Di Giai ngồi cô đơn một mình ở sân bay, hôm nay cũng không phải cuối tuần nên sân bay cũng chẳng đông người đến vậy. Bóng lưng lặng lẽ, cô có chút không hiểu hôm trước Hâm Đình úp mở cái gì nữa. Cho dù cô có cố gắng gặn hỏi tới mức nào cũng không nói, có cảm giác cậu ấy đang giấu mình chuyện gì.
Còn nói tới Lục Thành, rốt cuộc anh ấy có ý gì với cô. Đã quen nhau lâu như vậy rồi, hai người còn chưa từng gặp nhau. Lẽ nào đúng là như Hâm Đình nói, Lục Thành còn một thân phận khác đang giấu cô.
" Tiêu Chiến!"
" Oa, Chiến ca!"
Tiếng gọi mừng rỡ của các cô gái vang lên làm cô giật mình vội nhìn lên. Giữa các cô gái đang nhiệt tình vẫy tay ở kia, nổi bật là dáng người cao thẳng đang cúi đầu đi vào cửa sân bay. Di Giai luống cuống bất giác đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của anh. Ánh mắt cô hiện lên một chút ngưỡng mộ, một chút thương nhớ cộng thêm một chút đơn phương âm thầm.
Anh vẫy tay với các bạn fan, cố tìm cô trong sân bay rộng lớn. Vốn cố tình lựa chọn ngày giờ bay sát với thời gian của cô nhất, hi vọng có thể được gặp cô, dù chỉ là một chút vụn vặt. Thật muốn bước tới, đưa tay ra ôm chặt cô vào lòng, tựa cằm lên vai cô. Trên vai cô vươn sự dịu dàng bình yên mà anh tìm kiếm.
" Mời anh đứng thẳng để chúng tôi kiểm tra!"
Tiêu Chiến nghiêm túc để người bảo an sân bay kiểm tra, kết thúc anh khẽ cúi người cảm ơn để đi tới cửa tiếp theo. Ánh mắt anh sững sờ, dừng lại trên người cô gái đang ngồi lặng lẽ cô đơn phía kia. Dường như không ai có thể làm cô ấy phân tâm, như đang chìm trong thế giới của chính mình.
Điện thoại anh " ting" một tiếng, báo hiệu tin nhắn tới.
[ Em lên máy bay rồi!]
[ Em đi cẩn thận!]
Nhấn gửi đi tin nhắn, anh đứng nhìn cô nhẹ nhàng đeo túi lên chuẩn bị di rời ra sân bay. Một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu anh, nhưng lại rất nhanh bị anh gạt bỏ. Anh không đủ can đảm để kéo cô lại, nói thẳng bản thân là Lục Thành. Có lẽ anh hơi hèn nhát, vẫn còn cánh cửa dư luận đang ngăn cản anh bước tới.
Thành phố Thượng Hải luôn là sở hữu rất nhiều điều thú vị, là khu vực sở hữu nền kinh tế phát triển mạnh mẽ nhất Trung Quốc. Bất cứ ai tới Thượng Hải đều phải ngạc nhiên trước vẻ đẹp hiện đại và xa hoa của thành phố nổi tiếng bậc nhất Trung Quốc. Di Giai sinh ra và lớn lên tại Thượng Hải, gia đình cũng có chút gọi là khá giả, đủ ăn đủ mặc.
Di Giai ngồi trong phòng, thao tác tay trên bàn phím máy tính rất nhanh. Boss tối nay tương đối là nhiều máu, hại cô tốn không ít thuốc mang theo.
" Di Giai"
" Dạ" Cô không quên dạ lên một tiếng, mẹ cô có vẻ vẫn chưa nghe thấy cô thưa nên vẫn tiếp tục gọi.
" Con có nghe thấy mẹ gọi không? Di Giai!" Kèm theo là tiếng bước chân đang dần tới phòng cô. Đợi đến khi mẹ vừa mở cửa thì con boss cũng ngã xuống, rơi ra một đống trang bị lấp lánh trên đất.
" Dạ, con có thưa mà Tống phu nhân!" Cô chuyển tab trên máy tính, quay lưng lại cười với bà.
" Có chuyện gì không ạ?"
Phụ huynh của cô, bà có một cái tên rất hay " Đào Tâm ", tay cầm đĩa hoa quả lạnh, mái tóc được buộc gọn gàng sau gáy đi tới bàn học của cô.
" Con đấy! Vừa về nhà đã học rồi! Trên trường học còn chưa đủ sao?"
Di Giai cầm lấy miếng dưa hấu mát lạnh, cắn một miếng vị ngọt lan tới khắp khoang miệng, cô ra vẻ thở dài nói :" Biết sao được! Chuyên ngành này của con lại nhiều thứ phải học như vậy chứ!"
" Sắp tới còn thằng nhóc Trạch Dương kia nữa. Cái nhà rồi cũng đi hết!" Mẹ cô thở dài.
Cô cầm lấy tay mẹ mình, vui vui vẻ vẻ nói :" Tống phu nhân không phải lo ! Đợi con tốt nghiệp rồi sẽ ngoan ngoãn về thành phố mình làm! Tống phu nhân sẽ không phải lo buổi tối đơn côi nữa rồi!"
" Haiz, cô đấy! Lo cho tốt bản thân mình là được! À còn nữa, con thử xem thằng bé Trạch Dương đi! Mẹ dạo này thấy nó khác lạ lắm đấy! Sắp tới kỳ thi cao khảo rồi! Sợ rằng nó đến tốt nghiệp còn không được ấy chứ!"
Bà thở dài một tiếng, có chút não nề. Di Giai nhún vai nói :" Đã rõ thưa Tống phu nhân!"
Bà cười liếc liếc nhìn cô, sau đó quay người rời phòng. Đợi mẹ đi rồi cô mới tắt máy tính, lấy quyển sách hoá trên kệ sách, lật ra đọc. Tiếng đồng hồ tích tắc trên tường, đợi đến khi hai vai cô đã mỏi, sách cũng đã đầy những phần màu sắc nổi bật được note lại một cách cẩn thận Di Giai mới vươn vai đứng dậy.
Tiếng đàn violon vang lên trong căn phòng nhỏ, lúc thì cao vút, khi thì da diết những nốt trung trầm ấm như tiếng ca mềm mại của người con gái. Tống Trạch Dương nhẹ nhàng khéo léo bên cây đàn vĩ cầm, cậu như thả hồn vào từng nốt nhạc.
" Nhóc con!" Di Giai gõ cửa phòng cậu em trai, mở cửa ra nhìn thấy cậu nhóc mất hứng đặt nhẹ cây đàn xuống, có chút lạnh nhạt hỏi :" Chị lại muốn gì?"
Cô khẽ bĩu môi, ngồi xuống giường giả bộ như không quan tâm nói :" Nghe Tống phu nhân nói dạo này em hơi xao nhãng việc học hành!"
" Vẫn học tốt hơn chị!" Trạch Dương ra vẻ khinh bỉ nói, nhìn người chị gái nhỏ bé đang ngồi trên giường cậu, trước giờ mọi người đều luôn miệng nói chị gái cậu có tư chất hơn. Nhưng với đầu óc ngốc nghếch của bà chị, lúc nào cũng chỉ cắm mặt học để lấy top một của trường thật buồn cười.
" Em sắp bước vào kỳ thi cao khảo rồi! Đừng để thấp điểm hơn chị!" Di Giai mặc kệ bản thân bị cậu em kinh bỉ, vẫn ra dáng người chị từng trải nói.
Cậu em cao hơn cô gần hai cái đầu, nhếch miệng cười nói :" Bằng với số điểm của chị là mất mặt lắm rồi!"
" Em....được thôi! Cứ đợi đấy! Đừng để bị người khác vượt qua!"
Cô đứng dậy, hất tóc tự tin nói mặc dù bị cậu em có chút khinh bỉ. Trạch Dương là cậu em trai trời đánh kém cô hai tuổi. So về trí thông minh thì cô còn kém xa cậu em, về chiều cao càng không phải bàn.
" Ồ! Vậy sao?" Giọng nói trầm ấm của thằng em trời đánh vang lên.
Mùa hè năm nay đặc biệt oi bức, Di Giai thay bộ váy có chất vải mát mẻ hơn, xuống dưới nhà ăn thấy được bố cô đang thẳng người ngồi trước bàn ăn. Còn mẹ cô vẫn đang đứng trong bếp tâm huyết với cốc nước ép mát lạnh.
" Tống phu nhân, con một nước ép dưa hấu!" Cô kéo ghế ngồi xuống nói vọng vào.
" Con mời ba!"
" Ừ, mau ăn đi!" Giọng nói của bố cô có chút nghiêm nghị của quân đội, lại có chút khàn những ngày sương gió :" Con về nhà đã thấy thoải mái hơn chưa?"
" Dạ, tất nhiên là về nhà luôn thoải mái hơn trên trường rồi ạ!" Di Giai uống một ngụm nước ép nói.
" Con có kinh nghiệm, chỉ bảo cho em một chút lưu ý! Đừng để vào phòng thi lại bối rối!"
Mẹ cô đặt đĩa salad to giữa bàn ăn cũng không quên góp vui câu chuyện, bố kéo ghế cho mẹ ngồi, cũng tiếp lời :" Phải rồi! Hôm đấy anh đưa con đi hay em đưa?"
" Hôm đấy trời nắng nóng, lại đông người! Anh bớt thời gian đưa đón con!"
Bố vẫn luôn dịu dàng với mẹ như vậy, mặc dù đã kết hôn gần ba mươi năm nay. Mẹ gật đầu đồng ý :" Cứ như vậy đi!"
Hai đứa con chứng kiến một màn ngọt ngào giữa hai vị phụ huynh, bất giác nhìn nhau mà lắc đầu.
" Di Giai! Con có muốn ăn kem không?" Dì giúp việc gọi với từ dưới phòng khách lên. Di Giai có chút lười biếng nằm trên giường lật sách, bên cạnh là chiếc laptop đang phát bản piano nhẹ nhàng.
Nghe thấy tiếng dì giúp việc, cô suy nghĩ một lúc, thay đổi tư thế đang nằm :" Dạ, cho con một phần ạ!"
Thời gian nghỉ hè thật sự rất thoải mái, cô có thể lười biếng nằm trên giường cả ngày không cần phải lo lắng đến điểm thi. Muốn ăn gì, thèm ăn gì đều được ăn đến no thì thôi. Di Giai còn cảm nhận được chính bản thân mình đã nặng thêm một chút rồi.
Kỳ thi cao khảo sắp diễn ra, bao nhiêu công tác xã hội đều phải được nâng cao, tập trung hết mức vào các mầm non tương lai. Bố cô cũng không hề nhàn rỗi, chỉ huy một số công tác, đảm bảo cho các em học sinh thi một cách thuận lợi nhất. Không khí căng thẳng bao trùm cả nước khiến Di Giai cũng bồi hồi không kém. Nhớ lại ngày xưa chính mình cũng đang tạo áp lực cho mình.
Tiêu Chiến đáp máy bay trở về Bắc Kinh, trên đường đi không ngừng nghe cô kể về kỳ thi cao khảo.
[ Không biết thằng bé có làm được bài không! Đề năm nay tương đối khó, nếu là em có lẽ cũng sẽ không đạt được điểm tuyệt đối!]
Học bá tất nhiên không so sánh với người thường, bởi người đau thương có lẽ sẽ là chúng ta mà thôi. Cô than thở mình không được điểm tuyệt đối, nhưng với người khác, cũng là cả quá trình nỗ lực cố gắng.
[ Em trai của em cũng sẽ giống em! Không làm gia đình thất vọng đâu!]
[ Anh thấy sự kiện sắp tới của game cũng rất hay mà!]
[ Khi nào quay trở lại trường học vậy? Anh muốn cho em thử một số món ăn này!]
[ Bắc Kinh mấy hôm nay đang mưa! Có lẽ sắp sang thu rồi!]
[ Lá rẻ quạt cũng rất đẹp! Em thử chụp ảnh với hàng cây đó chưa?]
Thấy anh rep lại từng câu chuyện nhảm nhí của cô chia sẻ với anh, bất giác làm cô quên đi mấy chuyện không vui. Tuấn Triết mấy lần tìm tới cô, cùng nhau đạp xe nhưng Di Giai sợ nắng, lấy cớ để có thể ở trong nhà.
[ Di Giai, kết quả thi của em cậu sao rồi!] Ngọc Trân không quên hỏi thăm, mặc dù là cậu cũng sắp gia nhập đoàn phim mới.
Cô nhìn kết quả của thằng nhóc, thở dài một tiếng nói [ Không tốt lắm, miễn cưỡng may ra trúng tuyển được!]
Hâm Đình tưởng rằng cô buồn, nhanh chóng an ủi cô [ Không sao đâu Di Giai, con người chúng ta không giỏi cái này thì có thể giỏi cái khác mà!]
Mãi về sau bọn họ mới biết, miễn cưỡng ở đây là miễn cưỡng tuyệt đối tất cả các môn. Ba bọn họ ngây ngốc nhìn dáng vẻ cao lớn kia đang từng bước đi lên khán đài. Trạch Dương chỉnh lại mic, thái độ nghiêm túc phát biểu.
" Xin kính chào các vị đại biểu cùng toàn thể thầy cô và các bạn sinh viên có mặt tại hội trường. Em, Tống Trạch Dương, thủ khoa đầu vào của trường đại học Thanh Đại thay mặt các bạn tân sinh viên lên phát biểu..."
Di Giai bĩu môi, giọng điệu không nóng không lạnh :" Thời gian cuối nó có chút chểnh mảng, kết quả thi không được tốt, chỉ có thể đỗ Thanh Đại."
" Khụ, được rồi! Là do tớ ngu ngốc nên không hiểu được tư duy học bá của các cậu!" Mỹ Lâm lắc đầu, liên tục lẩm bẩm " không thể hiểu".
Hâm Đình nhìn lặng lẽ thốt lên :" Nhà cậu gen thật tốt. Đều là hàng cực phẩm, có lẽ nam thần trường chúng ta lại thêm một người nữa rồi!"
" Di Giai, tớ cảm thấy em trai cậu còn có chút xuất sắc hơn cậu!"
Ngọc Trân cảm thán, rốt cuộc bố mẹ hai người này là hàng cực phẩm nào mới có thể đẻ được ra hai đứa con cũng cực phẩm không kém. Hai người họ ngũ quan thanh tú, chị gái xinh đẹp như công chúa trong chuyện cổ tích, còn em trai thì khôi ngô tuấn tú, khiến người ta ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khi thủ khoa đầu vào Thanh Đại lộ diện, trên mạng xã hội, các bài báo đều đưa tin về cậu nhóc này. Bên dưới bài viết, các bình luận đa số xuýt xoa.
[ Trời đất ơi, đã đẹp trai lại còn học giỏi!]
[ Lão công, lão công của tôi thật giỏi mà!]
[ Xin các cô gái hãy có lòng tự trọng!]
[ Đây là thủ khoa năm nay sao! Sao lại là hàng cực phẩm như vậy!]
[ Nghe nói cậu nhóc này là em trai ruột của Tống Di Giai. Quả nhiên cả nhà đều là học bá, chị thủ khoa em cũng thủ khoa!]
[ Đã thủ khoa thì thôi đi! Còn đẹp trai đa tài nữa ai chịu nổi cơ chứ!]
[ Thanh Đại đúng là môi trường tốt, học bá đẹp trai đều là của trường người ta!]
[ Thật ghen tỵ với các cô gái trường Thanh Đại, ngày nào cũng có thể được gặp các nam thần!]
[ So với các nam minh tinh hiện nay, thì cậu nhóc này nhìn còn cuốn hút hơn!]
[ Gia đình này có lẽ mát mặt lắm nhỉ! Đẻ ra hai đứa con cực phẩm như vậy mà!]
[ Tôi không tìm được thông tin thêm gì về nhà hai người này!]
...
Tiêu Chiến nhàn rỗi lướt Weibo, thấy các bài báo đều là khen ngợi thủ khoa năm nay, nghĩ tới tháng trước anh còn an ủi cô. Ai biết được rằng, thì ra em trai ngu dốt của cô ấy lại là thủ khoa của Thanh Đại mà khiến da đầu anh tê dần.
[ Anh thấy sao?] Di Giai gửi tới một ảnh, kèm tin nhắn hỏi cảm nhận của anh. Nhấp vào ảnh xem một cách kỹ hơn, hàng cây lá rẻ quạt đã chuyển sang vàng rực, những lá rẻ quạt theo gió rụng xuống đậu đầy trên vai, trên tóc người đi đường.
Cô mặc một chiếc váy trắng dài tới gần mắt cá chân, giống hệt như một nàng công chúa xinh đẹp. Nụ cười tinh nghịch, nghịch ngợm những lá rẻ quạt nhất thời làm anh bị cuốn theo hình ảnh đấy.
[ Đẹp lắm! Rẻ quạt rụng lá rồi sao?]
[ Đúng rồi! Nay bọn em đi chơi, thử chụp mấy bức! Kết quả cũng không tệ!]
Di Giai vội gửi đi tin nhắn, chạy theo mấy người bạn đang chờ cô phía trước. Hâm Đình vẫn có chút gì đó hơi né tránh khi nhắc tới Lục Thành, tuy vậy nhưng cậu ấy vẫn luôn vui vẻ với cô.
" Nào, nào, chúng ta cùng chúc mừng Trạch Dương trở thành thủ khoa của trường chúng ta!" Mỹ Lâm nhiệt tình cầm cốc rượu hoa quả đứng dậy, mọi người cũng hào hứng đứng dậy chúc mừng cậu nhóc.
Trạch Dương giọng điệu không nóng không lạnh, nhàn nhạt nói :" Việc em trở thành thủ khoa là điều hiển nhiên, không ngốc nghếch giống chị gái em!"
Di Giai khẽ ho, lườm thằng em trời đánh nói :" Chị mày cũng là thủ khoa!"
" Nhưng điểm của em hơn chị gần hai mươi điểm! Không thể so sánh được! Chị là miễn cưỡng thủ khoa!"
Trạch Dương không chút thương tình, vùi dập chị gái một cách tả tơi. Di Giai thật muốn đánh cho nó một trận, mọi người đều toát mồ hôi khi nghe hai học bá nói chuyện. Tuấn Triết cười cười nói :" Được rồi! Chúng ta tiếp tục nào!"
Cậu nhóc Trạch Dương liếc nhìn Tuấn Triết, hỏi nhỏ với chị gái mình :" Sao lại có cả tên kia nữa!"
" Đều là bạn, Tuấn Triết trên đây cũng giúp đỡ các chị nhiều! Chẳng lẽ lại để cậu ấy ở lại!" Di Giai nói
Trạch Dương hừ một tiếng, ghét bỏ cảm thán một câu :" Anh ta chẳng tốt đẹp đâu!"
Cô không biết tại sao cậu em mình luôn không thích Tuấn Triết. Cho dù Tuấn Triết có làm thân với cậu nhóc bao nhiêu, thì cũng đều vô dụng bởi Trạch Dương không thích ra mặt. Di Giai cũng đành bất lực, một nhóm bạn đã chơi với nhau từ năm nhất rồi, bây giờ nói không rủ thì nó không được hay cho lắm.
" Anh ta từng tỏ tình chị đúng không? À không đúng, phải là mấy lần rồi mới đúng chứ!"
Di Giai khẽ đánh nhẹ vào vai cậu em, hạ giọng nói :" Đừng nói linh tinh nữa! Mau ăn đi!"
Trời thu vào buổi tối có chút se lạnh của mùa đông, bọn họ tạm biệt nhau ai về đường người nấy. Tuấn Triết rất ga lăng nói :" Để tớ đưa các cậu về!"
Trạch Dương tự nhiên từ đâu đi tới, cố ý chen ngang giữa cô và Tuấn Triết, không vui vẻ nói :" Chị gái em, em tự đưa về!"
" Cũng đều là về ký túc mà! Anh cũng là tiện đường thôi!" Tuấn Triết gượng cười nói.
" Không sao đâu Trạch Dương à! Bình thường cũng đều là Tuấn Triết đưa các chị về mà!" Ngọc Trân không biết thái độ của cậu nhóc đối với Tuấn Triết không tốt, nên vô tư nói. Khuôn mặt của Trạch Dương xám xịt vào, ghét bỏ thể hiện rõ khiến người ta cũng có chút khó chịu.
[ Em về phòng chưa?]
Tiêu Chiến gửi tới tin nhắn, hôm nay cô có báo sẽ đi ăn với các bạn cùng trường, có cả Tuấn Triết. Anh sợ cậu ta lại làm ta chuyện gì đó không tốt, liên tục gửi tin nhắn hỏi cô về chưa.
[ Em đang trên đường về ký túc.]
Di Giai gửi đi tin nhắn, các bạn đang thảo luận sôi nổi về thành tích của Tiêu Chiến nửa năm nay. Phải nói anh ngày càng phát triển và nổi tiếng hơn nữa, địa vị trong giới cũng có chút vững vàng hơn, không cần mỗi ngày lo sợ như đi trên dây nữa. Về ca nhạc hay diễn xuất anh đều làm rất tốt.
Về đến phòng, Di Giai cởi giày treo túi xách lên giá, tiện tay mở đoạn hội thoại anh vừa gửi tới. Cùng lúc đó Hâm Đình đang nghe phỏng vấn của Tiêu Chiến. Chiếc túi xách rơi bịch xuống, làm cả phòng giật mình quay lại.
Tay cô run run, mở lại một lần nữa để chắc chắn bản thân không nghe nhầm. Hâm Đình không biết, ấn ngừng xem, Di Giai quay lại nhìn cô bạn nói :" Đừng tắt đi!"
" Sao thế?" Ngọc Trân thắc mắc, đi tới cạnh Di Giai, cô vịn vào người Ngọc Trân.
Hai giọng nói cùng lúc được phát ra, bọn họ đều không ngu ngốc tới mức không nghe thấy. Mỹ Lâm thốt lên :" Hai giọng nói này! Các cậu có nghe thấy không?"
Di Giai như không tin vào tai mình, luôn miệng nói :" Không phải chứ!"
Hâm Đình và Di Giai cùng mở lại một lần, không thể bàn cãi gì nữa, hai giọng nói này là một. Di Giai lặng lẽ nhìn Hâm Đình nói :" Cậu phát hiện ra từ bao giờ?"
" Hôm cậu say rượu! Anh ấy có gọi tới, mình bắt máy!" Hâm Đình không hề giấu giếm nói, Ngọc Trân vẫn không hiểu chuyện gì, hết nhìn Di Giai rồi lại nhìn Hâm Đình.
" Các cậu sao vậy? Có chuyện gì thế?"
" Giọng nói này cùng với giọng của Tiêu Chiến giống hệt nhau! Lẽ nào..." Di Giai có chút nghẹn ngào nói. Cô không nghĩ được Lục Thành thật sự có thân phận nào khác. Nhưng hôm nay nghe hai giọng nói phát ra cùng lúc, cô mới hiểu tại sao Hâm Đình lại hỏi câu đó.
Di Giai ngay lập tức mở lại tất cả những đoạn hội thoại mà anh đã gửi cho cô, đều quen thuộc như vậy. Bọn họ theo dõi Tiêu Chiến ba bốn năm nay, không thể nào nghe nhầm giọng thần tượng mình được, huống hồ bọn họ đã từng tham dự concert của Tiêu Chiến.
" Có khi nào anh ta dùng chỉnh âm không?" Mỹ Lâm không tin lắm, chuyện quen qua mạng này đâu thể chắc chắn được cái gì.
" Nếu anh ta dùng chỉnh âm, vậy anh ta có gì giấu giếm mà dùng chỉnh âm!" Hâm Đình gay gắt nói, cậu vừa hi vọng không phải, lại có chút hi vọng là anh ấy. Di Giai nhìn Hâm Đình, nhìn các bạn cùng phòng nói :" Giờ sao đây? Mình rối quá!"
" Gọi điện trực tiếp cho anh ta đi! Không thì cậu hẹn gặp mặt! Ba mặt một lời, tuyệt đối không thể chối cãi!" Giọng điệu của Hâm Đình càng thêm gay gắt, nếu như không phải thì cô cũng chỉ bực vì có người chỉnh âm thôi, còn nếu là phải... có lẽ thanh xuân của cô đã bị người ta cướp đi mất rồi.
Di Giai ấn gọi vào số của anh, chuông báo vang lên khiến bọn họ đều trở nên sốt ruột. Tim của cô đập lên từng hồi, tay cô bất giác trở nên run rẩy.
" Di Giai, có chuyện gì sao? Anh đang làm việc!" Tiêu Chiến có chút khó hiểu, rất ít khi cô bé này gọi điện tới làm phiền anh, đặc biệt đêm khuya lại càng không. Trừ khi cô có chuyện gấp hay gặp vấn đề gì không giải quyết được.
" Em khó chịu ở đâu sao? Em đã đi tắm chưa?" Anh vẫn liên tục hỏi, đầu dây bên kia im lặng. Cô ôm miệng, nước mắt trực trào ra khỏi hốc mắt. Quả thật, giọng nói này quá giống.
" Di Giai...em có ở đó không?"
" Lục Thành, em ấn nhầm! Xin lỗi anh đã làm phiền đêm khuya." Nói rồi, chưa kịp để anh phản ứng, cô tắt máy cái rụp. Tiêu Chiến cảm nhận được cô đã phát giác ra vấn đề gì đó, tim của anh cũng đập liên hồi đến khó chịu.
Hâm Đình nhìn Di Giai, bọn họ nhìn nhau. Lúc này không biết phải làm gì tiếp theo. Di Giai vịn người vào Ngọc Trân, cô thật sự vô tư không nghĩ tới trường hợp này.
" Bây giờ chỉ còn một cách...hẹn gặp mặt anh ta!" Hâm Đình rất thẳng thắn nói, tuyệt nhiên không để anh ta trốn tránh thêm nữa. Mỹ Lâm cùng với Ngọc Trân nhìn nhau không biết nên làm gì, đành gật đầu đồng tình cùng Hâm Đình. Di Giai muốn thoát khỏi cái đám rối tơ vò này, cô thoát khỏi vòng tay mấy người bạn, lê bước về giường lặng lẽ ngồi đó. Hâm Đình vẫn muốn làm rõ mọi chuyện, bàn tay giữ cậu lại, Ngọc Trân nhìn lắc đầu. Lúc này nên để Di Giai chìm trong thế giới của mình, nếu không cậu ấy sẽ bị rối loạn bởi chính suy nghĩ của bản thân.
Tiêu Chiến muốn gọi điện cho cô, lại càng sợ hãi, liệu có phải cô phát hiện ra rồi không? Di Giai nhìn wechat của anh, anh thay đại diện thành ảnh đang ngồi trong văn phòng cùng với màn hình máy tính, cốc cà phê và bàn tay đang cầm con chuột. Cô vô thức phóng to ảnh, bàn tay này rất đẹp cũng rất quen thuộc. Nhưng phút giây này đây cô lại cảm thấy Lục Thành trở nên xa lạ. Không còn là người cô cùng chơi game hằng ngày, những điều ngọt ngào giữa hai người trở nên không còn quan trọng.
Điện thoại báo hiệu tin nhắn tới,
[ Di Giai, sinh nhật em chúng ta gặp nhau được không?]