Dịu Dàng Nơi Anh

Chương 3: Trương Đức Anh



Bình minh dần hé lộ, tiếng báo thức quen thuộc vang lên. Bây giờ là 5 giờ 30 phút sáng, ngày 28 tháng 4 năm 2010. Hạ Hạ vung tay tắt đi chiếc báo thức, ngồi dậy vào nhà vệ sinh, 10 phút sau cô bước ra, gương mặt đã tỉnh táo có chút hồng hào sau một giấc ngủ ngon. Lấy đồng phục thể dục thay vào rồi tiến đến bàn học kiểm tra lại sách vở.

Đột nhiên cô nhận ra trong balo chỉ toàn các môn của ngày hôm qua. Thật lạ cô luôn soạn thời khóa buổi cho ngày mai vào buổi tối kia mà. Tiểu Hạ giật mình khựng lại mọi hành động, vành tai đỏ ửng, cô đã nhớ ra lí do vì sao tối qua cô không soạn. Đó chính là do đêm qua cô đã mãi suy nghĩ về một chàng trai đến nỗi ngủ quên luôn. Trong phòng chẳng ai có thể nhìn thấy được gương mặt đỏ phao vì ngượng của cô.

Sau một lúc, trấn tĩnh lại bản thân chắc do bản thân thấy hơi mệt thôi. Cô xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà. Mọi người đều đã thức, cô gọi mọi người xuống ăn sáng. Mẹ nhìn Tiểu Hạ và hỏi “ Hôm nay sao con thay đồng phục sớm thế?”

“ Hôm nay con có tiết học sớm hơn bình thường”

Bố bảo: “ Phải rồi. Cuối cấp nên học hơi cực là phải rồi! Con gái bố cố lên nhé!”

“ Dạ con biết rồi!” Hạ Hạ nở một nụ cười rạng rỡ cho một buổi sáng sớm.

Chỉ vừa ngồi vào bàn ăn, đột nhiên mẹ lại hỏi một cách ngỡ ngàng : “ Hạ Hạ à. Con … con quên chải đầu rồi hả?”

Giờ đây cả nhà mới chú ý vào tóc của cô, cô ôm đầu chạy vào phòng, vừa chạy vừa la : “ aaaaa... con quên mất ... ôi … trễ mất”

Nhìn vào gương, vừa chải tóc vừa lẩm bẩm “ Chỉ tại cậu ta, mình cứ lo nghĩ về cậu ta… mình bì gì thế. Không kịp ăn sáng mất rồi”

Chải tóc xong nhìn lên đầu hồ cũng đã gần tới giờ phải đi học nên Hạ hạ đành nhịn ăn mà ra khỏi nhà, từ nhà tới trường chỉ cần 15 phút đi bộ. Trên đường đi cô lấy sách toán ra để ôn lại một chút kiến thức để một lát sửa đề.

Bỗng nhớ ra Ngân Ngân đã dặn cô giữ chỗ giúp, nên cô đành phải đi nhanh hơn bình thường. Đến ngã tư có một cậu học sinh đạp xe đạp rất nhanh, như một cơn gió vậy. Cô chỉ kịp thấy bóng lưng và nhìn thấy một quyển tập rơi ra từ chiếc balo chưa kéo khóa. Cô vội chạy lên và nhặt lấy định kêu cậu ta dừng lại nhưng khi ngước lên đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

Nhìn vào nhãn ghi trên tập thì ra là bạn học cùng trường, tên là Trương Đức Anh, lớp 12A1.

Đi trên đường cô cứ lẩm bẩm về cái tên này mãi, cứ cảm thấy nó đã nghe qua nhiều lần. Nghĩ mãi rồi cũng đến trường cô cất quyển tập ấy vào balo, đi đến phòng học chung. Đây là phòng học dành cho cả khối nên rất rộng. Mọi người đều cũng đã đến rất đông, nhưng vì sợ chú ý nên đều chừa lại cái dãy hàng đầu. Tiểu Hạ tiến đến dãy ghế hàng thứ hai ngồi bàn kế cửa sổ.

Trong khi chờ Đặng Ngân đến, với sự tò mò cô cũng mở quyển vở khi nãy ra. Thi ra là quyển ghi chép môn văn. Cô cảm thán : “ Cậu bạn này viết văn hình như hơi tệ mà chữ thì… cũng hơi khó đọc thật”. Lật thêm vài trang cô còn thấy có cả cái bài nháp của toán nâng cao, ngoài ra còn có cả lý. Nhìn những bài lý trong đấy cô liền sởn cả gai ốc mà đóng quyển tập lại ngay. Thật ra cô rất ghét môn Lý, vì cô không hiểu nỗi nó.

Nhìn thấy Đặng Ngân đến cô liền vẫy tay gọi. Tiểu Ngân vừa tiến đến vừa thở dài : “ Cô bạn thân của tôi ơi! Mình học toán có khá hơn ai đâu mà cậu cho tớ ngồi tít trên đây thế?”

“ Xin lỗi nha. Sáng tớ gặp chút sự cố nhỏ nên đến hơi trễ tí, đành chọn chỗ này thôi”

“ Hên cho mình là cậu học toán cũng khá, tí tớ sẽ hỏi cậu. Coi như là bù đắp cho tớ mà chỉ nhiệt tình vào.”

“ Rồi rồi thưa nương nương” Hạ Hạ tinh nghịch đáp trả

“ Tớ già thế ư?” Hai người cứ chọc gẹo nhau qua lại. Lúc này giáo viên đã vào lớp. Không khí im lặng, hai người họ cũng biết thân biết phận mà ngồi ngay ngắn lại

Tiết học đã bắt đầu được 10 phút, nhưng dãy hàng đầu vẫn rất thưa thớt, số người chỉ đếm trên đầu móng tay. Đặng Ngân đột nhiên ghé vào tai Hạ Hạ thì thầm :

“ Cậu nhìn kìa là hoa khôi khối mình kìa. Sao cậu ta dám ngồi một mình trên hàng ghế đầu thế?

Hạ Hạ cũng bình thản đáp : “ Chắc là chờ bạn chăng?”

“ Không không, cậu ta chắc đang muốn được thầy giáo quý mến mình đây mà.

“ Cậu thật là. Đừng có nghĩ xấu cho người ta chứ!”

“ Được rồi, được rồi. Đa tạ lời chỉ dạy của Phật Tổ.” Ngân Ngân thở dài đành nghe lời.

Tiểu Hạ cũng hướng mắt về phía về cô gái hoa khôi kia. Cô ấy tên là Thố Xuân, người đẹp như tên, cứ nhìn là sẽ bị cuốn hút ngay bởi gương mặt thanh tao, làn da trắng phao như bộ long thỏ ngọc, ánh mắt điềm đạm, tươi sáng. Quả thật khiến người ta say lòng.

Trong khi đang cảm thán về người khác, bất chợt có một giọng nói vang lên

“ Xin lỗi thầy, vì bận làm hồ sơ ở văn phòng nên em đến muộn ạ”

Nghe thấy giọng nói đó, một giọng nói mà Hạ Hạ mong chờ, Cô liền quay đầu lại nhìn. Cô thật sự không nghe lầm đó chính là cậu ta. Bộ quần áo hơi sộc sệt và vầng trán đổ mồ hôi, có lẽ cậu ấy đã chạy thật nhanh đến đây.

Sau khi được sự cho phép của thấy giáo, cậu ấy liền tiến lên phía trước để tìm chỗ ngồi. Mỗi bước chân của cậu ấy đều không rời khỏi tầm mắt của Tiểu Hạ.

Cậu ấy dần bước gần đến cô, tim cô đập càng nhanh,đột nhiên lướt qua và bước đến chỗ kế bên cô hoa khôi kia. Tim Tiểu Hạ lúc đấy như ngừng đập, cô thẫn người ra nhìn về phía hai người họ, trong lòng có một chút khó chịu không thể tả.

Ở ngay chỗ phía hai người họ đang trò chuyện với nhau. Thố Xuân với chất giọng ngọt ngào cùng giộng điệu hờn trách bảo : “ Cậu để tớ đợi lâu quá đó Đức Anh à? Ngồi đây một mình mọi người cứ nhìn tớ.”

“ Xin lỗi. Sổ sách mà cậu cần đây. Lần sau chỉ cần kêu tôi đưa đến phòng ban là được rồi.Không cần phải hẹn tôi ở đây để lấy đâu.” Nói xong bầu không khí liền trở nên lạnh lùng. Chỉ có mình cô hoa khôi đó luyên thuyên một mình.

Đặng Ngân lúc này cứ gọi cô: “ Hạ Hạ? Tiểu Hạ?”. “TIỂU YẾN HẠ”

Hạ Hạ mới giật mình, cô lại trở lại trạng thái tập trung nghe giảng. Đôi lúc mắt vẫn liếc nhìn sang. Cô không thể nghe được họ đang nói gì nhưng cảm thấy họ rất thân thiết, cô có chút ghen tị.

Tiết học cũng đã kết thúc, trong lúc cất tập vở vào balo, Đặng Ngân vô tình thấy quyển tập mà Hạ Hạ đã nhặt được kia, liền cầm lên xem và nói:

“ Sao cậu có được tập của Trương Đức Anh vậy?”

“ Cậu biết cậu ta sao? Sáng nay tớ vô tình nhặt được?”

“ Cậu không biết ai hả? Là cái người mới vô trễ lúc nãy đó! Cậu ta nổi tiếng lắm mà?”

Hạ Hạ bất ngờ vui sướng, thầm nghĩ chúng ta thật có duyên…