Khương Thanh Thời vốn tưởng Thẩm Ngạn sẽ hoàn toàn không để ý đến câu hỏi này của cô.
Lời nói vừa dứt, người đang vùi đầu trong cổ cô nhẹ nhàng cọ lên sườn mặt cô, giọng nói trầm khàn: “Nếu như tôi nói phải thì cô Thẩm định sẽ an ủi tôi thế nào?”
Khương Thanh Thời sửng sốt, cô hơi nhướng mắt lên, chỉ có thể nhìn thấy sau gáy của Thẩm Ngạn, nhất thời không thấy được vẻ mặt của anh.
Nhưng không hiểu tại sao, vẻ mặt ủ rũ vô cùng đáng thương của anh lại hiện ra trước mắt cô. Lòng trắc ẩn lập tức xuất hiện, Khương Thanh Thời mím môi, có chút xấu hổ mất tự nhiên nói: “Anh muốn tôi an ủi anh thế nào?”
Thẩm Ngạn: “Thế nào cũng được à?”
“…”
Nghe thấy câu này, trong tiềm thức Khương Thanh Thời đã cho rằng anh đang đề cập đến phương diện kia, cô không nhịn được giơ tay đẩy người nọ ra, mặt đỏ tai hồng nói: “Đương nhiên là không phải.”
Thẩm Ngạn bất ngờ bị đẩy ra, suýt chút nữa đã đập đầu vào ghế sô pha ở phía sau.
Anh sửng sốt vài giây, bắt gặp đôi tai đỏ bừng của Khương Thanh Thời thì bất đắc dĩ mỉm cười: “Cô Thẩm, em đang suy nghĩ gì vậy?”
Giọng nói của anh khàn khàn, nghe vô cùng gợi cảm.
Khương Thanh Thời ngước mắt lên trừng anh: “Ai có suy nghĩ không lành mạnh thì nói người đó.”
Thẩm Ngạn: “…”
Khương Thanh Thời khẽ hừ một tiếng: “Không nói đúng không?”
Thẩm Ngạn ngạc nhiên trước sự nhạy cảm bất ngờ của cô, khựng lại một chút: “Bây giờ em có thể chấp nhận loại mùi này rồi à?”
Tuy rằng Thẩm Ngạn không đưa ra câu trả lời trực tiếp cho câu hỏi của Khương Thanh Thời, nhưng cô đã có đáp án.
Hỏi xong, Thẩm Ngạn đợi một lúc lâu vẫn không đợi được câu trả lời của Khương Thanh Thời, anh bỏ chút thời gian nhìn về phía cô, bắt gặp ánh mắt chăm chú của cô, lông mày anh hơi nhíu lại, giọng nói trầm xuống: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Khương Thanh Thời nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngạn, vẻ mặt rất suy tư.
Cho đến khi Thẩm Ngạn đi đến gần cô, cô mới hoàn hồn lại: “….Không có gì.”
Cô chỉ đang nghĩ đến một số chuyện mà bản thân đã bỏ qua, trước khi đưa ra được kết luận, cô vẫn không nên nói ra sẽ tốt hơn.
Khương Thanh Thời không muốn nói, Thẩm Ngạn cũng sẽ không ép cô.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh liếc nhìn người vẫn còn đang đứng ở cửa, không để ý đến cô nữa, bắt đầu làm cho cô món bánh rán mà cô vẫn nhớ mãi không quên.
Chỉ trong chốc lát, một mùi thơm nồng nàn bay khắp phòng.
Cách làm của Thẩm Ngạn sạch sẽ, gọn gàng, không hề có chút bối rối nào, nhìn rất vừa mắt.
Khương Thanh Thời dựa vào cửa, nhìn đôi bàn tay vẫn luôn rất có sức quyến rũ cô của anh, không nhịn được lén lút mở camera lên.
Ống kính được phóng to, nhắm vào mục tiêu.
Vài giây sau, trong bếp đột nhiên vang lên một tiếng tách, khiến người chụp ảnh rơi vào xấu hổ.
Ở trong phòng miên man suy nghĩ một lúc lâu, điện thoại của cô rung lên, là tin nhắn của Tư Niệm gửi đến, hỏi cô đã về đến nhà chưa, Thẩm Ngạn có phản ứng thế nào khi nhìn thấy Mạnh Tấn.
Khương Thanh Thời kể lại cuộc trò chuyện với Thẩm Ngạn ở dưới lầu vừa rồi.
Cô nói xong, Tư Niệm gửi cho cô một loạt dấu chấm hỏi.
Khương Thanh Thời cũng trả lời lại cô ấy một dấu.
Tư Niệm: [Vậy mà cậu vẫn còn ở trong nhóm người hâm mộ của Mạnh Tấn? Không phải cậu không còn thích anh ta nữa sao?]
Khương Thanh Thời không nói nên lời: [Tớ với anh ta không có tình cảm nam nữ gì, nhưng cậu cũng biết tớ thích nhạc piano, hơn nữa ở trong nhóm đó đã nhiều năm nên cũng có chút tình cảm nhất định với một vài người bạn trong nhóm.]
Mặc dù thỉnh thoảng cô sẽ quên mất sự tồn tại của nhóm đó, nhưng những khi buồn chán hoặc phiền lòng, nhìn thấy những người bạn cô đã quen trên mạng từ vài năm trước và chia sẻ cuộc sống của mình, trò chuyện về tình hình hiện tại ở trong nhóm, tâm trạng của Khương Thanh Thời sẽ trở nên thoải mái hơn, sẽ sống một cuộc sống vô tư mà không còn nhớ đến chuyện bố mình ngoại tình, cũng không biết bản thân có một người em trai cùng cha khác mẹ.
Trước khi biết những chuyện này, Khương Thanh Thời rất yêu bố Khương, cô cũng sâu sắc cảm nhận được bố Khương cũng rất yêu thương cô, ông còn chiều chuộng cô hơn cả bà Từ.
Nhưng chính ông lại là người lật đổ cái nhìn của cô về bản chất con người và nhiều thứ khác.
Tư Niệm: [Haizz, cũng đúng, nếu đổi lại là tớ, tớ cũng không thể mặc kệ không quan tâm được.]
Khương Thanh Thời: [Thật ra bên trong có rất nhiều người đã không còn là người hâm mộ của Mạnh Tấn nữa.]
Tư Niệm: [Tớ hiểu rồi, có thể mọi người đã xem nhóm kia thành nơi trao đổi cuộc sống.]
Chỉ thỉnh thoảng có tin tức về Mạnh Tấn thì vẫn sẽ có người hâm mộ lâu năm chia sẻ.
Hai người trò chuyện một lúc, Tư Niệm cũng không hỏi thêm gì nữa.
Chuyện tình cảm cần phải tự mình giải quyết, hơn nữa đây là chuyện giữa vợ chồng Khương Thanh Thời, cô ấy cũng không nên nói nhiều.
Trò chuyện xong, Khương Thanh Thời đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, cô có chút mệt mỏi.
Thẩm Ngạn ở dưới lầu một lát, sau đó lại đi vào phòng làm việc mở cuộc họp. Lúc trở về phòng, anh đang định hỏi Khương Thanh Thời buổi tối muốn ăn gì thì trong phòng ngủ đã tối đen như mực, sau khi tắm rửa xong Khương Thanh Thời đã ngủ luôn trên giường.
Anh mượn ánh trăng nhìn cô, cúi người đắp lại chăn bông bị cô đá văng ra, ở khoảng cách gần nhìn ngắm gương mặt đang say ngủ của cô, anh bất chợt nhớ đến dáng vẻ tươi tắn vừa nói vừa cười của cô và Mạnh Tấn lúc ở sân bay, có chút tức giận nhéo nhẹ gương mặt của cô.
Khương Thanh Thời bị đau, cau mày lầm bầm vài tiếng.
Thẩm Ngạn buông ra, cô xoay người, lại nặng nề ngủ thiếp đi.
–
Một giấc này, Khương Thanh Thời ngủ từ lúc năm giờ chiều thẳng đến mười giờ tối.
Khi cô thức dậy, căn phòng vẫn như trước khi cô đi ngủ, chỉ có một mình cô.
Khương Thanh Thời ngơ ngác ngồi trên giường một lát, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn nheo mắt: “Dậy rồi à.”
Anh bật đèn trong phòng lên, thấp giọng hỏi: “Có đói bụng không?”
Khương Thanh Thời còn chưa tỉnh hẳn, bèn ngơ ngác gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn: “Đói.”
Nhìn thấy cô như vậy, Thẩm Ngạn có chút không nỡ để cô xuống lầu ăn cơm. Một lúc sau, anh mới kiềm chế được dời tầm mắt đi: “Xuống lầu đi.”
“…”
Thẩm Ngạn đã ăn cơm rồi, nhìn thấy Khương Thanh Thời ngủ say, anh cũng không nỡ gọi cô dậy.
“Bây giờ anh nấu à?” Khương Thanh Thời vò mái tóc rối bù do vừa ngủ dậy của mình, suy nghĩ có chút trì trệ: “Anh vẫn chưa ăn cơm sao?”
Thẩm Ngạn nhìn cô: “Ăn rồi, em muốn ăn gì?”
Khương Thanh Thời: “…Anh ăn cái gì?”
Thẩm Ngạn: “Mì.”
Lúc một mình, anh đều ăn những món đơn giản nhất.
Khương Thanh Thời gật đầu, dựa vào cửa phòng bếp suy nghĩ vài giây: “Không biết, anh đun đại cho tôi một ly sữa cũng được.”
“…”
Đương nhiên Thẩm Ngạn sẽ không thể chỉ đun cho Khương Thanh Thời một ly sữa, cô bằng lòng để bản thân chịu thiệt như vậy, nhưng anh lại không đành lòng.
Anh suy nghĩ một lúc, lấy bột mì đã nhờ dì Trình mua về nhà ra, dựa theo trí nhớ của mình thong thả bận rộn trong phòng bếp.
Sau khi nói với Thẩm Ngạn sẽ ăn gì, Khương Thanh Thời lại trở về phòng khách.
“Không phải.” Thẩm Ngạn tự chứng minh cho bản thân: “Tôi không có suy nghĩ kia.”
Anh hơi dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào Khương Thanh Thời, thong thả bổ sung: “Đương nhiên nếu như cô Thẩm muốn thì tôi cũng có thể.”
Khương Thanh Thời nghẹn lời, tức giận đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Tôi không thèm muốn.”
Mỗi khi tức giận cô sẽ giống hệt như một học sinh tiểu học, hờn dỗi bỏ lại những lời hung hăng: “Không nói chuyện với anh nữa.”
Nhìn Khương Thanh Thời tức giận đi lên lầu, trong mắt Thẩm Ngạn lộ ra ý cười rõ ràng.
Một lúc sau, chờ đến khi bóng lưng cô biến mất ở đầu cầu thang, anh mới thu lại ý cười, giơ tay lên xoa nắn ấn đường đau nhói, lộ ra vẻ mệt mỏi.
–
Ở tầng trên, sau khi trở về phòng, Khương Thanh Thời thầm mắng Thẩm Ngạn là tên lưu manh không biết xấu hổ, sau đó giơ tay xoa xoa đôi tai đang bỏng rát của mình.
Người này sao có thể thấu hiểu lòng người như thế chứ?
Khương Thanh Thời nhìn chằm chằm vài giây, sau đó đứng dậy đi về phía phòng bếp: “Thẩm Ngạn, anh đang làm ——”
Còn chưa kịp dứt lời, Khương Thanh Thời đã nhìn thấy dụng cụ được anh lấy ra từ tủ bếp.
Dụng cụ có hơi quen mắt, cô chớp chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “…..Anh đang làm bánh rán sao?”
Nghe ra được sự hưng phấn trong lời nói của cô, Thẩm Ngạn ừm một tiếng: “Ăn không?”
“Ăn.” Hai mắt Khương Thanh Thời sáng ngời, vừa vui vẻ vừa kinh ngạc: “Anh lại còn biết làm bánh rán?”
Thẩm Ngạn nhìn cô, trong ánh mắt là cảm xúc phức tạp: “Tôi từng học qua.”
“Hả?” Khương Thanh Thời sửng sốt: “Học lúc nào?”
Thẩm Ngạn cau mày nói: “Rất lâu trước kia.”
Khương Thanh Thời nhướng mày, cảm thán: “Trước kia anh học được không ít thứ nhỉ.”
Nói đến đây, cô chợt nhớ bà Từ từng nhắc đến với cô rằng hoàn cảnh gia đình của Thẩm Ngạn trước kia không mấy tốt đẹp, bố mẹ anh hình như làm kinh doanh nhỏ. Cô đoán là anh đã học được món bánh rán này lúc đó.
Khương Thanh Thời còn đang chìm trong suy nghĩ thì điện thoại của cô chợt rung lên, là Tư Niệm và Nguyễn Huỳnh hỏi cô tại sao đang trò chuyện lại đột nhiên biến mất.
Khương Thanh Thời gửi lại một biểu tượng cảm xúc cho hai người, ngước mắt lên hỏi người bận rộn: “Thẩm Ngạn, tối mai anh có tăng ca không?”
Thẩm Ngạn nghiêng đầu nhìn qua: “Sao vậy?”
Khương Thanh Thời liếm môi dưới, mơ hồ nói: “Có một bộ phim mới chiếu, anh…. có muốn xem không?”
Nghe rõ lời cô nói, động tác của Thẩm Ngạn dừng lại, anh cúi đầu chăm chú nhìn vào cô, bắt gặp ánh mắt đang tránh né của cô, cổ họng anh khô khốc, giống như không thể tin được: “Em nói gì cơ?”
Khương Thanh Thời cau mày: “Vừa rồi anh không nghe thấy sao?”
Thẩm Ngạn: “Không.”
Khương Thanh Thời nhìn vẻ mặt bình thường của anh, cho rằng giọng nói của mình quá nhỏ, bèn lặp lại: “Tôi nói tối mai tôi muốn đi xem phim.”
Lúc này, Thẩm Ngạn mới chắc chắn cô đang rủ anh cùng đi xem phim.
Anh bình tĩnh nhìn cô, lúc Khương Thanh Thời trở nên mất kiên nhân, anh mới ừm một tiếng: “Biết rồi.”
Khương Thanh Thời: “…Biết rồi là có ý gì?”
Thẩm Ngạn quay người: “Muốn xem ở rạp phim nào?”
Khương Thanh Thời bị bất ngờ, chớp mắt nói: “Đâu cũng được, phải thoải mái một chút, không có trẻ con.”
Cô không muốn bị trẻ con làm phiền khi xem phim.
Nghe vậy, Thẩm Ngạn nhẹ nhàng cong môi lên: “Biết rồi, em ra ngoài trước đi.”
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Ngạn đuổi Khương Thanh Thời ra khỏi phòng bếp, nếu là trước kia, cô sẽ ngoan ngoãn đi ra ngoài. Nhưng đêm nay, sự bướng bỉnh của đại tiểu thư mà cô ít thể hiện những năm gần đây lại bộc phát, cô đứng im không nhúc nhích, kiêu ngạo nói: “Thẩm Ngạn, tôi không thể đứng ở đây sao?”
Thẩm Ngạn: “Ý tôi không phải vậy.”
“Vậy ý của anh là gì?” Khương Thanh Thời tức giận: “Tôi muốn đứng ở cửa phòng bếp, không muốn quay lại phòng khách, không được sao?”
“…”
Thẩm Ngạn mỉm cười: “Được.”
Anh không có ý kiến gì: “Chỉ cần em không ngại mùi là được.”
Khương Thanh Thời giật mình sửng sốt, lúc này mới muộn màng nhận ra điểm quan trọng: “Trước đây anh luôn đuổi tôi ra ngoài, là sợ tôi ghét mùi dầu khói trong phòng bếp?”
Cô ngồi trên ghế sô pha uống cốc nước, cảm thấy cả người tỉnh táo hơn rất nhiều. Sau khi ngủ vài tiếng đồng hồ thì tinh thần cũng được nâng cao.
Khương Thanh Thời bật tivi lên, đột nhiên nhớ đến bộ phim mới của thần tượng vào tối thứ Sáu.
Những ngày ở Vân Thành vừa qua quá mệt mỏi quá phong phú, đến mức cô thậm chí không nhớ đến việc lướt Weibo để đọc review phim.
Mở điện thoại ra, Khương Thanh Thời Thi xem bình luận phim, không ngờ đều là bình luận tốt.
Cô tươi cười hỏi Tư Niệm và Nguyễn Huỳnh xem tối mai có muốn ra rạp xem phim hay không.
Nguyễn Huỳnh: [Ngày mai không được, cuối tuần thì có thể.]
Tư Niệm: [Tớ cũng không được, tối mai tớ định ở quán cà phê nghiên cứu món mới.]
Khương Thanh Thời: [Có cần người nếm thử không?]
Tư Niệm: [Cần, nhưng tớ sợ cậu không ngủ được.]
Khương Thanh Thời: […Nếu tối mai tớ vẫn không hẹn được người đi xem phim, tớ sẽ đi thử món mới cho cậu.]
Nguyễn Huỳnh: [Cậu hẹn chồng cậu đi, anh ấy là ông chủ, thời gian chắc sẽ khá tự do.]
Nhìn thấy câu này, Khương Thanh Thời vô thức nhìn về phía phòng bếp, phòng bếp đang sáng đèn, Thẩm Ngạn ở bên trong lại không phát ra tiếng động nào, cũng không có mùi thơm đặc biệt nào bay ra.