Nghe thấy tin cô cùng Trạch Dương qua nhà ông bà ngoại, ánh mắt của Tuấn Triết không giấu được vẻ thất vọng. Có khi nào do cậu ta cố ý nhắn tin cho Di Giai nên giờ cô tìm cách tránh mặt. Cũng đúng thôi, dạo gần đây thái độ xa cách của Di Giai đối với cậu ta ngày càng rõ. Rõ ràng trước giờ Di Giai luôn được ghép cặp với Tuấn Triết, cậu ta cũng hưởng thụ cảm giác được mọi người chào đón khen ngợi này. Cậu ta không thể vụt mất người con gái hoàn hảo này được. Nếu không thể ra tay từ phía của Di Giai thì bố mẹ Di Giai sẽ là mục tiêu tiếp theo của cậu ta. Nghĩ là làm ngay, Tuấn Triết liền cười nói :" Hôm nay con qua đây muốn chúc tết hai bác và cũng muốn hỏi thăm sức khoẻ của Di Giai luôn ạ!"
Mẹ Di Giai liền ngạc nhiên, bà liền hỏi :" Chẳng phải hai đứa trên trường rất thân nhau sao?"
Tuấn Triết làm ra vẻ bất dĩ lắc đầu thở dài nói :" Dạo gần đây cháu và Di Giai thường không gặp nhau. Cháu cũng được nghe kể là cậu ấy rất bận!"
Thục Tâm là mẹ của Tuấn Tiết cũng tham gia vào câu chuyện :" Có lẽ chuyên ngành con bé học cần nhiều thời gian chăng?"
" Cháu thấy Di Giai có vẻ như muốn tạo khoảng cách với cháu! Có lẽ cậu ấy đang có chuyện gì khó xử! Cháu cũng muốn hỏi hai bác Di Giai gần đây có biểu hiện khác lạ không?"
Thấy bản thân dường như sắp lấy được lòng tin của bố mẹ Di Giai, Tuấn Triết ra vẻ quan tâm nói :" Không phải cháu cố tình xâm phạm quyền riêng tư của cậu ấy! Nhưng nhỡ cậu ấy gặp phải mấy người xấu, cháu là bạn thân cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được ạ!"
" Đúng đấy, bà Tống không biết đấy thôi! Bọn trẻ này học xa nhà không có sự quản thúc của bố mẹ dễ sa vào mấy cái cám dỗ lắm! Nhất là mấy chuyện yêu đương!" Thục Tâm liền nói, hai mẹ con họ một người tung một người hứng, ám chỉ rằng Di Giai đang yêu đương. Bố mẹ cô nghe thấy vậy cũng cảm thấy có chút lung lay trong lòng, mặc dù hai đứa con của mình rất ngoan. Nhưng ai biết sau lưng họ bọn chúng sẽ làm ra loại chuyện gì chứ.
" Được rồi Tuấn Triết, khiến cháu phải bận lòng rồi! Có gì về bác sẽ nói chuyện với con bé sau!" Mẹ cô thở dài nói, bây giờ hai đứa con đang không có nhà người ngoài nói cũng chưa chắc đã chính xác đến vậy. Cảm nhận được việc làm của mình thành công, Tuấn Triết như mở cờ trong bụng.
Tối hôm đó Di Giai giả vờ như vô tình lúc này mới thấy tin nhắn của cậu ta, liền nhắn tin lại :" Ôi! Tớ quên mất không để ý điện thoại! Tớ ở nhà ngoại đến sáng mới về!"
Tuấn Triết thấy tin nhắn của cô nhắn tới, liền đáp lại :" Không sao đâu! Sáng nay mình cũng qua chúc tết hai bác rồi!"
Di Giai liền không nhắn tin lại nữa, chỉ bày tỏ cảm xúc với tin nhắn của cậu ta. Trưa hôm sau Di Giai cùng Trạch Dương mới về nhà, đang chuẩn bị lên phòng liền bị mẹ cô gọi lại, giọng bà trở nên nghiêm túc :" Con ở trường yêu đương rồi?"
Hai chị em nghe thấy câu hỏi của mẹ mình liền nhìn nhau, hiểu được luôn hôm qua Tuấn Triết qua đây đã nói gì đó với bố mẹ mình. Di Giai thở dài nói :" Tống phu nhân, mẹ cũng thấy chuyên ngành của con bận rộn thế nào rồi đấy! Làm gì có thời gian mà yêu đương chứ?"
" Phải đó mẹ! Chị ấy cũng là sinh viên đại học rồi! Chẳng lẽ không được phép tìm hiểu tình cảm với ai sao?" Trạch Dương không ngần ngại mà hỏi thẳng, đối với mấy chuyện này thì cậu vẫn là cứng rắn hơn chị gái cậu.
Tống phu nhân liền nói :" Không phải mẹ cấm hai đứa yêu đương! Nhưng yêu ai như thế nào cũng nên báo với bố mẹ một tiếng, để còn giúp hai đứa xem người đó là dạng người gì! Hai đứa cũng biết gần đây lừa đảo rất nhiều mà!"
" Dạ, con biết rồi! Con nhất định sẽ chú ý!" Di Giai kéo tay em trai mình vội vàng nói. Cô cũng không muốn đầu năm mới lại đi cãi nhau với người nhà, chuyện đó thật không hay chút nào.
Khi hai chị em lên phòng, Trạch Dương bày ra vẻ mặt ghét bỏ nói :" Em đã nói tên Tuấn Triết này chẳng có câu nào là thật! Nhất định là anh ta không chịu được việc chị yêu người khác nên mới chơi trò ném đá giấu tay này!"
" Được rồi! Được rồi! Đừng nói nữa!" Di Giai vội bịt miệng người em trai của mình lại, nếu nói nữa lại có người nghe thấy bây giờ. Còn về phần Tuấn Triết, cô cảm nhận mình nên tránh xa người này ra một chút. Nhưng cũng không nên bày tỏ thái độ quá nhiều, ít nhất cậu ta cũng là bạn thân từ bé tới lớn của cô. Tình bạn bao nhiêu năm không phải cứ nói bỏ đi là bỏ đi được.
* * *
Kết thúc kỳ nghỉ lễ, mọi người đều nhanh chóng hối hả quay trở lại để bắt đầu công việc. Di Giai lấy cớ có việc cần quay về trường trước, trong lúc chờ trong sân bay Tiêu Chiến đã gọi điện dặn dò cô mấy vấn đề cần lưu ý. Đến Bắc Kinh anh sẽ đón cô ở sân bay rồi về trường cất hành lý trước. Sau đó hai người mới ra sân bay để tới Tô Châu như lịch anh đã gửi cho cô trước đó.
Sau gần nửa tháng không gặp lại, thấy dáng người nhỏ bé đang đẩy vali đi ra ngoài. Tiêu Chiến liền đi nhanh tới phía cô nhận lấy vali, tay kia kéo cô lại gần mình. Di Giai được gặp lại anh cô cũng kích động không kém, chủ động ôm lại anh, giọng nói nhẹ nhàng thêm chút ngại ngùng :" Chiến, thật nhớ anh!"
Tiêu Chiến hôn lên chán cô cách qua lớp khẩu trang, chất giọng trầm ấp nói :" Anh cũng nhớ em, Giai nhi!"
Có lẽ cách biệt về tuổi tác nên nhìn thế nào Di Giai trong mắt anh vẫn là một cô gái nhỏ cần được yêu chiều. Anh nhét đồ của cô vào cốp xe, lên xe liền đưa cho cô mấy gói bim bim Di Giai thường hay ăn cùng với vị trà hoa quả cô thích. Di Giai cũng không ngại từ chối, nhanh chóng nhận lấy tinh ranh nói :" Em cảm ơn!"
Tiêu Chiến khởi động xe, vừa quan sát với không quên nói chuyện với cô :" Bây giờ chúng ta về trường em cất đồ trước nhé!"
" Vâng!" Di Giai ngồi ghế phụ lái, ngắm nhìn gương mặt đang chăm chú điều khiển xe trên đường phố. Đường phố vẫn còn hương vị của mùa xuân đầu năm mới, mọi thứ cái gì cũng mới mẻ và vui nhộn. Trường học vẫn chưa có nhiều sinh viên quay lại, vì thế bảo vệ vẫn mắt nhắm mắt mở cho xe của hai người đi qua. Tiêu Chiến lấy đồ xuống giúp cô, dường như Di Giai không phải động tay vào quá nhiều. Nhớ tới mấy năm trước đều bản thân tự mình mang đồ lên, cảm thấy có người yêu thật đúng là tốt.
" Xong rồi! Em có cần làm gì nữa không?" Tiêu Chiến phủi bụi trên áo mình, ánh mắt sáng ngời nhìn cô hỏi. Di Giai liền tính toán một chút, mai ngày kia Ngọc Trân và Hâm Đình cũng quay trở lại ký túc xá, nếu lúc này cô cầm chìa khoá phòng đi thì bọn họ sẽ khó mà vào được phòng. Vì vậy cô dứt khoát đi tới ban quản lý ký túc xá để gửi chìa khoá. Tiêu Chiến đứng bên ngoài đợi cô, dáng người cao thẳng lại biết cách ăn mặc liền thu hút mấy cô gái đi qua. Bọn họ đều cảm thấy chàng trai này rất quen mắt mà cũng vô cùng sạch sẽ sáng bừng một góc. Mỗi một nhóm đi qua đều cố ý nhìn anh lâu thêm một chút rồi nhỏ giọng bàn tán.
" Các cậu có thấy người con trai đứng kia rất quen mắt không?"
" Phải đấy! Nhìn giống khí chất của người nổi tiếng!"
" Dáng người vừa cao vừa thẳng, chắc chắn là một chàng trai điển trai!"
" Tớ có nên tới xin phương thức liên lạc không nhỉ?"
" Thử đi! Biết đâu người ta chưa có bạn gái thì sao?"
Được sự ủng hộ của mấy người bạn, một cô gái lấy hết dũng khí chuẩn bị tiến tới chỗ Tiêu Chiến để xin wechat. Nhưng chưa kịp cất bước thì Di Giai chạy từ ký túc xá ra, thấy tiếng động anh liền quay lại nhìn, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Hai người vô cùng thân thiết, Tiêu Chiến ôm eo cô đi về chiếc xe ô tô màu trắng đỗ phía xa kia.
" Má ơi! Vậy là người kia...là người yêu của Di Giai sao?"
" Vậy tin đồn yêu đương của Di Giai là thật?"
" Trời ơi, thì ra là hoa đã có chủ!"
" Thấy câu gió tầng nào gặp mây tầng đó chưa?"
Mấy người họ không thể không kinh ngạc, suýt chút nữa làm hỏng mối tình của người ta. Di Giai lên xe phát hiện mấy người con gái kia vẫn dõi theo hai người bọn họ. Cô liền nghiêng qua phía anh trêu chọc :" Đúng là khí chất của ngôi sao hạng A! Đứng không thôi cũng thu hút người khác!"
" Cảm ơn phu nhân đã quá khen!" Tiêu Chiến mỉm cười đáp lại, Di Giai không nói gì. Nói ghen thì cô có mà ghen đến chết, ngoài kia có hàng nghìn hàng trăm cô gái yêu thích anh, gọi anh là lão công, cô cũng từng như vậy. Bây giờ yêu đương với anh mới phát hiện, yêu anh là điều tuyệt vời nhất trong đường tình duyên của mình.
Một lúc sau Di Giai nhận ra đây không phải đường ra sân bay, cô dùng ánh mắt thắc mắc nhìn anh. Tiêu Chiến rất nhanh giải thích cho cô hiểu :" Công ty anh có một cuộc họp đầu năm. Đợi anh học xong chúng ta sẽ ra sân bay!"
" Họp sao? Có quan trọng không?" Di Giai liền lo lắng hỏi, nếu vì do đón cô mà làm lỡ cuộc họp của anh sẽ làm cô áy náy mất. Công việc của anh mà do bản thân cô làm hoãn lại thì thật không hay chút nào, hơn nữa anh đang trong quá trình phát triển. Thấy dáng vẻ này của cô, Tiêu Chiến nhanh chóng an ủi lại cô :" Không sao đâu! Công ty chưa có nhiều người. Anh lên tổng hợp công việc trong năm rồi bàn giao lại cho Thuỵ Bằng!"
" Vâng! Vậy em sẽ ngồi dưới đây ngoan ngoãn đợi anh họp xong!" Di Giai lấy điện thoại ra nhưng lại bị anh làm cho ngạc nhiên. Tiêu Chiến đi vòng qua xe mở cửa cúi người xuống nói với cô :" Ở trong xe hơi lạnh, lên văn phòng anh ngồi cho thoải mái."
Vẻ mặt của Di Giai vô cùng khó xử, cô dè dặt hỏi anh :" Có được không? Em hơi ngại!"
" Không sao đâu! Anh có một phòng làm việc riêng, sẽ không ảnh hưởng tới ai đâu!" Tiêu Chiến đảm bảo với cô, anh cũng không biết được cuộc họp kết thúc nhanh hay muộn, nếu để cô ngồi ở đây đợi thì thật là thiệt thòi cho cô. Di Giai lưỡng lự một chút rồi mới đồng ý cùng anh lên văn phòng.
Tiêu Chiến dẫn cô vào phòng làm việc của anh, sau khi sắp xếp cho Di Giai ổn thoả anh mới yên tâm rời đi. Di Giai nhìn quanh căn phòng, nó không quá rộng như mấy bộ phim tổng tài, nó chỉ khoảng chừng ba mươi đến năm mươi mét vuông. Trong phòng đặt một bộ bàn ghế để tiếp khách, bàn làm việc, giá sách cùng mấy chậu cây cảnh. Trên bàn làm việc của anh thì được sắp xếp nhiều đồ hơn, mấy giấy tờ cô xem không hiểu, còn có bức anh do chính tay anh vẽ. Di Giai liền cầm nó lên xem, nếu như cô nhớ không nhầm thì bức ảnh này đang tái hiện lại lần đầu tiên cô và anh gặp nhau dưới tuyết rơi vào đúng ngày sinh nhật cô.
Thuỵ Bằng thấy Tiêu Chiến sát giờ mới tới không nhịn được mà trêu chọc :" Sao đây! Lo cho cô vợ nhỏ của mình nên giờ mới chạy tới đó hả?"
" Nói bậy gì vậy! Chuẩn bị họp thôi, tôi còn có việc nữa!" Tiêu Chiến đã quá quen với chuyện Thuỵ Bằng trêu chọc, mặt anh sớm không còn biến sắc. Cuộc họp bắt đầu diễn ra, bọn họ chủ yếu là tổng hợp lại năm cũ và đề ra kế hoạch cho năm mới mà thôi. Di Giai ngồi trong phòng nghịch điện thoại cảm thấy buồn chán vô cùng. Cộng thêm việc uống một cốc trà hoa quả nên lúc này cô hơi mắc đi vệ sinh.
Phòng làm việc của Tiêu Chiến không có nhà vệ sinh bên trong nên cô cần ra ngoài. Vừa sửa soạn trong nhà vệ sinh xong cô liền quay lại tìm đường về văn phòng của anh.
" Cô....!" Một giọng nữ vang lên thu hút sự chú ý của Di Giai, cô liền quay người lại. Vừa muốn mở miệng hỏi đường một chút liền bị cô gái đó chặn ngang, thái độ vô cùng dò xét :" Cô là ai? Nhân viên mới sao?"
Vũ Nghi nhìn cô gái trước mặt mình, gương mặt nhỏ nhắn lại sáng bừng. Rõ ràng chẳng làm gì nhưng vẫn luôn toát ra khí chất của một tiểu thư hào môn thế gia. Cô ta lại nhìn xuống bộ quần áo trên người cô gái đối diện đang mặc. Chiếc váy mã diện kia thoạt nhìn vô cùng đơn giản nhưng nhìn kỹ mới thấy, nó là được thêu tay hoàn toàn, chất liệu cũng là loại cao cấp nhất. Phải chăng là tiểu thư nhà nào tới đây ký hợp đồng chăng? Nhưng nghi vấn này lập tức bị cô ta phủ nhận, mới đầu năm công ty sẽ không làm việc ngay.
" Tôi...!" Di Giai muốn giải thích nhưng lại phát hiện ra không biết bản thân giới thiệu sao cho đúng. Lúc này hai người không công khai, hơn nữa nói mình bạn gái của Tiêu Chiến sợ rằng bọn họ nói cô hoang tưởng. Nhưng ngoài anh ra cô thật sự không biết bản thân tìm cớ nào để vào công ty này. Vũ Nghi nhìn Di Giai, liền nghĩ liệu có phải là fan não tàn của Tiêu lão sau hay không? Lần đầu tiên cô ta biết được giám đốc đồng sáng lập công ty này là đỉnh lưu Tiêu Chiến cô ta đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thêm nữa đãi ngộ cùng tiền lương của công ty rất tốt nên cô ta càng kiêu ngạo. Bởi vậy ở công ty này có mấy cô gái lạ xuất hiện cũng không phải chuyện lạ gì. Thấy Di Giai không nói gì, cô ta càng chắc chắn với suy nghĩ của mình hơn, liền lên giọng dạy dỗ.
" Cô là fan của Tiêu Chiến bám theo anh ấy tới đây đúng không? Có lẽ bảo vệ không để ý nên cô mới vào được đây. Cô đừng giải thích làm gì, mấy chuyện này ở công ty đã xử lý nhiều rồi. Nhìn cô còn trẻ này vẫn là sinh viên đúng không? Tuổi trẻ bồng bột, suy nghĩ vẫn còn chưa chín chắn. Tôi khuyên cô nên từ bỏ đi, đừng để tôi phải gọi bảo vệ!"
Di Giai vốn định nói chuyện lại bị người ta nói bản thân như vậy liền sững người một lát. Cô là fan của anh thật nhưng cô là người yêu của anh cũng là thật. Nhưng cô gái đối diện cô này nói chuyện cũng thật là khó chịu, bản thân chỉ là nhân viên mà cô còn tưởng là giám đốc đó chứ.
" Chị hiểu nhầm rồi! Em là đang đợi người quen trong công ty này thôi! Lát nữa em sẽ tự rời đi!"
" Cô có thể lấy lý do mới hơn được không? Lần nào cũng là mấy cái lý do người quen này. Mấy người fan các cô thật là mặt dày, cô có biết bản thân làm vậy ảnh hưởng tới công việc làm ăn của anh ấy thế nào không? Hừ, đúng là mấy người con gái không biết ngại, không có dạy dỗ!" Vũ Nghĩ càng nói càng hăng, luôn nghĩ rằng suy đoán của mình là đúng lên bản thân lên giọng dạy dỗ.
Di Giai cũng không phải người để cho bản thân chịu thiệt, cây ngay không sợ chết đứng. Cô ngay lập tức phản bác lại ngay :" Sao chị có thể nói khó nghe như vậy chứ! Tôi không phải là loại con gái không có dạy dỗ cũng không chủ động đi làm phiền người khác! Chị đang cố tình xúc phạm tôi đấy!"
Người con gái đối diện cô không cao lắm, cùng lắm là cao tới một mét sáu tính thêm đôi cao gót đang đi. Còn Di Giai vốn dĩ đã cao gần một mét bảy, cộng thêm đôi giày cô đang đi là vừa đủ. Nhìn thế nào Di Giai cũng có khí chất và cao lớn hơn cô gái đó. Thấy Di Giai cũng không phải loại người dễ bắt nạt, cô ta nổi khùng lên lớn tiếng nói muốn thu hút sự chú ý của mọi người :" Tôi khuyên bảo cô như vậy cô không muốn! Để tôi gọi bảo vệ vạch trần cái gương mặt giả dối của cô. Nhìn thế này chắc cũng đã qua dao kéo rồi! Có gì hay ho chứ?"
" Chị nói cái gì? Là chị đang ghen tỵ với nhan sắc của tôi hay là tự cảm thấy bản thân không đủ xinh đẹp!" Di Giai cũng không vừa mà đáp lại. Từ bé tới lớn cô đã được dạy không được bản thân chịu uất ức. Hai người cứ một câu chị một câu tôi đưa đẩy qua lại cãi nhau ở hành lang.
" Có chuyện gì vậy?" Tiếng bước chân dần về phía này, hai người đều quay sang nhìn thấy đám người, dẫn đầu là Tiêu Chiến sau là Thuỵ Bằng và mấy người khác. Thấy được sếp của mình tới, cô ta càng đắc ý dáng vẻ khinh bỉ Di Giai, liền nói :" Giám đốc, tôi thấy cô gái này lạ trong công ty. Tôi có ý tốt nhắc nhở cô gái này đừng vì sự yêu thích của bản thân mà làm ảnh hưởng công việc của người khác. Ấy vậy mà cô ta còn nổi khùng với tôi!"
Tiêu Chiến nhìn Di Giai, muốn chạy tới bên cạnh cô nhưng lại bị cô nhẹ lắc đầu, ánh mắt buồn bã nhìn anh. Anh cảm thấy khó chịu trong lòng, mang tiếng là người yêu, vậy mà lại để cho người ta khi dễ cô ấy. Thuỵ Bằng liền hiểu ra được mọi chuyện, cùng lần đầu tiên được gặp người yêu của Tiêu lão sư bên ngoài. Đúng như miêu tả, xinh đẹp, khí chất lại ngoan ngoãn làm người ta không nhịn được mà yêu thích.
Thuỵ Bằng biết Tiêu Chiến không tiện ra mặt liền tự bản thân lên tiếng :" Sao bảo em trong phòng đợi anh mà lại đi ra ngoài?"
Câu hỏi này cũng là câu hỏi mà Tiêu Chiến muốn hỏi cô. Di Giai rất thông minh, hiểu được ý của Thuỵ Bằng nên nhanh lập tức ra vẻ đáng thương nói :" Em muốn đi tìm nhà vệ sinh! Đến lúc quay lại thì gặp chị ấy, chị còn chưa cho em giải thích đã muốn đuổi em ra khỏi công ty!"
Vũ Nghi cảm thấy như tai ù đi, chuyện gì đang xảy ra vậy. Vậy là cô gái trước mặt là em gái của Thuỵ Bằng chứ không phải fan não tàn gì gì đó sao? Thấy được tình hình không ổn, cô ta ngay lập tức biện minh cho mình :" Không phải, chị chỉ muốn nhắc nhở cho em hiểu thôi! Sao ngay từ đầu em không giải thích mình là em gái của sếp!"
" Chị làm gì cho em giải thích, chị nói em là cô gái mặt dày không có dạy dỗ. Còn nói em...cái gì mà gương mặt qua dao kéo...sửa nát...! Em...!" Di Giai quệt nước mắt, mọi người thấy cô gái xinh đẹp bị nói cho tủi thân như vậy đều cảm thấy đau lòng. Tiêu Chiến nhíu mày nhìn Vũ Nghi đứng đối diện mình, có thể cảm nhận được anh đang vô cùng tức giận. Khi dễ cô đã đành, đằng này lại còn xúc phạn tới người con gái của anh.
Thuỵ Bằng nói :" Là vậy thật sao?"
" Không...không phải! Đều là giả hết, cô ấy muốn đổ oan cho tôi!" Vũ Nghi vội chối bay chối biến, Di Giai liền chỉ tay lên camera giả vờ ngây thơ hỏi :" Cái camera kia còn hoạt động không ạ? Nó có chức năng thu được giọng nói không?"
Một người lên tiếng :" Camera này mới được sửa trước tết, còn có thể thu lại được giọng nói!"
" Cái gì?" Đôi chân của Vũ Nghi mềm nhũn như muốn ngã xuống, cô ta không ngờ người mình có ý định bắt nạt lại là em gái của giám đốc.
" Hình như đây không phải lần đầu cô ta như vậy! Mấy lần tôi đều thấy cô ta bắt nạt các thực tập sinh! Nói gì mà đừng mơ mộng được Tiêu lão sư chú ý đến!" Một người lên án cô ta, kéo theo sau đó rất nhiều người cùng lên tiếng.
" Phải đầy! Cô ta còn bắt nạt các thực tập sinh phải làm việc vặt cho cô ta!"
" Cô ta còn nói bản thân là do năng lực tốt nên được công ty để ý tới, nói không chừng sắp được thăng chức!"
Không nói thì thôi, nói rồi mới biết cô gái tên Vũ Nghi này xấu xa tới mức nào. Mọi ngươig đều động loạt lên án mình, cô ta có mười cái miệng cũng không giải thích được. Thuỵ Bằng và Tiêu Chiến nhìn nhau, lúc sau anh mới lên tiếng :" Công ty chúng ta không thể chứa nổi những người có đạo đức không đàng hoàng như vậy!"
Thuỵ Bằng cũng gật đầu nói :" Phải đấy! Cô viết đơn từ chức đi! Tuần sau mang tới đây để phòng quản lý nhân sự ký! Tiền lương của cô sẽ được trả đủ!"
" Không được! Đừng mà! Giám đốc, tôi biết sai rồi! Xin đừng sa thải tôi!" Vũ Nghi lập tức cầu xin, thiếu chút nữa là cô ta quỳ xuống rồi. Nhưng Thuỵ Bằng và Tiêu Chiến đều lắc đầu rời đi. Ánh mắt cô ta oán hận nhìn Di Giai nói :" Tất cả là do mày! Do mày mà tao mới mất đi công việc!"
Di Giai không thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói với chị ta :" Tự làm tự chịu thôi!"
Nói rồi cô đi theo Tiêu Chiến và Thuỵ Bằng, vừa vào phòng làm việc anh đóng sầm cửa lại còn cẩn thận khoá lại. Sau đó mới tiến đến lặng lẽ ôm Di Giai vào lòng, đau lòng nói :" Anh xin lỗi! Là anh không chu đáo! Đã để em chịu thiệt rồi!"
Di Giai ôm lấy bờ lưng rộng của anh, nhẹ giọng mà an ủi :" Em không sao, em hiểu anh cũng có sự bất lực. Hơn nữa em cũng không phải người dễ để chị ta bắt nạt vậy đâu!"
" Một thời gian nữa là ổn rồi! Một thời gian nữa em sẽ không phải làm người yêu anh trong bóng tối nữa!" Tiêu Chiến ôm chặt lấy Di Giai, vùi đầu mình vào bờ vai nhỏ nhắn của Di Giai như tìm kiếm một chút bình yên cho lòng mình. Sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt cô, Di Giai tựa như anh đang cảm thấy căng thẳng liền hỏi :" Sao thế?"
Tiêu Chiến mỉm cười nói :" Anh muốn chiếm tiện nghi của em?"
Di Giai cảm thấy khó hiểu :" Chiếm tiện nghi?"
Chưa kịp để cô load xong, anh liền đặt lên môi cô một nụ hôn. Một nụ hôn vừa mãnh liệt lại vừa dịu dàng, lúc này mới là tim cô đập thình thịch. Bàn tay đang ôm lưng anh vô thức mà nắm chặt lại. Đây...là nụ hôn đầu của cô.
Lúc sau thấy cô vẫn đang sờ môi của mình, anh liền hỏi :" Sao vậy?"
Di Giai u ám nói :" Đây là nụ hôn đầu của em! Anh lấy mất rồi!"
Nghe tới nụ hôn đầu của cô, anh không nhịn được mà che miệng cười. Thì ra anh là mối tình đầu của cô, bảo sao cô lại ngây ngô tới vậy. Suốt quãng đường ra sân bay, tâm tình của Tiêu Chiến tốt hơn hẳn. Di Giai cảm thấy chuyện vừa xảy ra ở công ty anh làm lớn đến như vậy, thật tình cô cũng áy náy, nói :" Việc sa thải chị ấy là thật sao?"
" Phải, dù sao cô ấy làm việc không có hiệu quả, đạo đức lại không tốt! Sớm muộn gì cũng sẽ bị Thuỵ Bằng sa thải thôi!" Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc mới trả lời cô, biết cô vẫn còn để ý mấy chuyện đó nên nói rõ cho cô hiểu. Chuyện hôm nay của Di Giai chỉ là giọt nước tràn ly, vì vậy cô không cần để nó ở trong lòng.
Di Giai :" Em biết rồi!"
Sau khi ngồi máy bay, đi xe cuối cùng bọn họ cũng đặt được chân tới mảnh đất Tô Châu xinh đẹp này. Không phải lần đầu tiên Di Giai đi du lịch, nhưng nơi cảnh đẹp thế này cũng rất mới mẻ. Hai người nhanh chóng di chuyển về khách sạn đã đặt trước, đến nơi mới nhận được tin động trời .
Lễ tân khách sạn liên tục xin lỗi hai người :" Xin lỗi anh chị! Gần đây khách du lịch tới rất đông nên đã kín phòng rồi ạ! Chỉ còn lại một phòng đôi, không biết hai người có muốn lấy không ạ?"
Tiêu Chiến nhìn Di Giai, cô cũng nhìn lại anh mà hai bên má đỏ bừng. Nếu lấy căn phòng này thì đây là lần đầu tiên hai người ở chung phòng với nhau, còn không thì đêm nay bọn họ cũng sẽ không biết ngủ ở đâu. Cuối cùng vẫn là đồng ý căn phòng đôi đó, tuy rằng hơi ngại nhưng cảnh nhìn ra từ căn phòng rất ưng mắt. Vừa vào phòng cô liền nằm ườn ra giường, cả ngày hôm nay chỉ di chuyển, cô đã sớm không còn sức lực nữa rồi.
Còn về phần Tiêu Chiến, anh tự mình cất hành lý của hai người vào trong tủ, đi vào phòng tắm thấm ướt một chiếc khăn bằng nước ấm. Lúc đi ra kéo cô ngồi thẳng dậy nói :" Rửa mặt trước đã!"
Anh nghiêm túc lau mặt cho cô, rồi đến tay. Anh cẩn thận từng chút một, Di Giai bị anh làm cho cảm động, liền nói :" Anh...không cần...phải làm vậy đâu!"
Tiêu Chiến vốn định giúp cô thay giày nhưng bị cô cản lại nói :" Không sao, mấy chuyện này anh đều muốn tự mình làm!"
" Tiêu Chiến, em yêu anh chết mất!"
Tiêu Chiến xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói :" Giai nhi, nói là phải giữ lấy lời!"