Văn Mộc Dương, một thanh niên ba mươi tuổi không nghề nghiệp, ngày thường chỉ biết lảng vảng ở quán net trên phố cũ, sống nhờ vào việc tống tiền mấy đứa học sinh tiểu học.
Gã tự nhận mình không làm gì quá thất đức, thậm chí ngày hôm đó khi muốn chuyển nghề sang nghề ăn vạ, gã còn vô tình đụng phải người trong cơ quan, một ngôi sao sáng trong ngành ăn vạ lập tức bị dập tắt.
Nhưng sao lại thành ra như thế này?
Sao vừa mở cửa nhà vệ sinh lại bước vào dị giới?
Đất ở thế giới này sao mà mềm, người thì ngu ngốc, lợn thì to lớn...
Chắc chắn đây là mơ.
Gã khó khăn lắm mới thoát khỏi con chó bảo vệ khổng lồ, nhưng lại bị nhốt trong cái phòng cách âm không có lấy một chút ánh sáng.
Trong bóng tối, gã không cảm nhận được sự trôi qua của thời gian, thậm chí không cảm nhận được không khí lưu thông.
Văn Mộc Dương cuối cùng đã cảm nhận được nỗi sợ hãi.
"Có lẽ thật sự sẽ chết ở đây." Gã nghĩ.
"Thật ra được một bầy lợn chó nuôi cũng khá thoải mái, tại sao mình lại phải bỏ chạy nhỉ?" Gã lại nghĩ.
"Có lẽ đây là báo ứng cho việc làm cặn bã của mình." Gã kết luận.
Ngay lúc Văn Mộc Dương đang tự dằn vặt, một tia sáng lóe lên, tiếp theo là hai bóng người xuất hiện từ trong ánh sáng, gã còn chưa kịp lên tiếng, cánh cửa duy nhất đã bị đóng lại.
Bóng tối luôn giúp cho tư duy con người thêm chút gia vị kinh dị.
Những người bước vào, thật sự là người sao?
Gã không biết có nên trốn không, và nếu trốn thì nên trốn ở đâu.
Hai người kia dường như đang muốn tìm công tắc đèn, nhưng có vẻ hướng tìm của họ hơi sai.
"Đây là cái gì?", "Là cơ bụng của tôi."
"Tuyến nhân ngư ở eo anh luyện thế nào thế?", "Bẩm sinh đấy."
Rồi sau đó, Văn Mộc Dương cảm thấy bụng mình nhột nhột.
"Cậu... dạo này không tập luyện à?"
Văn Mộc Dương không thể nào chịu đựng thêm: "Đây là bụng của tôi."
"Chết tiệt!"
"Đậu má!"
Một trận tiếng động loạn xạ vang lên, cách Văn Mộc Dương khoảng ba mét, bùng lên vài tia lửa, tia lửa nhanh chóng tụ lại thành ngọn lửa, ánh lửa chiếu sáng hai khuôn mặt tái nhợt.
Khuôn mặt nào cũng tuấn tú.
Một người dùng biểu cảm chán ghét nhìn vào tay mình, một người dùng ánh mắt nhìn kẻ sắp chết mà nhìn chằm chằm gã.
Nguỵ Khoảnh giơ cao cây đuốc trong tay, tay còn lại điên cuồng vung vẩy: "Ghê quá — ghê quá — ghê quá!" Cây đuốc là que diêm lớn mà lũ mèo cho lúc vào cửa, sáng nay anh giấu trong ống quần.
Kích cỡ và nội dung của phòng cách âm vẫn chưa biết rõ, Nguỵ Khoảnh vốn không định mạo hiểm tiêu tốn oxy để châm lửa, nhưng vừa nghĩ đến việc mình đã nắm một nắm mỡ bụng của người đàn ông lạ, toàn thân anh dựng tóc gáy, chỉ muốn khử trùng ngay lập tức.
Văn Mộc Dương nhận ra rồi, đây chẳng phải là anh chàng đẹp trai mà hôm nọ mình đã ăn vạ sao!
"Đại ca! Cuối cùng cũng gặp người quen rồi! Anh đến cứu tôi à!" Văn Mộc Dương vội vàng tiến tới nhận thân, nhưng bị Đường Kha Tâm dùng cánh tay chắn lại cách một mét.
Đường Kha Tâm: "Hai người quen nhau à?"
"Không quen." Nguỵ Khoảnh không thèm ngẩng đầu.
"Là tôi mà! Hôm đó anh còn nhắn WeChat cho tôi!" Văn Mộc Dương vội vàng giải thích, mắt gã đảo một vòng rồi nói thêm: "Tần Sân, Tần Sân anh biết đúng không! Hôm qua thằng nhóc đó còn nhắc đến anh với tôi, anh tên là Nguỵ Khoảnh, đúng không!"
Ngụy Khoảnh: "Cậu đã gặp Tần Sân rồi à? Hắn vẫn còn ở phòng đặc biệt chứ?"
Đường Kha Tâm: "Anh còn thêm gã vào WeChat nữa à?"
Ngụy Khoảnh nhìn kỹ Văn Mộc Dương, quần bò áo kẻ, quầng thâm dưới mắt dày đến hai centimet, trông chẳng khác gì một kẻ sống dở chết dở. Anh nói: "Đã thêm WeChat rồi thì phiền cậu thanh toán phí vệ sinh cho tay trái của tôi luôn nhé."
Văn Mộc Dương nhìn ngôi sao mới nổi trong giới lừa đảo là Ngụy Khoảnh: "..." Bị học lén nghề rồi, thậm chí còn có ý định bái anh làm thầy.
"Ngụy Khoảnh, anh nhìn thử căn phòng này xem..." Cuối cùng Đường Kha Tâm cũng tập trung vào việc trong phòng.
Dù đã có cây đuốc, nhưng những gì đập vào mắt vẫn là một màu đen kịt, giống như có ai đó dùng một tấm vải đen khổng lồ bao bọc lấy bọn họ.
Văn Mộc Dương: "Tôi đã ở đây ít nhất một ngày rồi, đã đi qua lại mấy lần, chỗ này chắc chỉ rộng bằng nửa sân bóng rổ thôi."
Ngụy Khoảnh nhìn thoáng qua Văn Mộc Dương, không ngờ tên nhãi lừa đảo này lại còn có chút giá trị.
"Ở đây này." Đường Kha Tâm đứng cạnh một hình vẽ kỳ lạ chỉ tay: "Khi nãy lúc vào, tôi có đánh dấu tạm thời, đây là vị trí của cánh cửa."
Ngụy Khoảnh tiến lại gần xem, đó là một hình dán con chó Husky... Mặt anh nhăn nhó như quả mướp đắng.
Dù rất khâm phục ý thức về nguy cơ của thủ lĩnh Tu La, nhưng hình dán chó Husky thì để làm gì cơ chứ?
Đường Kha Tâm lùi lại lấy đà, rồi dùng hết sức đạp mạnh vào hình dán. Cú đạp này có thể khiến một tảng đá lăn đi, nhưng bức tường đen vẫn không hề suy chuyển, ngược lại cậu bị lực phản lại đẩy ngã, đụng thẳng vào lòng Ngụy Khoảnh mới dừng lại.
Không bỏ cuộc, cậu rút ra một khẩu súng bạc có gắn giảm thanh, bắn hai phát vào vị trí hình dán. Hình dán cháy đen thành than, nhưng cánh cửa thì không mở.
"Bắn lên trần." Ngụy Khoảnh nói.
Một vài tia sáng màu xanh lướt qua đỉnh đầu, đụng vào mặt đen ở độ cao ba mét, phát ra âm thanh trầm đục.
Căn phòng này thấp hơn so với dự tính.
Văn Mộc Dương bắt đầu hoảng loạn: "Phải làm sao đây! Ở đây không bị chết ngạt thì sớm muộn gì cũng chết đói thôi!"
"Muốn khóc thì để dành lên cầu Nại Hà rồi khóc." Ngụy Khoảnh lạnh lùng nói, rồi bước thẳng về phía trước.
Văn Mộc Dương không dám hé răng nữa, vì gã nhận ra một khả năng thứ ba - bị hai người này giết chết.
Vì không xác định được vị trí của tường, Ngụy Khoảnh thận trọng vung cây đuốc lên phía trước, cuối cùng cây đuốc chạm vào một ranh giới đen kịt, anh đưa cây đuốc cho Đường Kha Tâm đang đi theo, rồi tiến lại gần để quan sát kỹ.
"Sáng nay tôi có thấy bức tường cách ly bên ngoài khu vực cũng có màu đen." Ngụy Khoảnh nói.
"Ý anh là bức tường này có thể là kính một chiều?" Đường Kha Tâm gõ lên tường, âm thanh "cốc cốc" vọng lại trong trẻo, quả thật giống như bức tường ranh giới của khu vực.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Văn Mộc Dương sợ hãi toát mồ hôi lạnh, gã không khỏi tưởng tượng ra thế giới bên ngoài căn phòng - có vô số con người thú khổng lồ đang nhìn vào quả cầu pha lê chứa họ, miệng đầy nước dãi, những cái miệng há rộng, bàn nhau chọn con người nào làm bữa tối.
Ngay sau đó gã lại phủ nhận suy nghĩ của mình - không thể nào, đám lợn với chó đó đều hiền hòa như thế, đâu thể nào tàn bạo đến vậy.
Dựa trên suy đoán của Ngụy Khoảnh, Đường Kha Tâm lấy ra một chiếc la bàn: "Ở trong khu vực này, hướng Đông là sự sống, hướng Nam là chướng ngại, trần nhà và tường đều không xuyên thủng được, hay chúng ta thử xem dưới đất thế nào?"
"Đúng rồi, sàn ở đây có khi lại dễ đào đấy chứ?" Văn Mộc Dương suy nghĩ đột nhiên thông suốt, "Biết đâu họ nuôi chúng ta giống như nuôi chuột chũi, chỉ để thưởng thức cảnh chúng ta đào hang."
"Lý thô nhưng đúng." Ngụy Khoảnh nói.
Đường Kha Tâm nhanh chóng bước đến phía Đông, đeo găng tay, cầm khẩu súng bạc bắt đầu đào đất. Ngụy Khoảnh không tìm được công cụ tiện tay, đành ngồi xổm bên cạnh giúp soi sáng.
Hai cái đầu ghé sát lại nhau, khiến những lời nói nhỏ không thể không tuôn ra.
Đường Kha Tâm: "Đừng tùy tiện cho người khác WeChat."
Ngụy Khoảnh: "Sau này cũng không gặp lại nữa, cho rồi có sao đâu."
Đường Kha Tâm: "Cho rồi là sẽ gặp lại thôi."
Văn Mộc Dương thấy hai người kia rõ ràng không muốn cho mình tham gia, giả vờ ho một tiếng rồi nói: "Tôi biết vị trí của Tần Sân đấy, các anh không được bỏ tôi lại đâu nhé."
Đường Kha Tâm: "Tên này nói nhiều quá, hay là giết quách đi."
Ngụy Khoảnh: "Cũng được, dù sao Tần Sân cũng không sống lâu nữa, giết một thằng bạn để đưa nó đi trước, để hắn khỏi cô đơn trên cầu Nại Hà."
Hai thiên thần với khuôn mặt xinh đẹp đang bàn tính nghiêm túc chuyện tiễn người lên thiên đường.
"Các, các anh đừng lại đây!" Văn Mộc Dương không phân biệt được hai người có đang đùa không, trong lòng lo sợ, nhưng gã có thể chạy đi đâu? Gã có một cái xẻng nhỏ, là công cụ nhận được khi vào cửa, đào đất rất thuận tay.
Gã run rẩy lùi lại phía tường, bắt đầu đào móng tại chỗ.
Không ngờ rằng, sàn nhà đen kịt này vừa đào đã thông, mắt Văn Mộc Dương dần sáng lên, bắt đầu như một chiếc máy bào đá, điên cuồng bới đất.
Ngụy Khoảnh và Đường Kha Tâm thử vài điểm đều không có tiến triển gì, nghe thấy động tĩnh sau lưng, cả hai đặt công cụ xuống, quay đầu lại quan sát, liền thấy Văn Mộc Dương thật sự như một con chuột hamster chui vào đống mùn cưa, đào vào dưới sàn, chẳng mấy chốc đã biến mất, chỉ để lại một cái hố tròn.
Ngụy Khoảnh: "..."
Chậc, dọa quá rồi, điên thật.
Đường Kha Tâm nhìn la bàn trong tay: "Hắn đào thông hướng Nam."
Chưa dứt lời, từ sâu trong hố vang lên tiếng hét thảm thiết.
"A——"
Lối đi tối đen như mực, Văn Mộc Dương chỉ đào sâu ba mét, cái xẻng đã chọc vào khoảng không, cả người gã bị đẩy về phía trước, lăn xuống một cái hành lang trơn bóng.
Tiếng thét của gã bị hòa vào tiếng gió.
Đau đớn dữ dội truyền từ mông lên, Văn Mộc Dương loạng choạng đứng dậy, chưa kịp đứng vững đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chân cẳng nhũn ra, ngồi bệt xuống sàn xi măng.
Ở đây giống như một thế giới dưới nước chỉ có một loài cá, đập vào mắt là một màu xanh thẳm, cảm giác bị áp bức khổng lồ ùa đến. Ngước mắt nhìn, vô số con cá khổng lồ lướt qua đầu, những con cá này nhỏ thì dài một mét, lớn thì thậm chí có thể dài tới hai mét. Miệng ếch, mắt xanh, trông cực kỳ đáng sợ.
May mà ở đây không chỉ có một mình gã, xung quanh sân rộng cỡ một sân bóng rổ, người ta ngồi rải rác khắp nơi. Văn Mộc Dương run rẩy đứng dậy, hướng về phía đám đông mà bước tới.
Gã không hề sợ hãi, giống như một con bò con không biết sợ cọp. Trước đây, gã chỉ tiếp xúc với những người như Tần Sân - những con người hòa nhã - và đám NPC không biết nói chuyện kia.
"Xin hỏi, các người là con người phải không? Có biết nói không?" Gã vỗ nhẹ vai của một người gần đó nhất.
Người đó quay đầu lại, nhe răng cười đỏ như máu: "Chỉ cần sống sót đến cuối cùng, ngươi sẽ có được tất cả những gì ngươi muốn!"
"Hả?" Văn Mộc Dương ngơ ngác.
Đột nhiên, còi báo động vang lên, những tia sáng đỏ xuyên qua đám cá khổng lồ chiếu xuống mặt đất, ánh sáng theo bước di chuyển của cá mà nhấp nháy không ngừng. Ngay sau đó, một cánh cửa nhỏ bên cạnh mở ra, những gói thực phẩm được đẩy vào sân.
Những người trước mắt như bị tiêm thêm adrenaline, nhất loạt xông lên giành giật đồ ăn. Người lao lên trước nhanh chóng bị kéo chân từ phía sau, bị người ta dìm xuống đất, tiếng chửi rủa vang vọng khắp nơi.
Văn Mộc Dương đứng yên không kịp tránh né, bị người từ phía sau đâm sầm vào, ngã nhào xuống đất. Khi cố gắng đứng dậy thì đã không còn cơ hội, gã đành phải trốn tránh một cách khó khăn giữa đám chân người.
Nguỵ Khoảnh và Đường Kha Tâm rơi xuống đất đúng vào lúc còi báo động vang lên.
Hai người phủi tay sạch bụi đất, như những kẻ ngoài cuộc đứng quan sát màn kịch này.
Đường Kha Tâm nói: "Không gian kín, lương thực có hạn, một bầy thú dữ bị nhốt. Trò chơi này dường như đã thoát khỏi không khí chữa lành mà Chủ Thần tạo ra rồi."
Nguỵ Khoảnh nhíu mày, tay nửa nắm lại che trước mũi, chỉ nói ngắn gọn hai chữ: "Luyện cổ."
Cảnh tượng trước mắt làm anh nhớ đến quá trình tăng cấp của quỷ - không khác gì một cuộc luyện cổ cả.
"Nhân vật Tiểu Vương trong câu đố có thích xem đấu nhau không nhỉ?" Đường Kha Tâm cười mỉa, cậu cởi áo khoác phủ lên người Nguỵ Khoảnh, đưa cái la bàn cho anh rồi dặn dò: "Thằng ngốc kia biết vị trí của Tần Sân, chưa thể để hắn chết được. Anh chờ tôi ở đây." Cậu thậm chí bắt đầu cài nút áo cho Nguỵ Khoảnh.
Họ quá tập trung đến mức không để ý tới một gã quái nhân ngồi ở góc.
Gã quái nhân có một mái tóc dài như giẻ lau che kín mặt, dù gầy trơ xương nhưng chẳng ai dám tới cướp thức ăn trong tay gã.
Gã đang nhìn họ, như thú dữ nhìn con mồi.
Những đầu ngón tay nóng bỏng thi thoảng chạm qua lớp vải vào da, Nguỵ Khoảnh lên tiếng: "... Tôi không hiểu."
Đường Kha Tâm: "Không hiểu cái gì?"
Nguỵ Khoảnh: "Cậu đang làm gì thế này?"
Một con quỷ, một thợ săn, cả hai đều biết đối phương miễn nhiễm với mọi chất độc, vậy thì còn chơi trò mỹ nam kế gì, diễn cảnh bảo vệ kẻ yếu làm gì?
"Anh không cảm nhận được tôi đang làm gì sao?" Đường Kha Tâm chậm động tác cài nút áo lại.
Nguỵ Khoảnh nhìn cậu với đôi mắt long lanh, đáp lại bằng một ánh mắt ngây thơ vô tội.
"Người trong thế giới của quỷ, khi yêu nhau thì theo đuổi đối phương thế nào?" Đường Kha Tâm cười.
"Hồi trước, Hồ Yên nếu thích ai thì cứ đánh ngất rồi mang về nhà." Nguỵ Khoảnh rất nghiêm túc trả lời, rồi hỏi lại: "Còn thợ săn các cậu thì sao?"
Đường Kha Tâm: "Cũng gần như vậy thôi, chỉ có điều văn minh hơn một chút."
Nguỵ Khoảnh: "Văn minh kiểu gì?"
Đường Kha Tâm: "Đại khái là lừa về nhà rồi cùng hưởng hòa hợp sinh mệnh thôi~"
Ở góc phòng, gã quái nhân với cái đầu bù xù nhìn hai kẻ không hợp với thế giới này, miếng bánh mì trong miệng gã như đang lên men, hương vị nhầy nhụa bốc ra. Gã lật mắt lên nửa chừng, dừng lại động tác nhai nhồm nhoàm...
Hôm nay, trong những tia sáng đỏ, hình như có vài sắc thái khác thường.