng vững. Trả lời không chút thương lượng: "Không thể."

Lần này cô gái nhỏ đã hoàn toàn từ bỏ, đầu uốn éo, đứng thẳng đối mặt với thang máy. Keo kiệt để lại cho anh một bên sườn mặt buồn bã.

Không còn ai nói chuyện, trong thang máy chỉ còn lại tiếng động cơ ù ù.

Đối với loại hành vi chơi xấu này của cô. Diệp Mạnh Trầm từ trước đến nay đều lấy bất biến ứng vạn biến. Cho nên anh không nói gì, tầm mắt ngược lại dừng ở hai chiếc túi chứa vật thể không rõ kia. Thấy bên trong đều là mấy thứ đồ ăn vặt hoa hoè loè loẹt, lần này anh thật sự buồn cười.

"Em mua nhiều đồ ăn như vậy tính đem cho heo ăn?"

Ngữ khí trêu chọc xem như đang muốn dỗ cô vui vẻ. Có điều Hồ Lai Lai còn đang tức giận, không có nghe ra. Không suy nghĩ trực tiếp theo anh nói:

"Đúng vậy, cho đám heo trong công ty anh!"

Diệp Mạnh Trầm nghe vậy hừ cười một tiếng. Không biết đầu óc cô mấy năm nay đã dài ra đến đâu. Vậy mà vẫn dễ bị lừa giống hệt hồi còn nhỏ. Ánh mắt anh chợt đảo ra ngoài, ám chỉ nói:

"Nghe thấy chưa? Cho các cậu ăn."

"......"

Người nọ đang đứng giận dỗi một mình vừa nghe thấy câu này vội vàng ngẩng đầu. Lúc này mới phát hiện cửa thang máy không biết đã mở ra từ bao giờ. Bên ngoài có một nhóm thanh niên đang đứng với khuôn mặt đều mang biểu cảm bị thương.

Lần trước lúc cô tới công ty, các nhân viên cũng chưa có cơ hội nói chuyện với cô. Nhưng họ đều đã tự động coi cô thành người nhà. Không nghĩ rằng hoá ra trong mắt cô bọn họ chỉ là một đám heo.

Xem ra quả nhiên bọn họ đã quá coi trọng bản thân.

Âm thầm bị thương trong chốc lát, các đại gia một lần nữa lên tinh thần, nên làm gì thì làm cái đó. Ví dụ như phát điên vì việc làm ăn, sau đó tạm thời đem Diệp Mạnh Trầm đi mất. Những người còn lại thì khuân vác "Thức ăn gia súc dành cho heo".

Thấy thế, Hồ Lai Lai ý thức được mình đã lỡ mồm. Nhanh chóng chạy ra khỏi thang máy, sốt ruột giải thích: "Em em em không phải có ý kia!"

"Không có việc gì đâu bà chủ nhỏ. Ở chung cùng ông chủ bọn anh kiểu gì cũng không thể tránh khỏi bị tức giận đến mức nói năng hồ đồ. Chúng ta đều hiểu mà, em không cần tự trách."

Không hổ danh là nhóm trưởng, những người khác còn chưa có phản ứng, tính bát quái của Tạ Thiên đã khôi phục, bắt đầu an ủi cô.

Lời nói khéo léo thấu hiểu lòng người này làm Hồ Lai Lai nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Mà câu nói này nghe qua lại giống như đang mắng Diệp Mạnh Trầm. Vì thế cô tiếp lời cũng không phải mà không tiếp lời cũng không phải. Chỉ có thể lễ phép nói: "Cảm, cảm ơn."

Sau đó cô đột nhiên phản ứng lại với xưng hô vừa rồi của anh ta.

Bà......Bà chủ nhỏ? Còn có thể trắng trợn hơn nữa không?

Tuy rằng Hồ Lai Lai nghe thấy trong lòng vui rạo rực, hoàn toàn quên mất sự kiện không thoải mái trong thang máy. Nhưng trên mặt vẫn còn bảo trì đoan trang, nếu không Diệp Mạnh Trầm biết lại bị ăn mắng.

Cô vội vàng vẫy tay, phủi sạch quan hệ: "Đừng đừng đừng nói như vậy, em tên Hồ Lai Lai. Anh có thể gọi em là Lại Lại, em không phải bà chủ nhỏ gì đó đâu."

Vừa nói xong cô lập tức ghé vào bên tai Tạ Thiên. Dùng tốc độ cực nhanh nhỏ giọng nói: "Nhưng anh có thể ngầm gọi em như thế."

"......"

Đừng nhìn bình thường Tạ Thiên lúc nào cũng há miệng bô lô ba la nói không ngừng. Kỳ thật đều bởi vì công việc của anh ta phải giao tiếp với cái máy tính cả ngày, đã sắp muốn nghẹn chết. Chứ thường ngày nếu gặp nữ sinh có khi anh ta còn chẳng dám nói chuyện chứ đừng nói đến kiểu tiếp xúc gần gũi như thế này. Vì vậy lỗ tai anh ta lập tức đỏ lên.

Một màn này bị Diệp Mạnh Trầm vừa lúc đang đi về phía họ nhìn thấy.

Nét mặt anh chợt ngưng trọng, lúc này mới ý thức được sự xuất hiện của cô có khả năng sẽ làm đám tiểu tử này phân tâm. Vì thế một tay xách cổ áo cô lên giống như xách một con gà con. Đem cô ném vào văn phòng của mình, cảnh cáo nói: "Chờ ở trong này, không có việc gì đừng ra ngoài."

"...... nha."

Hồ Lai Lai nhìn cánh cửa bị đóng lại, vẻ mặt mờ mịt. Không biết mình lại làm sai điều gì. Sau đó cô ngồi im trên ghế sô pha bắt đầu kiểm điểm bản thân, giống như thật sự đang bị phạt.

Sáng nay cô 6 giờ đã rời giường, lại lăn lộn cả một ngày. Rốt cuộc vẫn đánh không lại cơn buồn ngủ, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Sau khi Diệp Mạnh Trầm xử lý tốt công việc. Lúc anh trở lại văn phòng cô đã ngủ say trên ghế sô pha. Bởi vì điều hòa để nhiệt độ quá thấp, cả người cô đã cuộn tròn thành một con tôm nho nhỏ, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

Anh nhướng mày, đóng cửa lại, tiện tay điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên. Sau đó anh ngồi xổm trước sô pha, dùng một phương pháp biến thái nhất nhưng cũng hiệu quả nhất đánh thức cô --

Bóp mũi.

Vài giây sau, người nọ không hít thở được buộc phải há miệng ra, sau đó quả nhiên mở mắt. Còn ý thức hình như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Trong cơn mông lung, cô mơ hồ cảm thấy hơi thở rừng rậm sau cơn mưa. Làm cô có chút không phân biệt được đây rốt cuộc là trong mơ hay là hiện thực. Chỉ biết ngây ngốc nhìn người đang gần trong gang tấc. Gần đến mức gần như chỉ cần nhấc đầu là có thể hôn anh.

May mắn Diệp Mạnh Trầm không biết cái suy nghĩ xấu hổ trong cái đầu dưa của cô. Nếu không anh thật sự sẽ động thủ. Chỉ là trước khi đứng dậy anh bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ lực cản. Cúi đầu nhìn thì phát hiện có một bàn tay đang lôi kéo ống tay áo anh. Ở đốt ngón tay cái của cô có vết ngấn hình trăng non rõ ràng, rất giống với đôi mắt khi vui vẻ của cô.

Nhận thấy được tầm mắt anh, Hồ Lai Lai cũng không buông tay mà ngược lại càng túm chặt hơn. Trong thanh âm mang theo giọng mũi nồng đậm vì chưa tỉnh ngủ. Ngượng ngùng nói: "Em...... em không biết vừa rồi anh muốn hôn em. Anh có thể làm lại lần nữa không?"

Xem ra thật sự vẫn chưa tỉnh ngủ.

Diệp Mạnh Trầm rất muốn biết làm thế nào mà cô có thể liên hệ hai người bọn họ lại với nhau. Đôi mắt vừa nhấc, ánh mắt chuyển qua trên mặt cô. Khuôn mặt anh vô cảm, thậm chí còn có điểm muốn đánh người, bình tĩnh nói: "Hôn cái đầu em. Ngồi dậy."

Đáng tiếc, trên phương diện xuyên tạc lời nói thì Hồ Lai Lai chính là một cao thủ. Cô trực tiếp đem lời anh nói xuyên tạc thành ý khác. Lấy giọng điệu mọi việc đều có thể thương lượng tốt trả lời anh: "Hôn đầu em cũng được nha."

Cô vừa nói vừa ngồi dậy, quỳ gối trên sô pha, dùng hai bàn tay đỡ hai bên trán, giống như đang dâng hiến vật quý, nhắm mắt đưa tới. Một bộ dáng "đến đây đi, em đã chuẩn bị tốt".

Diệp Mạnh Trầm lại nhăn mày, không biết đống ý xấu này của cô từ đâu ra mà ngày nào cũng nhiều như vậy. Anh đang định đem suy nghĩ muốn đánh người vừa rồi biến thành hành động thì cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra. Sau đó một thanh niên với khuôn mặt trông cực kỳ trẻ con bước vào.

Khoảng thời gian trước cậu ta vẫn luôn tham gia tập huấn ở nước ngoài. Mới trở về vài phút trước, vốn định vào báo cáo công tác. Kết quả chưa kịp nói đã bị sự tồn tại của Hồ Lai Lai thu hút. Bởi vì đây là lần đầu tiên thấy cô cho nên cậu ta còn tưởng rằng mình đã vô tình đánh vỡ một bí mật to lớn nào đó. Cậu ngây ra như phỗng trong nháy mắt.

Sau khi lấy lại tinh thần, cậu ta liền quay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa niệm "phi lễ chớ nhìn". Ngay sau đó, một giọng nói với hiệu ứng tự động khuếch đại âm thanh lập tức vang vọng cả hành lang:

"Ta dựa! Ông chủ của ta có mẹ!"

Vài giây sau, lại nghe cậu ta "Phi" một tiếng, một lần nữa rống:

"Ta có vợ ông chủ!"*

"......"

- --------------------

* Nguyên văn hai câu của bạn này là:

"Ta dựa! Ta lão bản có nương"

"Ta có lão bản nương"

Có lẽ bạn ấy muốn nói "Ta lão bản có lão bản nương" tức là "Ông chủ của ta có vợ" chăng?

- ----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vì sao Hồ Lai Lai lúc nào cũng thích đùa giỡn bằng lời nói với Diệp Mạnh Trầm?

Bởi vì cô ấy biết Diệp Mạnh Trầm sẽ không làm theo ┐(︶▽︶)┌.

Nếu đã biết anh ấy sẽ không làm theo sao cô ấy vẫn cứ tiếp tục đùa giỡn?

Bởi vì cô ấy lúc nào cũng chỉ nghĩ muốn ôm ôm hôn hôn Diệp Mạnh Trầm nha @(o"▽"o)@