Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến

Chương 14: Oan gia



Trong đêm tối tĩnh lặng, làn gió đêm se lạnh thổi đến làm rèm cửa bay phập phồng. Ánh trăng tròn vằng vặc được dịp mang vài tia sáng lẻ loi chiếu vào căn phòng ngủ.

Một cô gái đang nằm trên chiếc giường rộng lớn. Bờ môi mím chặt, hai tay nắm lại thành quyền, khuôn mặt nhăn nhó, mồ hôi túa ra như mưa.

Cô liên tục lắc đầu, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Đừng.. đừng mà.. không phải vậy.. không.. ng.."

Hoài An bật dậy trong cơn ác mộng, nhìn căn phòng tối đầy lạnh lẽo.

Sau khi bình tĩnh lại, cô đưa tay day huyệt thái dương. Cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Chiếc áo đã thấm đẫm mồ hôi, cảm giác khó chịu ập đến. Hoài An xuống giường đi vào phòng tắm. Làn nước ấm dội xuống cuốn trôi đi những mệt mỏi. Cô mân mê, vuốt ve từng vết sẹo, càng sờ càng hưng phấn.

Cái cảm giác chết tiệt này.

Tắm rửa xong cũng tỉnh táo được phần nào. Hoài An liếc nhìn đồng hồ, vẫn là khung giờ quen thuộc.

Cầm mấy tấm hình ở trên bàn lên ngắm nghía. Phải làm gì với chúng đây nhỉ?

Buổi sáng Hoài An đi làm khá sớm. Thế mà mới bước vào thang máy, Ngô Gia Kiệt cũng bước ngay vào, mặt hắn bỗng chốc như bị táo bón.

Hoài An cuối cùng cũng hiểu, thì ra oan gia trong truyền thuyết là như thế này đây. Mợ nó, có muốn tránh cũng không thoát.

Cô cười nhìn hắn: "Chào giám đốc."

Ngô Gia Kiệt bĩu môi: "Ồ! Quản lý An à? Mới sáng sớm mà đã có mặt ở công ty rồi? Đúng là một con ong chăm chỉ. Thật không uổng phí cái ghế mà cô đang ngồi nhỉ."

Hoài An cười trừ: "Chúng ta đều như nhau cả thôi."

Hắn lườm Hoài An một cái rồi quay ngoắt đi, cổ họng còn không quên "hừ" ra tiếng.

Hoài An: Định mệnh, cổ họng lúc nào cũng hừ hừ. Có khác gì chó mắc xương không chứ.

Trong thang máy có vài giây mà như vài tiếng đồng hồ. Không khí ngột ngạt u ám toát ra từ hai con người không có ưa gì nhau.

Thế nên thang máy vừa mở, hai con người chân trước chân sau đi ra, rẽ hai hướng mà đi, chẳng thèm liếc xéo nhau thêm một cái.

Giữa buổi, Hoài An mang một vài mẫu thiết kế cho Ngô Gia Kiệt xem.

Xem xong hắn ngẩng đầu lên hỏi: "Cô định dùng mấy bản thiết kế này để thuyết phục ông Michele ký hợp đồng à?"

"Cũng có thể nói là như vậy đi."

Cũng cái em gái cô.

"Hừ, tôi thật thắc mắc quản lý An có bao nhiêu phần nắm chắc được bản hợp đồng này đây."

"Một.."

Ngô Gia Kiệt cười khẩy: "Một phần?"

Ánh mắt Hoài An thâm trầm nhìn hắn: "Là một trăm phần trăm."

Ngô Gia Kiệt cau mày.

"Một trăm phần trăm? Không phải cô đang tự tin thái quá à?"

"Tôi chỉ tự tin với năng lực vốn có của mình thôi."

"Mà.. sao tôi cảm thấy hình như anh không muốn tôi thành công nhỉ. Dù sao thì bản hợp đồng này rất có lợi cho công ty đấy chứ."

Ngô Gia Kiệt nhếch mép cười.

"Quản lý An sao có thể lấy bụng dạ hẹp hòi của mình suy ra người khác như vậy chứ? Chỉ là tôi muốn quan tâm cô một chút thôi mà.

Cũng muốn biết xem quản lý An tài giỏi đến mức nào mà có thể một phát trèo lên chức trưởng quản lý thiết kế của công ty đấy."

"À, vậy sao?" Hoài An tỏ vẻ như vỡ lẽ, sau đó thở dài.

"Nếu như giám đốc Kiệt không nói cho tôi biết là anh đang quan tâm tôi thì tôi lại còn tưởng là anh đang ghen với tôi ấy chứ."

"Ghen? Cô đang bị ảo tưởng đấy à?" Tôi ghen cái em gái nhà cô ấy.

"Tôi cũng chỉ nói vậy thôi. Sao anh phải giãy nảy lên như kiểu chột dạ thế?"

"Hừ, mắc cười. Tôi chột dạ á? Chẳng nhẽ cô không ở nhà soi gương xem mình có điểm gì khiến người khác phải ghen."

Hoài An nhìn người trước mặt như sắp xì khói đầu đến nơi. Người gì đâu mà cứ thích tự trát trấu lên mặt mình. Cô cảm thấy cứ cái đà nói chuyện này thì chẳng mấy chốc nữa chiến tranh sẽ oanh tạc bùng nổ.

Hoài An cười trừ: "Dù sao tôi cũng không biết được. Có gì thì phải xem kết quả ngày mai ra sao. Cũng không có việc gì nữa. Vậy thì tôi đi đây." Nói liến thoắt một hồi xong cô phi ra ngoài thật nhanh, để lại Ngô Gia Kiệt mặt đen như đít nồi.

Mé, lại chạy.

Cô đứng lại đó cho tôi. Ngô Gia Kiệt gào thét trong lòng.

Nhớ lại Đoàn Mạnh Quân vẫn luôn lặp đi lặp lại phải luôn dĩ hòa vi quý với cô ta. Ngô Gia Kiệt vuốt ngực.

Có mà dĩ cái khỉ gió được ấy.

Vừa mới ra khỏi phòng làm việc của Ngô Gia Kiệt, Hoài An đã thấy Tuyết Ly đang đứng đợi cô ở cửa văn phòng.

"Chị tìm em có việc gì sao?"

"Ừm, đúng vậy."

Tuyết Ly khách sáo cười, theo Hoài An vào phòng.

Tuyết Ly đưa cho Hoài An bản thiết kế của mình.

"Đây là bản thiết kế chị mới vẽ ra, em có thể tham khảo một chút.

Ông Michele rất khó tính và cầu toàn. Nếu có thêm một bản thiết kế, cũng xem như thêm được một phần cơ hội."

Hoài An khẽ cười: "Nếu bản thiết kế này được chọn, chị không sợ em sẽ hớt tay trên của chị sao?"

Nghe vậy con ngươi Tuyết Ly co rút lại, nói: "Dù gì mục đích chính là ký kết hợp đồng, giúp Charm tiến lên một bước phát triển mới. Là ai thì có quan trọng gì."

"Chị tình nguyện?"

"Đúng vậy." Khóe môi Tuyết Ly hơi run lên.

Hoài An nhìn qua bản thiết kế. Trên đời này, ai lại có thể cam tâm tình nguyện giao tâm huyết của mình cho người khác chứ.

Hoài An cười nhìn Tuyết Ly.

"Tâm huyết chị dành cho công ty quả thật rất lớn. Nhưng chủ tịch cũng nói rồi, người lấy bản hợp đồng không nhất thiết phải là em.

Thế nên chị hãy cầm bản thiết kế này về đi. Nếu không phải người thiết kế ra nó thì em cũng chẳng thể nào nêu được ý nghĩa của nó đâu."

"Chị.." Tuyết Ly ấp úng.

Hoài An lại nói tiếp.

"Chúng ta đều cạnh tranh công bằng, không chỉ đối với mình em mà còn với rất nhiều nhà thiết kế của các công ty khác nữa.

Thay vì đưa cho một người chẳng biết gì ý nghĩa bản thiết kế của mình. Chính miệng nhà thiết kế đó giới thiệu. Không phải cơ hội nắm được mới thực sự tốt hơn sao?"

Tuyết Ly nhìn Hoài An nói ra một tràng. Từng câu từng chữ thấm vào lỗ tai, trong lòng thở dài. Đúng là cô không nỡ.

Chỉ là nhìn thái độ của chủ tịch với Hoài An, cô mới không dám trực tiếp tranh công.

Xem ra Hoài An cũng không đến mức như cô nghĩ. Cô cười nhìn Hoài An.

"Chị biết rồi, vậy thì chúng ta cùng cố gắng."

Hoài An bật cười: "Tất nhiên là vậy rồi."