Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 133: Tất Cả Mọi Người Đều Nhìn Về Phía Mình Rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc hạ chuông xuống mà cả phòng như rung chuyển.
"Chiếc chuông này...?", Công Tôn Thần có chút khó hiểu, nhìn chiếc chuông, thầm hỏi.
"Đây chính là niềm vui bất ngờ tặng cho thằng ranh nhà họ Tô đó", Lam Lâm không giải thích cụ thể.
"Cậu chủ! Chiếc chuông này rất đặc biệt, cũng rất lợi hại.

Nhà họ Lam có thể gỡ được nó, thông tin này rất quan trọng, quay về nhất định phải báo cáo lại với ông chủ.


Chiếc chuông này vẫn dùng được, chúng ta phải đánh giá lại thực lực của nhà họ Lam rồi", Công Tôn Lưu nhỏ giọng nói với Công Tôn Thần, ánh mắt già nua nhìn kỹ chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng kia.
Công Tôn Lưu hơn 100 tuổi rồi, tất nhiên là biết nhiều hơn.
Ông ta cũng nằm trong số ít những người biết được nhà họ Lam có được chiếc chuông uy lực như này.
Đúng lúc này...
"Báo...!Báo cáo gia chủ! Cô chủ Diệp và Tô Minh...!Đến...!Đến rồi", một người giúp việc chạy nhanh vào phòng, nói.
Ngay lập tức căn phòng trớ nên yên tĩnh hẳn.
Đám Lam Lại, Lam Thủ Phong đang ngồi, giờ đây đứng phắt dậy.
Còn Lam Tuyết thì không ngừng run rấy, trong đôi mắt đẹp chứa đầy vẻ nhung nhớ và lo lắng.
"Mở hết tất cả các cửa ở phòng lớn ra!", Lam Lại đứng thẳng người, lớn tiếng quát.
Mấy người giúp việc lập tức mở hết các cửa lớn ra.
Khi mọi người nhìn lại thì thấy Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh sánh bước đi vào.
"Lam Tuyết cũng ở đây ư?



bộ tông sư, hơn trăm cảnh giới tụ khí hậu kỳ và đỉnh phong kỳ, có cả gần 300 cảnh giới tụ khí sơ kỳ và trung kỳ.
Nếu như chơi chiến thuật với đám đông thì đúng là phải trả giá, đúng là khủng khiếp!
"Tô Minh! Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi", khi Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn đi vào trong phòng thì Lam Lại cười nói, trên mặt nở nụ cười như không cười, mời hai người ngồi.
Đúng theo kiểu ngoại giao trước, quân sự sau.
"Pha trà!", Lam Lại ra lệnh.
TÔ Minh và Diệp Mộ Cấn ngồi xuống mà không chút khách khí.
"Hừm! Cứ tự nhiên như ruồi vậy!", thấy Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn ngồi xuống mà không chút sợ hãi nên khiến Lam Lâm đứng bên cạnh cảm thấy không vui.
Hắn ta nói cao giọng nên tất cả mọi người đều nghe thấy.

Không chỉ vậy, hắn ta còn nói với Công Tôn Thần ở bên cạnh: "Anh Công Tôn! Chẳng phải cô Diệp là vợ sắp cưới của anh sao? Sao lại thân mật với thằng ranh kia thế?"
Lam Lâm vốn là công tử bột, hôm nay lại có chuông
Chấn Thiên Huyền Hoàng nên đã không thể đợi được nữa, vì thế mà câu gì hắn ta cũng dám nói.
Câu này khiến Công Tôn Thần đờ người ra, hoàn toàn không thể ngờ Lam Lâm lại gài mình như thế.
Hôm nay hắn muốn khiêm tốn theo lời dặn dò của bố mình, chỉ xem kịch hay chứ không nhúng tay vào.

Vì vậy, khi nhìn thấy Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn thân mật cùng nhau đi vào trong, hắn đã vờ như không nhìn thấy rồi.

Mặc dù trong lòng đã hận đến nỗi muốn băm Tô Minh thành trăm mảnh.
Đâu ngờ...!Lam Lâm lại nói thẳng như vậy? Tất cả mọi người đều nhìn về phía mình rồi?
Bây giờ hắn nên làm thế nào? Lúc này đúng là khó xử! Đối đầu với Tô Minh? Ra tay với Tô Minh để lấy lại thể diện? Công Tôn Thần không dám! Bởi Tô Minh là người đã đánh bại Vương Đạo Khánh!
Hơn nữa hắn cũng không thể ra tay, bới bố đã dặn dò kỹ rồi.
"Ha ha!", Công Tôn Thần chỉ cười gượng, định cười cho xong
Vương Đạo Khánh!
Hơn nữa hắn cũng không thể ra tay, bởi bố đã dặn dò kỹ rô.
"Ha ha!", Công Tôn Thần chỉ cười gượng, định cười cho xong chuyện..