Diệp Vô Khuyết Truyền Kỳ

Chương 17: Ta hoa mắt rồi sao?



“Ong!”

Nguyên lực hùng hậu từ trong cơ thể Mộ Dung Thiên bộc. phát ra ngoài, một khí thế kinh người nháy mắt đã bùng lên.

Một tia âm độc chợt lóe lên trong đáy mắt rồi mau chóng biến mất, Mộ Dung Thiên hạ quyết tâm, hẳn ta muốn dùng phương thức tàn độc nhất dẫm nát kẻ vô dụng này dưới chân mình trong thời gian ngăn nhất.

Vì thế, chiêu đầu tiên đã không hề niệm tình. “Địa Sát Hổ Bôn Quyền”. “Grào”.

Tiếng hổ gầm rung trời vang lên, sắc mặt Mộ Dung Thiên trở nên độc địa, nương theo tiếng hổ gầm, toàn thân hắn ta bốc lên một khí thế cực kì đáng sợ, ảo ảnh mãnh hổ sau lưng nuốt sạch sẽ vào miệng, nó như biến thành một con mãnh hổ sặc sỡ ẩn sâu trong rừng rậm, đột nhiên nhảy ra, nuốt chửng lấy người.

“Grào!"

Sóng nguyên lực hùng hậu mạnh mẽ lan nhanh về bốn phía, cuốn bay tất cả, Mộ Dung Thiên vừa ra tay đã hiển lộ rõ thế mạnh của mình.

“Đồ vô dụng! Bò xuống cho tai”

Ảo ảnh mãnh hổ sặc sỡ do Mộ Dung Thiên biến ra lao về phía Diệp Vô Khuyết, mang theo một sức mạnh khủng bố, như thể chỉ một giây sau đó, Diệp Vô Khuyết sẽ bị sức mạnh ấy xé nát bấy.

“Mạnh quá! Mộ Dung Thiên quả thực mạnh vượt trội”.

“Đây cũng là sức mạnh thuộc về tu sĩ đã ngưng tụ phách nguyệt bước vào cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm đó sao?”

“Chỉ mới chiêu đầu tiên này, gã Phế Vô Khuyết kia mới luyện tới Đoàn Thể tầng năm Luyện Gân tiểu thành thì làm sao có thể chống trả được?”

Đám con cháu nhà Mộ Dung liên tiếp kêu lên kinh sợ, lúc này bọn họ đều đã chấn động trước sức mạnh ngoài dự đoán của Mộ Dung Thiên.

Sắc mặt Mộ Dung Trường Thanh vẫn bằng phẳng không một gợn sóng, nhưng trong lòng lại đang âm thầm căng thẳng.

Mộ Dung Thiên mạnh thế nào, tất nhiên ông ấy là người biết rõ, lúc này, mới chiêu thứ nhất, hắn ta đã khiến người xung quanh phải ngạc nhiên, theo như ông ấy dự đoán thì Diệp Vô Khuyết chắc chẳn phải thua dưới chiêu này rồi.

Mộ Dung Trường Thanh căng thẳng và chăm chú quan sát cuộc chiến, Mộ Dung Bạch Thạch thì đang cười lạnh trong lòng, đối với đứa cháu cưng của ông ta, xử lí một gã vô dụng như Diệp Vô Khuyết này đơn giản chẳng khác gì dẫm chết một con kiến.

“Grào!"

Cảm thụ được ảo ảnh mãnh hổ sặc sỡ do Mộ Dung Thiên biến ra, Diệp Vô Khuyết lại vẫn đứng vững vàng tại chỗ, sắc. mặt bình lặng, ánh mắt sáng đến đáng sợ.

“Quả nhiên, Mộ Dung Thiên còn mạnh hơn cả tu sĩ cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm mà ta từng đánh lùi bằng một quyền ở rừng rậm nguyên thủy kial”

“Nhưng... Thế thì đã sao? Mộ Dung Thiên, hôm nay ta nhất định sẽ đánh bại ngươi bằng đôi tay này!”

“Ong! “Xẹt xet!"

Diệp Vô Khuyết bước lên phía trước một bước, ánh mắt sắc như dao, tóc đen bay lên nhè nhẹ, toàn thân tức thì có một vòng nguyên lực màu vàng nhạt bao quanh, chiến khí Thánh Đạo dâng lên cao, khí huyết kim hồng cũng dâng trào. cuồn cuộn, cung cấp chiến lực hùng hồn liên miên bất tận cho hắn.

Đối mặt với một quyền này của Mộ Dung Thiên, Diệp Vô Khuyết lựa chọn mạnh mẽ đối đầu.

Không tránh, không nhường!

Hắn muốn xem xem, thực lực của mình lúc này so với Mộ Dung Thiên thì thế nào? Hoặc có thể nói là, hẳn càng muốn xem xem, bản thân mình sau khi thành công luyện hóa được Nhân Cấp Bạo Linh Đan thì đã mạnh lên bao nhiêu!

“Địa Sát Hổ Bôn Quyền!” “Grào!”

Lại một tiếng hổ gầm rung trời vang vọng khäp khu luyện võ, dưới ánh nhìn của bao người, Diệp Vô Khuyết cũng đánh ra một quyền Địa Sát Hổ Bôn Quyền, thân mình như hòa hợp với ảo ảnh mãnh hổ phía sau, hóa thành một mãnh hổ màu vàng kim, trong tích tắc đã lao về phía con mãnh hổ sặc sỡ kia.

“Grào!” “Uỳnh!” “Ong!”

Hai luồng nguyên lực một trằng một vàng kim cực kì hùng hậu đâm vào nhau, lập tức có một sóng dao động cực kì kinh người tản ra, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ sân luyện võ.

Nhưng cũng trong tích tắc này, Mộ Dung Trường Thanh và Mộ Dung Bạch Thạch đều đã biến sắc.

Tê Thế Long vẫn đang lẳng lặng đứng nhìn, đáy mắt lóe lên một tỉa sáng, thú vị đây.

Lâm Anh Lạc đứng sau lưng Tê Thế Long cũng thoáng nhíu mày, con ngươi lạnh băng gợn một tia dao động.

Trong khu vực con cháu nhà Mộ Dung đang đứng, Mộ Dung Hải siết chặt nằm tay, ánh mắt chăm chú nhìn về phía sân luyện võ, trong lòng cuồn cuộn nổi sóng gió, hai mắt văn đỏ.

Gương mặt kiều diễm của Mộ Dung Băng Lan lại thoáng hiện một tia khoái chí, đáy lòng hung ác hô to: “Diệp Vô Khuyết! Đã đến lúc thứ phế vật như ngươi phải trả giá đắt rồi!”

Ngay trong lúc ánh mắt mọi người đã dồn về phía sân luyện võ, hai luồng nguyên lực một trắng một vàng kim đã tan ra, dao động mạnh mẽ trước đó đã chầm chậm dừng lại, hai bóng người đột nhiên tự lùi về phía sau.

“Thịch thịch thịch!”

Trong số hai người có một người lùi về phía sau bốn bước mới ngừng lại được, đáy mắt lóe lên đầy khiếp sợ và như không thể tin nổi, đó chính là Mộ Dung Thiên.