Thật lòng mà nói thì khi Đỗ Phương Phỉ nhìn thấy Phương Chi Liệt ngồi ở quầy bar trong ánh đèn mờ ảo, cô cảm thấy rất buồn cười.
Nên nói thế nào về mối quan hệ giữa gia đình cô với nhà họ Phương nhỉ? Thật ra quan hệ hai nhà bọn họ cũng giống như quan hệ hai nhà Yun, Choi trong bộ phim “Trái tim mùa thu” đã làm rung động vô số trái tim thiếu nữ.
Cô là Choi Eun Suh(1), tất nhiên Phương Chi Liệt chính là Yun Joon Suh.
(1) Choi Eun Suh: nhân vật nữ chính phim “Trái tim mùa thu”, do diễn viên Song Hye Kyo đóng
Yun Joon Suh: nhân vật nam chính phim “Trái tim mùa thu”, do diễn viên Song Seung Hun đóng.
“Đỗ Phương Phỉ, sao nụ cười của cậu trông kỳ quặc thế?” Trạm Lam khẽ chọt cô, nhắc nhở hiện tại cô đang đứng trên sân khấu, tốt nhất là đừng làm loạn.
“Không có gì.” Cô khẽ mỉm cười rồi bình tĩnh xoay ba vòng. Đúng là không có gì thật, chỉ cảm thấy buồn cười thôi. Choi Eun Suh gặp lại Yun Joon Suh lúc cô ấy làm phục vụ ở quán rượu, còn Đỗ Phương Phỉ cô gặp lại Phương Chi Liệt khi đang nhảy múa trên sân khấu của quán bar. Quả là trêu ngươi. Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn ngẩng đầu, gương mặt toát lên vẻ quyến rũ.
Thực tế chính là như vậy, chẳng bao giờ giống truyện cổ tích. Cũng may, cô không phải là Choi Eun Suh, không có kiểu tình cảm anh em thân thiết với Phương Chi Liệt. Cô chưa từng gặp một người anh trai nào ghét em gái như anh ta, nói ba câu thì có tới hai câu là chỉa đại bác về phía cô. Cũng may, khi nhắc lại chuyện cũ, cô không hề cảm thấy xúc động hay thương nhớ gì cả, suy nghĩ muốn trốn tránh trước kia bỗng chốc biến mất. Cần gì quan tâm đến việc anh ta có nhận ra cô hay không! Loại người kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu như Phương Chi Liệt nhớ được cô mới là chuyện lạ.
“Tối mai múa ba lê đấy, đừng quên chuẩn bị trang phục.” Quản lý nói mấy câu mới hài lòng nghênh ngang rời đi.
“Múa ba lê?” Bàn tay đang tẩy trang của Trạm Lam run lên, suýt nữa làm rơi hộp trang sức, “Bảo chúng ta múa ba lê cơ đấy, ông ta tưởng chúng ta là bách khoa toàn thư à? Người có tiền tốt thật, nói gió thì là gió, nói mưa là mưa.”
“Cũng không tồi mà. Có muốn tớ mượn trang phục giúp cậu không?” Cô ôm quần áo của mình chuẩn bị vào phòng thay đồ.
“Cậu có cách hả? Thế thì cảm ơn nhé. Mà khoan đã, Đỗ Phương Phỉ, cậu biết múa ba lê hả?”
“Hồi nhỏ có học một thời gian, có lẽ về nhà luyện tập thì sẽ nhớ lại chút ít. Dù sao chúng ta cũng chỉ làm nền thôi, tạo vài tư thế là được rồi.”
“Tớ nói này, điều kiện nhà cậu tốt lắm đúng không? Nếu không thì sao hồi bé cậu toàn tài thế? Học piano, học vẽ, cũng học luôn múa hiện đại, đến cả ba lê mà cậu cũng được học. Có đứa trẻ nhà bình thường nào được học nhiều thế không?”
Trong phòng thay đồ chỉ có tiếng ma sát của quần áo. Một hồi lâu sau, giọng nói có phần hoảng hốt của cô vang lên: “Cũng không hẳn. Chỉ là hồi đó phụ huynh tương đối chú trọng việc mấy đứa trẻ trong xóm ganh đua nhau nên mới cho tớ học một ít.”
Đúng vậy, là phụ huynh, của hồi đó.
Cô thay chiếc áo thun đơn giản màu vàng nhạt và quần jean rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc đi về.
“Không tẩy trang hả?” Trạm Lam nhìn cô, thấy hơi khó hiểu: “Không phải cậu ghét lớp son phấn trét trên mặt nhất sao?”
“Không tẩy được, lát nữa tớ còn múa ở chỗ khác, không thể lười biếng như lần trước được.”
“Cậu liều mạng quá đó, hãy nhớ sức khỏe là vốn liếng của cách mạng.” Lời nói của Trạm Lam truyền đến từ phía sau. Cô cười cảm kích một tiếng rồi khoát tay ra hiệu đã hiểu.
Có thể không liều mạng được ư? Thế giới có hơn sáu tỉ người nhưng cô chỉ có một mình, đứng lẻ loi trên bánh xe thời gian, ra sức giãy giụa để không bị nhấn chìm trong guồng quay của thời đại. Cuộc sống giống như gương mặt phủ đầy son phấn, đẹp đấy, nhưng sẽ ăn dần ăn mòn da mặt của con người.
Giữ chặt túi xách trước ngực, cô hít sâu một hơi rồi chen vào sàn nhảy đông đúc. Thế giới này kỳ lạ thế đó, số người liều mạng kiếm tiền ở sàn nhảy thì ít mà số người vung tiền để có thể đổ mồ hôi trên sàn nhảy thì nhiều. Nếu như, nếu như có thể đổi vị trí cho nhau thì tốt quá.
“Tiểu Phỉ, về sớm thế, nhảy cùng chứ?” Không ngừng có người chào hỏi cô. Cô một mực từ chối, sau đó cố sức chen qua từng người, đến khi sắp ra khỏi sàn nhảy thì đột nhiên bị kéo lại. Cô quay đầu, đến khi nhìn thấy người phía sau thì khóe miệng cứng đờ, ánh mắt hiện lên vẻ suy tư.
“Ôi, thái độ của cậu khi gặp lại bạn cũ là thế này ư?” Gương mặt Thời Mang Mang được trang điểm kỹ lưỡng, như cười như không.
“Vậy phải có thái độ thế nào?” Cô cũng nửa cười nửa không, “Không lẽ tôi phải hy vọng được cậu tiếp đãi đặc biệt?”
Gương mặt Thời Mang Mang khẽ biến sắc, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, sau đó đột nhiên đắc ý: “Tháng sau tớ sẽ kết hôn với Chỉ Dương.”
Cô nhìn Thời Mang Mang, cười: “Chúc mừng cậu, nhưng đừng quá kỳ vọng vào quà cưới của tôi, tôi không có tiền.”
“Không cần tặng quà, cậu đến là được, dù sao cậu cũng là bạn gái cũ của Chỉ Dương mà.” Thời Mang Mang che miệng, ảo não: “Sao cậu lại nhìn tôi như thế, không lẽ mau quên vậy ư? Hay là không chịu đựng nổi tin tốt của tôi? Ngại quá, làm cậu tổn thương rồi.”
Lại là trò này. Cô lạnh lùng nhìn Thời Mang Mang đang đắc ý trước mặt thì nổi lên ý xấu. Mọi việc thuận lợi quá cũng không tốt, hơn nữa sự thuận lợi này lại có được vì tâm trạng không vui của cô thì càng không tốt. Thôi, coi như thỉnh thoảng cô mở lòng từ bi, ra tay dạy cho đại tiểu thư được nuông chiều này một bài học vậy.
“Mang Mang, cậu tới đây chơi cùng mấy anh chàng khác liệu có vấn đề gì không?” Cô quay đầu, ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu.
“Dĩ nhiên không có vấn đề, Chỉ Dương rất yêu tôi.”
“Thật không? Vậy… nếu tôi làm thế này thì sao?” Thời Mang Mang còn chưa kịp nhìn rõ nụ cười của cô thì cô đã đi tới, ôm Thời Mang Mang rồi hôn lên môi cô ta.
“Thật ra tôi thích cô hơn cả An Chỉ Dương nữa đấy, Mang Mang à.” Cô vuốt môi mình, tặng Thời Mang Mang còn đang ngẩn người một ánh mắt quyến rũ, “Cưng ơi, tôi muộn giờ rồi, tối mai chúng ta làm tiếp việc dang dở nhé.”
“Đỗ Phương Phỉ!” Thời Mang Mang bừng tỉnh, rống to tên cô làm tâm trạng cô vô cùng thoải mái, thì ra việc khiến người khác nghiến răng nghiến lợi lại tạo cảm giác vui vẻ như vậy. Người không đụng đến mình thì mình sẽ không chạm vào họ, đó là do cô ta tự tìm thôi. Cô bắt đầu tưởng tượng lúc Thời Mang Mang về nhà thì sẽ bị tra hỏi như thế nào. Ha ha, cha mẹ của cô ta và An Chỉ Dương rất cổ hủ. Vui quá. Vô tình đụng vào một người. Vội vàng xin lỗi. Ngẩng đầu liền ngây ngẩn cả cười.
“Cô Đỗ Phương Phỉ, sau này nên cẩn thận một chút.” Giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng, dáng vẻ dịu dàng như ngọc, nhìn hơi quen nhưng cô không nhận ra là ai. Điều cô quan tâm chính là người đứng bên cạnh anh ta, Phương Chi Liệt. Anh vẫn đẹp trai như xưa, là Phương Chi Liệt quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ.
“Cảm ơn.” Dễ hiểu thôi, vừa nãy Thời Mang Mang đã giận dữ gọi to tên cô. Cô lặng lẽ thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đi qua bọn họ rời khỏi quầy rượu.
Trong quán bar, những âm thanh ồn ã sẽ nhanh chóng làm đoạn nhạc đệm nho nhỏ đi vào quên lãng. Sau một lúc quay cuồng bên những ly rượu, cái mà ta nhận được là những người mơ màng trong hơi men.
“Chi Liệt, cô gái Đỗ Phương Phỉ vừa nãy rất quen, cậu có ấn tượng gì không?” Dư Nhiên kẹp điếu thuốc, chậm rãi nhả ra một hơi. Vòng khói tan dần trong ánh đèn nhiều màu sắc, đẹp đến nỗi làm người ta khó thở.
Phương Chi Liệt liếc xéo anh ta một cái: “Tớ nghĩ cậu biết rất rõ về cô ấy đấy.” Vẻ mặt anh như thường ngày, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
“Tớ biết rõ cô ấy?” Gương mặt đẹp trai của Dư Nhiên hơi méo mó vì quá ngạc nhiên.
“Nếu cậu đã không nhớ thì cho dù tớ có nói ra cũng vô nghĩa.” Không ngờ anh lại cố ý không tiết lộ. Anh khẽ lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ sẫm của rượu nho đung đưa qua lại, đụng vào thành ly, sóng sánh. Anh nhìn, hứng thú dạt dào.
Thì ra cô vẫn còn nhớ anh. Tay dừng lại, nhìn về phía một người khác rồi lại khẽ lắc chiếc ly làm chất lỏng trong ly bắn tung tóe vì hành động đột ngột của anh.