Định Mệnh Đời Anh

Chương 42: Chiêu trò cũ



Lục Nhã Vy quay sang nhìn cô, không vui nói “Cậu sợ cái gì mà không để mình nói, mình có nói câu nào sai đâu”. Lục Nhã Vy đã như vậy cô cũng lắc đầu ngao ngán, không cản nữa mà chỉ đứng một bên xem.

“Còn cậu, Thanh Thanh, chột dạ sao?”

“Hừ”

Nghe câu đó Đặng Thanh Thanh chẳng thèm trả lời mà ném cho Lục Nhã Vy ánh mắt khinh thường, rồi bước băng băng vào ký túc xá.

Với màn đấu khẩu vừa nãy Lục Nhã Vy cũng chẳng thèm về phòng mà kéo Tống Gia Tuệ đi quán cà phê đối diện cổng phía Nam trường Đại học H bộc phát tất cả những bức xúc cho cô nghe.

Trong phòng lúc này yên tĩnh, Đặng Thanh Thanh tức giận vứt đồ lên giường, sắc mặt tối sầm rút điện thoại ra gọi cho ai đó. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Đặng Thanh Thanh chẳng thèm chào hỏi mà vội vàng nói: “Tối qua tôi vô tình gặp Tống Gia Tuệ và bạn cùng phòng trong CLB VT, sẵn có chụp được mấy bức ảnh rất thú vị đấy. Xem những bức ảnh này rồi, chồng sắp cưới của cậu nhất định sẽ chấm dứt được mọi tình cảm còn lưu luyến với cô ta!”.

||||| Truyện đề cử: Hôn Nhân Tội Lỗi: Sưởi Ấm Con Tim Đầy Vết Cắt |||||

Chẳng may tối qua cũng là lần đầu Đặng Thanh Thanh được bạn trai đến mấy chỗ dành cho nhà giàu giao lưu đó nên chỉ dám khép nép ngồi trong góc, ai nói tới cũng chỉ cười rồi trả lời qua loa. Lúc nhìn thấy cũng không ra chào hỏi gì ba người nhưng lại tiện tay chụp vài kiểu ảnh, ban đầu cô ta chỉ định chụp cho vui, nhưng vừa hay hôm nay Lục Nhã Vy lại làm cô ta khó chịu.

Thế là Đặng Thanh Thanh cũng chẳng thèm quan tâm tới tình nghĩa bạn cùng phòng với nhau mà gửi ảnh cho Tống Gia Linh, còn bảo cô ta phóng to lúc Tống Gia Tuệ uống say nữa. Kì này nhà chồng nhà giàu của Tống Gia Tuệ chắc chắn không để yên! Đặng Thanh Thanh đang chờ xem kịch hay đây!

[…]

Tống Gia Linh từ lúc đạt được tư cách đại diện cho nhà trường đi tham gia cuộc thi liền hôm nào cũng cùng Trần Nam tay trong tay đi dạo ở sân trường với lý do đi bộ nhiều sẽ tốt cho sức khỏe bà bầu, sau này dễ dàng trong việc sinh nở. Nhưng sự thật là cô ta muốn đi khắp nơi để khoe hạnh phúc cho mọi người thấy, đi tới đâu cũng nhận được cái nhìn ngưỡng mộ từ các sinh viên khác, trong lòng liền thấy vô cùng mãn nguyện.

“Nè em… hay là em từ bỏ tư cách tham dự cuộc thi đi” Trần Nam nói với vẻ lo lắng và đầy sự thiếu tự tin! Thật chất anh ta cũng chẳng tin tưởng về Tống Gia Linh lắm, nếu thi mà thất bại ê chề thì xấu mặt cả đôi.

“Thế sao được?” Tống Gia Linh chau mày tức giận, quay ra lườm Trần Nam, “Nam Nam, có phải anh vẫn còn lưu luyến con nhỏ đó nên mới nói như vậy không? Lẽ nào những gì anh nói với em anh đều quên hết rồi? Giờ trong bụng em bây giờ còn đang mang con của anh đấy!”

“Không phải!” Trần Nam liền ôm cô ta vào lòng, an ủi: “Chỉ là anh thấy em đang mang thai, không muốn em làm việc vất vả quá nên mới nói thế. Nếu em không muốn từ bỏ, anh vẫn ủng hộ em hết mình mà”.



Tống Gia Linh ngoan ngoãn ngả vào lòng anh ta, nghe được những lời như vậy thật ấm lòng, lại nghe thấy nhịp tim của anh ta hòa chung với nhịp đập con tim mình, cảm thấy thế giới này thật yên bình tươi đẹp, “Anh yên tâm! Đây là đứa con đầu lòng của chúng ta, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con, còn với cuộc thi lần này em cũng đã suy nghĩ và cố gắng rất nhiều, em không muốn bỏ cuộc.”

Cô ta nhất đinh phải thắng Tống Gia Tuệ trước sự chứng kiến của Trần Nam, để anh ta sáng mắt ra mà tuyệt đối từ bỏ.

“Đừng cố quá sức! Anh và con tin em”.

Tống Gia Linh nở một nụ cười rạng rỡ trên môi, ngẩng đầu lên trao cho Trần Nam một nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó lấy điện thoại, nói “Em quên mất không nói với anh chuyện này, bạn em vừa gửi mấy tấm ảnh.”

“Ảnh gì vậy?” Trần Nam vừa vuốt tóc cô ta vừa hỏi.

Tống Gia Linh mở mục ảnh trong điện thoại ra, đưa cho Trần Nam xem, “Anh xem rồi đừng có tức giận đấy nhé! Thực ra em không muốn tin mấy bức ảnh này đâu, chỉ là không muốn anh bị Gia Tuệ lừa hết lần này tới lần khác thôi!”

Trần Nam nheo mày cầm lấy điện thoại lướt qua vài tấm ảnh, nội dung của nó là hình ảnh Tống Gia Tuệ say mèm nằm gục trên bàn, lúc thì khóc bù lu bù loa, quan trọng hơn là hình ảnh bị một người đàn ông nắm tay lôi đi ra từ nhà vệ sinh, trong ảnh cũng có thể thấy động tác của người đàn ông có phần lỗ mãn, còn Tống Gia Tuệ thì chỉ nhìn và đi theo người đàn ông không phản kháng.

Do góc độ chụp cùng với ánh đèn chớp liên tục trong club nên khuôn mặt người đàn ông mờ nhạt không rõ nét còn khuôn mặt Tống Gia Tuệ không sai vào đâu được.

“Đồ rẻ tiền!” Sắc mặt Trần Nam tối sầm lại, tay bóp chặt lấy chiếc điện thoại, Tống Gia Linh nhanh chóng tìm cách để xoa dịu cơn giận của anh ta nhưng cũng không quên hạ thấp Tống Gia Tuệ.

“Thôi, anh đừng tức giận nữa, Gia Tuệ giờ đã kết hôn rồi mà không biết giữ phẩm hạnh thì để nhà chồng em ấy giải quyết. Chúng ta dù là anh chị cũng không có tư cách gì mà can thiệp vào chuyện này đâu anh”.

Nghe những lời đó cơn giận của Trần Nam càng khó mà xoa dịu, anh ta nhếch mép cười nham hiểm “Em có địa chỉ nhà họ Hoàng không?”

Cô ta cười tươi hỏi “Anh nghĩ sao?”, nhìn biểu hiện đó rõ ràng là có rồi.

Tống Gia Linh lại xài chiêu cũ, gửi mấy tấm ảnh đó đến nhà họ Hoàng một lần nữa, kèm theo lời nhắn “Thiếu phu nhân nhà họ Hoàng được một người đàn ông lạ mặt đưa về nhà lúc hơn 1 giờ sáng”. Lần này cô ta còn cố tình nhờ người chỉnh cho Tống Gia Tuệ rõ nét hơn, còn người đàn ông cứ thế mờ nhạt trong những tấm ảnh đó.