Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 388: Truy Sát Ông Châu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



ông ta vốn dĩ không thể ngăn cản Tô Minh lại, lúc này tâm lý lại sụp đổ...!Phó Hoành Khôn đã hoàn toàn tan vỡ.
"Tòi đầu hàng, có thế...!có thế thương lượng...", giọng nói Phó Hoành Khôn bắt đầu mang theo sự run rẩy, ý nghĩ đầu tiên chính là chạy trốn.
Mặc dù ông ta có thế đạp không rời đi, nhưng chỉ là miễn cưỡng mà thôi, ngày thường dùng đế thay đi bộ còn được, nhưng còn chưa đạt tới trình độ
phút chốc bay vụt lên không trung.

Nếu lúc này mưu toan xoay người phi hành, Tò Minh từ phía sau bổ tới một kiếm, bản thân liền chết chia năm xẻ bảy.
Bởi vậy ông ta chỉ có thế đầu hàng, cầu xin.
"Ông đây không chấp nhận đầu hàng, õng đây chỉ muốn giết chết ông, ừm, không chỉ giết ông, mà còn muốn bóp nát Phiêu Diếu Tông!!!", tuy nhiên lời van nài, sự đầu hàng của Phó Hoành Khôn có tác dụng sao? Tô Minh chẳng những không dừng tay, ngược lại còn tàn nhẫn hơn, tốc độ vung Thiên Vẫn Kiếm trong tay nhanh đến mức
ngay cả dư ảnh cũng không thấy.
"Không!", Phó Hoành Khôn hét thảm một tiếng, sau đó...

Bay ngược ra ngoài.
Trong quá trình bật ngược đó, cơ thể liền nổ tung, chia thành hai mảnh.
Cùng với đó là tia máu đỏ tươi vờn bay.
Chết!
Phó Hoành Khôn chết!
Vào khoảnh khắc Phó
Hoành Khôn tử vong đó, ông Châu liền quay đầu trốn chạy.
Vò cùng quyết đoán.
Ông ta thừa dịp Tô Minh còn chưa quay người chĩa kiếm vào mình, bản thân còn có thời gian và cơ hội đạp không trốn khỏi, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này? Liền thảm hại lao vào không trung, phi người rời đi!
"Lão khốn kiếp, nghĩ có thể trốn thoát sao?!", Tô Minh quát: "Hôm nay ông đây đã nói phải giết chết ông thì ông sẽ phải chết, ông đây chưa từng nói đùa".
Sau đó, thân hình Tô Minh chuyển động, mặc dù không thế bay lên, nhưng anh đã khóa chặt hơi thở của ông Châu...
Cộng thêm tốc độ của ông Châu không hề nhanh.
Tô Minh giậm chân xuống nền đất, cơ thể vừa chuyển, tàn ảnh dày đặc đuổi theo.
Ông Châu căn bản không thể cắt đuôi được Tô Minh.
"Đáng chết!!!", ông Châu phi thân trong không trung, gương mặt lại tái nhợt, ông ta thực sự sợ hãi, đáy lòng hối hận tới chết, không nên mà! Không nên chọc
giận Tô Minh mà!
Hiện tại phải làm sao đây?
Ông ta chỉ có thể vùi đầu lao về phía Phiêu Diếu Tông...
Ông ta biết, chỉ khi bản thân trở về Phiêu Diếu Tông, có lẽ còn có một đường sống.
Tô Minh cứ vậy mà truy sát ông Châu.
Người đông nghìn nghịn vây quanh quan sát trên viện võ đạo nhà họ Diệp lại rất lâu không phát ra một tiếng động, cho đến vài phút sau mới run cầm cập rời đi.

Tất cả đều khiếp đám, đặc biệt là mấy người Ngụy Chấn Phong, Cơ Thương Hải, Còng Tòn Hạ, từng người đều kinh hồn bạt vía, giống như mất hồn vậy.
Ra khỏi viện võ đạo nhà họ Diệp.
"Mẹ kiếp, ngay cả tông chủ của Phiêu Diểu Tòng cũng ra tay rồi mà vẫn...", Cơ Thương Hải thở dài một hơi, không nhịn được nhìn về phía con trai mình: "Khâm Nhi, nỗi phẫn hận của con đối với Tô Minh, có thể mang đến sự hủy diệt cho nhà họ Cơ chúng ta".
Tò Minh của ngày hôm nay
đã lớn mạnh tới mức không lời nào có thể diên tả được nữa.
Đó là tông chủ và đại trưởng lão của Phiêu Diếu Tông Huyền Linh Sơn cùng liên hợp lại đó!!!
Không những không giết được Tô Minh mà còn bị anh chặt đầu mất một người.
Trước đó Tò Minh bị thương nặng gần như có thể trút hơi thở bất cứ lúc nào, sau đó lại bất ngờ hồi phục một cách thần kỳ, thực lực trở nên càng mạnh mẽ hơn, một màn phản còng giết chết Phó Hoành Khôn vừa rồi giống như lửa bỏng rát khắc sâu trong tâm trí họ, rõ ràng, vò cùng
sống động.
Ông ta thực sự kinh sợ rồi.
"Bố, cho dù con không oán hận tên súc sinh đó, hắn cũng sẽ không buông tha cho nhà họ Cơ.

Cho dù hắn bỏ qua cho nhà họ Cơ, vậy sau này nhà họ Diệp có được sự ủng hộ của hắn mà ngòng cuồng quật khởi, nhà họ Cơ vẫn sẽ trở thành cái gai trong mắt nhà họ Diệp, họ cũng sẽ diệt trừ chúng ta mà thôi".
Cơ Khâm nghiến răng, đè thấp giọng nói: "Trừ phi bây giờ chúng ta đầu hàng trước tên súc sinh kia, đầu hàng nhà họ Diệp, từ nay về sau phải sống những
ngày tháng nhục nhã trong lòng bàn tay bọn họ.

Bố muốn sống những ngày tháng như vậy sao?"
Cơ Khâm không sợ Tò Minh sao?!
Sợ.
Hắn đương nhiên là sợ chết.

Nhưng hắn càng hận.
Lòng căm thù xen lần sự ghen tị bất tận.
Vốn dĩ trước khi Tô Minh ngang trời xuất thế, Cơ Khâm hắn thực sự rất có cảm giác ưu việt, là ưu việt khi là cậu ấm
đứng đầu Đế Thành, hắn tu hành ở Linh Huyền Sơn trong một thời gian dài, thỉnh thoảng mới trở về Đế Thành, thế hệ trẻ tại đây trong mắt hắn đều chỉ là đám cặn bã.
Giờ đây bản thân bỗng nhiên lại trở thành rác rưởi, điều đó làm hắn không chấp nhận nổi!
"Đây...", Cơ Thương Hải rơi vào trầm mặc, đúng vậy! Chỉ cần nhận thua, khuất phục thì từ nay nhà họ Cơ sẽ không còn là người đứng đầu tám gia tộc lớn nữa, kết cục của nhà họ Lam vẫn còn hiện rõ trong đầu ông ta.
"Bố, đừng tuyệt vọng, đúng, tên nhóc đó quả thực giống như sự tồn tại của một chiến thần, mạnh mẽ tới mức làm mới mọi nhận thức trong giới võ đạo, cũng vì lẽ đó, hắn ta vô cùng bành trướng!", ánh mắt Cơ Khâm lập lòe, trong đôi mắt nham hiểm tràn đầy chờ mong cùng hưng phấn: "Hắn bây giờ không buông tay đuổi giết ông Châu, ha ha, đây chính là hành vi tự tìm đường chết.

Chỉ cần ông Châu trốn được về Phiêu Diếu Cung, tên nhãi đó không cẩn thận cũng sẽ chôn thân ở Phiêu Diểu Cung, Phiêu Diểu Cung đường đường là tòng mòn lớn của Huyền Linh Sơn, nào có đơn giản như vậy, cho dù tông chủ
thủ đoạn kỳ dị khác".
"Ồ?", hai mắt Cơ Thương Hải sáng lên: "Thật sao?"
"Đương nhiên, bố, phần lớn thời gian những năm này con đều ở Huyền Linh Sơn, rất nhiều chuyện cũng hiếu một chút", Cơ Khâm khẳng định: "Bố, chúng ta cứ đợi tin tức tên nhãi đó chết ở Phiêu Diếu Tông là được, một lát nữa con sẽ liên hệ với bạn bè ở Huyền Linh Sơn bên kia, có thế nhận được khái quát tin tức ở đó bất cứ lúc nào".
Đúng lúc này, Công Tôn Hạ và Ngụy Chấn Phong cũng bước
tới: "Cơ gia chủ, chúng ta cần bàn bạc một chút, Lam Lại đã chết rồi, cộng thêm việc hòm nay Tô Minh còn có thể giết chết cả tông chủ Phiêu Diếu Cung, kế hoạch của chúng ta..."
Nét mặt của Công Tôn Hạ cùng Ngụy Chấn Phong đều khẽ trắng xanh, bọn họ bị dọa cho không nhẹ, bắt đầu chần chừ lo lắng không yên, kế hoạch đã được thảo luận xong trước đó rốt cuộc có còn phải thực hiện nữa không?