Tuy rằng lại là một đoạn đối thoại ngược tâm ngược thân. Nhưng cô thân là một người thuộc trường phái tranh lợi tránh hại, Hồ Lai Lai đã tự động che chắn lời nói bất lợi. Cho nên cô không hề để trong lòng, cắn một ngụm kem, hỏi: "Có phải tâm tình anh không tốt hay không?"
Diệp Mạnh Trầm không nói chuyện, sau khi hút xong một hơi thuốc cuối cùng thì bóp tắt điếu thuốc. Thấy chóp mũi cô dính một chút chocolate, theo thói quen muốn giúp cô lau đi. Trong lúc vô tình cảm nhận được hơi lạnh của cây kem, ký ức nháy mắt bị kích mở. Bỗng nhiên anh nhớ tới vài chuyện.
Thế là anh lại nhíu mày, động tác vuốt mũi biến thành bóp, thanh âm hơi lạnh, không vui: "Không phải nói em ăn ít đồ lạnh thôi sao. Đã quên cảm giác đau bụng đến lăn lộn trên mặt đất rồi?"
Hả?
Người đang thèm ăn đúng lúc vừa cắn một mồm to. Nghe anh thay đổi ngữ khí, sợ anh không vui sẽ một tay ném thẳng cây kem đi. Hai ba miếng gặm hết phần kem còn lại, toàn bộ nhét vào trong miệng, lạnh đến mức cô đứng tại chỗ nhảy tới nhảy lui.
Thật vất vả mới nuốt xuống được, sau đó cô mới giải thích nói: "Một cây mà thôi, không sao đâu."
Cứ việc như thế, sắc mặt Diệp Mạnh Trầm cũng không hề chuyển biến tốt. Anh thu hồi tay, lại hỏi: "Cơm thì sao, ăn chưa?"
"...... A!"
Hồ Lai Lai ảo não vỗ trán, phát hiện mình thiếu chút nữa đã quên mất cái hẹn ăn cơm kia. Cô nhanh chóng kéo tay trái Diệp Mạnh Trầm qua, một bên mượn đồng hồ của anh xem thời gian, một bên trả lời: "Đang định đi ăn, nhưng bạn em còn chưa đến."
Sau đó lại tự nhủ bổ sung một câu: "Chắc là sắp đến rồi."
Tính từ cuộc điện thoại kia cũng đã được hai mươi phút.
Cô đoán phỏng chừng năm phút nữa Tiền Tài sẽ đến. Không ngờ giây tiếp theo thân ảnh đối phương đã xuất hiện trong tầm mắt. Cậu ta đang đứng bên đường đối diện chờ đèn xanh. Sau khi đến nơi đầu điều duy nhất cậu ta làm là nói chuyện với cô. Tựa như không hề chú ý tới sự tồn tại của Diệp Mạnh Trầm.
"Không phải nói cậu chờ trong phòng sao. Như thế nào lại còn chạy ra tận đây đón mình."
Nghe mà xem, cứ hễ mở miệng là nói lung tung. Cái gì cô cũng chưa có làm đâu.
Hồ Lai Lai cảm thấy lay động trong gió.
Cô trợn trắng mắt, ghét bỏ nói: "Ai mà thèm chạy ra đón cậu, cậu mơ giấc mơ Trung Quốc cũng rất đẹp rồi đó."
"Bởi vì trong mơ có cậu?"
"......"
Mặc dù cô nói không chút khách khí như vậy, Tiền Tài vẫn có thể đối đáp trôi chảy. Hơn nữa còn nói cho người ta á khẩu không trả lời được. Hồ Lai Lai không thể không bội phục.
Lông tơ trên người cô nháy mắt dựng đứng lên. Không biết thằng nhóc này đã học được cái xấu từ lúc nào. Cô lại nhìn trộm Diệp Mạnh Trầm vài lần, thấy trên mặt anh vẫn như cũ không biểu tình gì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng vì lý do an toàn, cô vẫn phải lên tiếng ngăn Tiền Tài nói năng lung tung.
"Được rồi, cậu đừng nói nữa."
"Để hôn cậu?"
"...... Báo Gấm!"
Có thôi đi hay không!
Lúc này Hồ Lai Lai đã thật sự nóng nảy, trộm đá vào chân cậu ta một cái. Không ngờ điểm sinh mạng của đối phương ngoan cường quá sức tưởng tượng. Chẳng những không biết dừng lại, còn mở ra hai tay. Cô khó hiểu, sợ cậu ta lại làm ra chuyện kỳ quái gì đó. Theo bản năng lui về phía sau nửa bước: "Làm gì?"
"Không phải cậu muốn tớ ôm sao?"
Má ơi, không cứu nổi nữa rồi thật sự là không cứu nổi nữa.
Thời điểm này còn nói nhiều thì sai càng nhiều. Hồ Lai Lai thấu hiểu sâu sắc đạo lý này, không hề nói tiếp. Bằng không có khả năng lưng cô sẽ lại phải đeo thêm một cái tội danh nào đó.
Vì thế cô lại chuyển hướng qua Diệp Mạnh Trầm. Nắm vuốt que kem trụi lủi, nhịn xuống tâm tình không thôi, quan tâm nói: "Vậy bọn em đi ăn cơm trước nhé. Anh lái xe chú ý an toàn. Có bận đến mấy anh cũng phải nhớ nghỉ ngơi cho tốt nha."
Sau khi dặn đi dặn lại, cô định kéo cái tên bệnh tâm thần kia rời đi. Ai ngờ người đàn ông trên xe đột nhiên mở miệng, chặn bước chân cô.
"Anh vẫn chưa ăn cơm."
Lúc này, hai anh em đi mua cà phê đúng lúc trở về. Đi cùng còn có Vương Kiều đã thu dọn xong phòng ký túc xá. Nghe thấy những lời này, bọn họ không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười xấu hổ, nghĩ thầm bọn họ vừa ăn chắc là ăn phân đi.
Còn Hồ Lai Lai, tuy rằng cô không biết câu nói đột ngột không có trong dự tính này là có ý tứ gì. Nhưng cô vẫn rất hoan nghênh, tươi cười trở lại trên mặt, nhiệt tình mời nói: "Vậy anh có muốn đi ăn cùng bọn em không?"
Tạ Thiên cùng Vương Kiều một bước đi lên, tích cực nói leo: "Muốn!"
"......"
Cuối cùng, bứa tối hai người thành bữa tối sáu người. Tuy rằng nói là ăn cơm nhưng đến khi thật sự ngồi xuống lại thành một bữa uống bia đêm.
Đương nhiên, Hồ Lai Lai biết công việc vất vả, thỉnh thoảng cũng cần uống vài chén thả lỏng một chút, nên cô không có ý kiến gì. Chỉ là vào lúc ông bạn kia duỗi tay cầm chai bia cô liền hung hăng đánh vào tay cậu ta một phát.
"Tửu lượng kém như vậy còn uống cái gì mà uống. Có phải lại muốn bị tớ ném trên đường cái hay không!"
"Một ngụm cũng không được?"
"Không được!"
Hồ Lai Lai thái độ kiên quyết, lần đầu tiên biết tửu lượng Tiền Tài không tốt là vào một buổi liên hoan chia tay cấp hai.
Lúc ấy cậu ta chưa uống bao nhiêu đã say khướt. Nhưng cậu ta cũng không say rượu phát điên cái gì. Chỉ là cứ thế ôm chặt cô không buông tay. Khi đó cô vẫn còn có chút lòng trắc ẩn, vẫn luôn tận tâm tận lực chiếu cố cậu ta. Kết quả một thời gian sau vào buổi liên hoan tri ân thầy cô năm cấp ba, cạnh tượng tương tự lại được tái diễn lần nữa.
Hai lần thì thôi đi, nếu hôm nay cậu ta còn dám như vậy, cô khẳng định sẽ không còn hạ thủ lưu tình như vậy nữa. Cho nên cô cứ đem lời lẽ thô tục cảnh cáo cậu ta trước đã.
Tuy nhiên một câu cảnh cáo hết sức bình thường này vào tai người không biết gì lại thành ve vãn đánh yêu. Phảng phất nghe như đó là bí mật riêng của bọn họ.
Diệp Mạnh Trầm thu hồi ánh mắt, khẽ kéo khóe môi. Anh ngồi trong góc khuất khiến người ta không cảm giác được độ ấm.
Người bình thường có lẽ sẽ không thể phát hiện ra loại không khí vi diệu này. Nhưng những người đang ngồi đây đến một nửa đều là thành viên hội bát quái. Nếu chút hương vị không giống bình thường này cũng không ngửi ra. Vậy thật là quá xúc phạm cái tên hội nhà mình rồi. Vì thế Tạ Thiên lấy điện thoại ra, dùng vận tốc ánh sáng nhắn cho Vương Kiều một tin nhắn:
- - Chú nói thử xem ánh mắt ông chủ đây là ánh mắt nhìn tình địch hay là ánh mắt nhìn con rể?
Nhờ có phúc đươc đại vương Trần Khoa phổ cập khoa học. Nhóm nhân viên trong công ty cơ bản đều đã biết mối quan hệ rắc rối giữa hai người bọn họ. Ngay cả kẻ "thiếu khóa" như Vương kiều cũng đã được bổ túc, cảm xúc hồi phục rồi.
- - Con rể cái trứng, rõ ràng chính là cải trắng nhà mình bị heo rừng nhổ đi mất nên khó chịu a, OK?
- - Ồ, hoàn toàn ojbk.
Suy đoán một cách vô nghĩa ánh mắt của ông chủ nhà mình xong. Bọn họ bắt đầu bàn chuyện chính sự.
Còn Hồ Lai Lai sau khi dạy bảo tốt Tiền Tài liền đem lực chú ý một lần nữa thả trên những người đồng nghiệp của Diệp Mạnh Trầm, nói chuyện phiếm cùng bọn họ. Coi như nghe không hiểu bọn họ nói gì cô cũng vẫn nghe say sưa ngon lành. Chợt thấy có người gọi "Lại Lại".
Cô xoay người, thấy người vừa gọi cô chính là Vương Kiều, còn ý bảo cô tới gần một chút. Cô cho rằng anh ta muốn nói bí mật gì đó, nhanh chóng thò lại gần hóng hớt: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chính là muốn nói trước với em một chút. Mặc kệ lát nữa ông chủ của anh uống nhiều hay ít. Em cũng đừng động vào anh ta, cứ để anh ấy mượn rượu giải sầu đi."
"Giải sầu? Giải cái gì sầu?"
Hồ Lai Lai vừa nghe, càng tò mò, nhưng đối phương chỉ lắc lắc đầu. Tựa hồ không muốn nói thêm điều gì nữa, thở dài: "Aiz, quá nhiều, một lời không nói hết. Dù sao gần đây anh ấy rất mệt, nếu em có thời gian thì quan tâm anh ta chút đi."
Cái này thật sự là nói đến phi thường chân thật tình cảm. Ngay cả Tạ Thiên cũng thiếu chút nữa tin là thật. Càng không nói đến người chẳng biết gì như Hồ Lai Lai. Cô nghe xong, cả bữa cơm đều thất thần. Thẳng đến lúc ra khỏi quán cũng không thể đánh lên tinh thần.
Thấy thế, Vương Kiều cùng Tạ Thiên có chút không đành lòng. Nhưng đã là chủ ý của mình thì quỳ cũng muốn diễn cho xong. Thừa dịp Diệp Mạnh Trầm ra chỗ khác nghe điện thoại, kéo cô qua một bên. Tính toán đi một bước cuối cùng.
"Này bà chủ nhỏ, có khả năng phải phiền em đưa ông chủ về thôi. Bọn anh bây giờ còn phải về công ty tăng ca."
"Em?" Hồ Lai Lai không nghĩ tới nhiệm vụ này sẽ rơi trên người mình. Liên tục xua tay từ chối: "Vẫn nên tìm người lái hộ thì an toàn hơn."
Tuy rằng cô có gan mang theo Lý Hàn Thu cùng nhau cảm thụ tốc độ cùng tình cảm mãnh liệt. Nhưng một khi đem đối tượng đổi thành Diệp Mạnh Trầm, cô liền biết nghiêm khắc tuân thủ câu nói "Quý trọng sinh mạng là trách nhiệm của mỗi con người".
Đáng tiếc câu nói tiếp theo của Vương Kiều lập tức đánh rớt suy nghĩ này của cô:
"Người lái hộ an toàn chỗ nào? Vạn nhất gặp phải cái thằng biến thái. Đối với ông chủ của chúng ta vừa muốn cướp tiền vừa muốn cướp sắc thì làm sao bây giờ?"
"......!!!"
Cái giải thiết với khả năng xảy ra siêu nhỏ này lại được Hồ Lai Lai cực kỳ coi trọng. Tiền Tài thấy cô nắm chặt nắm tay, biết chín con trâu cũng không thể kéo cô trở lại. Vì thế đề nghị nói: "Tớ đi với cậu. Đã trễ thế này, lúc trở về cậu lại đi một mình thì không an toàn."
Nhưng mà người trả lời lại là Tạ Thiên.
"Ừm, vị bạn học này, là thế này. Bà chủ nhỏ nhà chúng tôi có trở về hay không còn chưa biết đâu. Không nhọc cậu quan tâm, mời đi về đi."
Mắt thấy thắng lợi đang ở ngay trước mắt. Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Mà sự chú ý của Hồ Lai Lai còn đang tập trung hết bên phía người đàn ông đang gọi điện thoại kia, không hề nghe thấy lời bọn họ nói. Cô bèn hạ quyết tâm hướng anh chạy tới.
Đúng lúc đó Diệp Mạnh Trầm cúp điện thoại. Cô nắm bắt đúng thời cơ, chắp tay sau lưng nhảy đến trước mặt anh. Cười tủm tỉm nói: "Lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe, em đưa anh về nha."
Ai biết đối phương không chút suy nghĩ liền cự tuyệt: "Không cần."
Mấy chai bia còn chưa thể làm anh đến nhà còn không tự về được. Nói xong liền cất bước đi, lại thấy người phía sau còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, mày nhăn lại: "Không đi?"
"Nha......"
Hồ Lai Lai tựa như vô hồn lên tiếng, chạy chậm theo sau anh.
Những năm gần đây, tuy rằng thời gian bọn họ ở chung không tính là nhiều nhưng nhờ vào nhu cầu sinh tồn mãnh liệt của mình, cô đã có thể phân biệt được những tầng ý nghĩa rất nhỏ đằng sau những cảm xúc giống nhau của anh.
Ví dụ như đều là tâm tình không tốt cũng có thể chia ra làm hai trường hợp: không tốt một cách tích cực và không tốt một cách tiêu cực.
Hiện tại hiển nhiên thuộc về trường hợp sau.
Hồ Lai Lai khó hiểu, bắt đầu hồi tưởng lại xem rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề. Đang suy nghĩ, trên cổ tay đột nhiên nhiều thêm một độ ấm quen thuộc làm cô chợt phục hồi tinh thần. Tầm mắt hướng xuống dưới vừa lúc dừng lại trên một bàn tay lo lớn khớp xương rõ ràng.
Cho dù Hồ Lai Lai đã không còn là một cô bé, Diệp Mạnh Trầm cũng không tính từ bỏ thói quen dắt cô qua đường. Nhưng cô không để ý, đi một đoạn rồi mới phản ứng lại với chuyện đã xảy ra. Cô nhìn nhìn người bên cạnh, lại nhìn nhìn chiếc xe Levante trắng bên đường phía sau, hỏi: "Anh không về sao?"
"Đưa em về ký túc xá trước."
Sân trường lại được rót đầy sức sống, một lần nữa trở nên náo nhiệt vô cùng. Hơi thở mùa hè sôi trào giữa không trung. Phía bên trái đường người qua kẻ lại, phía bên phải đường dòng xe như nước chảy. Ánh đèn nhấp nháy bên đường chợt bật chợt tắt, chiếu trên mặt Diệp Mạnh Trầm. Làm người ta không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Vừa nghe câu này, Hồ Lai Lai sửng sốt. Nhìn chằm chằm anh không chớp mắt. Đáp án thật vất vả cô mới nghĩ ra trong nháy mắt đã bị lật đổ.
Vốn dĩ cô tưởng mình đã làm sai điều gì chọc anh tức giận. Nhưng xem xét tình huống trước mắt thì hình như không phải vậy. Vì thế cô thay đổi suy nghĩ, đem lời nói trên bàn cơm vừa rồi của Vương Cầu liên hệ với nhau.
"Gần đây có phải anh gặp điều gì không vui hay không?"
Không vui? Trong thế giới người lớn làm gì có nhiều "vui" hay "không vui" như vậy.
Câu hỏi ngây thơ của cô làm người đàn ông phục hồi tinh thần. Anh cúi đầu nhìn, đúng lúc bắt gặp đôi mắt cô. Đôi mắt to tròn sáng long lanh như thủy tinh, đen trắng rõ ràng. Phảng phất như có thể đem tất cả những thứ không dễ chịu trên thế giới này sàng lọc sạch sẽ.
Ngoại trừ tật xấu chuyện gì cũng nhúng tay.
Diệp Mạnh Trầm nói không ra lời cảm giác hiện tại của mình. Chỉ biết đời này anh cũng chưa buồn bực như vậy bao giờ. Anh dời mắt, hút một hơi thuốc thật sâu mới gằn giọng trả lời vấn đề của cô gái nhỏ.
"Gặp người không bớt lo."
Hỗn loạn cảm xúc tụ tập dưới đáy mắt anh tựa như những chiếc lông vũ. Che dấu sâu kín một bí mật tinh quang.
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì còn chưa xác định quan hệ cho nên ghen tuông tương đối nhu hoà. Về sau ở cùng một chỗ rồi liền trực tiếp ở trên giường dạy làm người đi:)