Đỉnh Lưu Trong Giới Kinh Dị - Chanh Quất Gia

Chương 27



Ngọn lửa như những cái lưỡi quấn quanh đầu ngón tay, từng chấm nhỏ từ cửa sổ trời rơi xuống đáy phòng.

Rất nhiều cồn y tế đã được đổ tràn khắp sàn, tia lửa rơi vào, bốc lên vài đốm lửa, trong chớp mắt, những đốm lửa tụ thành biển lửa, thiêu cháy đám xác sống chất thành núi.

Nhưng những "người" đó không hề cảm nhận, chỉ bị thu hút bởi Ngụy Khoảnh đang ở trên cao, tiếp tục leo lên, và không ngừng có những cánh tay bị cháy rụng rơi xuống núi xác.

"Cậu cũng biết đấy, chúng không bị thiêu chết được đâu, và ngọn gió xuân thổi lại mọc tiếp thôi~"

Một giọng nói mang theo vẻ giễu cợt vang lên từ phía sau. Ngụy Khoảnh ngồi trên mái nhà không nhúc nhích, chỉ giữ khuôn mặt vô cảm tiếp tục truyền lửa xuống dưới.

Dù bị phớt lờ, người đó cũng không tức giận, mà xuất hiện nhẹ nhàng ngay trước mặt Ngụy Khoảnh.

Bên ngoài trại tâm thần ngoài mái nhà, nhìn ra chỉ thấy toàn sương mù trắng xóa, người đó như xé rách màn sương mà tới.

Mái tóc trắng, mặt nạ đen, áo choàng dài, không khác gì trang phục đi làm của bốn vị quỷ hoàng khác.

Chỉ có chiếc ghim áo hình cú mèo màu vàng ở cổ áo là đặc biệt nổi bật.

Quỷ Tiêu.

Ngụy Khoảnh thu tay lại, đứng dậy phủi bụi.

Quỷ Tiêu: "Hay là cậu diễn màn này chỉ để dẫn tôi ra đây? Cậu không sợ, tôi sẽ giết cậu ngay tại đây à?"

Ngụy Khoảnh nhặt bộ quần áo bệnh nhân dưới đất, nói: "Tiêu đại nhân, ngài có chắc sẽ đánh trúng một phát không? Cánh cửa này, cả ngài và tôi, đều không có chỉ tiêu giết người, thi hành luật tùy tiện, nếu may mà tôi thoát được, hãy coi chừng tôi lên trên báo cáo ngài biết luật mà phạm luật đấy." Anh khoác bộ quần áo lên vai, vô lại hết chỗ nói.

Quỷ Tiêu cười lạnh một tiếng, nói: "Trước giờ ngọ ngày mai nếu các cậu không hoàn thành câu chuyện, chỉ tiêu sẽ xuất hiện thôi, cậu chắc là có thể giải được câu đố thành công sao?"

Đúng vậy, việc Quỷ Tiêu mượn một chỉ tiêu giết người nhỏ từ chủ thần của một cửa cũng dễ như trở bàn tay.

"Chuyện đó ngài đừng lo, tôi chỉ đến hỏi, ngài có thấy hai con hồ ly nào không?" Ngụy Khoảnh lười tiếp tục đôi co, nói thẳng mục đích.

Dựa vào manh mối do chủ thần cung cấp, nhiệm vụ tiếp theo phải là Ông Thành dẫn dắt những người bị nhốt trong căn phòng tiến tới phòng thí nghiệm tìm mục tiêu vào tiếng chuông thứ ba.

Nhưng Hồ Yên và Tu Lâm không có bất kỳ tiếng động nào đã biến mất trong phòng, điều này không phù hợp với quy tắc của trò chơi.

Hồ Yên là người mà Ngụy Khoảnh chỉ định ở lại để canh giữ Tu Lâm, tình huống này chỉ có một khả năng, đó là Tu Lâmtrốn thoát, và Hồ Yên đi đuổi theo.

Nguyên nhân Tu Lâmmtrốn thoát đơn giản hơn, trước khi anh tiếp xúc với Tu Lâm, chỉ có Đường Kha Tâm đã tiếp xúc với Tu Lâm, mà Đường Kha Tâm lại nghe từ Tang Quỷ tên của Quỷ Tiêu. Mục tiêu của Tu Lâm là điều tra cuốn nhật ký có chữ viết của Quỷ Tiêu.

Việc họ biến mất, trường hợp xấu nhất, là trong quá trình điều tra cuốn nhật ký, họ đã trực tiếp bị chính chủ - Quỷ Tiêu tóm lấy.

"Hừ hừ, ha ha ha ha." Nghe Ngụy Khoảnh tìm người, Quỷ Tiêu cười rộ lên: "Tôi còn tưởng Quỷ Mị sinh ra đã có vẻ đẹp môi đỏ răng trắng đã là chuyện lạ, không ngờ lại còn là một kẻ si tình. Ngụy Khoảnh, cậu đúng là cho tôi quá nhiều bất ngờ rồi."

Hắn phất tay một cái, không trung xé ra một đường rách, trong bóng tối, hai người bị trói gô lại rơi xuống, lăn tròn trên nóc nhà.

Đường Kha Tâm là thợ săn, Tu Lâm cũng là thợ săn, họ có thể là quan hệ chủ tớ, cũng có thể là quan hệ hợp tác, điều này, từ lúc thấy ánh mắt chột dạ của Đường Kha Tâm trong nhà ăn, Ngụy Khoảnh đã bắt đầu nghi ngờ rồi.

Để thử thách Đường Kha Tâm, anh còn đặc biệt làm bộ làm tịch một lần, tất nhiên, việc chọc giận Đường Kha Tâm đến mức phải tỏ trung thành suốt mấy tiếng đồng hồ là điều anh không ngờ tới.

Giờ thấy Tu Lâm đang lăn lộn trên nóc nhà, phỏng đoán của anh cuối cùng đã được xác nhận.

Quỷ Tiêu: "Tôi còn lấy làm lạ, làm sao lại có người không biết trời cao đất dày mà dám mò đến chỗ tôi, hóa ra là người của cậu à~" Hắn nắm lấy mặt của Hồ Yên, mặt quỷ rúc gần hít hà, bờ vai mỏng manh của Hồ Yên bắt đầu run rẩy dữ dội.

Ngụy Khoảnh: "Vậy thì ngài hiểu nhầm rồi, chỉ là một con hồ ly ngàn năm thôi, còn chưa bò lên giường của tôi. Chỉ là cái mũ đen này ở chỗ ta còn chưa tính xong sổ sách, tôi đến để báo thù thôi."

Quỷ Tiêu: "Ồ? Vậy thì tôi phải trả lại hắn cho cậu rồi. Quỷ mị của chúng ta nổi tiếng thù dai, sao có thể có thù mà không báo?"

Mặc dù khóe miệng Quỷ Tiêu vẫn mỉm cười, nhưng Ngụy Khoảnh lại cảm thấy nụ cười này thật quen thuộc, dường như anh ngửi thấy hơi thở của đồng loại.

Ngay sau đó, Quỷ Tiêu thả Hồ Yên ra, một ánh vàng lóe lên trong tay, một mũi nhọn dài màu vàng cắm thẳng vào Tu Lâm dưới đất, xuyên thủng lồng ngực hắn trong tích tắc.

Sắc mặt Tu Lâm biến đổi, một ngụm máu đen phun ra!

Hồ Yên nước mắt giàn giụa, lùi về sau Ngụy Khoảnh.

Quỷ Tiêu một tay cầm cây nhọn, từ từ đưa Tu Lâm đến trước mặt Ngụy Khoảnh,

"Mời~"

Như thể đang đưa một xiên nướng.

Nhìn nụ cười ngông cuồng của Quỷ Tiêu, Ngụy Khoảnh biết, đây là khiêu khích.

Quỷ Tiêuđang nói với Ngụy Khoảnh rằng, hắn sẽ không quan tâm đến quy tắc chỉ tiêu gì cả, không giết Ngụy Khoảnh, thuần túy là vì mèo đã nhắm trúng chuột, muốn chơi đủ rồi mới ăn.

Người có thể kiềm chế được bốn đại quỷ hoàng, chỉ có thể là người điên hơn bọn họ.

Chỉ cần sai một bước trước mặt hắn, sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.

Tuy nhiên, Ngụy Khoảnh cũng không hề sợ hãi, dù sao anh đã không còn nằm trong phạm vi sai một bước nữa rồi.

Anh nhảy múa trên bãi mìn của Quỷ Tiêu, và định sẽ tiếp tục nhảy.

"Chậc chậc chậc, Tiêu đại nhân, ngài lại trút giận đơn giản như vậy, tôi còn chơi thế nào đây? Chúng ta chẳng phải chơi chính là mùi vị từ khao khát sống còn mãnh liệt đến tuyệt vọng của con mồi sao?" Ngụy Khoảnh tiếc nuối nhìn Tu Lâm đang trên ngọn nhọn, lắc đầu nói.

Quỷ Tiều: "..." Hắn bị Ngụy Khoảnh làm nghẹn lời không biết nói gì.

Tu Lâm chỉ cảm thấy mình bị hai kẻ điên coi như món đồ chơi, đừng nói là tuyệt vọng, tinh thần lực gần như sụp đổ. Chưa kịp tập trung nhìn vào mặt Ngụy Khoảnh, cây nhọn xuyên qua người hắn bắt đầu rung lên, cả người hắn như một con diều lắc lư trong gió.

Ầm!

Mái nhà cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực từ bên trong, sụp đổ ầm ầm. Quỷ Tiêu nhanh chóng rút lui, khi hắn quay lại nhìn, trong đống đổ nát chỉ còn lại những xác sống đang không ngừng bò ra, làm gì còn bóng dáng của Ngụy Khoảnh và bọn họ.

Hắn ngay lập tức hiểu ra, mục đích châm lửa của Ngụy Khoảnh không phải để giết đám xác sống, mà là để mở rộng đội ngũ xác sống, nhằm gây nhiễu tầm nhìn.

Quỷ Tiêu: "Quỷ mị, cậu có thể trốn một lúc, nhưng không thể trốn cả đời!"

Trong bóng tối, Tu Lâm thở dốc, cơn đau dữ dội ở ngực giữ gã tỉnh táo. Gã cảm nhận rõ ràng máu mình đang chảy, cơ thể lạnh đi từng giây.

Gã sắp chết rồi.

Bị NPC cấp cao hơn cả Quỷ Hoàng đâm chết, cũng coi như chết xứng đáng, chỉ là những người anh em kia, sau này sẽ không còn ai che chở cho họ nữa...

Hồ Yên: "Này, chưa chết thì mở mắt ra."

Tu Lâm: "..."

Hồ Yên đưa một ống chất lỏng màu đỏ ra trước mặt Tu Lâm, nói: "Đây là chất ức chế, nó sẽ ức chế các tế bào sống trong cơ thể, cho phép hạt nhân của cậu có không gian tối đa để giải phóng, nhanh chóng phục hồi vết thương."

Tu Lâm: "..."

Hồ Yên: "Nói cách khác, con người uống vào thì sẽ chết, còn quỷ uống vào thì sẽ sống." Cô trợn mắt đưa thuốc vào tay Tu Lâm, lòng không khỏi thắc mắc, rõ ràng Tu Lâm là con người, sao cô lại phải mất công đưa thuốc cho hắn làm gì?

Thấy Tu Lâm giơ tay định uống, cô giật mình—chẳng lẽ hắn thật sự không phải là người?

Hồ Yên: "Này, uống thuốc này rồi không thể dừng lại, lại còn có tác dụng phụ, đã biết là sẽ mất vị giác, khứu giác, trí nhớ suy giảm, cậu nghĩ kỹ chưa, đừng đến lúc đó lại bảo chúng tô hại cậu."

Tu Lâm: "Không uống thì chết, tôi còn có lựa chọn sao? Cô đúng là buồn cười." Gã ngửa đầu, một hơi uống cạn.

Ngay lập tức, các khớp xương toàn thân bắt đầu nóng lên, nguồn năng lượng không ngừng từ tim tràn vào não, Tu Lâm cảm thấy không chỉ sống lại, mà các giác quan còn được nâng cao rõ rệt, thậm chí tai hắn còn có thể nghe thấy tiếng bước chân của Ngụy Khoảnh đang đi bộ trong đám xác sống ở đằng xa!

Gã cảm thấy mình có thể chiến đấu thêm trăm năm nữa!

Tu Lâm khí thế ngất trời đứng dậy.

Keng!

Cây nhọn trên người gã mắc vào xác sống, gã lại ngã xuống đất.

Hồ Yên lắc đầu nói: "Cậu không rút ra rồi mới uống à, chắc cắm vào thịt rồi đó~ Đừng rút nữa, đi thôi, Tiểu Khoảnh Khoảnh không rảnh mà đợi chúng ta đâu."

Số lượng xác sống xung quanh tuy tăng lên, nhưng sức tấn công lại giảm đi rõ rệt theo số lượng, bây giờ chúng chỉ như một đám u hồn chen chúc lại với nhau.

Tu Lâm cố gắng đứng dậy, đi theo sau Hồ Yên nói: "Anh ta đối xử với cô như vậy, cô còn gọi thân mật thế à?"

Hồ Yên gạt tay xác sống sang một bên, dừng lại một chút, nói: "Trong cửa này, được cường giả quan tâm, chẳng phải sẽ trở thành cái gai trong mắt mọi người sao, tôi muốn sống lâu hơn chút."

Cô quay đầu lại, gửi một cái nháy mắt chết chóc cho Tu Lâm, "Vì vậy, Tu tiên sinh vừa được Tiểu Khoảnh Khoảnh quan tâm sống chết, phải cố gắng sống tiếp nhé~"

Tu Lâm: "..." Đừng cười khi nói những lời đáng sợ như vậy có được không!

Trước cửa phòng 005, Đường Kha Tâm ngồi xuống quan sát Long Bưu đang lăn lộn trên mặt đất, chân mày nhíu chặt.

Mặc dù cánh cửa này không giết người, nhưng đã biến người thành kẻ ngốc, điều này khác gì giết người?

Hiện tại, mạch truyện đã rõ ràng, nhưng lại không liên quan nhiều đến câu đố.

Trong câu đố, "tôi" là một phóng viên, đến bệnh viện để phỏng vấn và chụp được bức ảnh màu xanh lá, nói bức ảnh là người xanh lá thì có hơi gượng ép.

Có một điều Đường Kha Tâm luôn thấy kỳ lạ, tại sao câu đố lại thêm một câu: Tôi sau này sẽ không làm phóng viên nữa.

Ban đầu, Đường Kha Tâm nghĩ là vì "tôi" bị bức ảnh dọa sợ.

Nhìn Long Bưu trên mặt đất, Đường Kha Tâm bỗng nảy ra một ý tưởng—có khả năng nào là vì "tôi" cũng bị viện trưởng biến thành một kẻ điên không?

Bị điên rồi, tất nhiên không thể tiếp tục làm phóng viên được.

Đường Kha Tâm quan sát xung quanh, nhìn thấy số lượng ma ngày càng dày đặc, cậu rất muốn tìm Ngụy Khoảnh để thảo luận về ý tưởng này.

Tang Quỷ đứng bên cạnh nhìn Đường Kha Tâm với vẻ mặt thay đổi không ngừng, đã thở dài đến lần thứ một trăm lẻ tám rồi—một thám tử giỏi như vậy, bị lão đại làm cho mê muội.

Lúc này, tiếng chuông bữa tối vang lên. Đám ma ngoài cửa dần tan biến.

【Khi tiếng chuông thứ ba vang lên, chính là lúc hành động.】

Đường Kha Tâm nhấc Long Bưu trên mặt đất lên, quay lại nói với hai kẻ ngơ ngác trong cửa: "Đi, đến phòng thí nghiệm."

Nếu Ngụy Khoảnh nghe thấy tiếng chuông, chắc chắn sẽ đến phòng thí nghiệm.

Cả nhóm đi về hướng phòng thí nghiệm trong ký ức, nhưng lại đến một nơi quen thuộc khác—nhà ăn.

Tuy nhiên, thật trùng hợp, ở cửa nhà ăn, người mà bọn họ đang lo lắng lại khoác bộ quần áo bệnh nhân không vừa vặn, đứng đó thẫn thờ.

Bên cạnh anh còn có Hồ Yên, người đã biến mất, và Tu Lâm bị cắm một vật giống cây gậy màu vàng trên người.

Đường Kha Tâm: "Đây là..." chỉ vào Tu Lâm.

Ngụy Khoảnh: "Vệ sĩ đeo gai nhất phẩm của tôi." chỉ vào Tu Lâm.

Đường Kha Tâm nhíu mày: "Của anh?" chỉ vào Tu Lâm.

Tu Lâm: "..." Đây là điểm quan trọng sao!