Đỉnh Lưu Trong Giới Kinh Dị - Chanh Quất Gia

Chương 110



Không gian trống trải, ga giường trắng muốt không có một chút trang trí nào. Lần đầu tiên Ngụy Khoảnh được Đường Kha Tâm đưa đến căn phòng này, anh còn tưởng rằng chủ nhân của căn phòng là một ngọn băng sơn.

Ai mà ngờ được rằng sáu tháng sau, anh lại bị ngọn băng sơn này đè xuống giường, toàn thân rực cháy...

"Tôi... tin cậu. Dừng lại trước đi." Ngụy Khoảnh tay trái ấn lên vai Đường Kha Tâm, chỉ cần dùng chút sức là có thể đẩy cậu ra.

Nhưng người trước mắt, đôi mắt đỏ ửng, như một con thú đáng thương đang bị dồn vào đường cùng, điên cuồng tìm kiếm lối thoát trên người anh.

"Muộn rồi." Hơi thở của Đường Kha Tâm phả lên cổ Ngụy Khoảnh. Tay phải của anh bị cậu siết chặt mười ngón vào sát bên tai, lồng ngực anh phập phồng dữ dội. Anh còn nghe thấy Đường Kha Tâm trêu chọc: "Nhìn anh có vẻ không muốn lắm, nhưng hình như cơ thể lại không nghĩ thế nha~"

"Cậu!" Tất cả những lời chửi rủa của Ngụy Khoảnh bị Đường Kha Tâm nuốt chửng. Anh mở mắt, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt Đường Kha Tâm, sự hỗn loạn cùng thỏa mãn trong ánh mắt đó khiến anh rùng mình. Ham muốn bị kìm nén như vỡ tung, tràn ra ngoài.

Chết tiệt.

Tình yêu, đáng ra phải là thứ lãng mạn, thoải mái, như tắm trong gió xuân.

Ít nhất thì sách vở vẫn thường viết như vậy.

Ngụy Khoảnh ngồi ở nhà hàng trên tầng thượng với đôi mắt thâm quầng. Trước mặt anh là một bàn đầy đồ ăn, nhưng ngoài cảm giác tuyệt vọng, anh không còn cảm giác gì khác.

Đêm qua Đường Kha Tâm vừa hôn vừa nghịch suốt cả đêm. Khi anh mơ màng ngủ thiếp đi, tỉnh dậy thì không thấy người đâu, cửa phòng còn bị khóa kín. Không gian anh có thể di chuyển chỉ còn lại phòng ngủ của thủ lĩnh Đường và nhà bếp nối liền phòng ngủ.

Trước giờ đều là anh khóa người khác lại, đây là lần đầu tiên Ngụy Khoảnh gặp phải cảnh cửa không thể mở, thật sự là gặp người còn đáng sợ hơn gặp quỷ!

Cũng may đội của anh có một kẻ không chỗ nào nhốt được, thậm chí đến đi lại tự do.

Điều bất hạnh là kẻ đó lại là Tang Quỷ.

"Chu choa, vậy là lão đại bị mỹ nhân kế hả? Ha ha ha!" Tang Quỷ chạy từ đầu bàn bên trái sang bên phải.

"Chúng ta sắp gia nhập môn phái Tu La rồi đúng không? Vậy là tôi có thể theo anh ăn bám được rồi! Tang Quỷ nhảy từ chậu hoa bên phải đến đài phun nước bên trái. "Dù sao thì công việc của quỷ mị cũng có người làm, sau này không phải là quỷ mị đại nhân nữa, mà là chàng rể của giới thợ săn! Ô hô hô."

"Vậy lão đại tối qua không hỏi thủ lĩnh Đường hôm nay đi đâu à? Sao ngay cả chìa khóa cũng không để lại?" Tang Quỷ cuối cùng cũng nhảy mệt, ngồi xuống ghế.

Ngụy Khoảnh: "..." Làm sao anh biết được, đêm qua miệng bọn họ còn bận chuyện khác.

Nhớ lại, trước mắt anh hiện lên khuôn mặt vừa cắn anh vừa nghẹn đến rơi nước mắt của Đường Kha Tâm...

"Sao mặt lão đại đỏ thế kia?" Tang Quỷ như phát hiện ra vùng đất mới, mắt hắn trợn tròn, quay sang ngó xung quanh. "Cái gì có thể khiến lão đại tức đến mức này vậy?"

Tang Quỷ nghĩ rằng Ngụy Khoảnh lại đang phát hỏa, cũng không thể trách hắn, vì trước giờ chưa từng thấy Ngụy Khoảnh ngượng ngùng.

"Tìm cách đưa tôi ra ngoài đi." Ngụy Khoảnh chuyển chủ đề.

Điều này thực sự khiến Tang Quỷ đau đầu: "Ồ, vậy hay là lão đại cũng tự nén mình mà bước vào khe nứt không gian với tôi." Hắn vừa dứt lời đã nhận ngay một cú đấm từ Ngụy Khoảnh, khiến hắn vội sửa lời: "Tôi sẽ đến cục điều tra mượn dụng cụ ngay đây."

"Khoan đã." Ngụy Khoảnh gọi Tang Quỷ lại, "Cậu nói lịch trình của tân quỷ mị hôm qua là sao?"

Tang Quỷ đáp: "Chuyện này thì dài dòng lắm."

"Ngắn gọn thôi."

"Tân quỷ mị nhậm chức phải chủ trì mười cánh cửa địa ngục, trong đó có năm cửa tầng một, bốn cửa tầng hai, và một cửa tầng ba."

"Phiền phức vậy sao?" Ngụy Khoảnh lẩm bẩm, nghĩ lại lúc anh lên chức chỉ cần đánh chết một lão quỷ mị.

"Chủ yếu là họ không tìm được quỷ mị đời trước để thách đấu. Không thể xác nhận được sức mạnh của tân quỷ mị. Cộng thêm thời gian gần đây cánh cửa địa ngục không yên ổn, quỷ tư tăng cường quản lý các quỷ." Tang Quỷ và Ngụy Khoảnh liếc nhau...

Có vẻ như sự hỗn loạn này là do họ gây ra.

Cả hai chậm rãi nở nụ cười hiểm ác.

Làm tốt lắm!

Tang Quỷ nói tiếp: "Nghe nói tân quỷ mị cực kỳ tàn nhẫn, cố ý nâng cao độ khó của các cửa địa ngục, khiến cho người chơi ở các cửa đầu không một ai vượt qua được. Mỗi cánh cửa đều kết thúc trong một ngày." Chính xác hơn là nửa ngày, tân quỷ mị đó chỉ đến điểm danh, không bao giờ làm việc trễ hơn một phút, các tiểu quỷ đều đồn rằng tân quỷ mị về nhà gấp cứ như nhà có giấu một người yêu xinh đẹp vậy.

"Đi tìm xem cửa địa ngục tiếp theo của cậu ta ở đâu." Ngụy Khoảnh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, trong mắt hiện lên chút kiêu ngạo. "Dù sao cũng là người kế vị, cũng nên cho cậu ta cơ hội gặp Diêm Vương của mình."

Tang Quỷ liếc nhìn lão đại của mình: "Lão đại, anh đi như vậy không sợ thủ lĩnh Đường lần sau trực tiếp khóa chân anh lại à?"

"Hừ——" Ngụy Khoảnh vừa giơ tay lên định đánh, Tang Quỷ vội lùi lại, tránh cú đấm trong gang tấc rồi chạy mất dạng.

Trong không gian tối đen, một tia sáng chiếu xuống chiếc bàn đá hình vuông.

Trên bàn, từng dòng chữ màu vàng hiện lên.

【Đây là cửa địa ngục tầng hai. Hãy chọn chủ đề và thiết lập manh mối.】

Một bàn tay trắng trẻo từ trong bóng tối vươn ra, chạm đến chiếc chìa khóa cổ màu nâu đỏ. Dòng chữ trên bàn khẽ nhảy lên một tấc:

【Mười cánh cửa vừa là bài kiểm tra, vừa là nhiệm vụ. Ngươi cần chọn ra quỷ tướng của mình, chứ không phải chơi đùa khiến tất cả người chơi đều chết! Hãy trân trọng tài năng, đừng chơi đùa với việc hủy diệt toàn bộ!】

Nếu những chữ này có âm thanh, chắc chắn sẽ vô cùng chói tai.

Người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ quỷ trắng, ngồi thẳng lưng, cẩn thận cầm lấy chiếc chìa khóa... rồi chỉnh độ khó của tất cả các cửa địa ngục lên mức cao nhất.

【......】

Mười tiếng sau.

【Người chơi Cơ Trường Nhẫn tử vong, phần thưởng thay thế thuộc tính. Người chơi Lâm Triết Quang hoàn thành câu chuyện, vượt qua cửa.】

Một tấm thẻ nhân vật được tạo ra, rơi xuống bàn đá.

Bên cạnh tấm thẻ là một tấm ảnh nền đỏ, nam sinh cười rạng rỡ trong bộ đồng phục, tóc cắt ngắn nửa phân. Là người đầu tiên vượt qua bài kiểm tra của tân quỷ mị, hắn trông có phần quá trẻ.

Người kia cầm thẻ, cười khẩy một tiếng, rồi ném thẻ xuống đất, quay người rời đi, chiếc áo choàng đen tung lên một khoảng không gian rộng lớn.

Trên chiếc bàn đá, một dòng chữ khác hiện ra:

【Ngày mai, hãy đến đúng giờ. Quỷ mị đại nhân.】

Ngụy Khoảnh ngồi đợi Tang Quỷ tại bàn ăn, đợi mãi đến tận đêm.

Ngón chân anh gõ liên tục xuống sàn, càng lúc càng nhanh, biểu hiện sự sốt ruột.

Đing. Tiếng thang máy vang lên.

Một đôi chân dài mang giày bốt tiến vào.

Ngụy Khoảnh nhìn Đường Kha Tâm bước đến, khuôn mặt bình thản, không hề có chút áy náy.

Anh lảng tránh ánh mắt cậu, tiếp tục ăn bữa tối.

"Sao giờ mới ăn tối?" Đường Kha Tâm ngồi xuống bên cạnh, hai tay chống lên cằm.

Ngụy Khoảnh cắm nĩa vào đùi gà, không nhìn cậu: "Cậu đi đâu vậy?" Anh không nhắc đến chuyện cửa bị khóa.

"Việc của thợ săn, anh cũng biết họ khó quản lý mà." Đường Kha Tâm vừa giải thích, vừa dùng một tay giúp Ngụy Khoảnh vắt chanh lên cánh gà, trong lúc bóp, ngón út của cậu khẽ chạm vào mu bàn tay cầm dao của Ngụy Khoảnh.

Sự thân mật dịu nhẹ tựa như lông tơ ve vuốt trên tim, khẽ khàng dấy lên từng đợt gợn sóng.

Ngụy Khoảnh: "..." Anh khẽ rụt tay phải vào một chút, tay trái cầm nĩa gắp một miếng sụn gà bỏ vào miệng, nhai thật mạnh, phát ra âm thanh xương gà vỡ vụn.

Đường Kha Tâm không chút biểu cảm, từ tốn rút tay về, nhấc khăn ăn lên lau nhẹ ngón tay.

Đêm qua, cậu cũng lau giúp Ngụy Khoảnh như vậy. Cậu hài lòng nhìn tai của Ngụy Khoảnh bắt đầu đỏ lên.

Xem ra chú sư tử nhỏ đã tức giận rồi, nhưng may mắn là chưa nổi trận lôi đình.

Ánh mắt từ phía bên cạnh nóng rực đến nỗi khiến người ta khó chịu. Ngụy Khoảnh dựa vào sự định tĩnh phi thường, kiên quyết ngồi tại chỗ, từng chút một gặm gà. Cuối cùng, khi anh gặm đến bộ xương gà thứ tám, không nhịn được nữa, quay đầu trừng mắt: "Cậu nhìn tôi mãi làm gì?" Không tự đi lấy đĩa mà ăn à?

Chưa kịp nói hết câu, chỉ nghe một tiếng "chụt", môi bị cướp mất. Ngụy Khoảnh lập tức ném dao nĩa xuống, vớ lấy khăn ăn che lên miệng.

Đường Kha Tâm liếm nhẹ môi mình: "Ừm, bữa tối hôm nay nêm nếm khá ngon."

Nửa khuôn mặt của Ngụy Khoảnh giấu sau khăn ăn, mắt liếc thấy cái đầu tròn lấp ló sau luống hoa...

Tang Quỷ giơ chìa khóa vạn năng của Cục Điều tra đưa tới, điên cuồng vẫy tay về phía anh, dùng khẩu hình kêu gọi: Đi... đi... không... đi!!!

Phụt! Khăn ăn bị vứt xuống bàn.

Két—— Chiếc ghế sắt kiểu cổ chà vào nền đá cẩm thạch tạo ra âm thanh chói tai. Ngụy Khoảnh đứng dậy, bước nhanh về phía thang máy.

Đường Kha Tâm thoáng hoảng hốt, khi trong mắt và trái tim chỉ có một người, người ta sẽ không để ý đến những sự việc xung quanh. Cậu bước qua nơi Tang Quỷ ẩn nấp trong luống hoa, chạy theo bóng lưng của Ngụy Khoảnh.

Xuống thang máy, lại vẫn là phòng ngủ. Muốn ra khỏi phòng ngủ phải đi qua cánh cửa lớn phía Nam.

Ngụy Khoảnh nắm chặt tay nắm cửa, xoay mạnh.

Vẫn không mở được.

Anh quay lại, nhìn thẳng vào Đường Kha Tâm, chờ cậu tự giải thích.

"Tôi..." Đường Kha Tâm cẩn thận tiến lên nắm lấy tay anh, nắm được rồi! Không bị hất ra, cậu lại mạnh dạn kéo anh vào phòng: "Sáng nay khi tôi ra ngoài, anh ngủ rất say, tôi sợ anh tỉnh dậy rồi sẽ bỏ chạy..."

Ngụy Khoảnh giật mình. Trước hết, anh rất kinh ngạc về việc mình ngủ say đến vậy, sau đó, anh nhận ra rằng Đường Kha Tâm hiểu anh hơn anh tưởng.

Không chạy sao được chứ!

Đường Kha Tâm vừa lùi vừa kéo Ngụy Khoảnh về phía mình, như đang kéo một sợi dây diều. Ngụy Khoảnh nhìn tay mình bị kéo theo, bắt đầu băn khoăn: Bình thường sạch sẽ khó tính như vậy, vừa nãy miệng mình đầy dầu mỡ, sao lại có thể hôn được chứ?

Mặc dù Đường Kha Tâm đột nhiên không còn kén chọn nữa, nhưng không hiểu vì sao Ngụy Khoảnh lại bắt đầu bận tâm. Anh bước theo nửa chừng rồi bỗng nhiên rút tay ra, tiến thẳng vào phòng tắm.

Phải tắm cho thơm tho. Giờ đây trong đầu Ngụy Khoảnh chỉ còn suy nghĩ này.

Bước vào phòng tắm, những hình ảnh của đêm qua giữa anh và Đường Kha Tâm lại hiện lên trong đầu. Anh càng tắm, da càng đỏ, càng xả nước, thời gian càng kéo dài, cuối cùng anh trực tiếp dội nước lạnh lên đầu.

Phải kiềm chế!

Chuyện bị trúng mỹ nhân kế không thể xảy ra lần thứ hai!

Cốc cốc cốc. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Kèm theo đó là giọng nói hơi sốt ruột của Đường Kha Tâm: "Sao lâu vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái không?"

Ngụy Khoảnh: "..."

Năm phút sau.

Cốc cốc cốc!

Đường Kha Tâm: "Anh yêu, đồ đạo cụ thiếu hôm qua tôi mua về rồi, tối nay tiếp tục nhé?"

Bịch, trong buồng tắm, cơ thể dài thon của ai đó trượt dọc theo tấm kính.

Lời tác giả:

Sắp vào cửa.