Bạn đang đọc truyện Dịu Dàng Ngược Lối của tác giả Đào Tô Tử.
Ôn Vũ người cũng như tên, xinh đẹp quyến rũ, nhưng tính cách lại hơi dị.
Đáng lẽ, một cô gái mới tốt nghiệp đại học như cô, đương độ tuổi trẻ trung tinh thần phải phơi phới mới đúng. Nhưng, cô lại chọn lui về trông coi cửa tiệm may sườn xám của bà ngoại, bản thân cũng hay mặc sườn xám để lộ đường cong yểu điệu thướt tha, đẹp tựa thiếu nữ được in trên mặt báo thời dân quốc.
Ấy vậy mà, tính cách cô lại đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài dịu dàng, đằm thắm của mình.
Phía đối diện có một vị khách trọ mới tới, dáng cao chân dài, khuôn mặt đẹp như tượng tác, nhưng lại là một tên lưu manh không có việc làm, thường xuyên hút thuốc ở đầu hẻm. Mỗi lần cô đi qua, anh đều nhướn mắt cười, huýt sáo trêu ghẹo không kiêng nể gì.
Ôn Vũ ngứa mắt, quét hết mẩu thuốc lá ở đầu hẻm vào trước cửa nhà anh.
Đoàn Trì mở cửa thấy cảnh ấy, nhướn mắt cười: “Em gái, em cố ý chờ tôi đấy à?”
Ôn Vũ: “Chờ cái mả cha anh, đùa gì không biết.”