Người đầu tiên nhận ra sự khác biệt ở Tạ Minh Lãng là Phan Phi Phi.
Sau khi bắt đầu vào kỳ nghỉ đông, cô không về thẳng nhà mà kéo vali chạy tới nhà trọ của Tạ Minh Lãng ở một thời gian ngắn. Trước đó cô không báo trước một tiếng, làm Tạ Minh Lãng trở tay không kịp, lại chẳng thể nói gì. Sau khi tỏ vẻ như không có gì cho cô ở nhờ, hầu hạ mấy ngày rồi cậu mới dám hỏi, “Sao không về nhà?”
“Em không về. Một mình em phải nghe hai người lải nhải thì thôi đi vẫn hơn. Mẹ em sẽ lấy anh ra để dạy dỗ em, ba thì sẽ hỏi em tình hình gần đây của anh. Em trốn được ngày nào thì hay ngày đó. Em cũng chẳng có tiền đi du lịch.” Phan Phi Phi đáp rất hùng hồn.
Tạ Minh Lãng nghĩ tới cảnh Phan Phi Phi bị bố với mẹ kế vây quanh người tung kẻ hứng, cũng hiểu vì sao cô nhóc không muốn ở nhà quá lâu. Cậu nghe tới lời cuối, không nghĩ nhiều bèn bảo: “Thế này đi. Em muốn đi đâu, anh sẽ giúp em mua tour, cũng thay em gọi điện về nhà.”
Phan Phi Phi thấy anh nói năng dứt khoát vậy thì cười chọc: “Ôi chao, giờ anh là người có tiền rồi nha, hào phóng quá trời. Đúng là giàu rồi cũng không quên em gái. Cơ mà anh vội đuổi em đi như vậy, có phải có gì giấu diếm không hả?”
Tạ Minh Lãng thấy buồn cười, lắc đầu nói: “Đúng là khó hầu. Em kêu muốn đi du lịch, anh chi tiền cho em đi chơi mà còn lắm lời. Lần sau anh không nhiều chuyện nữa.”
Phan Phi Phi lại càng thấy hứng thú: “Minh Lãng, anh không phải đang chột dạ chứ. Nói ra thì nửa năm nay không biết bao nhiêu tối không tìm thấy anh….. Anh không phải có bạn gái rồi chứ?”
“Nghĩ đi đâu vậy.” Tạ Minh Lãng tỏ vẻ không muốn chia sẻ, “Anh bận tới không phân biệt nổi thời gian, không phải em đã biết từ sớmsao?”
Phan Phi Phi vẫn cười đầy kỳ quái: “Anh vội phủ nhận vậy làm gì? Ôi sẽ không phải ngôi sao ‘ngọc nữ’ nào mới ra mắt gần đây chứ, sợ tin đồn lan ra nên kêu anh giữ mồm giữ miệng. Minh Lãng, không biết từ lúc nào, anh thay đổi rồi.”
“Em xem nhiều phim tình cảm quá rồi đấy, toàn mấy tình huống cổ quái hiếm thấy.” Tạ Minh Lãng vươn tay lấy tờ tạp chí để bên kia sofa, thuận miệng nhận xét.
“Sao em càng nghe càng thấy giống chột dạ nhờ?”
Tạ Minh Lãng không có mục địch lật coi mấy trang, bỗng ngẩng phắt lên, thở dài, nghiêm túc nói: “Anh cũng không lừa nổi em. Thực ra anh và Nhã Vi….” Nói tới đây thì dừng lại đúng lúc, để lộ nét mặt vô cùng phiền não.
Sắc mặt Phan Phi Phi lập tức thay đổi, trượt khỏi ghế, nhào tới tóm lấy tay áo Tạ Minh Lãng: “Nhẽ nào là Từ Nhã Vi? Em biết mấy tấm ảnh đó có điểm đáng ngờ mà!”
Tạ Minh Lãng nhìn đồng hồ, nói tiếp: “Cô ấy bảy giờ sẽ qua đây ăn cơm. Cũng chẳng mấy phút nữa, chờ em thấy rồi, chúng ta nói tiếp.”
Cậu nói xong lại cúi đầu coi tạp chí, mặc kệ Phan Phi Phi hỏi gì cũng không phản ứng. Năm phút tiếp theo Phan Phi Phi như ngồi trên đinh, một bên nhanh chóng nghĩ xem Từ Nhã Vi bề ngoài xinh đẹp, không biết từng có bao nhiêu bạn trai, giờ còn đang dây dưa không rõ với Ngôn Thải; một bên thì nhớ lại một lượt dung mạo, quê quán, ngày sinh, tính cách, sở thích…. của cô ta, nghĩ thế nào cũng thấy không thông việc Tạ Minh Lãng vậy mà lại ở bên cô ta.
Cô nghĩ tới thất thần, chờ tới lúc nhìn đồng hồ thì đã 7h15’, vẫn chẳng thấy ai xuất hiện, cô không thể không nhìn về phía Tạ Minh Lãng. Cảm thấy được ánh mắt cô, Tạ Minh Lãng ngước mắt lên từ cuốn tạp chí, cười gian xảo: “Em chỉ lo tọc mạch, lần sau nhất định sẽ cho em nửa đêm ra chờ ở ghế đá chỗ công viên quanh hồ.”
Sau khi biết mình bị gạt, Phan Phi Phi mày liễu dựng đứng, nhào qua cho Tạ Minh Lãng đang cười to thỏa mãn một trận tẩm quất: “Em không chút nghi ngờ anh, anh lại lừa em như vậy?”
Tạ Minh Lãng vừa trốn vừa cười: “Em đã muốn tin thì anh còn cách nào? Nhẹ một chút, đừng đánh vào cánh tay anh.”
“Gãy thì thôi.” Ngoài miệng Phan Phi Phi vẫn rất dữ tợn nhưng động tác lại dần dừng lại, cô nhìn Tạ Minh Lãng nói: “Coi như do em ngu, cho dù anh có thích mấy bà cô thì cũng phải yêu thầm kiểu như chị Mạnh Vũ.”
Tạ Minh Lãng không biết làm gì khác ngoài cười khổ: “Sao càng nói lại càng phấn khích vậy? Chị Mạnh mà biết em nói thế thì sau này đừng mơ tưởng mấy cái ký tên, ảnh chụp nữa nhé.”
Phan Phi Phi lườm anh một cái: “Nếu chị ý mà biết thì em sẽ bóp chết anh. Cơ mà Minh Lãng à, nếu anh thật sự có bạn gái muốn dẫn về nhà thì phải cho em gặp trước đó, bảo đảm bố mẹ tới lúc đó cũng vừa lòng.”
“Em vừa ý mới đưa về nhà? Hai ta anh em thân thiết, em thế nào cũng phải nhớ rõ tình nghĩa này, không được hại anh đấy.”
Phan Phi Phi nghe ra anh làm bộ lại muốn nhào tới đánh. Cứ cười đùa hỉ hả vậy, Tạ Minh Lãng coi như đã lấp liếm thành công chủ đề này mà không tạo nên sóng gió gì. Đùa giỡn một lúc, Phan Phi Phi lại nói: “Tết năm nay anh có về không?”
“Năm trước về rồi, năm nay mùng 4 anh đã phải trực nên thôi không về.”
“Vậy là còn mình em về hầu hạ rồi.”
Tạ Minh Lãng cười bảo: “Em thông minh lanh lợi, một người cáng được việc hai người. Năm nay cũng phải làm phiền em rồi.”
“Vậy anh lấy gì cảm ơn em đây?”
“Không phải cho em tiền đi du lịch đó sao?”
“Cái đó em không chăm sóc cha mẹ thay anh thì anh cũng tính để em đi du lịch mà.”
“Thế anh không tặng quà cho em thì em không chăm sóc cha mẹ à?”
Bị hỏi vậy, Phan Phi Phi bí từ, rầu rĩ đáp: “Em chỉ là thuận miệng nói thôi mà.”
Tạ Minh Lãng phì cười: “Quà năm mới muốn gì?”
Phan Phi Phi lập tức mắt sáng long lanh ngồi thẳng người dậy, kéo tay áo Tạ Minh Lãng bảo: “Vẫn là anh Minh Lãng tốt.”
“Anh không tốt. Cứ nuông chiều không giới hạn đủ loại yêu cầu vô lý của em, mẹ em biết thì đến anh cũng bị mắng.”
“Bố anh cũng là bố em, mẹ em sao vẫn là “mẹ em” với “dì Phan” vậy?” Phan Phi Phi phàn nàn một câu. Nhưng bao năm nay vẫn là vậy, cô cũng không truy hỏi nhiều, làu bàu xong lại thành thật nói muốn bộ DVD kỷ niệm tổng hợp các phim điện ảnh mới ra gần đây, bên trong chỉ có một đĩa là phim Ngôn Thải diễn. Theo cô nói thì có ghi lại rất nhiều cảnh hậu trường, vô cùng quý giá.
Tạ Minh Lãng sớm biết quà Phan Phi Phi muốn thì tám, chín phần có liên quan tới Ngôn Thải, vẫn là đồng ý, rồi hôm sau mua tour cho cô đi du lịch tới một hòn đảo nhỏ ở phương Nam. Hôm cô xuất phát là Tạ Minh Lãng đưa cô đi, trong túi đồ lớn mang theo, ngoài đủ loại quà vặt, trên cùng chính là bộ đĩa mà cô muốn.
Cứ vậy tiễn cô em gái thỏa lòng thỏa dạ, vui vẻ vô cùng rời đi, việc đầu tiên Tạ Minh Lãng làm sau đó là gọi điện cho Ngôn Thải.
Khoảng thời gian này Ngôn Thải bận rộn với việc thu âm hậu kỳ và vài hoạt động tuyên truyền cho bộ phim, hai người họ chỉ liên lạc qua điện thoại, thế nên tin Ngôn Thải đang tích cực giành lấy vai trong một bộ phim điện ảnh, Tạ Minh Lãng nghe được từ người khác. Cậu lúc đó còn nghĩ không biết phim gì mà tới mức Ngôn Thải tự mình tích cực đi tranh, còn công khai nói rằng rất hứng thú với vai diễn này, đồng ý tới tham gia casting, sau khi xem xong những thông tin tìm được liên quan tới bộ phim, trong lòng cậu lập tức trầm xuống: Đây là di tác của Thẩm Duy, bản quyền sau bao nhiêu năm bị vợ cũ giao bán với giá cao. Công ty điện ảnh tìm một biên kịch nổi tiếng gọt giũa điều chỉnh kịch bản mà Thẩm Duy để lại, thuê đạo diễn và nhà sản xuất nổi tiếng, rồi dựa vào tiếng tăm như sóng biển cuộn trào ấy công khai chiêu mộ diễn viên cho các vai diễn liên quan, quyết chí không tiếc tiền của quay cho bằng được một bộ phim văn nghệ kinh điển.
(di tác: tác phẩm còn lưu lại trước khi tác giả mất)
Tạ Minh Lãng sau khi biết chuyện này có gọi mấy cuộc điện thoại cho Ngôn Thải nhưng cả hai đều không nhắc tới. Qua thêm một đợt, mãi cho tới khi gặp lại, Tạ Minh Lãng thấy anh cắt tóc mới đùa đùa hỏi: “Mới bao lâu không gặp, sao anh đã cắt tóc rồi, mùa đông ấm quá à?”
Sắc mặt Ngôn Thải có phần mệt mỏi, đáp: “Anh gần đây tính nhận một bộ phim, phải đi thử vai, đang nghiên cứu kịch bản.”
Tạ Minh Lãng giả ngốc: “Còn có phim nào mà anh phải đi thử vai sao?”
“Anh là diễn viên, muốn tranh được vai diễn vừa ý, đi thử vai không phải rất bình thường sao?”
Ngôn Thải nới như vậy giống như câu hỏi của Tạ Minh Lãng rất kỳ lạ vậy. Cậu thấy anh nói thế, vẫn cười cười: “Rất bình thường. Chẳng qua em nhờ hình như đều là phía nhà sản xuất mang kịch bản tới tìm anh bàn bạc nên hơi ngạc nhiên mà thôi.”
“Hình như đúng là vậy. Có điều thế này cũng tốt, anh rất thích cảm giác đi thử vai.”
“Anh nói vậy thì vai này chắc chắn phải lấy được rồi.”
Ngôn Thải chỉ cười cười: “Anh không quyết được.”
Khiêm tốn thì khiêm tốn, không lâu sau có kết quả của buổi thử vai, Ngôn Thải như mọi người dự đoán giành được vai chính. Thêm vài tuần nữa, công cuộc tuyển chọn vai nữ chính sau bao trắc trở cũng hoàn tất: một ngôi sao mới xuất thân từ Học viện Hí kịch, tuổi đời còn trẻ, chưa có tác phẩm điện ảnh nào nhưng cũng khá được mọi người để ý trên sân khấu kịch nói.
Lúc vai nữ chính còn chưa xác định, có không ít diễn viên nữ tuổi tác phù hợp đã tốn không biết bao công sức mong lấy được cơ hội này, không ai ngờ rằng đến cuối lại là một “người mới” không có tên tuổi cũng chẳng có kinh nghiệm phòng vé giánh được vai diễn này. Lúc tin tức vừa lọt ra ngoài, nhóm biên tập viên ở các tạp chí lớn khi biên tập bài báo giới thiệu nghệ sĩ dường như nhất loạt đồng lòng dùng tấm ảnh chụp cảnh Giang Khởi nhận giải Người mới xuất sắc nhất trong lĩnh vực kịch nói từ hai năm trước, nguyên nhân không có gì khác – ngoài tấm hình đó ra, dường như không tìm thấy được tấm ảnh nào khác rõ nét thích hợp hơn.
Chuyện Giang Khởi nhận vai diễn này, phía nhà sản xuất tất nhiên cực lực khen ngợi, nhưng mỗi fan mê phim ảnh lại tự có ý kiến riêng của mình. Dù sao các loại bàn tán kiểu này cũng chỉ như đổ dầu vào lửa, giúp bộ phim được tuyên truyền càng rộng rãi hơn mà thôi. Các vai diễn khác còn đang được tuyển chọn một cách rầm rộ, mỗi ngày một tin, vô cùng náo nhiệt chiếm lấy vị trí bắt mắt nhất trong tạp chí giải trí.
Chẳng qua Tạ Minh Lãng không nắm rõ những chi tiết nhỏ trong đó. Ngôn Thải không mang công việc về nhà, ít nhất khi Tạ Minh Lãng ở đây thì là vậy, cậu cũng thoải mái không hỏi. Về sau cậu tham gia hội nghị nhiếp ảnh gia thường niên, cùng một nhóm đồng nghiệp đi xuống Nam nên càng vứt chuyện này ra sau đầu.
Nơi tổ chức hội nghị thường niên là một thành phố nhỏ ngập nắng ven biển. Tuy đang là mùa đông giá rét nhưng ở đây nếu mặc một chiếc áo khoác mỏng, cùng lắm thêm một chiếc áo len mỏng, tới trưa là đầu đã lấm tấm mồ hôi. Một nhóm người tụ tập ở đây, bên ngoài nói là tổ chức hội nghị nhưng thật ra phần nhiều vẫn là để làm quen bạn bè, mở rộng mối quan hệ, cũng như chia sẻ vài tác phẩm tâm đắc. Tạ Minh Lãng trong mấy ngày này làm quen được bạn mới, trò chuyện với đồng nghiệp thì rất ăn ý, lại thêm không có áp lực gì, nên khoảng thời gian này hệt như một kỳ nghỉ vậy.
Một hôm, cậu dậy muộn, lỡ mất hoạt động tới một hòn đảo nhỏ gần đấy trải nghiệm do bên hội nghị tổ chức, bèn dứt khoát cầm máy ảnh của mình đi dạo quanh thành phố. Nhịp điệu cuộc sống nơi phố nhỏ ngày đông như chậm lại. Ở đây nuôi nhiều mèo, thường xuyên thấy một nhúm lông nằm ở trước cửa hay trên nóc các căn nhà, gặp người lạ cũng không sợ hãi, sẽ lười biếng ngẩng lên liếc bạn một cái rồi lại như không có chuyện gì mà nằm xuống, tiếp tục mơ màng, không hề quấy nhiễu. Tạ Minh Lãng không phải quá thích động vật nhưng bỗng thấy một con mèo có biểu cảm cực kỳ giống Ngôn Thải, trong lòng lập tức vui vẻ, nhanh tay nhanh mắt chụp lấy một pô. Lúc xem lại ảnh trên màn hình thì càng cười tới không ngừng được.
Vì đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, mấy tiếng tiếp theo Tạ Minh Lãng vẫn luôn mang tâm trạng vô cùng tốt. Cậu đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cuối cùng cũng tới bờ biển.
Bờ biển vào mùa đông cho dù có nắng cũng vẫn mang cảm giác hiu quạnh khó giấu. Sóng biển đánh vào ghềnh đá cao, bắn tung những bọt nước trắng xóa. Màu nước biển tuy đẹp, nhưng trên bở biển lại không có bãi cát nào ổn, lúc đi qua toàn là đá vụn, cũng coi như là một chuyện đáng tiếc không được hoàn hảo.
Cậu từ xa thấy trên bờ có một nhóm người đang đứng vây lại, thiết bị đầy đủ, vừa nhìn là biết đội ngũ quay chụp chuyên nghiệp. Tạ Minh Lãng tiến gần lại một chút, thấy rõ là đang chụp ảnh ngoại cảnh cho người mẫu thì lại gần hơn nữa, tính đi qua bọn họ sang bên kia bờ cát.
Tiếng sóng vỗ khá ồn ào, mấy người đang làm việc phải lớn tiếng nói chuyện, có vài âm thanh hoặc to hoặc nhỏ được gió cuốn tới tai Tạ Minh Lãng. Sau khi nghe thấy vài giọng nói quen thuộc, Tạ Minh Lãng bèn ngừng bước chân đang đi thẳng về trước, xoay người đi qua nơi bắt nguồn giọng nói ấy.
Vệ Khả mắt tinh, từ sớm đã thấy Tạ Minh Lãng. Thợ ảnh chụp nốt một cảnh là cũng vừa xong, cậu ta lập tức mỉm cười hướng về phía Tạ Minh Lãng. Lúc trước Tạ Minh Lãng có gặp cậu ta mấy lần trong các hoạt động khác nhau lần nào cũng bị kéo qua một góc uống rượu buôn chuyện, sớm đã trở nên rất thân quen. Tạ Minh Lãng cũng cười đáp lại. Nhân lúc nhân viên công tác đi giúp nhiếp ảnh gia điều chỉnh góc độ tấm hắt sáng[1], Vệ Khả dứt khoát bỏ lại thợ trang điểm đang muốn dặm lại phấn cho cậu ta, đi về phía Tạ Minh Lãng: “Tạ Minh Lãng, ở đây cũng gặp anh, trùng hợp ghê?”
“Hội nghị thường niên năm nay tổ chức tại đây. Tôi qua cũng được tuần rồi.”
“Ồ, thảo nào. Bọn tôi mới tới hôm qua,” Vệ Khả chỉ tay về phía nhóm người, “Vậy mà đã ngựa không dừng vó bắt đầu làm việc rồi.”
Thấy bóng Quý Triển Danh, Tạ Minh Lãng không quá kinh ngạc. Cậu thu lại ánh mắt, cười bảo: “Nếu đã ở đây rồi thì tối đi làm chén đi.”
Vệ Khả vừa hì hì đồng ý một tiếng, trợ lý đã chạy qua giục cậu ta về làm việc và như vậy Quý Triển Danh cũng không tránh được mà thấy Tạ Minh Lãng. Với Quý Triển Danh, sự xuất hiện của cậu rõ ràng khiến gã rất kinh ngạc. Thế nên sau khi gã do dự đôi chú, phất tay bảo “Mọi người nghỉ ngơi một lúc”, bèn lập tức đi tới chỗ hai người đang đứng cách khá xa bờ biển chuyện trò rôm rả.
Tạ Minh Lãng lúc này đã đắp nặn xong khuôn mặt tươi cười, chờ Quý Triển Danh đi tới, lại chờ Vệ Khả không biết chuyện vui vẻ lên tiếng: “Anh Quý, để giới thiệu với anh người này.”
Tạ Minh Lãng nghĩ thầm đây đúng là lời mở đầu cũ rích, sau đó lại nghĩ nên làm thế nào để bầu không khí thêm sinh động. Lúc cậu còn đang yên lặng suy tư, Quý Triển Danh đã gật đầu với cậu, hỏi thăm: “Không ngờ lại gặp cậu ở đây, Minh Lãng.”
Nghe thấy Vệ Khả ở bên cạnh góp một câu “Cũng phải, hai người hẳn là biết nhau”, Tạ Minh Lãng cũng gật đầu, nắm lấy bàn tay Quý Triển Danh đưa ra: “Tới tham dự hội nghị thường niên.”
“Hóa ra là vậy.”
Nói xong, hai người họ chẳng còn gì để nói tiếp, lại im lặng. Bầu không khí này rõ ràng có gì đó không đúng, đừng nói Tạ Minh Lãng và Quý Triển Danh, ngay cả người ngoài như Vệ Khả cũng cảm nhận được. Sự im lặng này cũng không duy trì quá lâu, khi Quý Triển Danh rời khỏi thì liền chấm dứt, lúc ấy bầu không khí mới lại tốt lên. Vệ Khả thêm một bước hẹn thời gian, địa điểm tối nay gặp mặt với Tạ Minh Lãng, xong rồi mới tạm biệt, ai lo việc người nấy.
Vì để chụp một tấm ảnh mặt trời lặn, Tạ Minh Lãng tới quán bar đã hẹn trước muộn hơn thời gian hẹn. Tuy trong quán tối tối nhưng Tạ Minh Lãng không tốn bao nhiêu công đã tìm thấy Vệ Khả. Cậu đi thẳng về phía Vệ Khả, lúc này bên cạnh cậu ta đang huyên náo vô cùng, cố ý tới bắt chuyện có cả trai cả gái, khung cảnh rực rỡ sắc màu, đẹp đẽ mỹ miều. So ra, cái người ở bên cạnh cậu ta ngoại trừ gọi đồ thì dường như đầu chẳng ngẩng lên, u ám hệt như một cái bóng.
Tạ Minh Lãng không nói nhiều, đi tới sau lưng Vệ Khả, vỗ cậu ta một cái rồi chào hỏi. Vệ Khả thấy cậu thì mắt bừng sáng, đứng dậy nhét ly rượu trong tay vào tay cậu: “Nào, nếu anh không sợ lạnh thì chúng ta ra ngoài uống.”
Thế nào thì cũng đang mùa đông, dù buổi sáng ấm áp tới mức nào, gió đêm thổi vẫn rất lạnh. Tạ Minh Lãng vốn đã hứng gió biển cả buổi chiều, ngồi một lúc liền thấy chịu không nổi, đề nghị trở vào. Vệ Khả thì kiên quyết không chịu, nói bên trong đâu phải quán bar, rõ ràng là động Bàn Ti. Tạ Minh Lãng cười lớn: “Cậu từ lúc nào lại sợ tình trạng đó?”
Nhưng rồi dù nói thế nào, Vệ Khả cũng không chịu đi vào, chỉ vầng trăng tròn trên trời nói: “Trăng thanh gió mát, anh đi vào làm gì? Uống thêm mấy ly là sẽ không lạnh.”
Cậu ta gọi phục vụ mở chai rượu mạnh. Sau khi rượu tới cũng không phí lời, kéo Tạ Minh Lãng cùng Quý Triển Danh cũng theo ra uống mấy ly rượu. Uống rượu mạnh trong gió lạnh đúng là cảm giác mới lạ. Qua mấy tuần rượu, Tạ Minh Lãng đã thấy người nóng lên, thực sự không còn lạnh nữa.
Sự “rượu vào lời lắm” mà Tạ Minh Lãng từng tự giễu lại một lần nữa được nghiệm chứng, nói càng lúc càng nhiều, đầu óc lại dần dần trở nên trì trệ. Cậu với Vệ Khả hưng phấn nói chuyện, dường như quên mất người thứ ba ngồi cùng bàn.
Sau đó theo một câu Vệ Khả thuận miệng hỏi “Hai người quen biết nhau như nào”, Quý Triển Danh vốn chỉ làm người nghe cũng tham gia cuộc nói chuyện không có chủ đề cố định này. Gã chỉ Tạ Minh Lãng nói: “Cậu ấy là đàn em dưới tôi một khóa.”
Cứ vậy, chủ để câu chuyện dần chuyển sang phía Tạ Minh Lãng và Quý Triển Danh. Trong ba người họ Quý Triển Danh uống nhiều nhất, đã ngà ngà say, về sau không biết vì sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện Tạ Minh Lãng hồi còn đi học chạy tới khu bảo tồn chim muông vào mùa đông để chụp ảnh:
“…..Giữa mùa đông, khu vực quanh hồ lạnh muốn chết, trời còn hở một tí là mưa, bọn tôi ở thôn nhỏ gần đấy chờ mấy ngày, cuối cùng cũng chờ tới lúc dự báo thời tiết báo rằng hôm sau trời đẹp. Thế là sáng sớm tinh mơ bốn giờ đã dậy, không có đường dễ đi, đành men theo con đường nhỏ mà ngư dân ở đấy tạo ra đi tới bên hồ. Đường trơn lắm, hai bọn tôi trượt chân mấy bận, còn rớt mất một cái đèn pin. Có lúc cậu ấy còn dẫm phải không biết có phải vũng lầy hay không, lúc kéo ra được bọn tôi đều sợ muốn rớt nửa cái mạng. Đi hơn tiếng thì mới tới bên hồ, trời tối, để tìm được cái lều cỏ đã dựng từ trước cũng không dễ.”
Vệ Khả nghe thấy thú vị, giục Quý Triển Danh kể tiếp: “Chuyến này vượt bao sóng gió thế, nhất định là ngày tốt hả?”
“Sau đó trời sáng, chim chóc cũng tỉnh giấc. Ở bãi sông là hàng đàn nào hạc, cò, ngỗng trời, nhạn, còn có loài chim sông sắc sỡ sắc màu, đẹp vô cùng tận. Đặc biệt là cảnh mặt trời soi bóng xuống mặt sông, một đàn cò trắng đạp nước bay lên…. Bọn tôi chờ ở trong cái túp lều vừa ẩm vừa lạnh hơn nửa ngày, đợi tới lúc chui ra thì chân cũng không bước nổi nữa. Cơ mà thời gian đó đúng là phấn khích thật. Sau khi đi ra lại chạy tới mạn hồ, làm chim chóc gần đó sợ bay hết lên trời. Bọn tôi bèn lội vào hồ chụp tiếp, hệt hai người điên, lúc trước người dân bản địa nhắc không được xuống nước gì đó đều quên hết sạch.”
Vệ Khả cười: “Lão Quý, hóa ra ngày xưa anh hi sinh thân mình về nghệ thuật đến mức đó luôn.”
Tạ Minh Lãng lúc này im phăng phắc, giữ nguyên độ cong khóe miệng, nghe Quý Triển Danh mượn hơi men khua chân mua tay kể chuyện cho Vệ Khả nghe. Khi Quý Triển Danh kể chuyện cũ thì chăm chú lạ thường, giống như đã quên mất Tạ Minh Lãng cũng ngồi cùng bàn, chẳng thèm liếc qua phía bên này dù là một lần. Đến cuối, gã khẽ than một tiếng: “Hồi đó làm gì có đủ trang thiết bị, ảnh chụp giờ lấy ra coi chỉ có cái nhiệt tình là đáng khen.”
“Lão Quý, anh trước giờ có bao giờ thiếu nhiệt tình với công việc đâu, thiếu mỗi hòa đồng, thân mật với mọi người thôi. Anh phải hiểu, nếu hôm nay tôi không kéo anh đi uống rượu, những người khác đều trốn rồi.” Vệ Khả hi hi ha ha quay qua hỏi Tạ Minh Lãng, “Tạ Minh Lãng, Lão Quý có phải từ hồi Đại học đã mang khuôn mặt lạnh như tiền này không? Bọn tôi đều sợ anh ấy như sợ cọp vậy đó.”
Hình như nghe thấy tên, Quý Triển Danh mới nhớ ra hóa ra Tạ Minh Lãng cũng ở đây. Gã có phần trì trệ chuyển tầm mắt, trong ánh mắt ngoài chút mờ mịt do hơi rượu, còn có dấu vết cho chuyện xưa cũ gợi lại, tất cả cuộn lấy nhau dâng trào. Tạ Minh Lãng nhìn Vệ Khả, cũng cười: “Giang sơn dễ đổi.”
Vệ Khả cười lớn, lại rót đầy ly rượu: “Vậy ta cạn chén vì bản tính khó dời.”
Bọn họ uống tới 11 giờ tối. Tạ Mnh Lãng coi đồng hồ, bảo: “Mai tôi còn phải về, hôm nay uống tới đây thôi.”
Vệ Khả mim cười, chỉ Quý Triển Danh nói: “Dù sao mai anh ta cũng không dậy nổi, tôi đạt được mục đích rồi.”
Tạ Minh Lãng vừa đứng dậy, lập tức thấy đầu nặng chân nhẹ, liền biết uống quá mức rồi, phải đưa tay chống ghế mới đứng vững được. Vệ Khả thì vẫn như lúc thường, trừ việc khuôn mặt có thêm chút sắc. Nghiêm trọng nhất là Quý Triển Danh, ngoài mặt trông gã vẫn rất bình thương, nhưng vừa đứng lên đã lập tức ngồi lại.
“Lần này thật sự say ngất rồi.” Vệ Khả lắc lắc đầu, “Lão Quý, để tôi đỡ anh.”
Cậu ta tốt bụng đỡ Quý Triển Danh, giúp gã đứng lên. Tạ Minh Lãng thấy tình hình này, cũng lắc đầu: “Gọi taxi đi.”
“Khách sạn cách đây chưa tới 10 phút đi bộ. Tôi đỡ anh ấy đi, giải rượu luôn.”
Nhưng mà cậu ta cao quá, đỡ Quý Triển Danh như vậy làm cả hai đi đứng đều tốn sức. Tạ Minh Lãng vốn đã chào tạm biệt, thấy cảnh này vẫn đi qua, vỗ vai Vệ Khả nói: “Hai người cứ vậy đi về thì có mà mệt chết. Để tôi đỡ cho.”
Quý Triển Danh nặng nề khoác lên vai cậu, mỗi bước đi đều như đang kéo. Tạ Minh Lãng đi chưa được mấy phút đã bắt đầu toát mồ hôi rồi lại lập tức bị gió thổi trôi mất. Vệ Khả giữ bên cạnh, nói: “Lâu lắm rồi tôi không thấy Lão Quý uống thành như vậy.”
Bốn phía quanh Tạ Minh Lãng đều là mùi rượu, sớm đã không phân được là từ người mình hay từ người Quý Triển Danh, nghe vậy thì nói: “Vậy sao? Tôi trước đây chưa từng thấy anh ta uống rượu.”
“Cơ mà hôm nay đúng là dịp hiếm. Vợ anh ta thế mà không gọi điện tới, bằng không đã có cái để coi rồi.” Vệ Khả híp mắt cười, “Chị Quý là một người rất thú vị.”
Tạm thời không bàn đến thú vị với cậu ta có định nghĩa là gì, Tạ Minh Lãng nghĩ tới một chuyện, mượn hơi men trực tiếp hỏi thẳng: “Cậu quen thân với Quý Triển Danh lắm hả?”
“Hồi đó tôi làm ở quán bar, anh ta tự nhiên chạy tới hỏi tôi có muốn làm người mẫu không. Cái tình huống đó giống như chỉ gặp trong mấy bộ phim dài tập ngày xưa nên tôi vốn cũng chẳng để trong lòng, danh thiếp anh ta để lại cũng đã sớm vứt đi, ai ngờ lại là thật. Về sau thì là thế này đó. Tôi vào nghề này, cơ hội hợp tác có rất nhiều, mà tôi dù sao cũng nợ anh ta phần ân huệ này nên dần dần cũng thành quen thôi.”
“Hóa ra là vậy.” Tạ Minh Lãng thuận miệng đáp một cái, “Hóa ra anh ta là Bá Nhạc của cậu.”
“Có thể nói vậy.”
Tạ Minh Lãng đùa đùa nói: “Thế lúc này đây, dù cậu cõng anh ta về cũng là nên rồi.”
Vệ Khả vậy mà thật sự có ý: “Nếu không chúng ta thử xem? Anh chụp lại đi, đợi sau khi anh ta tỉnh lại tôi sẽ dán ở ngoài văn phòng của anh ta. Cảnh này đảm bảo rất đặc sắc.”
Tạ Minh Lãng bật cười. Hành động này khiến Quý Triển Danh vốn đã mất hết tri giác bỗng tỉnh lại trong khoảnh khắc ngắn, ậm ờ nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Em còn đau khớp không?”
Câu này Vệ Khả cũng nghe thấy, lập tức đưa mắt về phía Tạ Minh Lãng, chỉ là không nói gì. Tạ Minh Lãng mím môi, không lên tiếng. Họ cứ im lặng như vậy đi tới cửa khách sạn rồi cậu giao lại Quý Triển Danh cho Vệ Khả. Bị giày vò một lúc như vậy, Quý Triển Danh miễn cưỡng có lại chút ý thức, khó khăn ngẩng đầu lên, ánh mắt đờ đãn nhìn Tạ Minh Lãng nhưng cũng chẳng lên tiếng.
Tạ Minh Lãng biết gã có điều muốn nói, chờ một lúc nhưng vẫn chẳng thấy tiếng động nào. Cậu biết Quý Triển Danh thật sự say lắm rồi, quyết định không chờ nữa, quay qua nói với Vệ Khả: “Vậy thế nhé. Tôi về đây.”
“Minh Lãng.”
Quý Triển Danh cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng gã kỳ quái nhưng lúc này cũng không ai so đo. Vệ Khả là kiểu người cực thích nói đùa chẳng ngại gì, lúc này cũng chỉ đỡ gã, giống như muốn giúp gã đứng thẳng một chút. Tạ Minh Lãng thấy thế thì cười cười: “Sao cứ rề rà như mấy bà lão vậy? Không uống được thì phải biết điểm dừng chứ, có lời gì thì để sau nói đi. Thay tôi chào chị dâu nhé. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Quý Triển Danh ngẩn ngơ hồi lâu, mờ mịt trong ánh mắt mới vơi đi đôi chút, rõ ràng thốt ra lời này.
Tạ Minh Lãng vẫy taxi. Trên đường về cậu nhớ lại, hôm đó phải chạng vạng tối hai người mới trong tình trạng kiệt sức từ bên hồ trở lại thôn đang tạm trú. Hai bọn họ cả người đầy nước bùn, rét lạnh căm căm, nhếch nhác kinh khủng. Lúc quay về cậu bị vấp vào rễ cây nên ngã sõng soài, đập chân vào đá đến chấn thương đầu gối, mắt cá chân cũng bị trẹo, vẫn là Quý Triển Danh vừa đỡ vừa kéo cậu về, chỉ hận là không cõng nổi. Hai người trên đường cố đùa giỡn lấy tinh thần, lúc về tới chỗ ở mới cả người tê cứng ngã xuống đất, đến nói cũng nói không nổi. Không biết phải mất bao lâu tay chân Tạ Minh Lãng mới có lại cảm giác, ngọ nguậy muốn coi vết thương thì Quý Triển Danh đã giành trước. Tay gã nhẹ nhàng đặt trên mắt cá chân Tạ Minh Lãng. Bên mắt cá chân mà về sau sưng phù mất mấy tháng lúc ấy còn chưa lộ rõ dấu hiệu, chỉ là khi tay đè lên thì sẽ đau giống như bị rút gân vậy. Khi ấy, Quý Triển Danh hình như cũng hỏi câu như kia.
Tạ Minh Lãng cười, thầm nghĩ: Đã bao năm vậy rồi, sao có thể còn đau.
- Chú thích: