Sở Tây Trì lái xe đạp đến trường, lúc đi ngang qua một tiệm bánh bao, hắn lần tay mò vào cái bị rỗng tuếch không một xu dính túi của mình, đói....
Tính giả nghèo tới cùng chứ gì!
Một bàn tay chậm rãi từ sau lưng Sở Tây Trì vươn ra, sau đó, vỗ cái bốp vào cái người đang sầu đời kia, Sở Tây Trì sợ tới mức bắn ra xa hai ba mét, chuẩn bị thủ thế xông lên.
Đến khi nhìn rõ mặt người nọ, hắn lại giả vờ chột dạ!
"Cùng bàn, ngại quá, doạ cậu à!" Ánh nắng chiếu lên mặt Thú Trầm Châu, càng khiến nụ cười kia chói lóa. Chói loá tới mức tim Sở Tây Trì hẫng đi mất nửa nhịp.
Sở Tây Trì mê mẩn ngắm người ta tới nỗi không thoát ra được, giờ này khắc này Thú Trầm Châu chỉ có một cảm giác duy nhất, "Tên cùng bàn cớ gì nhìn mình cười hèn hạ ghê thế."
Sở Tây Trì chợt thấy mình quá mức thất thố, ho khụ khụ hai cái nhằm che đi cảm giác xấu hổ, Thú Trầm Châu cười ngượng nghịu, ăn ý không nhắc tới tình cảnh lúng túng vừa rồi nữa.
"Cùng bàn, tới đây ăn sáng à?"
"Đâu có, anh Thú, cậu đến đây ăn sáng à?" Sở Tây Trì "đổi khách thành chủ" hỏi ngược lại.
Vừa hỏi xong, cái bụng 'mất dạy' cũng phối hợp kêu lên ùng ục.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Sở Tây Trì đạp xe rời đi, để lại Thú Trầm Châu một mình ở tiệm bánh bao.
Thú Trầm Châu: "..." Gì đây? Nghèo tới nỗi không có tiền ăn sáng?
Lớp 11/7.
Một vật từ trên trời rơi xuống, Sở Tây Trì đang vùi đầu soát đề ngơ ngác nhìn hai cái bánh bao trước mặt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thú Trầm Châu.
"Cậu còn chưa ăn sáng mà, cho đấy, về sau không có tiền ăn sáng, nhớ tìm tôi, tôi đãi!"
Biểu cảm của Sở Tây Trì từ hoang mang chuyển dần sang đắc thắng....
Đắc thắng gì chứ? Trông cái bản mặt ngu vãi nồi.
Sở Tây Trì im lặng nhai bánh bao, Thú Trầm Châu nhìn mà buồn cười.
Cứ tưởng có thể yên ổn đọc nhẩm buổi sáng, nhưng hiện thực luôn đi ngược lại.
"Sở Tây Trì, anh ra đây cho tôi!" Một giọng nam thô lỗ từ bên ngoài truyền vào, học sinh 11/7 không khỏi ngoái đầu trông ra.
Sở Tây Trì và Thú Trầm Châu ngầm quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy một tên học sinh cá biệt xỏ quần jean đen và áo phông trắng từ xa lại đây. Trên dưới đều là đồ hiệu, nhìn vào lại cay mắt đến lạ.
Sở Tây Trì thầm thở dài trong lòng, chuyện gì đến vẫn phải đến.
Lưu luyến gói miếng bánh bao còn đang ăn dở bỏ vào ngăn kéo, tiếp đó chậm rãi đi ra dưới ánh mắt soi mói của mọi người.
Tên đứng ở cửa khinh khỉnh liếc mắt nhìn Sở Tây Trì một cái, sau đó vung tay, bảo Sở Tây Trì lui về.
"Này, Nghiêm Tề, biết trên biết dưới đi, gọi anh." Sở Tây Trì không những không rời đi còn kéo theo cái ghế, thong thả đặt mông bắt chéo chân, chắp tay sau ót không để ai vào mắt.
"Có cái rắm, chỉ bằng anh còn muốn tôi gọi là anh trai?" Nghiêm Tề nhìn bộ dạng kia của hắn chỉ muốn giơ tay đánh người, nhưng nếu giờ ra tay, người ta nhìn vào chỉ thấy nó đang ức hiếp kẻ yếu.
"Ái chà chà, hét to thế kia làm gì? Sợ người khác không nghe thấy à, chậc, về học lại khoá giáo dục đi nhá!"
Chỉ vài câu thế thôi, Nghiêm Tề đã cong mông lủi đi mất.
Tuy nhiên, Sở Tây Trì vẫn không hài lòng mở miệng phun tào: "Tố chất tâm lý chỉ bằng này, còn dám mò đến đây chửi tôi à!"
Thú Trầm Châu: Em trai? Vận nguyên một cây hàng hiệu thế mà, sao đến Sở Tây Trì lại nghèo bỏ mẹ vậy? Bị bắt nạt?... Nhìn không giống lắm!
Sở Tây Trì đứng dậy, đặt ghế về chỗ cũ, phủi tay sột soạt, lúc ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đều đang trố mắt nhìn mình.
Sở Kỳ Trì sờ sờ mặt mình, kế đó hỏi: "Tớ..Trên mặt dính gì à?"
Ai nấy đồng loạt lắc đầu.
Mãi sau hắn mới nhận ra hành động vừa nãy của mình quá...dũng mãnh rồi? Nhìn thế nào cũng chẳng xứng cái danh "học sinh ngoan hiền" hết ráo.
Sở Tây Trì nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó hắng giọng nói với mọi người: "Tớ biết sao các cậu lại nhìn mình rồi, không cần bất ngờ vậy đâu, tớ bị nó bắt nạt quen rồi, lần này nhờ có anh Thú đằng sau, mới dám nói thế. Các cậu nhìn này, chân tớ hãy còn run lắm."
Ai nấy đồng loạt nhìn xuống chân hắn, nếu không soi kĩ, nào có thấy chân hắn đang run lên đâu.
Kỹ năng diễn xuất thần sầu như ai kia, điện ảnh Hoa ngữ nợ hắn một phần diễn sâu.
"Anh Thú, vừa rồi trông tôi ngầu ghê chưa!"
Ờ ờ ờ, lại bắt đầu rồi đấy!
"Ờ...!" Thôi bỏ đi, không nghĩ tới nữa, dù sao cũng là chuyện riêng của cậu ta, nhưng, bị bắt nạt quen rồi, là ý gì?
Nghiêm Tề trở lại lớp học, tức muốn banh nóc, không ngờ hôm nay anh ta lại chửi nó 'té tát' trước mặt mọi người.
Cũng chưa tới nỗi 'té tát', người ta nhìn vào, chỉ thấy như 'Cha đang mắng con bỏ nhà đi" hay như kiểu "Thằng con đang tuổi dậy thì, cha nó chỉ nói vài câu đã tông cửa bỏ đi". Chỉ với cái tố chất tâm lý này của Nghiêm Tề thôi, nếu để nó biết được, còn không phải chạy về khóc réo với mẹ à.
Lúc này, Sở Tây Trì không biết nguy hiểm đang cận kề.
"Các cậu này, tiết Văn tiếp theo đổi thành tiết Hóa, mọi người nhanh chân di chuyển đến phòng thí nghiệm nhé!" Một cái đầu dễ thương thò vào cửa, giọng nói mềm mại ngọt sớt, đây là lớp phó học tập của 11/7, thành tích không tồi, nhiều lúc thay mặt giáo viên dọn dẹp mớ hỗn độn.
"Ok!" Dương Thiên Lạc nhảy lên bàn, mọi người vui vẻ hoan hô.
Lúc này, một cái đầu lặng lẽ thò qua cửa sau, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tên ngốc Dương Thiên Lạc nhảy tưng tưng trên bàn kia.
Hai "bạo chúa" ngồi ghế sau im ru như gà, yên lặng chứng kiến hết thảy.
Cửa sau lại lòi ra một cái đầu khác, lần này, đôi mắt nhân từ nhìn thấu mọi thứ.
"Con khỉ" trên bàn cùng mấy con "khỉ" khác không hề hay biết gì.
Tần Thu vui vẻ xoay người lại, tính lôi kéo hai "bạo chúa" ở sau lớp tung hô với mọi người.
Không quay đầu thì thôi, vừa quay người lại đã bị hai cái đầu ở cửa sau làm hú hồn, giật bắn về sau mấy bước, suýt ngã lộn nhào.
Sở Tây Trì và Thú Trầm Châu lúc này chỉ muốn cười, hai người ngầm đứng dậy, hét lên với hai người ở cửa sau: "Chào chủ nhiệm Viên, chào thầy Dương ạ!"
Hai người ở cửa sau thình lình bị gọi tên, giật mình tính bỏ chạy khỏi hiện trường, nhưng bị một đám người nhìn thấy, chỉ đành ở lại.
11/7 nghe thấy tám từ này xong, phút chốc không một tiếng động, không ai dám hé môi nửa lời, đến Dương Thiên Lạc cũng sượng cứng người ngây ra như phỗng trên bàn, Tần Thu cũng không dám hó hé.
Hai thủ phạm đã ôm sách giáo khoa chuồn ra khỏi lớp từ sớm, lúc đi ngang qua cầu thang đến phòng thí nghiệm thì gặp Nghiêm Tề đang đứng ở đó.
"Anh ơi, đi với em một lát."
"..." Thằng oắt con này, lại tính làm gì đây?
Thú Trầm Châu tính ngăn Sở Tây Trì đi theo Nghiêm Tề, nhưng Sở Tây Trì lại nói: "Không sao đâu, nó là em trai tôi, có hơi nổi loạn chút thôi."
Cũng phải, em trai trong nhà cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là trước đây thường xuyên bắt nạt cậu ta, rất khả nghi.
Nhưng cậu không biết là, hai người chỉ là anh em họ, chỉ số nguy hiểm cực kỳ cao.
Nghiêm Tề đưa Sở Tây Trì sang phía nhà ăn, đến khu vực cây cối um tùm đằng sau, Sở Tây Trì nhận ra nơi này, chính là nơi hôm qua hắn bị lạc kia, cũng là nơi đầu tiên gặp Thú Trầm Châu.
Thấy Nghiêm Tề không có ý định nói chuyện, Sở Tây Trì cũng khôi phục vẻ mặt lạnh tanh thường ngày, hỏi: "Gọi tôi ra đây có chuyện gì?"
"Cũng không có gì hết, mẹ tôi nhờ anh chăm sóc tôi, anh lại làm tôi xấu mặt trước mấy người đó, thù này tất phải báo cả gốc lẫn lãi."
"......" Chỉ thế? Còn tưởng gì ghê gớm, cho cậu tùy tiện đánh đấy, nếu có thể đánh được tôi, coi như tôi thua, có điều...Hửm? Anh Thú hình như ở đằng kia...
"Sao? Không nói chuyện? Sợ rồi?" Nghiêm Tề lấy ra một con dao bỏ túi.
Sở Tây Trì: Phải giả vờ sợ cho giống mới được, không thể bị lộ.
Thú Trầm Châu yên lặng quan sát tất thảy, cậu phải tìm thời cơ thích hợp vọt ra, nếu lỡ tay đả thương người ta thì không hay lắm.
Hơn nữa, đối phương còn là bạn cùng bàn cao ráo đẹp trai nữa mà!