Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 25



Chương 25 Bạch Long Hai ngày sau, thành phố Tân Dương.

Vương Tử Yên lái xe đi ra ngoài có chút việc, sau khi quay về, vừa mới dừng xe đã gặp được một vị khách mặc áo hoodie đeo ba lô trong đại sảnh.

Vương Tử Yên nhìn thấy người đàn ông xa lạ này thì không nén được hơi hiếu kỳ, vì đang là mùa hè, hơn nữa nhiệt độ trung bình thành phố Tân Dương đạt đến ba mươi tám độ, mọi người đều hận không thể cởi hết quần áo ra, nhưng người này lại mặc một chiếc áo hoodie màu xám.

“Thưa anh, anh tìm ai ạ?” Lễ tân ngoài cửa vội vàng ngăn vị khách đeo ba lô lại hỏi.

Vị khách đeo ba lô dùng chất giọng khàn khàn nói: “Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong, Trình Uyên.” Vương Tử Yên vội vàng dừng bước.

Chỉ có những người lãnh đạo cao cấp mới biết rõ thân phận của Trình Uyên, mà người đàn ông này lại nói thẳng là Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong, Trình Uyên…

“Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?” Lễ tân ngoài cửa thật ra cũng không biết tên Chủ tịch là gì, nhưng nghe thấy người này nói muốn tìm Chủ tịch, cho nên hỏi thẳng luôn.

Vị khách đeo ba lô lắc đầu.

“Thật xin lỗi, không có hẹn trước thì không thể vào được” Chị gái lễ tân rất lễ phép mỉm cười từ chối người đến.

Vị khách đeo ba lô nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó đưa cho chị gái lễ tân một tấm thẻ màu đen.

Chị g: tân tỏ ra nghi vực, dường như không biết anh ta làm như vậy là có ý gì.

Nhưng mà, khi Vương Tử Yên nhìn thấy tấm thẻ kia thì đột nhiên rúng động.

Tấm thẻ đen của nhà họ Trình! Vương Tử Yên vội vàng dẫn Bạch Long đến phòng làm việc của Trình Uyên.

“Tôi tên là Bạch Long” Đối mặt với Trình Uyên, vị khách đeo ba lô nói thẳng vào chủ đề: “Là được ông Trình ủy thác đến đây giúp anh” Bạch Long cởi mũ áo hoodie, lộ ra gương mặt râu ria đầy tang thương hơn ba mươi tuổi.

Trình Uyên biết ông Trình mà anh ta nhắc tới có lẽ chính là người ba ruột mà anh chưa từng gặp mặt kia.

“Giúp tôi sao?” Trình Uyên cười hỏi: “Giúp tôi việc gì?” Bạch Long nói: “Giúp anh giữ mạng sống.” Trình Uyên nhíu mày.

Bạch Long tiếp tục nói: “Ông Trình dặn dò, tôi phải bảo vệ cho anh được an toàn. ” Những lời anh ta nói khiến Trình Uyên nảy sinh dự cảm xấu.

Tại sao trước đây không phái người đến bảo vệ mình, nhưng bây giờ lại phái người đến bảo vệ mình, Trình Uyên nghĩ, xem ra phía ông già ở thủ đô gặp phải phiền phức rất lớn rồi, ông ta cảm thấy có thể lan đến gần mình, cho nên…

“Ông ta ở thủ đô?” Trình Uyên hỏi.

Người ba ruột chưa từng gặp mặt, hơn nữa còn từng lựa chọn vứt bỏ Trình Uyên, người như vậy mà bảo anh mở miệng gọi một tiếng ba trước mặt mọi người thì chắc chắn là không thể nói ra được.

Cũng may Bạch Long biết người Trình Uyên đang hỏi là ai, vì vậy đáp lời: “Ở Mỹ, vốn dĩ định quay về hôm nay, nhưng trên biển có bão, cho nên bị chậm lại.” Có bão sao? Trong lòng Trình Uyên đột nhiên giật thót.

“Vậy nói xem, anh có năng lực gì có thể bảo vệ tôi?” Trình Uyên hỏi Bạch Long.

Bạch Long suy nghĩ một lát, sau đó giậm chân.

“Răng rác…’ Sàn nhà vỡ ra thành mấy miếng.

Trình Uyên và Vương Tử Yên ngơ ngác nhìn nhau, Vương Tử Yên còn trưng hẳn vẻ mặt si mê.

Ngoại hình Bạch Long không tệ, chẳng qua để râu quá dài, tóc tai rối bời, hơi có phong cách giống nhà nghệ thuật.

Nếu là ba mẹ sắp xếp, Trình Uyên cũng sẽ không từ chối, anh biết rõ việc Bạch Long bảo vệ là có lợi cho mình, đương nhiên, có lẽ còn có mục đích khác, chính là thay.

ba mẹ theo dõi từng hành động của mình.

Nhưng mà vậy thì sao chứ? Anh không quan tâm.

Trình Uyên bảo Vương Tử Yên sắp xếp nơi ở cho Bạch Long, nhưng lại bị Bạch Long từ chối, anh ta nói mình sẽ tự sắp xếp cho mình.

Sau khi Bạch Long rời đi, Trình Uyên không kiềm được rơi vào suy nghĩ miên man.

Anh không biết ở thủ đô đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể đoán được chắc chắn là rất nghiêm trọng, mà ông già của anh phái Bạch Long đến bảo vệ mình, có lẽ là đoán được có thể lan đến phía thành phố Tân Dương này.

Nếu là như vậy, cảng tránh gió lớn nhất trước nay của Trình Uyên là Tập đoàn Tuấn Phong này dường như lại biến thành hồng tâm bia bắn.

Anh thở dài, nghĩ, đến lúc thể hiện ra kỹ thuật thật sự rồi.

Trình Uyên bắt đầu nghiêm túc, anh muốn tổ chức và thành lập một “đội ngũ” thật sự thuộc về mình, có được sự nghiệp của mình.

Màn đêm buông xuống, cuộc sống đèn hoa rực rỡ hiện lên, Trình Uyên thay quần áo khác, rời khỏi Tập đoàn Tuấn Phong, lái chiếc xe điện cũ nát của mình quay về nhà.

Nếu có ai nhìn thấy cảnh này cũng không dám nghĩ anh có chút liên quan nào với Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong.

Sau khi bước vào nhà, điều khiến anh rất kinh ngạc là không nhìn thấy ba mẹ vợ đâu cả.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Bạch An Tương mặc quần áo ngủ từ trong phòng ngủ đi ra, bĩu môi bày ra vẻ không VuI.

“Sao vậy?” Trình Uyên hỏi.

Bạch An Tương nói: ‘Mẹ em chuyển sang đó rồi” Trình Uyên cười nói: “Không sao đâu, người một nhà ở chung cũng không có gì không tốt cả.” Bạch An Tương nghe anh nói như vậy không kiềm được.

vẻ không hài lòng, ngược lại còn lộ ra vẻ áy náy: “Trình Uyên… Em không muốn sống cùng bọn họ” Nhìn dáng vẻ Bạch An Tương như vậy, dường như Trình Uyên hiểu ra chuyện gì, cười khổ trong lòng.

Anh không ngốc, đương nhiên đoán được Bạch An Tương thích biệt thự Vịnh Ánh Trăng như vậy, tại sao lại không muốn đến sống ở biệt thự, đơn giản vì Lý Ninh Quyên âm thầm cảnh cáo Bạch An Tương, không cho.

Trình Uyên vào sống cùng mà thôi.

Sợ sau khi Bạch An Tương ly hôn với Trình Uyên xong, Trình Uyên sẽ tranh giành căn nhà với cô.

Trình Uyên cười một cái nói: “Không muốn chuyển đến cũng không sao, chúng ta ở trong nhà cũng rất tốt mà” Gương mặt Bạch An Tương ửng hồng, cô cán môi một cái, khó khăn nói: “Mẹ em nói bán chỗ này đi.” “..” Trình Uyên.

“Anh ăn cơm chưa? Chưa ăn thì để em nấu mì cho anh nhé.” Bạch An Tương áy náy nói.

“Được” Trình Uyên gật đầu.

Đây là lần đầu tiên Bạch An Tương xuống bếp nấu ăn cho Trình Uyên, trong lòng anh vẫn rất vui vẻ.

Nhìn thấy cô vào bếp, Trình Uyên lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn Wechat cho Vương Tử Yên, ý bảo Vương Tử Yên chuẩn bị cho anh một căn biệt thự Vịnh Ánh Trăng nữa, tối hôm nay cần ngay.

Không lâu sau, Trình Uyên nhận được tin trả lời, Vương Tử Yên gửi cho anh một tin nhắn định vị và gọi điện nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho Trương Tuần, bây giờ ông ta đã chuẩn bị cho anh, khi nào anh đến, tôi bảo Trương Tuần phái người cầm chìa khóa đứng đợi ở cửa ra vào.” “Nửa tiếng nữa” Trình Uyên nói.

Bạch An Tương vẫn rất áy náy, biệt thự là do Trình Uyên mua cho, nhưng bây giờ mẹ mình đòi chiếm lấy, còn không cho người ta sống cùng, đây là đạo lý gì chứ? AI…

Bạch An Tương nấu một bát mì cho Trình Uyên, bên trên còn bỏ thêm hai quả trứng gà, còn có một ít hành băm, nhìn qua rất muốn ăn, nhưng Trình Uyên biết rõ, chác chắn mình không thể ăn được.

“Ăn đi” Bạch An Tương bưng mì lên cho Trình Uyên.

Trình Uyên liếc mắt nhìn bát mì trắng ngoại trừ muối ra, không cho thêm cái gì khác vào này, âm thầm nuốt nước miếng.

Không phải là thèm ăn, mà là sợ hãi.

Anh cười xấu hổ: “Đột nhiên anh lại cảm thấy không đói lắm” Bạch An Tương nghe vậy ánh mát lộ ra vẻ ảm đạm.

Nhưng rất nhanh sau đó, Trình Uyên đặt mì xuống, kéo tay Bạch An Tương nói: “Đi nào, anh tặng cho em món quà nữa” “Cái gì vậy?” Bạch An Tương hỏi.

“Đi theo anh, em sẽ biết ngay thôi” Trình Uyên không nói gì, kéo tay Bạch An Tương đi ra ngoài.

Ra cửa, cưỡi chiếc xe điện cũ nát của mình, chở Bạch An Tương đi về phía Vịnh Ánh Trăng.

Dựa vào định vị mà Vương Tử Yên đã gửi cho anh, khi bọn họ đi đến trước cửa biệt thự, Trình Uyên thấy có một nhân viên bảo vệ đang đứng trước cửa, vì vậy lập tức đi tới.

“Tôi là Trình Uyên” Trình Uyên tự giới thiệu mình.

Nhân viên bảo vệ choáng váng.

“Anh không đùa đấy chứ?” Nửa phút sau, nhân viên bảo.

vệ tỉnh táo lại, chỉ xe điện của Trình Uyên nói: “Vậy anh đưa chứng minh nhân dân của anh ra đây cho tôi xem” Quả thật, ai mà ngờ được người sống trong căn biệt thự.

lớn như vậy lại đi một chiếc xe điện cũ nát như thế chứ.

Nhân viên bảo vệ suy nghĩ, cho dù lái một chiếc QQ đến thôi cũng có thể làm mù mắt mình rồi.

Bạch An Tương bên cạnh cũng không biết làm sao, cô kéo vạt áo Trình Uyên, khẽ hỏi: “Chúng ta còn đến đây làm gì vậy?” Trình Uyên cười với cô, sau đó lấy chứng minh nhân dân ra đưa cho nhân viên bảo vệ.

Nhân viên bảo vệ đưa chìa khóa cho Trình Uyên.

Trình Uyên nhận chìa khóa kéo Bạch An Tương vào biệt thự.

Mà nhân viên bảo vệ đứng một mình trong gió đã choáng váng rồi.

Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao đều là kẻ thấp kém giống mình, nhưng người ta có thể sống trong biệt thự cưới người vợ xinh đẹp, còn bản thân mình lại không làm được chứ? Mẹ nó trông anh ta cũng có đẹp trai hơn mình đâu.

Trong giây phút này, quan niệm về thế giới của nhân viên bảo vệ đã bị bóp méo nghiêm trọng.

Mà Trình Uyên bước vào biệt thự xong lại nhét thêm một chiếc chìa khóa nữa vào tay Bạch An Tương.

Bạch An Tương vẫn một vẻ bối rối.

Trình Uyên cười nói: “Có thích món quà này không?” “Cái gì?” Bạch An Tương kinh hãi.

“Anh… Lại mua thêm căn nữa?”