Thú Trầm Châu hoang mang, nhìn chằm chằm ghế trống bên cạnh mình, cứ cảm giác sẽ có chuyện không hay xảy ra. Cậu đứng dậy bước nhanh ra ngoài, vừa rẽ vào góc ngoặt đã bị va phải, vội vàng nói xin lỗi người ta xong, mắt cũng không nhìn lại đã bước nhanh vào nhà vệ sinh, chợt bị nắm tay kéo lại, cậu nhìn lại, mới nhận ra là Sở Tây Trì.
Khóe miệng Sở Tây Trì vẫn đang chảy máu, hai má bầm tím một mảng, nhìn thôi đã thấy đau.
Thú Trầm Châu không khỏi xót xa, bởi vì đã không bảo vệ được bạn cùng bạn của mình.
"Cậu sao vậy? Có phải bị đánh không? Nói tôi biết là ai, tôi đánh trả giúp cậu." Thú Trầm Châu gấp hết cả người.
Sở Tây Trì không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, kéo nhẹ ống tay áo của Thú Trầm Châu, ý bảo đối phương vào lớp.
Thú Trầm Châu nổi cáu, đây là lần đầu tiên cậu đối tốt với một người, người kia lại không tin tưởng mình, vẫn cố nén cơn giận theo về chỗ.
Ai cũng không mở miệng, mãi đến khi bãi giờ tự học, Thú Trầm Châu nhịn không được hỏi: "Sở Tây Trì, rốt cuộc có chuyện gì hả? Đi vệ sinh thì lâu, trở về mặt mũi bầm tím, không phải bị người ta đánh, chẳng nhẽ tự té chắc?"
"Tôi tự té thật mà." Sở Tây Trì vô tội nói.
Tần Thu và Dương Thiên Lạc nghe vậy, xoay người lại hóng chuyện. Có đánh chết bọn họ cũng chả tin Sở Tây Trì tự té đâu, nhìn thôi đã biết bị đánh rồi.
Thú Trầm Châu liếc xéo hai đứa kia, sau đó nhìn Sở Tây Trì: "Cậu nghĩ tôi tin không?"
Sở Tây Trì: "..." Cũng đâu nghĩ cậu sẽ tin chứ.
Hắn không muốn làm to chuyện, cũng không muốn lộ ra mặt không vui trước Thú Trầm Châu, hắn thích người ta từ cái nhìn đầu tiên, tình cảm đối phương dành cho hắn cũng đang dần dần bén rễ, hắn không muốn làm phiền cậu, cũng chẳng muốn làm cậu tức giận, tình thế tiến thoái lưỡng nan, nên chỉ đành im lặng.
Thấy hắn không nói gì, Thú Trầm Châu thở dài một hơi, lục lọi chai Vân Nam trong túi xách đưa cho Sở Tây Trì.
Đối phương chả hiểu mô tê gì, ngớ mặt nhìn cậu.
"..."
Thú Trầm Châu cạn lời, "Tự xịt đi, giảm sưng, về đến nhà thì chườm đá lạnh vào, còn nữa, nếu không muốn nói thì bỏ đi, tôi không thích làm khó người khác, nhưng cậu cũng phải nghĩ đến an toàn của mình, tôi không thể ở bên cạnh cậu mọi lúc mọi nơi được, tự nhìn mình đi, lớn lên đẹp trai thế này, tự dưng sẹo từ đâu bay tới đáp lên mặt, tiếc của trời."
Sở Tây Trì cong môi: "Anh cũng biết mình đẹp trai không góc chết mà."
Ra nông nỗi này rồi còn không quên khoe khoang, không hổ là cậu đấy anh Sở.
Trong lòng hắn vui vẻ không thôi, Thú Trầm Châu không những không giận hắn, còn cho hắn thuốc, chăm chút hắn rõ ràng.
Tất thảy dịu dàng kiếp này của Thú Trầm Châu đều dành hết cho Sở Tây Trì, kiên nhẫn một kiếp này của Sở Tây Trì đều trao hết cho Thú Trầm Châu.
Chỉ là, bọn họ đều không hay, thích nhau lại không dám bộc bạch, nhát gan, nhưng cũng là lựa chọn đúng đắn, nhỡ đâu đối phương ghét đồng tính luyến ái, vậy bọn họ vẫn còn đường lui.
Sở Tây Trì nói khẽ: "Cảm ơn cậu."
Hắn nói rất khẽ, chỉ có Thú Trầm Châu mới nghe được, hắn cất bình xịt vào ngăn kéo, vừa định ngả đầu ngủ, bên tai chợt vang lên một giọng nói trầm ấm, là Thú Trầm Châu: "Không cần khách sáo với tôi."
Hắn ngẩng đầu nhìn Thú Trầm Châu.
Cậu thiếu niên, sáng sủa như ánh mặt trời ấy, lúc cười lộ ra hai chiếc răng nanh bé xinh trông rất dễ thương, lại quá đỗi ấm áp, ánh mắt kia, tràn ngập chân thành. Hắn sẽ không bao giờ quên đi nụ cười ấy.
Thú Trầm Châu về tới nhà, nói gãy lưỡi mới xin được chủ tịch trường video giám sát hành lang. Cậu đưa mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, hành lang trống không chỉ có mình Sở Tây Trì đi ngang qua, kế đó, ba nam sinh khác lọt vào tầm mắt, theo sau Sở Tây Trì vào nhà vệ sinh. Trong khoảng thời gian đó, hành lang không có ai khác, cậu cũng không dám lơ là, chỉ sợ bỏ lỡ chi tiết nào đó, đành tua nhanh gấp đôi, xem kĩ xong, Thú Trầm Châu thở phào nhẹ nhõm, may mà không có Sở Tây Trì. Nhưng lại bắt đầu lo lắng, bởi Sở Tây Trì còn chưa ra ngoài. Một phút sau, Sở Tây Trì đánh ba người kia ra tận ngoài hành lang, Thú Trầm Châu đầu đầy chấm hỏi, Sở Tây Trì sao có thể biết đánh nhau?
Còn một chọi ba, sao có thể?
Ba tên này đều thuộc đội quyền anh, không những đại diện cho trường tham gia thi đấu với các trường khác, còn rinh được giải nhất.
Thú Trầm Châu: "..." Thì ra là biết đánh! Đánh còn hăng hơn tôi ấy chứ.