Đỉnh Lưu Trong Giới Kinh Dị - Chanh Quất Gia

Chương 127



Ngụy Khoảnh: "..." Cong?

Ánh mắt anh từ từ di chuyển xuống dưới...

Nhìn thấy vẻ mặt ngờ vực của Ngụy Khoảnh, Đường Kha Tâm cuối cùng không nhịn được mà bật cười, sau đó cả người cuộn vào trong lòng Ngụy Khoảnh, vai rung lên không ngừng.

Dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Ngụy Khoảnh xác định Đường Kha Tâm đang cười nhạo anh.

"Xin lỗi, có thể đừng nhìn tôi như vậy khi tôi nói những lời này được không." Đường Kha Tâm cảm thấy mình đang làm hư một sinh viên đại học thuần khiết, "Tôi thấy tội lỗi quá." Khó mà nhịn không hủy hoại vẻ ngây thơ của anh ấy.

Ngụy Khoảnh thề rằng anh không phải ngây thơ, chỉ là không hiểu Đường Kha Tâm đột nhiên muốn cong lên cái gì.

Giờ thì anh hiểu rồi.

Đáng tiếc đã bị hiểu lầm.

Anh dứt khoát thuận theo hỏi Đường Kha Tâm: "Vậy cậu muốn tôi dùng biểu cảm gì để nhìn cậu?"

Đây là câu hỏi cho điểm. Đường Kha Tâm giơ tay vuốt tóc trên trán Ngụy Khoảnh về sau nhẹ nhàng, ngón trỏ lướt nhẹ qua vành tai của Ngụy Khoảnh, nhớ lại: "Ngày đó anh ngồi trên bồn rửa mặt trong phòng tôi với biểu cảm đó. Không nhớ cũng không sao, lần sau tôi chụp lại, cho vào sách bài tập của anh ~"

"Vậy thì chờ đến khi cậu có bản lĩnh mà chụp được đi." Ngụy Khoảnh từ kẽ ghế sofa mò ra một cây bút đưa cho Đường Kha Tâm, nhắc nhở: "Nên quay lại làm việc rồi, Thủ lĩnh Đường."

Anh gần như có thể dự đoán trước cuộc sống tương lai.

Có lẽ, nếu không may mà họ thật sự ở bên nhau, Quỷ Môn mở ra sẽ xảy ra nhiều vụ án đẫm máu do Chủ Thần đi làm muộn gây nên.

Đường Kha Tâm một lòng chỉ muốn câu giờ: "Nói mới nhớ, trong Quỷ Môn có trường học không? Anh học thư pháp ở đâu vậy? Lần trước nhìn chữ thư pháp của anh rất lưu loát, khá có phong cách của bậc thầy. Không tệ không tệ."

Ngụy Khoảnh: "..."

Trong Quỷ Môn dĩ nhiên có trường học, thậm chí từng có trường quỷ đúng nghĩa, trường quỷ là nơi chuyên dành cho những quỷ như Ngụy Khoảnh học tập kỹ năng dọa người, nghe nói còn tiện thể học văn, số học và huyền học.

Nhưng đó đều là chuyện từ trước khi Ngụy Khoảnh ra đời.

Từ khi Quỷ Môn có cơ chế giải đố hệ thống hóa, ngoại trừ NPC được tạo ra trong cổng, những quỷ quái chính thống vì tài nguyên mà cũng đều tham gia vào đội quân NPC, ai còn có hứng thú chăm lo cái mảnh đất nhỏ lạc hậu ấy.

Ngụy Khoảnh sinh ra trong hỗn độn, ngậm bình sữa đã gia nhập đội quân quỷ đi làm, trường học của anh thì có rất nhiều: Có lúc là trường học bỏ hoang trong làng hoang, có khi là tư thục kinh thành trong bộ phim "Thiến nữ u hồn"... Anh thậm chí từng tham gia lớp thủ công trong bản "Nữ Cấp Ba Kinh Hồn."

Đáng nói là ngày đó anh giả làm nữ sinh bị bại lộ, nhận được rất nhiều bánh kem nhỏ. Một lần ăn quá nhiều, trực tiếp dẫn đến việc anh không thích đồ ngọt.

"Vậy nên anh mặc đồng phục nữ sinh ở trường nữ cao à?" Đường Kha Tâm chính xác nắm bắt được trọng điểm.

Ngụy Khoảnh: "..."

"Cánh cửa tôi vừa qua lại thiết lập trường võ thuật dành cho người lớn." Đường Kha Tâm rất ít khi hối hận, lần này thì thật lòng hối hận vô cùng.

"Cậu có thể giải đố rồi, Thủ lĩnh Đường." Ngụy Khoảnh lần thứ hai đưa bút tới trước mặt Đường Kha Tâm.

Đường Kha Tâm lại lảng sang chủ đề khác: "Sau khi anh ra đời thì không còn trường quỷ nữa, vậy làm sao anh biết những chuyện này?"

Những câu chuyện này quỷ trẻ tuổi đều không biết, nhưng những quỷ già thì sẽ kể lại cho quỷ nhỏ.

Trong Quỷ Môn vốn có một thư ký, chuyên phụ trách thống kê chiến tích của Ngụy Khoảnh, điều tra bối cảnh quái nhỏ, thời gian rảnh rỗi còn kiêm luôn việc ăn uống và phối đồ hàng ngày cho Ngụy Khoảnh và quỷ Tang.

Cô ta tên là Hồ Yên, vốn là thuộc hạ của lão quỷ mị, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần.

Không ai biết tuổi thật của Hồ Yên, chỉ nghe đồn cô ta là một con hồ yêu sống ngàn năm, nhưng thực tế nhìn vẻ ngoài của Hồ Yên, tối đa không quá ba mươi tuổi.

Sắc mặt Ngụy Khoảnh tối sầm lại.

Nửa năm trước. Thân là Quỷ Mị, anh bị vu cáo lạm dụng quyền lực, bị Quỷ Tư truy bắt.

Từ trước đến nay chưa từng có quỷ nào có thể truy bắt được Ngụy Khoảnh, trừ khi có người bên cạnh anh để lộ tin tức.

"Lão quỷ mị đối với tôi là ân sư, nhưng lại bị anh đối xử như vậy, tôi biết tôi không giết được anh, chỉ có thể dùng cách này." Hồ Yên dựa vào bức tường xác chết, đối diện với Ngụy Khoảnh đã nhìn thấu mọi chuyện, cô ta đã từ bỏ kháng cự.

Hồ Yên: "Tôi biết anh không quan tâm đến lý do của tôi. Nhưng vẫn muốn nói, lão quỷ mị đối với tôi là ân sư, nhưng lại bị anh đối xử như vậy, tôi biết tôi không giết được anh, chỉ có thể dùng cách này."

"Bây giờ cô có hai lựa chọn," Ngụy Khoảnh mỉm cười chỉ về phía biển sơn xanh sôi trào phía sau, "Hoặc là bị tôi giết, hoặc tự mình nhảy vào đó."

"Thắng làm vua thua làm giặt, Ngụy Khoảnh của chúng ta, lớn rồi ha ~" Hồ Yên tiện tay ôm lấy một tấm ván rồi chạy về phía biển xanh, so với việc bị Quỷ Mị tra tấn đến chết, cô chọn nhảy vào hố lửa.

...

Sương sớm rơi xuống, rèm cửa nhẹ đung đưa.

Hai người trên ghế sofa vẫn đang chơi trò chuyền bút.

"Vậy là Hồ Yên kể cho anh à? Hai người thường trò chuyện khá sâu nhỉ." Đường Kha Tâm nhét bút trở lại kẽ ghế sofa.

"Chúng tôi sống cùng nhau năm năm, không nói gì thì không thực tế." Ngụy Khoảnh cố gắng động chân, vừa nhấc đùi lên liền nhớ lại cảm giác bị vỗ trước đó, chợt nhận ra đó là một bộ phận thích hợp để tán tỉnh, vành tai đỏ bừng, đặt chân xuống lại.

Đường Kha Tâm đưa tay đẩy, ép Ngụy Khoảnh vào lưng ghế sofa hỏi: "Cô ta sống ở đâu?"

Ngụy Khoảnh vốn không nên có hỏi có đáp, nhưng khoảng khắc cổ bị cánh tay của Đường Kha Tâm chèn vào, anh thực sự cảm nhận được mối đe dọa quỷ thân đến từ Thủ lĩnh Đường: "Tầng dưới." Anh trả lời rất ngoan ngoãn.

Áp lực trên cổ nới lỏng, Ngụy Khoảnh nghe thấy tiếng thở ra lạnh lùng từ Đường Kha Tâm: "Cũng may cô ta là kẻ phản bội, nếu không có thể tôi sẽ phải làm người ác, đóng gói chị gái tốt của anh vứt ra ngoài."

"Cô ta không phải chị gái tốt của tôi." Ngụy Khoảnh phản bác.

Đường Kha Tâm: "Vậy mà cô ta lại giúp anh mua quần áo, còn phối đồ? Đây là việc bạn gái làm đấy, biết không?"

Mỗi khi nói đến Hồ Yên, Đường Kha Tâm liền có chút không đúng. Ngụy Khoảnh cố gắng làm dịu giọng: "Chân tôi mỏi~ cậu xuống trước đi."

Thông thường Đường Kha Tâm nghe anh nói lời mềm mỏng, yêu cầu gì cũng sẽ đáp ứng, nhưng hôm nay không biết sao lại cố ý đối nghịch mọi chỗ: "Dạo này thiếu rèn luyện à? Nói mới nhớ, cửa trước anh không đánh trận nào, vài cây số chạy hết một tiếng rưỡi."

Mà sự mềm mỏng của Ngụy Khoảnh chưa bao giờ kéo dài quá mười giây: "Cmn! Cậu mới thiếu rèn luyện!"

Anh không màng gì đến cảm giác nữa, cố gắng đẩy Đường Kha Tâm ra khỏi ghế sofa!

Đáng tiếc Ngụy Khoảnh không chiếm được lợi thế địa hình, Đường Kha Tâm đầu ngón chân thăm dò chèn vào phía trong cẳng chân, toàn thân ngồi xuống! Đè chặt Ngụy Khoảnh xuống ghế sofa.

Đường Kha Tâm còn dư sức rút tay thăm dò eo Ngụy Khoảnh: "Vậy để tôi xem cơ bụng của anh còn không."

Ngụy Khoảnh một tay che ngực áo ngủ của mình, một tay cố kéo áo khoác của Đường Kha Tâm: "Tại sao lại chỉ nhìn của tôi, cơ bụng của cậu đâu, lần trước cậu chưa cởi mà!"

Chẳng mấy chốc chiến tranh rơi vào tình thế căng thẳng, động tác tuy nhỏ nhưng lại vô cùng kịch liệt.

Ngụy Khoảnh đang ở thế hạ phong, chủ yếu là vì anh còn phải giấu điện thoại, và phân tâm nghiêm trọng, vì ngay lúc vừa rồi, anh đã gửi một tin nhắn có tác dụng như lời mời.

Mà người nhận tin nhắn, chính là Hồ Yên.

Nửa năm trước.

Hồ Yên có năng lực xuyên tường, nhờ tấm ván có thể chống đỡ được một đoạn thời gian trên lớp sơn xanh.

Sau một luồng sáng mạnh, cánh cửa đơn giản mà Quỷ Tiêu chuẩn bị đã bị Ngụy Khoảnh phá giải, cô ôm tấm ván đáp xuống mặt đất, gió lạnh thổi vi vu, đây là vị trí xuất phát của cô - đại bản doanh của Quỷ Tiêu, cửa chính nhà tù Quỷ Tư.

Cô ta nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, ngẩng đầu lên, và đôi mắt đào hoa quen thuộc của Ngụy Khoảnh đã gần trong gang tấc.

Hồ Yên giật mình ngã ngửa ra phía sau, hai tay chống đỡ để lùi lại, đôi giày cao gót giẫm lên đá sỏi tạo ra những âm thanh chát chúa.

"Vừa rồi cô không phải còn rất cứng rắn sao, sao bây giờ lại như thế này?" Ngụy Khoảnh cười, ngồi xổm xuống, một tay chặn lấy bắp chân của Hồ Yên.

Nhưng giọng điệu nghe có vẻ không còn đáng sợ nữa.

"Cậu... đến đây làm gì?" Hồ Yên thăm dò hỏi. Theo như cô biết về Ngụy Khoảnh, chỉ cần Ngụy Khoảnh còn tâm trạng mỉa mai, cô vẫn còn cơ hội sống sót.

"Tôi có thể đến làm gì? Tôi đến đầu thú." Ngụy Khoảnh nói một cách đương nhiên.

Anh thấy Hồ Yên không trốn nữa, liền buông tay ra, bắt đầu tại chỗ tính toán cho Hồ Yên: "Tôi đã hại ông chủ của cô một lần, ông ấy thua không bằng tôi, chết rồi. Cô hại tôi một lần, cô thua không bằng tôi, tôi không chết. Chuyện của lão quỷ mị, tính toán rõ ràng chưa?"

"Nếu anh cứ muốn tính như vậy thì..." Hồ Yên lặng lẽ rút chân về.

"Vậy bây giờ tôi phải tính toán nợ nần của quỷ tướng phản bội môn hạ, có phải không?"

"Phải..."

"Vì thân phận của cô đã thay đổi, vậy thì hãy lợi dụng nó để trả nợ đi, cô có phản đối gì không?"

Hồ Yên do dự hỏi: "Cậu muốn hợp tác với tôi? Cậu không trách tôi sao?"

"Là nô dịch cô." Ngụy Khoảnh sửa lại: "Chị Yên của tôi đã giết rồi, bây giờ cô là Hồ Yên sống sót nhờ chính bản thân mình. Trong quỷ môn, lợi ích là trên hết, đúng không? Tất nhiên, nếu cô lại chơi chiêu gián điệp này, lần sau tôi thậm chí sẽ không để lại cho cô cả tấm ván."

Nghe thấy vậy, Hồ Yên cười mỉa mai, cô đã mất năm năm, như một người mẹ ruột chăm sóc tận tình cho vị chủ nhân mới này, để Ngụy Khoảnh nếm trải cảm giác mất mát, tiếc là đối phương chưa từng coi cô là người thân.

Ngược lại, chính cô lại nhập vai quá sâu.

Phản bội vô ích.

"Trong thế giới của anh có hai chữ tình cảm không?" Cô hỏi.

Ngụy Khoảnh: "Cần hai chữ đó làm gì, ngoài việc cản trở tôi, còn có tác dụng gì khác không?"

Có lẽ vì chưa từng đi học, không ai dạy anh rằng: lời nói không nên nói quá đầy đủ.

Nửa năm sau.

Trong tổ quỷ mị truyền đến những tiếng thở dốc đầy xấu hổ.

Ban đầu họ thực sự đang đánh nhau, đáng tiếc tư thế rất đáng yêu, một cú ngẩng đầu một cú cúi đầu môi đã vô tình chạm vào nhau.

Khi kéo nhau ra, tay đẩy người cũng đã biến thành cào, rồi thành xoa bóp.

Ngụy Khoảnh phát hiện ra một lợi thế của cơ thể thon gọn - đường nhân ngư như tay cầm xe máy rất vừa tay.

Ngụy Khoảnh học mọi thứ rất nhanh, bây giờ anh hôn không chỉ đơn giản là cắn người nữa.

Thậm chí có vài phút anh kiểm soát được nhịp thở của cả hai.

Đáng tiếc vị trí của thủ lĩnh Đường tồn tại ưu thế, không chỉ có ưu thế, mà còn không an phận mà cọ xát.

Hơi thở của Ngụy Khoảnh nhanh chóng loạn, trước mắt một mảnh sương mù, ngoài đùi ra, cả người đều trôi nổi lên, anh buộc phải nắm chặt tay cầm xe.

Cùng là lần đầu thử nghiệm, Đường Kha Tâm lại lần nữa rõ ràng nhận thức được loại động cơ của Ngụy Khoảnh, cậu dùng chút lý trí còn sót lại mà kịp thời phanh lại.

Thua không nói, tiếp tục tăng tốc còn có nguy cơ nổ lốp.

Cậu cúi trên người Ngụy Khoảnh, giọng khàn dỗ dành: "Phải chuẩn bị trước, nếu không dễ bị thương."

Ngoài vành tai, cả người Ngụy Khoảnh đều đỏ bừng, anh muốn tìm một nơi để trốn nhưng tiếc là tư thế không cho phép, đành phải chôn mặt vào lòng Đường Kha Tâm.

Mắt, mũi, miệng đều chôn chặt, ai gọi cũng không đáp lại, thề làm Quỷ Hoàng giỏi ẩn mình nhất Quỷ Môn.

Đường Kha Tâm cảm thấy động cơ dưới mông dần tắt lửa, sức kiềm chế của Ngụy Khoảnh quả là đáng kính, cậu có chút không cam lòng: "Hay là đến chỗ tôi?"

Ngụy Khoảnh tai giật giật, anh thả tay cầm, nhìn về phía cửa thang máy ở lối vào.

Anh nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ở tầng một!