Mặc dù có nụ cười chào hỏi coi như quen biết lúc trước, Tạ Minh Lãng cũng không rõ sau mấy tháng trời liệu Ngôn Thải còn nhận ra cậu không. Lúc cậu dẫn theo Phan Phi Phi, bước chân rõ ràng có phần loạng choạng, đi tới chỗ bàn Ngôn Thải, trong lòng vẫn hơi thấp thỏm. Nhưng không ngờ sau khi thấy cậu, Ngôn Thải lại lên tiếng trước: “Không phải nhà báo Tạ đây sao? Hôm nay xem vui chứ?”
Tạ Minh Lãng bước nhanh hơn một chút, dắt Phan Phi Phi đi qua, cùng lúc đó mỉm cười: “Cảm ơn vé của anh. Tôi với em gái hôm nay xem vui lắm. Vở kịch rất hay, diễn xuất của anh rất đặc sắc. Tóm lại, thật sự cảm ơn anh.”
Ngôn Thải trước tiên nhìn lướt qua cô gái đi cùng cậu, cũng nhanh chóng cười đáp: “Vui là tốt rồi.”
“À, đây là em gái tôi, Phi Phi. Con bé trước giờ đều rất thích anh.” Nói xong lặng lẽ lùi về sau, đẩy Phan Phi Phi lên trước.
Phan Phi Phi kích động tới mức tai đỏ rực nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh. Cô thấy Ngôn Thải đang cười thật tươi nhìn mình, khoảnh khắc đó hồn vía như đã lên mây, không dám nhìn thẳng anh, nhỏ giọng nói: “Em, em trước giờ vẫn thích phim của anh. Buổi biểu diễn tối nay quá cảm động….. Cuối vở em khóc mãi… Rất hay. Em rất vui vì được tận mắt xem anh diễn….”
Ngôn Thải vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm: “Cảm ơn em.”
Tạ Minh Lãng hoàn thành xong tâm nguyện của Phan Phi Phi liền biết điều mà khách sáo tạm biệt. Chờ tới khi ra khỏi nhà hàng, Phan Phi Phi mới như tỉnh lại, bấu chặt lấy cánh tay Tạ Minh Lãng, luôn miệng: “Đó thật sự là Ngôn Thải sao?”
Tạ Minh Lãng thấy có chút buồn cười bảo: “Không thì là gì? Cương thi à?”
Phan Phi Phi bừng tỉnh sau mộng đẹp nhưng nhìn nét mặt cô chắc thà rằng cứ mơ mãi, trong lời nói có pha chút lưu luyến: “Không ngờ ở khoảng cách gần trông anh ấy như vậy. Quả nhiên tên đặt đúng người.”
“Phi Phi, em không điên cuồng đòi xin chữ ký, cũng không nhào tới ôm đùi anh ta chảy nước miếng. Anh phải nhìn em bằng con mắt khác xưa đấy.”
“Ah! Sao em lại quên xin chữ ký chứ! Minh Lãng đáng chết, anh cũng không thèm nhắc em!”
Phan Phi Phi kêu than với trời xanh, khóc không ra nước mắt, hận việc đã rồi. Tạ Minh Lãng thì cười rất vui.
Đêm đó trăng sáng sao thưa, gió mát thổi khẽ, giống như mở đầu của bao bộ tiểu thuyết. Gió yên biển lặng, không chút gợn sóng.
Cậu không ngờ được rất nhanh đã gặp lại Vệ Khả.
Nói đúng ra là ảnh chụp Vệ Khả.
Hôm đó cậu với mấy người đồng nghiệp ra ngoài ăn trưa, trong nhóm có cô nhân viên thực tập phòng thiết kế tầm tuổi cậu, sau khi cơm no rượu say bèn lôi tờ tạp chí nổi tiếng mình thích nhất ra coi, bộ dạng xúc động: “Bây giờ người mẫu tạp chí vừa có khuôn mặt đẹp vừa không tạo dáng cứng nhắc càng ngày càng ít. Ai cũng chỉ nguyên một nét mặt đó, thật nhàm chán.”
Có điều sau khi cô lật tới trang nào đó, bỗng chăm chú hơn: “Nhưng mà vẫn có tài năng có thể đào tạo.”
Người bên cạnh nghe cô nói vậy, ngó qua nhìn một cái, tiếp lời: “Ồ, Vệ Khả à. Cậu này vốn điều kiện bản thân cũng tốt, lại được công ty nâng đỡ, dạo gần đây có mấy ảnh tạp chí cũng không tệ.”
Tạ Minh Lãng vốn đang thiu thiu buồn ngủ nghe thấy cái tên này thì giật phắt người. Ban đầu cậu còn tự bảo bản thân không thể tình cờ vậy được nhưng ấn tượng khuôn mặt đó để lại cho cậu rất sâu đậm. Dưới sự thúc giục của nửa thói quen nghề nghiệp, nửa là tò mò, cậu đứng lên đi qua nhìn thử. Người mẫu trong tạp chí mặc áo khoác sẫm màu, đứng giữa đồng cỏ mênh mang. Ảnh chụp sườn mặt nhưng cũng đủ để cậu nhận ra.
Đồng nghiệp vẫn đang lải nhải mấy chuyện về Vệ Khả nhưng Tạ Minh Lãng không để tâm, chỉ tập trung nhìn tấm ảnh quảng cáo. Vốn Vệ Khả có một khuôn mặt gây ấn tượng sâu sắc tới người nhìn, mà nhiếp ảnh gia chụp tấm hình này cũng nắm rõ điểm hấp dẫn của cậu ta. Khuôn mặt trên tấm ảnh đen trắng thực muốn mạng người, muốn không chăm chú cũng không được.
Tạ Minh Lãng cũng không khỏi thấy ngứa tay.
Cậu tìm tên của thợ ảnh. Vừa thấy thì lập tức bật cười, cuối cùng cũng phải thừa nhận, cái giới này đôi lúc thật nhỏ bé.
Nhưng chả chờ tới lượt cậu tìm bạn cũ ôn chuyện, Lễ hội điện ảnh đã tới trước một bước. Đây là hoạt động trọng đại mỗi năm chỉ có một lần của giới giải trí. Tạp chí “Screen” chuyên viết bài chủ đề điện ảnh nên lần này càng phải tập trung toàn bộ sức lực, cố gắng có được nhiều nhất những bài báo hay nhất.
Trước lễ khai mạc, Tạ Minh Lãng cùng mấy người đồng nghiệp tới địa điểm tổ chức Lễ hội điện ảnh từ sớm. Lúc này cũng đã có vài đoàn làm phim lần lượt tới hội trường, tổ chức hoạt động quảng bá cũng như nhận phỏng vấn. Có mấy đoàn có tiếng tâm còn nhân dịp phong cảnh đẹp nơi đây mà tổ chức tiệc rượu ngoài trời, bộ dạng có vẻ quyết giành giải. Chẳng qua Tạ Minh Lãng không được hưởng thụ những thú vui này. Cậu ngày ngày chôn chân trong khu phóng viên ảnh cùng một dàn những phóng viên ảnh cũng tới từ sớm khác, lưu giữ lại từng ánh mắt, từng nụ cười của mỗi ngôi sao bước qua thảm đỏ.
Một ngày trước lễ khai mạc, đoàn làm phim “Bên ngoài sắc xanh” của Ngôn Thải tới nơi. Đã bốn năm từ lần cuối anh giành giải mà bộ phim này lại nằm trong tốp đầu danh sách đề cử nên ngay giây phút Ngôn Thải bước ra, khu phóng viên ảnh hai bên thảm đỏ lập tức trở nên nhốn nháo, không ngừng gọi tên Ngôn Thải, mong chụp được tấm hình anh nhìn thẳng vào ống kính. Ngôn Thải đã rất quen thuộc với khung cảnh này, ứng phó cũng rất điêu luyện. Hiếm hôm anh vui vẻ thế này, mấy yêu cầu như “tạo dáng khác”, “chụp ảnh chung với đạo diễn” của phóng viên đều hết mực làm theo, không có chút gượng gạo hay sốt ruột nào. Mà như vậy lại càng khiến nhóm phóng viên mờ cờ trong bụng, điên cuồng chụp ảnh.
Chụp xong ảnh quảng bá, anh đi sang bên nhận phỏng vấn của phóng viên phát thanh. Sau mấy câu hỏi không đau không ngứa, chủ đề tự động chuyển sang mức độ tự tin nhận được giải. Tuy lần này Ngôn Thái được bầu là ứng cử viên nặng ký nhất nhưng anh lại không thuận theo lời đưa đẩy của phóng viên mà ra mấy đòn Thái Cực Quyền đẹp đẽ. Anh chủ yếu ra sức khen ngợi đồng nghiệp trong đoàn làm phim cùng những diễn viên được đề cử khác, đến cuối mỉm cười nói một câu “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người” để kết thúc phỏng vấn. Sau đó anh lướt qua những chiếc micro được đưa ra, quay lại bên cạnh các thành viên trong đoàn phim.
(Ra đòn Thái Cực Quyền: ý chỉ cách nói chuyện đưa đẩy, vòng vo để lảng tránh chủ đề nói chuyện hoặc những câu hỏi học búa mà bản thân không muốn nhắc tới)
Tiếp theo đó là lễ khai mạc, rồi tới tiệc chiêu đãi phóng viên, công chiếu lần đầu đủ phim lớn bé khiến Tạ Minh Lãng bận tới trời nghiêng đất ngả, chỉ hận không thể chia bản thân thành hai nửa để đi làm việc. Đàn anh ở cùng phòng nghe đồn tối nào cũng gáy như sấm rền nhưng cậu thì chẳng nghe thấy tí nào, đầu vừa đặt lên gối là ngủ lăn quay.
Cậu bận tới chỉ hận không có thuật phân thân mà Lễ hội điện ảnh cũng mới chỉ trôi qua quá nửa. Ban đầu cậu còn thầm tưởng tượng cảnh thi thoảng rảnh rang sẽ đi xem một bộ phim trong danh sách tham dự lễ hội, cuối cùng lại biến thành giấc mộng hoang đường. “Screen” cũng có sắp xếp phóng viên chuyên đi xem các bộ phim tham dự lễ hội để viết bình luận điện ảnh. Người đó đi xem được bộ phim nào về đều bị Tạ Minh Lãng đầy hâm mộ hỏi tình tiết phim, chỉ đáp: Đều rất hay, chỉ tiếc là trong phòng chiếu lạnh quá, ngủ mà thấy cóng.
Cuối cùng chiều một ngày, Mạnh Vũ dẫn đội rủ lòng từ bi, nói trước mặt các đồng nghiệp khác: “Minh Lãng, mấy hôm nay cậu không được nghỉ luân phiên rồi, tối nay chị thả cho cậu một tối đó.”
Cậu đến sức để phấn khởi cũng chẳng có, đầu nặng chân nhẹ quay về khách sạn, đổ người lên giường, nhanh chóng thiếp đi.
Tới lúc tỉnh lại thì trời đã đen kịt. Đầu Tạ Minh Lãng đau như búa bổ mà lại không ngủ tiếp được nên đành dậy đi tắm, dù sao cũng không còn buồn ngủ nữa. Từ cửa sổ khách sạn nhìn ra, Lễ hội điện ảnh đã hoàn toàn biến thành phố nhỏ ven biển này thành một thành phố không đêm. Trên thân cây cọ treo đủ loại đèn màu. Ánh đèn sặc sỡ hắt lên những tấm áp phích lớn treo hai bên đường cái tạo ra thứ sắc màu lạ kỳ. Hình như có không ít người đang tụ tập trên bờ biển, không biết đang làm gì. Từ chiếc du thuyền xa hoa đậu bên bến cảng truyền tới tiếng nhạc loáng thoáng, không biết có phải nhà nào lại tổ chức tiệc tùng hay không. Có lẽ cũng lại là cảnh son phấn dập dìu, rực rỡ chói mắt.
Cậu mở tờ kế hoạch Lễ hội điện ảnh ra coi rồi nhìn đồng hồ, tìm thấy suất chiếu cuối của một bộ phim dự giải mà mình muốn xem sẽ bắt đầu trong nửa tiếng nữa. Cậu không muốn để lỡ cơ hội này, vội thay quần áo đi tới rạp chiếu phim.
Không may là vé xem bộ phim ấy đã bán hết từ sớm. Ngay cả khi Tạ Minh Lãng không từ bỏ mà chờ đến lúc chiếu cũng chẳng thấy ai trả lại vé cả. Trên đường về khách sạn, cậu mua hai lon bia, vừa đi vừa uống. Đợi tới khi nhận ra thì đã vô tình men theo đường cái ven biển, đi được một đoạn rất xa rồi.
Chỗ này cách khá xa khu khách sạn cao cấp dành cho nghệ sĩ, cũng không có mấy người, đến cả đèn đường cũng dường như mờ mịt hơn. Tạ Minh Lãng sau khi nhận ra mình đã đi xa thì bỗng chốc cảm thấy mệt mỏi, bèn rảo bước đi tới băng ghế dài ở cuối đường nhìn, tính nghỉ ngơi một chút.
Nước biển trong đêm cũng một màu đen kịt. Sóng vỗ xô bờ, mang theo gió lạnh cùng hơi ẩm thổi tới. Trong không khí có mùi biển tanh nhàn nhạt. Tạ Minh Lãng thấy có chút lạnh, bắt đầu nốc từng hớp bia lớn, cứ uống mãi tới lúc chẳng hiểu sao lại sặc. Khi cậu khổ sở ho khan có hơi nghiêng đầu, bỗng kinh ngạc phát hiện trên băng ghế cách đó một mét, cũng có một người khác đang ngồi.
Tiếng ho khan không hoàn toàn bị tiếng thủy triều át mất. Nhưng người kia vẫn làm thinh, một tay cầm chai rượu, trên tay còn lại lập lòe ánh đỏ. Là một điếu thuốc lá.
Tuy không trò chuyện gì với nhau, Tạ Minh Lãng trong giây lát vẫn có cảm giác không gian riêng tư bị xâm phạm —- Đương nhiên nếu thật sự truy cứu còn chưa rõ là ai xâm phạm ai. Thế là cậu lại mở nắp lon bia còn lại, uống hết sạch với tốc độ nhanh nhất. Cơ thể cũng dần ấm áp trở lại. Cậu lắc lư lắc lư đứng khỏi ghế, chuẩn bị quay về vùi đầu ngủ một giấc ngon lành để mai lại bắt đầu liều mạng làm việc.
Ngay lúc ấy, có tiếng chuông điện thoại truyền lại từ sau lưng cậu.
Hơi men khiến đầu óc Tạ Minh Lãng, vốn không có khả năng uống bia rượu, trở nên trì trệ. Sau khi nghe thấy tiếng, cậu bỗng quay người lại nhưng không có ý tiến lên dù chỉ một bước. Đây không phải việc cậu sẽ làm lúc bình thường tỉnh táo nhưng ít nhất trước mắt Tạ Minh Lãng còn chưa nhận ra sự bất thường trong hành vi của mình. Ngược lại cậu bắt đầu tập trung sự chú ý, muốn nhìn rõ khuôn mặt người ngồi trên băng ghế cách đó không xa.
Lúc này, người đàn ông kia bỗng nhiên đứng dậy, lấy điện thoại ra liếc một cái rồi trực tiếp tắt chuông, sau đó không hề có dự báo trước mà mạnh tay ném điện thoại đi.
Di động rơi xuống biển, tạo ra một tiếng động be bé, sau đó tất cả lại trở về với tiếng thủy triều lên xuống có quy luật. Nhưng hành động đó lại khiến Tạ Minh Lãng có cảm giác quen thuộc lạ kỳ. Cậu nhíu mày, tiến lại hai bước. Ánh đèn đường xa xa hắt lên mặt người kia tạo một đường sáng nhàn nhạt nhưng cũng đã đủ để Tạ Minh Lãng khi ấy nhận ra.
Cái tên ấy lên tới đầu môi lại bị đè xuống. Ngôn Thải nghe thấy tiếng động thì theo bản năng quay lại, hơi nheo mắt. Anh nhìn rõ mặt Tạ Minh Lãng, có chút mơ hồ dưới nguồn sáng cũng đồng dạng không quá sáng sủa. Anh thấy được người kia đang loạng choạng tiến lại gần, tay còn cầm lon bia, hình như có chút xấu hổ cùng luống cuống tay chân.
Khi đối diện với Ngôn Thải, Tạ Minh Lãng luôn mang một cảm giác xấu hổ khó nói. Giống như bước chân vào vùng đất cậu không nắm rõ, khiến cậu dù chỉ tiến lại gần một bước cũng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo. Cảm giác ấy lúc này lại càng rõ rệt hơn nữa. Nghe thấy tiếng Ngôn Thải, nửa người cậu tê rần, theo bản năng định đáp rằng: “Tôi không định quấy rầy anh….. Không có thấy chuyện lúc nãy…….”
Nhưng cậu vẫn nuốt mấy lời đó lại. Kinh nghiệm tiếp xúc với đủ loại người mấy tháng nay đã cứu cậu. Cậu nở một nụ cười không khỏi cứng ngắc: “Không ngờ lại gặp anh ở đây. Thật là tình cờ.”
“Đây là khuyết điểm của thành phố nhỏ. Chẳng cần dùng tới xe, tùy tiện đi mấy bước là gặp được một đống người.”
Nghe không ra giọng điệu trong câu nói này, trong lòng Tạ Minh Lãng hồi hộp, đang định tìm lý do nào đó thì Ngôn Thải đã tự mình lên tiếng: “Mấy nay rất hay gặp cậu.”
Không ngờ Ngôn Thải có thể nhìn thấy cậu mấy lần trong đám phóng viên đông nghìn nghịt ấy. Tạ Minh Lãng còn đang nghĩ có nên thể hiện ra thái độ ‘rất vinh hạnh’ cho phù hợp hay không, nhưng sau nghĩ lại thấy trời tối như vậy, thật sự cũng chẳng cần. Từ lời của Ngôn Thải, Tạ Minh Lãng đã nghe ra anh cũng có chút say, do dự một chút rồi vẫn tiến lại gần: “Để tôi đưa anh về. Tôi nhớ tối nay đoàn làm phim “Bên ngoài sắc xanh” có tổ chức tiệc lớn.”
Ngôn Thải quay đầu lại, khẽ cười, ánh mắt lướt tới chiếc du thuyền đèn đuốc sáng trưng nơi xa xôi kia, thờ ơ nói: “Ồ, cậu nói chỗ kia đó hả? Tôi chuồn rồi.”
Tạ Minh Lãng giật mình, nhanh chóng nghĩ không biết có nên nhân lúc Ngôn Thải chưa nói gì tiếp mà chuồn đi không.
“Cậu đang sợ gì vậy?”
Đột nhiên nghe thấy lời này, Tạ Minh Lãng trước tiên ngẩn người, sau đó lại bình tĩnh lạ thường, đi tới bên Ngôn Thải: “Không có gì. Chỉ là giờ này phóng viên ra ngoài đi dạo chắc chắn không chỉ có mình tôi, mà cũng không phải tạp chí nào cũng như “Screen” chỉ viết bài về phim ảnh. Anh cũng đâu cần ở đây chờ người ta tới tìm anh?”
Ngôn Thải nghe thấy vậy thì lại nhìn cậu một cái. Không biết vì sao, câu nói ngày ấy của Phan Phi Phi “Tên anh ấy, quả nhiên được đặt đúng” bỗng vang lên bên tai Tạ Minh Lãng. Cậu không dám nghĩ nhiều nhưng câu nói ấy lại cứ lởn vởn không biến mất. Trong lúc cậu lòng dạ rối bời, Ngôn Thải lại nói: “Tối nay ai cũng bận rộn. Phóng viên nhàn rỗi có lẽ chỉ có mình cậu thôi. Ngồi đi.”
Nói xong vỗ vỗ nửa phần ghế trống bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống.
Việc đã tới nước này, Tạ Minh Lãng cũng thật sự ngồi xuống, còn thuận tay nhận lấy lon bia anh đưa cho, chờ Ngôn Thải lên tiếng.
Ai ngờ qua một lúc lâu anh vẫn chẳng nói gì. Dưới ảnh hưởng của hơi men, Tạ Minh Lãng dần thấy buồn ngủ. Ngay lúc cậu sắp thật sự ngủ gật thì Ngôn Thải cuối cùng cũng lên tiếng.
“Vì một đề cử hoàn toàn không có khả năng trúng giải mà tới đây góp vui, thật chẳng có ý nghĩa gì.”
“Đâu có….. Truyền thông đều rất xem trọng đề cử lần này của anh mà. Hôm nay tôi vốn cũng định đi xem phim “Bên ngoài sắc xanh” nhưng mà tới muộn quá, vé bán hết mất rồi…..”
Ngôn Thải nghiêng đầu nhìn Tạ Minh Lãng, thấy ánh mắt chân thành của cậu thì khẽ cười: “Nói vậy tức là cậu còn chưa xem. Tôi diễn rốt cục ra làm sao, người khác như thế nào, đừng nói giám khảo, tôi còn rõ hơn mấy cậu.”
Tạ Minh Lãng không khỏi nghẹn lời. Nhưng cậu rất nhanh lại nhớ ra một chuyện khác, dứt khoát mượn đó để chuyển chủ đề: “À, tuần này anh tham dự Lễ hội điện ảnh thế này thì bên đoàn kịch phải làm sao? Tôi đang nói vở “Nụ hôn của nữ nhền nhện” ấy.”
“Có diễn viên dự bị. Mà lý thú ở chỗ,” Nói tới đây Ngôn Thải nhếch khóe miệng, giống như thật sự đang nói về một việc rất thú vị, “Diễn viên dự bị của tôi là Trịnh Hiểu. Tuần này, Trịnh Hiểu sẽ diễn vai của tôi, còn vai của cậu ta sẽ để người khác diễn. Tôi có một người đại diện cực tài giỏi. Chuyện tuần này anh ta đã sắp xếp thỏa đáng hết cho tôi rồi.”
Anh càng cười, Tạ Minh Lãng lại càng nghe thấy có ý nghiến răng nghiến lợi. Nhớ tới màn biểu diễn ngày hôm đó, Tạ Minh Lãng lờ mờ hiểu được tâm tình lúc này của Ngôn Thải — Ngay cả người ngoài nghề như cậu cũng có thể đoán được nếu tuần tới có bình luận kịch nói thì sẽ là tình cảnh như nào.
“Thực ra…..” Đầu óc Tạ Minh Lãng có chút choáng váng nhưng vẫn cố gắng cân nhắc từ ngữ, “Vở kịch đó tôi cũng xem rồi. Anh diễn rất tốt, để lại ấn tượng sâu sắc tới người xem kịch. Diễn viên dự bị tuần này có lẽ sẽ càng khiến khán giả nhớ mong anh hơn. Về việc tới đây, cái này vốn không phải vấn đề có đạt giải hay không. Anh nên xuất hiện, giống như đánh cờ chơi bài thôi, đều là quy tắc.”
Ngôn Thải không nói gì, nhoẻn miệng cười. Nụ cười mơ hồ ấy khiến Tạ Minh Lãng vốn đang thao thao bất tuyệt đột nhiên nhớ ra người trước mặt mình không phải gà con mới vào nghề, cũng không phải kẻ hết thời không được như ý mà là Ngôn Thải. Nghĩ tới đây, mặt Tạ Minh Lãng lập tức nóng bừng, không biết nên nói gì tiếp cho phải, miễn cưỡng giữ bình tĩnh: “Xin lỗi…. Tôi uống nhiều quá nên nói năng linh tinh…..”
Ngôn Thải ngược lại cười càng vui vẻ, còn đưa tay vỗ vai cậu: “Không, cậu nói không sai. Lần sau có cơ hội, tôi sẽ lại tặng cậu hai vé xem kịch.”
“Cảm ơn tôi lúc nhìn thấy anh không lập tức gọi điện cho phóng viên báo lá cải với cả thuận tiện hối lộ để tôi không làm lộ mấy lời tối nay ra hả?”
Nghe cậu một hơi không vấp nói hết một câu dài như vậy, Ngôn Thải không khỏi bật cười. Tạ Minh Lãng ngẩn người, lúc ý thức lại cũng cười theo.
Bầu không khí thoải mái đó chỉ duy trì được trong phút chốc rồi bị Cát Hoài mặt mũi tái mét do chạy gấp tới gián đoạn. Y vẫn mặc lễ phục, cà vạt thì nắm trong tay, đầu đầy mồ hôi. Ngôn Thải liếc thấy y thì sắc mặt cũng trầm xuống. Anh quay đầu qua chỗ khác, chỉ coi như chưa thấy. Cát Hoài cũng không vội tiến tới, ngược lại trước tiên chào hỏi Tạ Minh Lãng: “Hóa ra nhà báo Tạ cũng ở đây. Chào cậu.”
Tạ Minh Lãng đứng lên: “Chào anh Cát.”
Đối phương không nói gì, ánh mắt chậm chạp chuyển tới người Ngôn Thải đang yên lặng ngồi đó. Tạ Minh Lãng biết ý nói: “Ngày mai tôi vẫn phải đi lấy tin nên hôm nay về trước. Hai người cứ chậm rãi nói chuyện.”
Giọng cậu khó tránh khỏi có chút cứng nhắc nhưng người kia cũng không để ý. Ngôn Thải vẫn giữ nguyên trạng thái trầm lặng. Cát Hoài thì có vẻ ổn hơn, bắt tay với cậu nhưng cũng không tập trung. Tạ Minh Lãng đi ra xa rồi mới không nhịn được mà quay lại. Hai người đó vẫn giữ nguyên tư thế một đứng một ngồi, giống như chẳng ai có chút ý định thay đổi hay nhượng bộ.
Những ngày tiếp theo vẫn trôi qua trong bận rộn. Hôm tối lễ trao giải, Tạ Minh Lãng không có vé vào trong hội trường, đành cùng mấy phóng viên khác cũng không có vé tụ tập trong phòng khách sạn vừa đánh bài vừa xem truyền hình trực tiếp. Từng giải thưởng lần lượt được công bố, chỉ thấy niềm vui không thấy u sầu. Dù có được giải hay thất bại thì tất cả đều rạng rỡ như nhau, mấy cái ôm hôn là không thể thiếu.
Vương Thao ngồi đối diện cậu thi thoảng lại liếc TV, nói: “Chúng ta cá cược đi, cược xem năm nay người giành giải nam, nữ diễn viên xuất sắc nhất là ai. Minh Lãng cậu chơi không?”
Tạ Minh Lãng lắc đầu: “Không cược.”
“Ái dà, chơi cho vui đi. Dù sao cũng chỉ là tiền một bữa cơm mà thôi.” Người bên cạnh cũng lại gần xúi giục.
“Hay là Minh Lãng cậu có tin tức nội bộ gì? Hay là thấy kết quả lần này rõ rành rành rồi nên lười đoán.”
“Nếu sớm biết thì chắc chắn đã đi cược lớn rồi, làm gì có chuyện còn ở đây đánh bài với mấy anh.” Tạ Minh Lãng cười giải thích.
“Chuyện cậu trước đó đã đi cược hay chưa, bọn tôi nào có biết chắc được.”
Bị nói tới không còn cách nào khác, Tạ Minh Lãng chỉ đành bảo: “Được rồi, tôi đoán.”
Mắt thấy sắp trao tới giải nữ diễn viên chính, mọi người bèn giục cậu nhanh một chút. Giải nữ diễn viên chính cậu đoán cũng giống số đông. Mọi người lập tức ồn ào, nói như vậy chẳng thú vị, rồi lại hỏi giải nam diễn viên chính thì chọn ai. Cậu nhìn màn hình TV, vừa hay chiếu cảnh của Ngôn Thải. Anh khẽ mỉm cười chú tâm nhìn về đằng trước. Nữ diễn viên chính của “Bên ngoài sắc xanh” – Từ Nhã Vi nói gì đó với anh khiến nét cười của anh đậm hơn, hiện sâu trong ánh mắt. Người quay phim rõ ràng rất thiên vị anh. Ống kính dần dần lại gần rồi cố định, ghi lại nét rực rỡ từ khuôn mặt ấy tỏa ra khiến người xem tim như ngừng đập.
Người dẫn chương trình đọc tên Từ Nhã Vi. Màn hình lập tức chuyển tới cô, cẩn thận khắc họa lại cô vui tới phát điên như thế nào rồi sau đó mắt ngấn lệ ôm lấy đạo diễn cùng Ngôn Thải ngồi bên cạnh.
Xem tới đây, Tạ Minh Lãng lại nói: “Tôi đặt cược Lộ Khải.”
“Ồ, thật sự cũng chọn con đường khác à.”
Nửa tiếng sau có kết quả, người đoạt giải thực sự là Lộ Khải.
Trong phòng lập tức bùng nổ. Mọi người đều kêu Tạ Minh Lãng chắc chắn có tin tức nội bộ gì rồi, chứ không sao có thể bỏ qua lựa chọn tốt được nhiều người chọn nhất mà cứ nhắm vô người ít nổi bật nhất trong danh sách đề cử là Lộ Khải. Tạ Minh Lãng không giải thích. Cậu nhìn Ngôn Thải trên màn hình vẫn nguyên một nụ cười, đứng dậy bắt tay Lộ Khải tỏ ý chúc mừng, trong lòng nhớ tới một câu không biết ai nói với cậu — Trong ba phút kết quả giải thưởng được công bố, mỗi diễn viên được đề cử đều có phong độ biểu diễn cấp Ảnh đế.
Sau lễ trao giải hoa rơi cửa mỗi nhà, thảm đỏ lại nghênh đón một đợt tuyên truyền rộn ràng mới. Mỗi người cầm giải thưởng bước ra đều mang nét mặt bừng sáng, tinh thần phấn chấn. Lúc này phóng viên ảnh đã sớm đứng đầy hai bên thảm đỏ, làm tròn bổn phận lưu giữ mỗi khoảnh khắc vụt sáng. Người dẫn chương trình ở mỗi lối đi đều bận tối mày tối mắt, chặn lại tất cả những người đoạt giải từ thảm đỏ đi xuống. Xung quanh những ai đạt giải lớn như bộ phim xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, nam – nữ chính xuất sắc nhất thì lại càng đông đúc, người tới chúc mừng, phỏng vấn nối liền không dứt.
(Hoa rơi cửa mỗi nhà: bản gốc tiếng Trung là “花落各家”. Bên Trung, thường sau mỗi lễ trao giải, mọi người sẽ hỏi nhau rằng “花落谁家”, dịch thô là “hoa rơi cửa nhà ai”, ngụ ý ai đã được đạt giải)
Tạ Minh Lãng không nhìn thấy Ngôn Thải. Cái này nằm trong dự liệu của cậu, chỉ là ống kính cả tuần này đã quen đuổi theo bóng hình anh, hôm nay bỗng không thấy, trước ống kính dường như trống mất một khoảng khiến cậu không biết làm sao.
Nhưng rồi công việc vẫn phải tiếp diễn. Sau khi chụp hết một vòng, tiếp theo đó là tiệc bế mạc Lễ hội điện ảnh. Bữa tiệc này phóng viên không được phép vào hội trường chụp ảnh nên trừ một số ít phóng viên báo giải trí muốn chờ cướp tin nóng thì đa phần những phóng viên ảnh khác đều tản đi. Khung cảnh giây trước còn ồn ào ầm ĩ như ban ngày bỗng trở nên quạnh quẽ. Chiếc thảm đỏ trống rỗng dưới ánh đèn cũng không khỏi có nét cô liêu.