Sau khi đập bàn, Nguỵ Khoảnh gánh chịu ánh mắt của mọi người, quay đầu lại giải thích với Đường Kha Tâm: "Đừng nghe ông ta nói bậy."
Huyền Lạc trong lòng khẽ "chậc" một tiếng, đây là lần đầu tiên hắn thấy Quỷ Mị sốt ruột đi giải thích một chuyện, hắn nhìn qua với ánh mắt tò mò, chỉ nghe thấy Nguỵ Khoảnh đầy căm phẫn biện hộ cho mình: "Lúc đó tôi chỉ muốn giết em thôi!"
Đường Kha Tâm: "......"
Câu ngắt đầy chí mạng của Nguỵ Khoảnh làm Huyền Lạc sợ đến mức im lặng đưa tay lên, rồi run rẩy thu lại...
Thôi xong rồi, không cứu được nữa.
Lâm Dã cũng chẳng quan tâm hận thù cũ nữa, dùng khuỷu tay chọc vào cánh tay của Huyền Lạc rồi hỏi: "Kiểu người thế này sao tìm được người yêu nhỉ?"
"Cũng nhờ vào kiểu người thế này thôi." Huyền Lạc nhận xét một cách thẳng thắn.
Lạc Hạo nhìn qua đám mây mù dưới đáy đĩa tròn, hắn nhớ lúc Hồ Yên rơi xuống thì thậm chí không có cả tiếng vọng, nếu hai người trước mặt đánh nhau thì không ổn rồi, hắn thử giúp hoà giải: "Tôi nghĩ Nguỵ Khoảnh muốn nói là..."
"Anh im miệng." Đường Kha Tâm không cho Lạc Hạo chút không gian nào để lên tiếng, cậu siết chặt tay Nguỵ Khoảnh rồi hỏi: "Từ khi nào bắt đầu muốn giết em?"
Nguỵ Khoảnh không trả lời, trước tiên anh ngẩng đầu nhìn cái móc câu to, nghĩ rằng rõ ràng có sáu con quỷ, nhưng ông già xấu xa lại chỉ vạch trần mỗi anh.
Sau đó liếc mắt nhìn qua bốn con quỷ khác, bốn con quỷ này thấy mình không chen vào được, liền ngồi thành hàng quanh bàn đá, ngoài Tần Thiên Hoa, ba kẻ còn lại đều mang nụ cười kỳ quặc, khẩu hình miệng rất đồng đều, mỗi khi Đường Kha Tâm nói một câu, bọn chúng dường như đều hô lên: "Wow."
Trong Quỷ Môn có hai Quỷ Hoàng yêu đương quả thực là ngàn năm khó gặp, muốn tận hưởng cảm giác "ăn dưa" trong ranh giới sinh tử có thể hiểu được.
Nhưng Nguỵ Khoảnh vẫn rất muốn đá bay cả đám này xuống dưới.
Thái độ không đứng đắn của anh khiến khổ chủ không hài lòng, Đường Kha Tâm khẽ kéo tay Nguỵ Khoảnh kéo anh trở lại đúng hướng: "Anh mà mất tập trung nữa em sẽ hôn anh đấy."
"Sẽ bị thấy đấy." Nguỵ Khoảnh chuyển chủ đề.
"Vậy giết hết bọn họ đi, còn có thêm một đống khẩu phần ăn nữa." Đường Kha Tâm đề nghị một cách nghiêm túc.
Nụ cười của hàng quỷ lập tức ngưng bặt.
Nguỵ Khoảnh biết tránh không được rồi, lúng túng trả lời: "Từ lúc bắt đầu." Bắt đầu từ lúc biết thân phận Thợ Săn thì anh đã có ý muốn giết người.
Lời này vừa dứt, hàng quỷ bên cạnh đồng loạt hít sâu một hơi. Đặc biệt là Huyền Lạc, kẻ đã theo dõi vụ này từ đầu đến cuối, hắn không thể không cảm thán rằng thủ lĩnh Tu La gặp phải người không tốt, nhưng rồi lại thấy Nguỵ Khoảnh uỷ khuất nhướn mày lên, trong lòng hắn tức giận hét lên: Sao anh còn tỏ ra uỷ khuất được cơ chứ!
Lần này Nguỵ Khoảnh thực sự cảm thấy uỷ khuất, anh cho rằng trong tình huống không thể xác định được đối phương là trung hay gian và lợi ích tồn tại xung đột, diệt khẩu là một hành động bình thường của một Quỷ Hoàng đủ tiêu chuẩn.
Là do ông già xấu xa chỉ vạch trần mỗi anh nên anh mới có lý do để cảm thấy hổ thẹn!
Sắc mặt của Đường Kha Tâm thay đổi liên tục, đột nhiên cậu hất tay Nguỵ Khoảnh ra, cười lạnh một tiếng: "Vậy thì nhanh chóng chứng minh anh là Quỷ Anh đi, để em khỏi nhịn không được mà lỡ tay ném anh xuống dưới."
Hàng quỷ ăn dưa: "Ồ hố~" Từ lúc bước vào đến giờ đội ngũ trông có vẻ vững chắc nhất cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Bàn tay đột nhiên lạnh toát, Nguỵ Khoảnh ngẩn người ra, sự ngẩn ngơ của anh không phải vì lời nói của Đường Kha Tâm, mà là vì lúc Đường Kha Tâm hất tay anh ra, cậu còn khẽ cào một cái vào lòng bàn tay anh, ba giây sau, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa đỏ bừng, khó tin nói: "Em hung dữ với tôi?"
Anh diễn quá chân thật, chân thật đến mức Đường Kha Tâm bắt đầu nghi ngờ Nguỵ Khoảnh không nhận được tín hiệu của cậu.
Nguỵ Khoảnh chống tay lên bàn đá rồi ngồi xuống, trông như đang giận dỗi nói: "Tôi không biết tôi có phải Quỷ Anh hay không, mấy người có bản lĩnh thì đẩy tôi xuống đi."
Bùm! Anh ngã xuống bàn đá.
"Lớn tướng rồi mà lúc này còn bướng bỉnh được sao." Huyền Lạc đưa tay đẩy Nguỵ Khoảnh, chỉ nghe thấy vị Mị đại nhân trẻ con "hừ" một tiếng, rồi đổi mặt, lại ngã xuống lần nữa.
Mấy con quỷ nhìn nhau, dù sao thì Nguỵ Khoảnh cũng là người ra đề, ý nghĩa của Quỷ Anh chỉ có mình anh là hiểu rõ nhất.
Giết thì giết không được, đánh thì chưa chắc đã đánh được.
Bọn họ có thể làm gì? Bọn họ cũng hết cách rồi...
Pha nằm sấp của Nguỵ Khoảnh đầy vi diệu, anh đặt tai trái sát mặt bàn đá, bắt đầu tập trung chú ý lắng nghe âm thanh truyền đến từ phía dưới.
Anh nghe thấy tiếng gió va vào cột đá, tiếng sấm trong những tầng mây chạm vào nhau, tiếng cọ xát khi những sinh vật nhỏ bò qua lưới sắt.
Hồ Yên hình như đang đi bộ, nhưng bước đi rất chậm.
Ngụy Khoảnh bình tĩnh lắng nghe cẩn thận, giao nhiệm vụ kéo dài thời gian cho Đường Kha Tâm.
Huyền Lạc không khuyên giải được Ngụy Khoảnh, liền chuyển hướng sang Đường Kha Tâm: "Cậu cũng vậy, ở đây ai chẳng muốn giết quỷ, giờ cậu còn tính toán với anh ta làm gì?"
Đường Kha Tâm hờ hững liếc nhìn Huyền Lạc, nói: "Anh thật lắm lời."
Cậu không chờ Huyền Lạc đáp lại, tiếp tục nói: "Tôi là thủ lĩnh Tu La, Đường Kha Tâm."
Sắc mặt của mấy người còn lại thay đổi - Đường Kha Tâm thừa nhận thân phận vào lúc này cũng có nghĩa là tân quỷ mị hoặc là Thợ Săn Tu La hoặc là quỷ mị cũ, dù là loại nào thì bọn họ cũng đã bị lừa, mà còn bị lừa một cách thê thảm.
Điều đáng giận hơn nữa là sau khi đã ở cùng một phe, họ cũng mất đi cơ hội chính đáng để tiêu diệt lẫn nhau.
Đường Kha Tâm tiếp tục nói: "Thợ Săn là những thí nghiệm thể cải tạo gene, từ khi còn là trẻ sơ sinh tôi đã sống trong đống máu, khó mà phủ nhận quỷ anh nhi dính máu trong câu đố không phải là tôi, đúng không?"
Lâm Dã phản bác: "Lời này không hợp lý, đứa trẻ trong câu đố đã nhúng tay vào máu từ mười năm trước, mười năm trước trong chúng ta không có ai là trẻ con, nghĩa là đứa trẻ đó đã lớn và có thù với Chúa tể Địa Ngục, muốn Chúa tể Địa Ngục chết bất đắc kỳ tử."
"Vậy cậu có thù với Chúa tể Địa Ngục không?" Huyền Lạc hỏi Lâm Dã.
Lâm Dã: "Không."
Huyền Lạc nhướng mày: "Vậy cậu thừa nhận không liên quan đến quỷ anh chứ?"
Lâm Dã: "Chưa chắc, tôi leo lên vị trí quỷ si cũng muốn Chúa tể Địa Ngục chết để thử cảm giác làm thủ lĩnh."
"Ha! Đúng là nghe một lời như nghe một lời khác." Lạc Hạo đảo mắt: "Ở đây ai mà không muốn Chúa tể Địa Ngục chết chứ."
Từ trong góc, Tần Thiên Hoa giơ tay lên: "Tôi."
Mọi người đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy ông trung niên vừa biến dị này lên tiếng: "Tôi hoàn toàn không muốn vào Quỷ Môn, chỉ muốn làm người kiếm tiền nuôi con trai, từ việc tôi có ba chiếc chìa khóa cổng tầng ba suốt hai mươi lăm năm mà không dùng đến là có thể thấy."
Lạc Hạo: "Ờ... chúng ta đang tự chứng minh, không phải tự bóc trần đâu ông hiểu chứ."
Lâm Dã: "Dù ông có nuốt thuốc, nhưng sức mạnh của ông không thể đấu lại bất kỳ ai trong đây đâu."
Đường Kha Tâm nhận ra điểm mấu chốt: "Là một con người, làm sao ông có được chìa khóa cổng tầng ba?" Ngay cả cậu là thủ lĩnh mà cũng phải tốn không ít công sức để có được chìa khóa.
Tần Thiên Hoa: "Hai mươi lăm năm trước, tôi làm việc tại một trại trẻ mồ côi, đột nhiên có một ông lão đến xin nhận con nuôi. Ông ta trả thù lao rất hậu hĩnh, vì thế mặc dù quy trình không đúng, tôi vẫn giúp ông ta hoàn thành thủ tục nhận con nuôi. Đổi lại, ông ta đưa cho tôi chìa khóa và nói nó có thể thay đổi cuộc đời tôi. Ông ta nhận nuôi một đứa trẻ sơ sinh mắc bệnh nặng, nếu tôi đoán không nhầm thì đứa trẻ đó chính là quỷ anh. Và bây giờ chỉ mình tôi biết manh mối về quỷ anh, các người không thể giết tôi."
Hai mươi lăm năm...
Ngụy Khoảnh ngẩng đầu lên từ trên bệ đá, nếu anh nhớ không lầm, Đường Kha Tâm đúng hai mươi lăm tuổi.
Thêm nữa, mặc dù anh không rõ ngày tháng năm sinh của mình, nhưng có thể khẳng định rằng tuổi của anh và Đường Kha Tâm không chênh lệch nhiều, vì vậy hai mươi lăm năm trước, anh chắc hẳn cũng là một đứa trẻ dưới hai tuổi.
Còn Huyền Lạc, mặc dù Huyền Lạc giữ vị trí cao, nhưng tuổi tác không lớn, trông cũng ngang tuổi với hai người bọn họ.
Lời của Tần Thiên Hoa đã thu hẹp phạm vi nghi vấn xuống còn một nửa.
Mặc dù gương mặt Lâm Dã có vẻ non trẻ, nhưng không thể loại trừ khả năng đó là do khuôn mặt "trẻ mãi không già", vì vậy người bị nghi ngờ nhất ngay lúc này chính là...
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Lạc Hạo.
Đột nhiên bị tấn công từ cả trước lẫn sau, Lạc Hạo không hề hoảng loạn, hắn nói: "Hai mươi lăm năm trước tôi vừa trở thành quỷ lượng, vì là quỷ thuần huyết, chưa từng thấy thế giới thực, nên đã đánh cắp loại thuốc mới do dược sĩ nghiên cứu để đi du ngoạn ở thế giới loài người." Hắn đột nhiên quay sang Tần Thiên Hoa hỏi: "Ông lão mà ông nói đến, có phải là người tóc bạc da trẻ, đeo kính gọng vàng, thường mặc áo blouse trắng?"
"Đúng vậy." Tần Thiên Hoa gật đầu.
Lạc Hạo: "Ông ta tên là Cứu, là một dược sĩ thiên tài của Cục Thí Nghiệm Quỷ Môn. Trong số các người ở đây, tôi là người duy nhất từng làm việc với ông ta, manh mối nằm ở chỗ tôi, các người không thể giết tôi."
Cứu...
Ngụy Khoảnh nhớ lại người đó mười năm trước - mười năm rồi, cuối cùng cũng biết được tên ông.
Nhưng, không muốn nghe tiếp nữa, dễ bị buồn nôn.
"Nhưng anh không phải là quỷ thuần huyết, phải không?" Ngụy Khoảnh đột nhiên lên tiếng, sắc mặt Lạc Hạo thay đổi: "Làm sao anh có thể chắc chắn tôi không phải?"
Trong bầu không khí căng thẳng đột ngột, sáu người đồng loạt đứng dậy, Ngụy Khoảnh từng bước tiến lại gần Lạc Hạo, đưa tay kéo áo cổ của hắn.
Chỉ nghe thấy một tiếng "xoẹt", chiếc áo trắng của Lạc Hạo bị xé rách, lộ ra một mảng vải đen cháy sém trên lưng.
Lạc Hạo kinh ngạc: "Đây là từ khi nào?" Nói được nửa câu, anh ta đột nhiên nhớ lại cú vỗ vai của Ngụy Khoảnh khi họ bước lên bàn tròn.
Ngụy Khoảnh buông áo Lạc Hạo ra nói: "Viên thuốc tăng lực này có một tác dụng phụ, đó là con người nếu uống quá nhiều sẽ bị suy giảm một số giác quan, có lúc là vị giác, có lúc là thính giác, thậm chí có thể mất trí nhớ. Và điều chắc chắn là sẽ không còn cảm giác đau đớn."
Anh ta giơ mảnh vải rách trong tay lên nói: "Tôi dùng một đống hỏa huyền để đốt vai anh, anh không hề kêu một tiếng. Anh đừng nói với tôi là anh có thể chịu đau giỏi."
Nghe vậy, Tần Thiên Hoa tự véo vào đùi mình, không ngờ thật sự không cảm thấy đau!
Ngụy Khoảnh tiến sát lại gần Lạc Hạo, cười nhẹ nói: "Anh là con người, chỉ là đã dùng thuốc và nhờ vào thuốc để thay đổi thể chất, bước vào Quỷ Môn và trở thành quỷ lượng, đúng không?"
"Dù là vậy, tôi vẫn là người duy nhất trong số các anh từng tiếp xúc với Cứu." Lạc Hạo vẫn cứng miệng.
"Còn đúng hay không tính sau," Ngụy Khoảnh từng bước ép sát, "Nhưng anh đã nói dối trong phần tự chứng minh, vậy làm sao bảo đảm những lời tiếp theo là thật? Thay vì đề phòng anh, chi bằng..."
Lạc Hạo ngay lập tức vào tư thế chiến đấu, nhưng trong khoảnh khắc đã bị Đường Kha Tâm từ phía sau chặn đứng, toàn bộ sự chú ý của hắn đều dồn vào Ngụy Khoảnh, hoàn toàn không đề phòng Đường Kha Tâm, dẫn đến thất bại chỉ trong một chiêu.
Đường Kha Tâm nắm chặt cánh tay Lạc Hạo, hỏi Ngụy Khoảnh: "Đẩy xuống không?"
Ngụy Khoảnh nhún vai: "Tuỳ em."
Lạc Hạo vùng vẫy hỏi: "Hai người không phải đang cãi nhau à!"
Ngụy Khoảnh: "Ai nói cãi nhau thì không thể làm lành?"
Huyền Lạc đứng bên cạnh lật mắt, cuối cùng hắn cũng nhận ra, hai người này từ đầu đến cuối đều là diễn trò phối hợp!
Lâm Dã bỏ phiếu tán thành: "Đẩy đi, đẩy đi, dù sao hắn cũng không cảm thấy đau."
Câu nói này đột nhiên nhắc nhở Đường Kha Tâm, cậu nhìn về phía Ngụy Khoảnh, hơi do dự hỏi: "Nếu không cảm thấy đau, vậy thì..." Ánh mắt cậu dần hạ xuống vùng bụng dưới của Ngụy Khoảnh...
Cậu nhớ Ngụy Khoảnh trước đây bị thương chưa từng rên rỉ...
Chả trách trên giường cũng không lên tiếng...
Ngụy Khoảnh lập tức rùng mình, giận dữ: "Em nghĩ gì vậy! Tôi có cảm giác!"
Khi hai người đang thì thầm trò chuyện, một bóng trắng bất ngờ lao ra từ bên cạnh, Tần Thiên Hoa bất ngờ đẩy mạnh, đẩy Lạc Hạo ra khỏi đĩa đá trong tay Đường Kha Tâm!
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Kha Tâm (lo lắng): Ngụy Khoảnh không có cảm giác...
Ngụy Khoảnh (phẫn nộ): Tôi có! Tôi là quỷ thuần, không có tác dụng phụ này!
Đường Kha Tâm: Thật không, em không tin, trừ khi anh chứng minh cho tôi xem~