Lần du xuân này trôi qua chóng vánh, hai ngày ăn chơi quên trời đất, thứ tư không có bài tập, cuối tuần cũng không nốt, cứ yên tâm quẩy thỏa thích.
Năm ngày này, giống như một giấc mơ, lặng lẽ đến lại lặng lẽ rời đi.
Dần dần, mọi người cũng bước vào trạng thái học tập, kể từ khi trùm học Sở Tây Trì chuyển đến lớp 7, học sinh lớp 7 giống như bị trúng độc, thay đổi tới chóng mặt, có khi là do sức hút Sở Tây Trì đem lại, cũng có khi là do hắn khơi dậy hứng thú học tập trong lòng mọi người.
Điểm trung bình của lớp vọt thẳng lên top 3, điểm của Thú Trầm Châu cũng dần nhảy lên hạng 56, mẹ cậu vui như trẩy hội, thằng con bà cuối cùng cũng bớt chểnh mảng rồi.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, dang xưng lớp 11 ngày càng cách xa bọn họ, ba năm cấp ba, hai năm chơi như điên không lo không nghĩ gì cả, giờ chính là giai đoạn quan trọng nhất.
"Các em, nhà trường đã quyết định nghỉ lễ nửa tháng, khi trở lại sẽ chính thức bước vào năm cuối cấp. Phải chăm chỉ học tập, chuẩn bị kĩ càng cho kỳ thi tuyển sinh đại học, trong nửa tháng này, nhớ chuẩn bị tinh thần để chào đón năm cuối của thời học sinh nhé." Trên bục giảng, Dương Trần từng lời từng chữ dặn dò học trò của mình.
Năm cuối cấp ba, là năm chạy bạt mạng, khác xa năm cuối cấp hai, nó quyết định các mối quan hệ giữa các cá nhân trong tương lai, đồng thời cũng cho thấy bạn sắp bước vào đời.
"Anh Thú, nửa tháng tới tính làm gì?" Sở Tây Trì gối đầu lên hai tay, nằm trên giường, nhìn Thú Trầm Châu ngồi xếp bằng bên cửa sổ đọc sách.
Thú Trầm Châu đặt quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng kia của Sở Tây Trì, "Tôi dự định bế quan tu luyện."
"Cậu muốn tu thành tiên hay thành yêu? Lại còn tại bế quan tu luyện, sao đây, tính bế quan ôn luyện đấy à?"
"Ừ, bạn cùng bàn thân mến có thể giúp tôi không?" Thú Trầm Châu híp mắt lại, trông vô cùng đáng yêu.
Sở Tây Trì nhướn người dậy, duỗi đôi chân dài của mình về phía Thú Trầm Châu, Thú Trầm Châu vòng tay qua eo hắn, đặt cằm lên bụng Sở Tây Trì, cười híp mắt nhìn đối phương.
"Đương nhiên là được rồi, cục cưng." Sở Tây Trì xoa đầu cậu.
Cứ như vậy, lúc Thú Trầm Châu học, Sở Kỳ Trì sẽ học cùng cậu, lúc Thú Trầm Châu buồn ngủ, Sở Tây Trì sẽ bế cậu về giường, còn giúp cậu đắp chăn, lúc Thú Trầm Châu muốn chơi game, Sở Tây Trì sẽ chơi với cậu.
Họ quyết định, sau khi trở lại trường sẽ trực tiếp tá túc lại, mỗi ngày chạy tới chạy lui giữa nhà và trường học, cộng với áp lực học tập, nghĩ thôi đã mệt rã rời.
Dương Thiên Lạc đứng bên cửa sổ, một mình thở dài: "Mười hai rồi, nửa tháng này đột nhiên cảm thấy mình trưởng thành hẳn."
Có người đột nhiên từ phía sau xông tới đánh vào đầu cậu chàng, Dương Thiên Lạc nổi quạu muốn chửi bậy, không ngờ lại là Thú Trầm Châu.
"Nhóc con, làm gì ở đây? Tính cảm động chết mình hay gì."
"A ha ha ha, nào có, tao chỉ đang tự mình xác định." Dương Thiên Lạc gãi gãi đầu.
Tần Thu cũng sán tới, "Thiên Lạc, mày tự nhận định không chuẩn lắm đâu."
"Moá mày."
Cuối cấp tới, cả bọn hực sự đã thay đổi hẳn, cảm thấy lo lắng khi thời gian trôi qua, cùng đó là dáng vẻ tràn đầy niềm tin vào tương lai.
Họ chạy đua với thời gian, đấu tranh với bản thân, phấn đấu vì tương lai của chính mình.
Mỗi ngày đều tập trung cao độ, rõ ràng rất mệt, nhưng lại không dám buông giấy bút trong tay, đắm mình vào đề bài, bất kể bạn học khoa văn hay khoa toán đều cố gắng như nhau.
Một ngày trước kỳ thi, cả nhà Sở Tây Trì đến nhà Thú Trầm Châu, nhà cậu rất gần phòng thi, họ học cùng trường nhưng thi khác phòng, hai bên gia đình ngồi vào bàn, bạn một câu tôi một câu, gửi lời chúc phúc đến bọn họ, mong hai người dũng mãnh xông pha về trước, vinh quang chạm tay tới đích.
Ngày thi đại học, xe đậu bên ngoài đồng loạt bấm còi inh ỏi, có xe còn dán dòng chữ "Đưa đón thí sinh", phụ huynh bao vây chật ních, dù quen biết hay không, cũng đều nhắn gửi một câu "Cố lên".
Thú Trầm Châu và Sở Tây Trì bước vào phòng thi của mình.
Tiếng chim hót líu lo, tiếng sột soạt của đầu bút cọ lên trang giấy, tiếng lật đề quen thuộc, lại rất đỗi kì diệu.