Vòng đu quay đang từ từ nâng lên, Thú Trầm Châu thích thú như một bé con, hết nhìn đông lại ngó tây, Sở Tây Trì cứ thế ngắm cậu, trong mắt chứa đầy ôn nhu, khi vòng quay lên đến điểm cao nhất, cả hai nhìn vào cảnh đêm phía xa kia, đền đuốc sáng lấp lánh, đường phố tấp nập dòng xe qua lại.
"Anh Thú."
"Hửm?"
Thú Trầm Châu quay đầu sang, chỉ nhìn thấy giao diện camera trên điện thoại Sở Kỳ Trì, "tách", bức ảnh chụp chung đầu tiên của họ ra đời.
"Anh Thú này, thực ra tôi nghe thấy cả rồi."
Thú Trầm Châu: "..." Giờ ông đập rớt đầu cậu xuống còn kịp không.
Sở Tây Trì nhìn Thú Trầm Châu, ánh mắt cả hai giao nhau, hắn chậm rãi nói: "Anh Thú, cảm ơn cậu vì đã xuất hiện."
Thú Trầm Châu hiểu lầm Sở Tây Trì rồi, không nói nữa, con ngươi ẩn nước mắt.
"Không muốn ở cùng nhau thì cứ nói đi, tôi chịu được."
Chỉ thấy Sở Tây Trì ở trước mặt mỉm cười: "Anh Thú này, sao lại không có lòng tin với mình thế! Thật ra tôi muốn nói, cảm ơn cậu vì đã xuất hiện, giúp tôi nhận ra được giá trị của cuộc sống, như vị cứu tinh cưỡi mây đến đón tôi vậy, giúp tôi có mơ ước muốn theo đuổi, cho nên, cậu có bằng lòng để tôi trở thành người giẫm lên đám mây ngũ sắc kia tới cưới cậu không? "
"Ừ." Thú Trầm Châu trực tiếp nhào vào lồng ngực Sở Tây Trì. Sở Tây Trì giật mình, bé con khóc rồi, hắn vỗ nhẹ lưng cậu, xấu tính cười lên.
Mắt thấy sắp tới nơi, Sở Tây Trì duỗi tay lau nước mắt cho Thú Trầm Châu, cả hai bước xuống, cùng đi về phía chợ đêm sầm uất.
"Mẹ, bọn con về rồi."
"Ơ? Tiểu Châu không về à?" Đinh Nhã đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn Thú Trầm Châu đi sau Sở Tây Trì.
"Vâng, mấy hôm nay cậu ấy sẽ ở lại nhà chúng ta, gần qua Tết mới về ạ."
Thấy Đinh Nhã tính nói gì đó nữa, Sở Tây Trì vội bổ sung: "Là ý của bố mẹ cậu ấy ạ. Còn có, mẹ, bọn con ở bên nhau rồi."
Đinh Nhã nhìn chằm chằm hai bàn tay đan xen vào nhau kia, hai mắt như phát sáng, ái chà chà, con trai nhà mình có triển vọng đấy, cuối cùng cũng thông suốt cả rồi.
Đinh Nhã dùng ánh mắt mẹ hiền tiễn cả hai lên lầu, tới khi khuất xa, bà lập tức lấy điện thoại ra, gửi Wechat cho đám chị em bạn dì của mình, tất nhiên, ai nấy đều là hủ nữ từ trong xương cốt.
Phòng Sở Tây Trì rất đơn giản, trên tường treo vô số huy chương, cái tủ bên góc chất đầy cúp lẫn bằng khen, giá sách nhét đầy mấy tác phẩm nổi tiếng, tút trong góc có ba cái hộp đựng đồ trong suốt, toàn bộ đều là sách ôn luyện mấy năm nay, trên bàn cũng bày đầy đề Toán thi đại học.
Thú Trầm Châu ngớ cả người, thế giới của học bá là thế này hở? Mới chừng ấy thôi cậu đã cảm thấy áp lực của kỳ nghỉ đông sắp tới rồi.
Sở Tây Trì lục lọi bộ đồ ngủ nhung đen trong tủ ra, đưa cho Thú Trầm Châu.
Tắm táp sạch sẽ xong, câu hỏi đặt ra chính là, hôm nay phải ngủ thế nào đây.
"Anh Thú, cậu ngủ trên giường đi, tôi trải nệm nằm dưới này là được rồi."
"Sao mà được chứ, phòng cậu mà, cậu ngủ trên giường đi."
Hai người đấu tới đấu lui, cuối cùng quyết định ngủ chung một giường.
Trời đã khuya, chơi cả ngày bên ngoài cũng mệt lả, cả hai uể oải cuộn tròn trên giường, trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều truyền đến.
Mà trên tầng ba, Đinh Nhã phấn khích đến mức không ngủ được, kéo Sở Nhất Thiên trò chuyện cả đêm, Sở Nhất Thiên không biết làm sao, nhưng vợ mình mà, không chiều em ấy thì chiều ai nữa chứ.
Một đêm yên ổn cứ thế trôi qua, hôm sau chính thức bước vào trạng thái dạy kèm.