Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 22



Chương 22 Thích không

Long Thầm Vũ vừa mới mất hết thể diện, đã cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình rồi, nhưng hết lần này đến lần khác, Trình Uyên lại nhìn anh ta trừng trừng, vì vậy rất nhiều quần chúng hóng chuyện không hiểu chuyện gì cũng nhìn theo ánh mắt của Trình Uyên, càng khiến cho Long Thầm Vũ khó chịu kinh khủng.

Quan trọng là lúc này bạn còn không thể phản bác lại, vì một khi phản bác, người khác sẽ nói, ôi chao đường đường là cậu Ba của Tập đoàn Long Đằng, thế mà lại để ý một người phụ nữ đã có chồng vân vân… Nếu chuyện này mà để cho ba anh ta biết được, còn không tát chết anh ta sao.

Đương nhiên, thật ra lúc này còn có một giọng nói khác nữa.

“Ha ha, nói nghe ghê gớm thế, anh không biết vợ anh được Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong để ý sao?” “Khỏi phải nói, không biết chừng Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong người ta có quen biết với Trình Uyên đấy, cũng chưa chắc đã để ý Bạch An Tương, có lẽ là nể mặt mũi thằng ranh này đấy, anh không thấy khi anh ta nói chuyện, trợ lý Vương của Tuấn Phong cũng ngoan ngoãn đứng bên cạnh không dám lên tiếng đó sao?” “Cũng phải” Rất nhiều người thì thầm bàn tán dưới sân khấu.

Một người thanh niên đi tới trước mặt người đàn ông trung niên mặc tây trang cao cấp, hạ thấp giọng hỏi ông †a: “Tổng giám đốc Hà, ông xem quà tặng của chúng ta có tặng nữa không?” Người đàn ông trung niên được gọi là Tổng giám đốc Hà trừng mắt nhìn người thanh niên kia: “Nhảm nhí, không thấy ngay cả Tập đoàn Tuấn Phong cũng tặng quà rồi đấy hả?” “Nhưng mà Tổng giám đốc Hà, trên quà tặng của chúng †a viết chúc mừng hạng mục mới thuận lợi.” ” Tổng giám đốc Hà đột nhiên quên mất chỉ tiết này, không khỏi mình một cái, sau đó nói: “Vậy bây giờ cậu đi đổi lại đi… Đợi một lát, cầm tấm thẻ này, tăng thêm một trăm nghìn nữa” “Vâng vâng vâng.” Cảnh tượng như vậy cũng không hiếm thấy, giờ phút này liên tục xảy ra xung quanh, không ít thư ký trợ lý trẻ tuổi đều vội vàng chạy ra khỏi phòng tiệc, đi mua lại một món quà sinh nhật khác phù hợp hơn.

Bạch Vĩnh Minh nhìn thấy hết tất cả, tức tối ngứa răng ngứa lợi.

Anh ta nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao Bạch An Tương lại được Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong ưu ái, tại sao cô còn oai phong hơn cả mình? Phải biết rằng, Bạch Vĩnh Minh anh ta là người thừa kế đã được Bạch Thị ngầm định, Bạch An Tương là cái thá gì chứ? Nhưng hiện thực lại khiến người ta giận dữ như vậy.

Còn cả tên đáng chết Trình Uyên này nữa! Bạch Vĩnh Minh không quên được Trình Uyên đã từng sỉ nhục anh †a.

Đúng vào lúc này, Trình Uyên như đang làm ảo thuật, từ trong ngực lấy ra một túi hồ sơ đặt lên bục phát biểu, sau đó là một xâu chìa khóa nhìn qua rất xa hoa, sau đó nắm lấy tay Bạch An Tương.

Cho đến bây giờ Bạch An Tương vẫn như đang chìm trong giấc mộng, cô nhìn Trình Uyên khó mà tin nổi, Trình Uyên lại mỉm cười với cô, nói: “Bà xã, hôm nay là sinh nhật của em, anh muốn tặng cho em một món quà sinh nhật có một không hai, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có nó là thích hợp nhất.” Bạch An Tương hoang mang hỏi: “Đây là cái gì?” Trình Uyên nói: ‘Anh biết em vẫn luôn có một mơ ước, chính là nó.” Bạch An Tương càng mơ hồ hơn nữa, sau đó Trình Uyên mở túi hồ sơ ra, lấy quyển sổ màu đỏ bên trong ra đưa cho Bạch An Tương.

“Biệt thự Vịnh Ánh Trăng?” Bạch An Tương lập tức mở to hai mắt, nhìn Trình Uyên vẻ không dám tin: ‘Anh mua sao?” Trình Uyên mỉm cười gật đầu, dịu dàng hỏi cô: “Thích không?” Bạch An Tương choáng váng.

Hôm nay thật sự có quá nhiều niềm vui bất ngờ, nhiều đến mức khiến cô cảm thấy não mình không đủ dùng, phản ứng chậm chạp hơn rất nhiều.

Mặc dù đa số mọi người dưới sân khấu đều là ông chủ lớn của những doanh nghiệp, nhưng khi biết Trình Uyên tặng biệt thự Vịnh Ánh Trăng cho vợ mình, họ đều kinh hãi.

“Đây quả thật là chuyện không thể nào tin nổi, không ngờ được một thằng ranh nhìn như nông dân này lại có †hể mua được biệt thự Vịnh Ánh Trăng.” “Thật là không thể tin nổi…” Lý Ninh Quyên thuận tay véo Bạch Sĩ Câu một cái, Bạch Sĩ Câu đau quá phải kêu lên một tiếng: “Ui¡ da, bà làm cái gì thế hả?” Lý Ninh Quyên hoàn toàn không nhìn Bạch Sĩ Câu, ánh mắt luôn đóng đinh trên sân khấu, lẩm bẩm: “Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ? Con rể rác rưởi giống ông kia lại mua được biệt thự, còn là biệt thự của… Vịnh Ánh Trăng?” Long Thầm Vũ đứng bên cạnh sắc mặt tối đen như mực.

Khi mọi người còn đang vô cùng kinh ngạc, đột nhiên có.

một người nhảy ra.

Bạch Vĩnh Minh chỉ Trình Uyên, cười mỉa: “Trình Uyên, cậu đừng có đứng đây làm màu nữa đi, chỉ dựa vào đồ nhà quê như cậu, làm sao mua được biệt thự của Vịnh Ánh Trăng chứ? Các vị, mọi người đừng để bị cậu ta lừa gạt, tôi hiểu rõ xuất thân của cậu ta, mẹ cậu ta mắc bệnh tôi còn phải cho cậu ta vay tiền.” “Nhưng… Ngay cả chìa khóa và giấy tờ nhà người ta cũng đưa ra rồi mà” Có người đưa ra ý kiến khác.

Bạch Vĩnh Minh cười khẩy: “Nếu tôi không đoán sai, giấy tờ nhà và chìa khóa này đều là do Trình Uyên làm giả, tôi hiểu rõ loại người như cậu †a nhất, quá dối trá” Mọi người nghe vậy mới bừng tỉnh.

Nhìn cách ăn mặc của Trình Uyên quả thật cũng không giống như kẻ có thể mua được biệt thự, không chừng thật sự giống như Bạch Vĩnh Minh nói, đều là đồ giả, Trình Uyên cảm thấy Tập đoàn Tuấn Phong tặng quà cho vợ anh ta quá mức quý giá, mình không sánh bằng, để cứu vớt sĩ diện, lúc này mới lấy ra lừa gạt Bạch An Tương.

Lý Ninh Quyên vừa mới cực kỳ hưng phấn cũng kịp tỉnh †áo lại, không khỏi nhíu mày.

Long Thầm Vũ lại gật đầu, lúc này anh ta cảm thấy hản là Bạch Vĩnh Minh nói đúng, nghĩ loại nhà quê như Trình Uyên này, làm sao có thể mua được biệt thự chứ, sắc mặt anh ta cũng dễ nhìn hơn một chút.

“Đồ ngu ngốc!” Nhưng mà Trình Uyên lại khinh miệt liếc nhìn Bạch Vĩnh Minh một cái, thuận miệng nói một câu.

Trình Uyên đứng trước mặt đông người như vậy phun ra một câu ngu ngốc, đương nhiên Bạch Vĩnh Minh không chịu đựng được cơn giận này, lập tức thẹn quá thành giận nói: “Sao hả? Bị tôi vạch trần cảm thấy mất mặt thì mắng người à? Loại người như cậu cũng chỉ có thể dùng loại thủ đoạn đê tiện như vậy lừa gạt con gái thôi, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không mù, đều có thể nhận ra được…” Anh ta càng nói càng hả hê, càng nói càng cảm thấy mình rất có lý, nhưng mà không đợi anh ta nói hết câu, đã bị Vương Tử Yên vẫn luôn đứng trên sân khấu không hề lên tiếng cắt ngang.

“Những thứ này đều là đồ thật.’ Vương Tử Yên thản nhiên nói.

Tuy giọng nói không quá to, nhưng người trong phòng tiệc đều nghe thấy hết, lập tức biến thành im lặng như tờ, mà Bạch Vĩnh Minh cũng im bặt.

Anh ta tỏ vẻ không tin, nói: “Không thể nào, cô khẳng định đây là đồ thật sao?” Vương Tử Yên cũng chẳng quan tâm đến anh ta, lập tức cầm giấy tờ bất động sản lên nói với người bên dưới: “Mọi người đều biết, Vịnh Ánh Trăng là tài sản dưới tay Tuấn Phong, thứ này là thật hay giả, tôi vẫn chưa mù, vân nhận ra được.” “Chuyện này không thể nào!” Bạch Vĩnh Minh nhìn qua quật cường nói.

Nhưng sự quật cường này trong lòng mọi người thật sự giống như từ ngữ trong miệng Trình Uyên kia, ngu ngốc! Thậm chí ngay cả lời nói của Vương Tử Yên mà cũng nghi ngờ, mọi người không kiềm được nở nụ cười.

Bạch Vĩnh Minh cảm nhận được ánh mắt chế nhạo của mọi người, lập tức mặt mũi nóng bừng, anh ta còn định nói gì đó, lúc này ông cụ đột nhiên lên tiếng: “Bạch Vĩnh Minh, cháu cút ra ngoài cho ông!” “Ông nội…!” “Cút!” Ông cụ Bạch tức giận đến mức dựng râu trừng mắt.

Người nhà họ Bạch rất ít khi nhìn thấy ông cụ như vậy, cho nên Bạch Vĩnh Minh lập tức suy yếu, cũng không dám nói tiếp nữa, cúi đầu chạy ra khỏi phòng tiệc trong tiếng cười vang của mọi người.

“Mẹ kiếp, mình nhất định phải trả mối thù này!” Bạch Vĩnh Minh cảm thấy mình phải nhận sỉ nhục lớn, sau khi rời khỏi đã oán hận thề thốt.