Dù bị súng chĩa thẳng vào đầu, Quỷ Sinh vẫn giống như một bức tượng sáp, hoàn toàn bất động, đôi môi tái nhợt khẽ nhúc nhích, giọng nói trầm thấp pha lẫn hơi lạnh: "Cậu không thể thắng tôi."
Sát khí thì Đường Kha Tâm chưa bao giờ thua: "Anh cũng chưa chắc thắng được tôi."
"Tên thợ săn thấp kém?" Quỷ Sinh nghiêng đầu: "Cậu và Quỷ mị có quan hệ gì?"
Đường Kha Tâm: "Tên Quỷ sai mặt lạnh, Quỷ Mị đã báo cáo tôi ở Cục Điều tra Phi thường vì làm việc riêng, khiến tôi giờ phải trở lại làm một thợ săn thấp kém, anh muốn tính sổ, chẳng phải cũng nên theo thứ tự trước sau?"
"A!" Diệp Phi vỗ đầu, chợt hiểu ra, nói: "Anh ta chính là người mà anh Ngụy nói đã bị mình bỏ rơi hồi ở trên xe mà!"
Xoẹt xoẹt xoẹt! Ba đôi mắt lạnh lùng của ba sinh vật phi nhân loại đồng loạt nhìn về phía hắn, khiến hành lang rộng lớn này trở nên lạnh lẽo hơn.
"Cảm ơn cậu đã giúp tôi làm rõ mối quan hệ giữa các nhân vật trong tình huống đặc biệt này." Ngụy Khoảnh mỉm cười, tươi như gió xuân...
Gió có lưỡi dao~
Diệp Phi bịt miệng mình lại... ánh mắt hắn vô thức nhìn về phía xác của Võ Minh Minh dưới đất.
Nếu Đường Kha Tâm là người bình thường, thì đã không có khả năng trèo từ đuôi xe lên đầu xe qua mấy cái ống điều hoà không khí để bấm chuông khi xe đang di chuyển nhanh.
Nếu Ngụy Khoảnh là người bình thường, cũng không thể chịu đựng được trong khi bị quỷ bóp cổ đến lúc Đường Kha Tâm bấm chuông trả lời câu hỏi.
Thực ra Võ Minh Minh có thể thắng, chỉ là xui xẻo gặp phải bọn họ... May mà gặp bọn họ.
Cuộc thương lượng tiếp tục.
Quỷ Sinh: "Nếu chúng ta không phân định thắng thua, thay vì để Quỷ Mị hưởng lợi, sao không để hắn tự lựa chọn?"
Đường Kha Tâm không động đậy.
Người vừa trở thành kẻ nắm quyền, Ngụy Khoảnh, khoanh tay bước về phía trước: "Vậy cho phép tôi hỏi vài câu." Có những con quỷ, trong bất kỳ tình huống nào cũng có khả năng trèo lên.
Anh nhìn sang trái rồi sang phải, thấy không có ai có ý kiến gì, liền nghiêng đầu hỏi Đường Kha Tâm: "Bác sĩ Ninh?"
Đường Kha Tâm trợn to đôi mắt lớn nhìn anh, không nói lời nào.
Nguỵ Khoảnh hỏi: "Hoá trang tôi đã từng thấy, nhưng cậu làm sao có thể trở nên thấp và gầy hơn được?"
"Thế anh nhận ra tôi từ lúc nào?" Đường Kha Tâm hỏi ngược lại.
"Nói thật thì tôi không nhận ra." Nguỵ Khoảnh thành thật nói: "Nhưng trên thế giới này, người xem tôi như một phế vật mà bảo vệ chỉ có mình cậu thôi."
"Hoá ra anh biết à." Đường Kha Tâm nheo mắt lại: "Tôi thấy anh miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, cứ nghĩ chỉ cần đối tốt với Mị đại nhân là có thể làm bạn trai anh."
"......" Nguỵ Khoảnh chớp mắt –– chuyện này cậu cũng nghe thấy được sao –– anh chữa ngượng nói: "Thuật ngữ mới học trên mạng, dùng để chế giễu mấy đứa trẻ con cũng khá thuận miệng."
Đường Kha Tâm nhíu mày: "Anh muốn nuốt lời sao?"
Nguỵ Khoảnh: "......"
Phong cách đối thoại dần lệch khỏi quỹ đạo...
"Khụ khụ!" Quỷ Sinh ho khẽ, Diệp Phi tin rằng vị Quỷ Sai đại nhân chỉ vì bị cảm lạnh mới ho như thế.
Quỷ Sinh: "Anh chọn xong chưa, Quỷ Mị?"
"Chậc, chọn giữa cái chết và làm phu thê ép buộc, hình như không phải là quá khó đâu nhỉ." Nguỵ Khoảnh chậm rãi bước về phía sau lưng Đường Kha Tâm...
Theo từng bước đi của Nguỵ Khoảnh, tim Diệp Phi đập thình thịch, sợ rằng Quỷ Sinh sẽ nuốt lời mà xông tới.
May thay Quỷ Sinh giống như người nộm đứng yên bất động.
Ngay lúc Diệp Phi nghĩ rằng mình sắp theo chân đôi phu thê ép buộc kia ra ngoài, thì một hành động của Nguỵ Khoảnh khiến hắn kinh ngạc đến rớt cả hàm!
Nguỵ Khoảnh giơ tay lên chém, đánh ngất Đường Kha Tâm... rồi như ném bao tải, anh vác Đường Kha Tâm lên vai, ném vào một trong năm cánh cửa sắt.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt.
Diệp Phi:...... Số lượng tế bào não của tôi không cho phép tôi hiểu được diễn biến hiện tại của cốt truyện này.
Ngoại ô phía Tây, một nơi gần như rừng nguyên sinh, một khách sạn hoàn toàn không phù hợp với môi trường xung quanh đứng sừng sững.
Trong phòng tổng thống, hơn mười người mặc đồ đen, đội mũ trùm đầu màu đen đứng thành nửa vòng tròn xung quanh cửa phòng.
Điều kỳ lạ là, họ không đứng ở hành lang, mà đứng bên trong phòng, như thể đang chờ đợi ai đó bước vào.
Chẳng mấy chốc, một tiếng nổ lớn vang lên! Cửa lớn từ bên ngoài bị nổ tung, một bóng dáng màu trắng lăn vào bên trong!
"Thủ lĩnh!"
"Thủ lĩnh!"
"Tất cả lùi lại!" Đường Kha Tâm vất vả chống đỡ thân mình, đôi mắt mở to đỏ ngầu, đám người đội mũ đen sợ hãi lùi lại.
"Chắc chắn anh ấy đã bị Quỷ Sinh bắt đi rồi!"
"Đi tìm đi, tìm hết từng cánh cửa, từng nhà tù cho tôi, tìm cho ra anh ấy!"
Ngày hôm sau.
Nguỵ Khoảnh vốn nên ở trong đại lao của Quỷ Môn lại đang nằm phơi nắng trên sân thượng của một toà nhà chọc trời.
Ánh nắng, kính râm, cocktail, thật dễ chịu~
Bên cạnh anh là một thiếu niên tóc vàng, ngũ quan sắc nét, trông giống người lai, nhưng vừa mở miệng đã là giọng điệu chán nản đặc sệt kiểu Trung Quốc: "Lão đại, bên Thợ Săn đang tìm chúng ta khắp nơi, nếu Đường Kha Tâm phát hiện Quỷ Sinh với chúng ta là cùng một phe, anh còn nguyên vẹn ở đây uống rượu thì chúng ta tiêu thật đấy."
Tang Quỷ. Nguyên Quỷ Tướng của Mị Môn.
Nguỵ Khoảnh nhả trái cherry trong miệng ra, hờ hững nói: "Không vào cửa là được, dù sao bọn họ cũng không thể xuất hiện dưới ánh sáng, không thể tìm đến dương gian~"
Tiểu Tang thở phào nhẹ nhõm: "May là không cần vào cửa, tôi không muốn chạm mặt Quỷ Sinh lần nữa, sợ chết khiếp."
Nguỵ Khoảnh nhăn mặt khinh bỉ: "Bộ dạng giống con thỏ lưu manh thì có gì đáng sợ?"
Quỷ Sinh là người thi hành pháp luật, Nguỵ Khoảnh là kẻ phạm pháp. Nhưng trong Quỷ Môn lại không có quy định rằng phạm nhân và Quỷ Sai không thể hợp tác~
Quỷ Sinh đứng chờ ngoài cửa vốn là để đón anh ta, tiếc là đụng phải Đường Kha Tâm, Nguỵ Khoảnh mới phải tạm lánh vài phút.
Nguỵ Khoảnh vẫy tay: "Tiểu Tang à~"
Tiểu Quỷ: "Sao vậy?"
Nguỵ Khoảnh: "Lại đây giúp tôi chuyển ô chút."
Tiểu Quỷ: "......" Kể từ khi lão đại bỏ Quỷ theo người, trở nên yếu ớt quá, trên người có chút vết thương là kêu ca rên rỉ.
Hắn mặt mày ủ rũ rút chiếc ô lớn hơn cái quầy bánh kếp dưới lầu ra cầm trên đầu Nguỵ Khoảnh, theo Nguỵ Khoảnh đi tới mép ban công.
Đối diện toà nhà, là toà nhà tổng công ty của Tập đoàn Thụy Phát.
Bởi vì vụ án lừa đảo tài chính mà đám đông tụ tập vẫn chưa giải tán.
Sổ sách của Thụy Phát bị nghi ngờ bị đánh cắp, chuỗi vốn đột nhiên đứt gãy, chuẩn bị bước vào thủ tục phá sản thanh lý, người cho vay cuối cùng cũng thấy được tia hy vọng đòi tiền, ai nấy đều giơ tay reo hò.
"Lão đại, từ khi nào anh cũng bắt đầu quan tâm đến vụ án xã hội vậy?"
"Sống chết của bọn họ, liên quan gì đến tôi." Ánh mắt Nguỵ Khoảnh vẫn chăm chú nhìn vào cửa lớn của toà nhà.
Sau lưng hai người vang lên một giọng nói trầm thấp:
"Anh đang tìm gì vậy?"
"Ái chà!" *2.
Nguỵ Khoảnh quay người lại vì là quỷ bị quỷ doạ sợ mà giận dữ nhưng không thể thừa nhận mình bị doạ nên chỉ có thể nén lại, mặt nhăn nhó, cứng ngắc nói: "Sao anh đến trễ vậy."
Quỷ Sinh vẫn là gương mặt lạnh lùng đó, bộ vest đen ngược lại làm tăng thêm vài phần sinh khí cho hắn, hắn giơ chiếc hộp trong tay đưa cho Tiểu Tang nói: "Thỏi vàng trị giá hai mươi triệu. Trong tay anh chỉ có tờ giấy nợ một triệu, tờ chứng nhận một triệu của bác sĩ Ninh bị mất. Lần này coi như xong, lần sau không được tái phạm."
Quỷ Sai đòi nợ, hiệu quả nhanh gọn~
Dù mắt nhìn vào chiếc hộp, nhưng Nguỵ Khoảnh mặt vẫn rất giữ kẽ, anh mỉm cười đáp: "Vất vả rồi."
"Hoá ra là chờ vàng." Mí mắt trên của Tiểu Tang dần cụp xuống thành hai đường thẳng.
Quỷ Sinh: "Ngoài ra, Tiêu đại nhân bảo tôi nhắn anh, tình hình không ổn định, xin anh mau chóng tìm ra tám nhân viên điều tra trong cửa để chứng minh sự trong sạch của mình."
"Được rồi được rồi." Nguỵ Khoảnh qua loa đáp, cầm chiếc hộp lắc lắc.
Tiểu Tang lén liếc nhìn Nguỵ Khoảnh: "......" Không dám động đậy.
Bảo lão đại mạo hiểm đụng phải lão Đường mà vào cửa, không thể nào!