Dịu Dàng Thích Em

Chương 30: Bị thương



Các bạn nam đang cùng nhau mang đồ vào biệt thư để buổi chiều chuẩn bị cho buổi cắm trại tối nay. Một số bạn gái rủ nhau đi chụp ảnh xung quanh biệt thư, còn số ít thì đi chọn căn phòng mình thích. Di Giai lựa chọn một căn phòng rộng rãi đủ cho bốn người cùng ngủ trên chiếc giường đó. Mở chiếc cửa kính sát đất ra, từ ban công có thể nhìn thấy toàn cảnh sân vườn của biệt thự phía trước. Đây là một biệt thự mới thế nên trước sân vườn vẫn chưa trồng cái gì, chỉ là một đống đất lộn xộn. Mấy người con trai đang cùng nhau tụ tập làm gì đó, trong đó có cả Tuấn Triết. Trong một giây nào đó cậu ta ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Di Giai, trên môi nở một nụ cười nguy hiểm, ánh mắt hung ác.

Di Giai giật mình vội vàng nhìn lại thì chỉ thấy Tuấn Triết đang cười tươi vẫy tay với mấy người họ. Cô dụi mắt một lần nữa, thấy các bạn bên cạnh mình vẫn vui vẻ nói chuyện với nhau, cô tự an ủi mình do bản thân nghỉ ngơi không đủ sinh ra ảo giác.

Tối nay bọn họ dự định sẽ cắm trại bên cạnh hồ nước trong rừng ngay đó. Mấy người con trai đi chuẩn bị lều trại để buổi chiều dựng lên, còn con gái thì tự bản thân chuẩn bị đồ ăn để tối bọn họ ăn uống. Di Giai đang đứng nhìn mấy người bạn gái đang ướp thịt thì Trạch Dương đi tới vỗ vai cô, nói :" Vẫn còn thiếu một ít đồ để trên trường, em cùng hai người nữa về lấy, tiện cầm theo xe luôn!"

Di Giai hiểu việc về trường lấy đồ nhưng cầm theo luôn xe thì cũng không biết cậu có ý gì, hỏi lại :" Cầm theo xe làm gì? Chẳng phải chúng ta có xe đưa đón sao?"

" Xe đó chật chội mùi xe lại nặng, em đi xe để tới lúc về các chị sẽ không phải chen chúc!" Trạch Dương sắn tay áo rất trưởng thành nói, cô cảm thấy cậu nhóc nói cũng đúng gật đầu rồi dặn dò cậu :" Đi cẩn thận đấy nhé!"

Trạch Dương chuẩn bị rời đi nhưng lại khựng lại quay lại nói với cô :" Em không có ở đây thì chị cũng phải chú ý đấy! Đừng có để tên Tuấn Triết lại gần, em đi rồi sẽ về ngay!"

" Được rồi! Chị sẽ lưu ý!" Di Giai cam đoan bản thân sẽ không xảy ra chuyện gì Trạch Dương mới yên tâm xoay người chạy ra ngoài. Di Giai nhìn theo bóng lưng của cậu nhóc, mặc dù là em trai kém mình hai tuổi nhưng rất ra dáng làm anh trai. Từ bé khi có nhận thức cô là chị gái của cậu, mặc dù hay mỉa mai cô là đồ ngốc nhưng chưa một lần nào là không đối xử tốt với cô. Có gì ngon hay đẹp đều nhường cô trước, lớn lên cao lớn hơn chị thì trực tiếp đứng ra bảo vệ. Một người bạn đi tới thấy vậy liền cảm thán :" Di Giai, em trai cậu thật ngoan! Thật ghen tỵ, chẳng như em trai mình, vừa láo vừa học dốt!"

Di Giai cười xoa xoa hai bàn tay nói :" Không biết nữa, thằng nhóc luôn vậy!"

Nhớ rằng năm đó Trạch Dương hoàn toàn có cơ hội đi du học từ khi là học sinh trung học nhưng cậu lại từ chối vì nói không quen môi trường khác, không ăn được đồ ăn nước ngoài. Chỉ có gia đình biết là cậu từ chối chỉ vì không lỡ rời xa gia đình. Di Giai vẫn còn nhớ như in câu nói khi bố mẹ hỏi lý do tại sao từ chối cơ hội tốt như vậy. Trạch Dương dáng vẻ non nớt nói :" Nếu con đi du học, vậy thì con sẽ bị mất mấy năm không được ở cùng ba mẹ và chị. Cuộc đời con người có mấy lần mấy năm chứ!"

" Mọi người, cùng nhau đi xem chỗ tối nay chúng ta cắm trại đi!" Giọng nói của một người vang lên cắt đứt cái suy nghĩ trong đầu của Di Giai. Ngọc Trân kéo tay cô cũng hào hứng không kém, làn da trắng trẻo cùng thân hình nhỏ bé của cậu khiến cậu sáng bừng một góc, rất đáng yêu.

" Di Giai mau đi thôi!"

Không từ chối được tự nhiệt tình của các bạn, Di Giai cũng cùng nhau đi ra cái hồ nước rất rộng ở trong rừng. Hồ nước này cách biệt thự không xa, còn chưa tới một km. Chưa tới nơi mọi người cũng cảm nhận được không khí mát mẻ vờn quanh từng tấc da của bọn họ. Phía trước hồ nước là một bãi đất trống được phủ cỏ xanh non tươi tốt, bọn họ chọn chỗ này để cắm trại. Hồ nước trong vắt, từng gợn sóng đuổi theo nhau, cảnh vật vô cùng đẹp đẽ và yên bình. Mấy người con trai dựng lều xong đều cởi áo ra xuống hồ đùa giỡn với nhau, một người trong số đó gọi lên bờ :" Nước mát lắm, mấy cậu ngại ngùng nữa xuống đây thử đi!"

" Thôi, bọn mình không có đồ để thay!" Một bạn nữ nói, bọn họ còn có nhiệm vụ đi nhặt củi để tối còn có thể đốt lửa.

" Lo gì, tí nữa chúng ta đốt lửa hơ chút là khô. Nếu các cậu chê bẩn thì có thể về biệt thự tắm rửa mà!" Các bạn nam nói, mấy bạn gái nhìn nhau cũng có vẻ sắp lung lay. Một hai người còn đi ra bờ hồ thả chân xuống, làn nước mát lạnh bao quanh chân họ. Mấy cậu con trai nghịch ngợm té nước lên người mấy bọn họ. Thoáng chốc dưới hồ đã có cả nam và nữ, các bạn nữ bị trêu chọc la oai oái. Bọn bọ nhặt củi một lúc lâu, áng chừng đã đủ dùng cho buổi tối hôm nay mới quay lại. Mỹ Lâm thấy một màn như vậy cũng thả chân xuống, phấn khích nói :" Mọi người mau lại đây thử đi, nước chỗ này vừa trong vừa mát nè!"

" Hù" Hâm Đình đi tới giả bộ đẩy Mỹ Lâm xuống, Mỹ Lâm sợ liền quay người lại đánh nhẹ Hâm Đình một cái giận dỗi. Bọn họ cứ trêu đùa trên bờ như vậy không dám xuống nước. Vĩnh Hi cùng lúc đó đi tới cùng với Tuấn Triết, thấy một màn như vậy liền lên tiếng nói :" Chị Di Giai, mọi người không xuống sao?"

" Không xuống, bọn chị không thích cảm giác quần áo ướt dính vào người!" Hâm Đình lạnh lùng trả lời, giọng điệu rõ ràng không thích nói chuyện cùng cậu ta. Vĩnh Hi vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục cười nói :" Sao vậy? Em thấy rất vui mà! Phải không chị Di Giai?"

Di Giai chưa kịp định hình thì một lực tác động lên người đẩy thẳng cô xuống nước. Khoảnh khắc cô rơi xuống nước còn có thể thấy ánh mắt hả hê trong đôi mắt của Vĩnh Hi. Vì hồ nước trong rừng núi lên không thể tránh được việc trong hồ có đá ngầm. Vì lực đẩy tương đối mạnh làm cho Di Giai rơi thẳng xuống dưới, đập mặt vào một mảng đá ngầm ngay đó. Di Giai đau đớn nhưng cũng không thể kêu lên, chỉ lấy tay ôm mặt ngăn cản cảm giác đau đớn. Nước trong hồ rất mát nhưng cảm giác xung quang toàn là nước khiến cho cô sợ hãi, liên tục đạp chân.

" Chị "

" Di Giai" mọi người chứng kiến một màn như vậy đều đồng loạt lên tiếng. Tuấn Triết vội vàng chuẩn bị nhảy xuống thì một bóng người hất cậu ta ra trực tiếp nhảy xuống nước. Mặc kệ cho cơn đau đớn khi chân va vào đá ngầm, Trạch Dương trực tiếp kéo Di Giai lên. Vùng nước nơi hai người rơi xuống đã xuất hiện thêm màu đỏ, hoà trộn vào dòng nước.

" Màu đỏ đó là máu sao?" Mỹ Lâm ở gần nhất cũng có thể nhìn thấy vùng nước ngày càng đỏ đậm hơn. Hâm Đình nhanh chóng đi tới dùng tay kéo Di Giai lên từ tay Trạch Dương. Lúc cậu lên được bờ không quan tâm tới gì dùng tay nhấc bổng Di Giai lên. Lúc này cô đang dùng hai tay ôm một bên mặt, máu liên tục tràn ra từ các kẽ tay. Ngọc Trân hoảng sợ, sắc mặt sớm đã tái mét nói :" Di...Giai, cậu....cậu chảy nhiều máu quá!"

" Chát...chát" tiếng bạt tai liên tiếp vang lên vô cùng giòn khiến ai cũng cảm thấy rát bỏng hai bên má. Mọi người nhìn qua đã thấy Hâm Đình trực tiếp thu tay về, lạnh lẽo nói :" Di Giai đã làm gì mày mà hết lần này tới lần khác mày nhắm tới cậu ấy!"

" Không mà, tôi không cố ý mà!" Vĩnh Hi thấy Di Giai bị thương cũng hoảng sợ vô cùng. Trạch Dương mặc kệ vết thương ở chân cũng đang chảy máu, cậu khập khiễng bế Di Giai đi, ngang qua Vĩnh Hi cậu gằn từng chữ :" Vĩnh Hi, cậu chờ đó cho tôi!"

Tuấn Triết đưa tay muốn giúp Trạch Dương nhưng lại bị cậu ghét bỏ, lạnh lùng nói :" Tuấn Triết, làm quân tử đi! Đừng hèn như vậy!"

Quá trình kể lại thì lâu nhưng sự việc xảy ra vô cùng nhanh. Di Giai cảm nhận được vết thương vẫn đang chảy máu rất nhiều, Trạch Dương rất nhanh bế cô đi tới xe ô tô đỗ ngay đó. Mấy người bạn cùng phòng cô cũng mặc kệ chuyến đi chơi này chạy theo Trạch Dương. Ngọc Trân sợ hãi vừa khóc vừa lấy khăn cầm máu cho Di Giai. Trạch Dương rất nhanh nổ máy phóng xe rời đi. Vậy là chuyến đi chơi kết thúc ngay tại đó, Mỹ Lâm thấy chân cậu vẫn đang chảy máu liên tục, sợ hãi nói :" Trạch Dương, em chảy nhiều máu quá! Cầm máu trước đã!"

" Không sao! Một chút nữa là nó ngừng chảy! Chị khóc gì chứ!" Trạch Dương mặc kệ vết thương, một chân đạp ga phóng nhanh trên đường, cậu chửi thề vì quá tức giận. Thứ cậu lo nhất chính là vết thương trên mặt chị gái mình, lỡ ảnh hưởng tới gương mặt kia thì cậu có mà ân hận cả đời. Hâm Đình ôm Di Giai liên tục nói chuyện với cô :" Không sao đâu! Sắp tới viện rồi! Cậu đừng ngủ!"

Di Giai đã mất máu lại thêm việc ngâm mình dưới nước nên mặt cô lúc này trắng bệch, môi cũng tím tái lại. Đây là lần đầu tiên cô lại trông thảm hại đến vậy. Trạch Dương cầm lấy điện thoại bấm gọi đi cho một số điện thoại, cậu ngăn cảm giác sợ hãi trong lồng ngực, cố gắng để giọng nói bình tĩnh nhất có thể :" Ba, chị xảy ra chuyện rồi!"

Đến bệnh viện Trạch Dương trực tiếp bế Di Giai vào phòng cấp cứu hét lớn với nhân viên y tế bắt bọn họ phải đi tới kiểm tra cho cô ngay lập tức. Một người trong đó đi tới kiểm tra tình trạng thương tích, nhẹ nhàng nói với cô :" Em gái, bỏ tay ra cho chị xem!"

Không bỏ ra thì không biết, bỏ ra mới có thể thấy vết thương nghiêm trọng tới đâu. Người đó vội vàng hét lên :" Mau mau, mau đẩy cô gái này vào xử lý vết thương ngay lập tức!"

Di Giai được mấy người họ đẩy đi xử lý vết thương, lúc này Trạch Dương mới có thể thở phào một tiếng. Mỹ Lâm lo lắng nhìn Trạch Dương nói :" Trạch Dương, còn chân em nữa! Mau đi kiểm tra đi!"

Trạch Dương bị ba người bọn họ nói nhiều quá mới miễn cưỡng đi xử lý vết thương. Đợi đến lúc cậu xử lý xong vết thương rồi mà Di Giai vẫn chưa được đẩy ra, bọn họ lo lắng vô cùng. Ngọc Trân cầm điện thoại chạy đi thông báo cho Tiêu Chiến. Lúc anh nhận được tin nhắn là lúc vừa kết thúc buổi đóng phim ngày hôm nay. Tiêu Chiến lập tức mua vé máy bay chuyến sớm nhất về lại Bắc Kinh.

Di Giai nằm trên giường bệnh, lúc này hậu quả khi mặt va đập vào đá ngầm mới biểu hiện rõ ràng. Nửa khuôn mặt bên trái của cô sưng lên, xung quanh vùng mắt tím đen lên. Gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô biến mất, thay vào đó là gương mặt phù nề xấu xí. Ngọc Trân nhìn thấy lại tiếp tục khóc, miệng liên tục nói :" Nếu bọn tớ nhanh hơn một chút thì đã không để cô ta cơ hội làm chuyện này rồi!"

Lúc này Di Giai mới bình tĩnh lại một chút, cô cố gắng mỉm cười an ủi bạn mình :" Không sao đâu! Đừng khóc, không phải lỗi của các cậu mà!"

" Vậy mà con khốn Vĩnh Hi dám ra tay đẩy cậu! Mẹ kiếp, hai cái tát còn nhẹ nhàng đấy!" Hâm Đình không nhịn được cơn tức giận mà chửi thề. Trạch Dương cầm điện thoại đẩy cửa bước vào, phía sau là Mỹ Lâm đang cầm nước cho tất cả mọi người. Cậu không chút cảm xúc nói :" Mẹ đang bay qua thành phố chúng ta rồi!"



" Em báo mẹ rồi?" Di Giai hỏi

Trạch Dương gật đầu nói :" Bố mẹ em đều báo hết. Mẹ đang bay qua đây còn bố có việc trong quân khu tối mới có thể tới!"

Di Giai gật đầu, trước giờ cô chưa từng phải chịu ấm ức thế này. Lần trước cô ta vu oan mình với Trạch Dương đã không nói, lần này trực tiếp làm gương mặt cô bị thương, làm sao cô bỏ qua được chứ.

Quả đúng như lời Trạch Dương nói, gần ba tiếng sau mẹ của hai người xách túi đi tới. Trên gương mặt bà hiện rõ vẻ lo lắng, Trạch Dương đứng lên đầu tiên nói :" Chị ngủ rồi! Mẹ vào xem chị đi!"

   Mẫn Hoa liền đi vào trong phòng bệnh của Di Giai, bà càng đau đớn hơn khi nhìn thấy con gái cưng của mình yếu ớt nằm trên giường bệnh. Nhìn tới chỗ được bắng bó cẩn thận trên mặt, bà giận dữ quay lại nhìn Trạch Dương :" Đứa nào? Đứa nào dám làm chuyện này với con gái ta!"

   Bạn cùng phòng của Di Giai mua đồ về thấy một người phụ nữ khí chất cao quý, chỉ cần đứng im cũng toát ra sự quyền lực của người đứng đầu. Nhìn gương mặt bà ngay lập tức hiểu sao hai chị em nhà này có thể đẹp tới vậy. Mặc dù bà đã gần năm mươi tuổi nhưng được bảo dưỡng tốt mà nhìn chỉ tầm bốn mươi, rất trẻ.

   " Con chào cô!" Bọn họ đều rụt rè chào hỏi người phụ này, cũng là lần đầu tiên gặp mẹ của Di Giai nên không khỏi tránh được sự bối rối. Mẫn Hoa nhìn qua, bà đoán chừng đây là những người bạn cùng phòng mà Di Giai thường hay kể nên giọng dịu đi một chút :" Chào các cháu!"

   Hâm Đình ngay lập tức thể hiện tài năng ăn nói của mình nói :" Cô, sự việc xảy ra quá nhanh! Bọn cháu chưa kịp hình dung chuyện gì đang xảy ra thì cậu ấy đã rơi xuống hồ nước! Chuyện này nhất định không thể bỏ qua được ạ!"

  " Mang tiếng là sinh viên của trường đại học đứng đầu cả nước! Lại hành xử như vậy, chuyện này làm sao bỏ qua được chứ! Cô ta đâu? Còn không định chịu trách nhiệm sao?"

  Có lẽ giọng nói của bà hơi lớn làm cho Di Giai từ trong giấc ngủ tỉnh dậy. Thấy mẹ mình đã tới, nỗi ấm ức lại bắt đầu trỗi dậy, cô tủi thân khóc :" Mẹ"

  Nghe thấy tiếng cô, bà vội vàng quay người lại ngồi xuống giường bệnh đau đớn nói :" Con thấy sao rồi? Đừng khóc, có mẹ ở đây! Mẹ đòi lại công bằng cho con!"

Di Giai thấy mẹ như con mèo con ấm ức mà khóc, bà cũng đau lòng không thôi. Con gái của bà nâng niu trên tay, lớn lên xinh đẹp học giỏi. Vậy mà lại có người ra tay độc ác với con gái mình như vậy, đều là con gái với nhau. Rốt cuộc cô gái kia hận gì con gái bà mà để ra tay tàn nhẫn, trực tiếp huỷ hoại nửa gương mặt xinh đẹp này. Mẫn Hoa an ủi Di Giai xong, bà yêu cầu đi gặp trực tiếp nói chuyện với bác sĩ về tình trạng của Di Giai.

Nhìn bóng dáng của của bà rời đi, ba người bạn cùng phòng của cô lúc này mới xôn xao. Mỹ Lâm lúc này mới lên tiếng :" Các cậu có thấy mẹ của Di Giai rất quen không?"

" Có quen, cảm giác như thấy ở đâu rồi vậy!" Hâm Đình cũng nói ra suy nghĩ của chính mình, đúng là cậu cảm giác như đã thấy ở đâu đó nhưng lúc này lại không nhớ ra chút nào. Điện thoại của Ngọc Trân vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Cậu mới cầm điện thoại nghe :" Có chuyện gì ạ?"

Tiêu Chiến vừa sân bay, gọi điện mấy cuộc cho Di Giai đều không được. Anh lo lắng không biết tình trạng của cô sao rồi, gọi cho Trạch Dương cũng không được. Cuối cùng sau bao nỗ lực thì Ngọc Trân cũng đã nghe máy, anh thở dài một chút hỏi :" Ngọc Trân, Giai nhi đâu? Anh gọi cho em ấy không nghe máy!"

" À, cậu ấy đây! Anh nói chuyện với Di Giai trước nhé!" Ngọc Trân lúc này mới nhớ ra vẫn còn Tiêu Chiến, cậu vội vàng đưa điện thoại của mình cho Di Giai.

Điện thoại và đồ đạc của Di Giai vẫn để ở biệt thự kia, nên lúc Tiêu Chiến gọi tới không ai nhấc máy cũng đúng. Cô cầm lấy điện thoại, suy nghĩ có nên khóc lần nữa trước mặt anh hay không :" Em đây!"

" Em có đau không? Đừng sợ, anh sẽ tới ngay đây!" Tiêu Chiến vội vàng hỏi, anh hận bản thân không thể ngay lập tức chạy tới bên cạnh cô, ôm cô vào lòng. Di Giai sờ lên chỗ băng gạc dày cộp trên mặt mình rất không vui nói :" Chiến, em xấu rồi! Không còn xinh đẹp nữa!"

" Nói vớ vẩn! Em không được suy nghĩ linh tinh! Nghỉ ngơi đi rồi anh sẽ tới. Anh xin nghỉ rồi!" Tiêu Chiến làm ra vẻ tức giận nói với cô, trong mắt anh cô là người trong sáng thuần khiết nhất. Cho dù cô ở dáng vẻ nào thì vẫn sẽ mãi là Giai nhi trong lòng anh. Di Giai nghe tới đoạn anh xin nghỉ, cô kinh ngạc hỏi lại :" Anh xin nghỉ? Anh xin nghỉ làm gì vậy?"

  " Em bị thương, anh xin nghỉ để chăm sóc em! Sao vậy? Không được sao?" Tiêu Chiến tay xách hành lý, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với cô. Di Giai nhỏ giọng nói :" Bố mẹ em đều tới! Nếu anh xuất hiện, bọn họ chắc chắn sẽ làm thịt anh."

   Tiêu Chiến lúc mới hiểu ra vấn đề tại sao cô lại phản ứng như vậy. Phát hiện ra con gái mình có người yêu, lại hơn con gái tận tám tuổi, nếu là anh anh cũng không chấp nhận được. Nhưng anh thật lòng muốn tới chăm sóc cho cô. Là người yêu mà lại không thể giúp gì được, cảm giác bất lực lắm. Anh suy nghĩ hàng loạt trường hợp sau đó nói :" Vậy nhân lúc bố mẹ em không có ở đó! Anh sẽ lén tới thăm em!"

  Di Giai cười khổ nói :" Được!"

  " Vậy em nghỉ ngơi đi! Chút nữa anh mang đồ ăn qua cho em!" Tiêu Chiến dặn dò cô nghỉ ngơi một lúc sau đó mới tắt máy. Di Giai trả lại điện thoại cho Ngọc Trân, mới nhớ ra đồ của mình vẫn còn ở biệt thự liền nói với Trạch Dương :" Đi lấy đồ ở biệt thự cho chị đi! Hay là nhờ người khác cầm về, em cũng đang bị thương!"

" Không sao, em cũng còn đồ ở đó! Em sợ bẩn!" Trạch Dương không cảm xúc nói, trực tiếp mỉa mai. Dù sao chuyến đi chơi cũng huỷ rồi, chẳng còn ai có tâm trạng mà chơi đùa nữa. Hâm Đình xung phong đi cùng cậu, trong ba người còn lại thì người dám nói dám làm nhất là Hâm Đình. Ngọc Trân là người nổi tiếng tất nhiên phải giữ hình tượng, còn Mỹ Lâm nhát gan không dám làm gì. Hai người rất nhanh đã có mặt ở biệt thự, mấy người bạn đang thu dọn đồ để về lại thành phố. Sau vụ việc lúc trưa nay, mọi người cũng rất bất ngờ với hành động của Vĩnh Hi. Bọn họ lên tiếng chỉ trích cô ta tại sao lại chơi trò nguy hiểm như vậy.

  " Hâm Đình, Di Giai sao rồi?" Tuấn Triết chạy vội theo cậu mà hỏi. Cậu ta cũng muốn đi theo Di Giai để xử lý mọi chuyện nhưng lại bị Trạch Dương ngăn cản. Hâm Đình đi một mạch lên phòng dọn đồ, không chút cảm xúc nói :" Cậu thử nói xem!"

  Tuấn Triết gãi gãi đầu tỏ vẻ bối rối :" Mình không biết, cũng không ngờ Vĩnh Hi làm chuyện như vậy!"

  " Mình phải đi trước, cậu tránh đường!" Hâm Đình vòng qua người cậu ta đi lấy đồ. Lúc xuống lầu lại giáp mặt với Vĩnh Hi. Hai bên má vì nhận hai cái tát của cậu mà lúc này vẫn in năm nốt ngón tay, trông rất thú vị. Nhưng nhìn gương mặt đó trông có vẻ không hối lỗi lắm, cô ta không nhận ra được mức độ chuyện mình gây ra nghiêm trọng thế nào sao.

   Định cứ thế trực tiếp bỏ qua nhưng cậu không nhịn được khi thấy thái độ kia của cô ta, cậu dừng lại nói :" Cô cứ ở đây mà chờ đơn kiện đi!"

  " Tôi làm gì?" Vĩnh Hi nói.

  " Ha, cố ý gây thương tích còn nói bản thân không làm gì?"

  Vĩnh Hi dậm chân tỏ ra bất bình nói :" Đó chỉ là hành động chơi đùa mà thôi! Làm sao có thể cấu thành tội cố ý gây thương tích! Kẻ cố ý gây thương tích là chị đấy!"

  Hâm Đình bật cười, chửi thể trong đầu nghĩ loại người này làm sao có thể vào trường Thanh Đại. Cậu lạnh lùng nói :" Vậy là cô chưa biết mức độ nghiêm trọng khi dính vào luật pháp rồi!"

  " Tôi không làm sai! Tôi không sợ!" Vĩnh Hi lớn tiếng nói, Trạch Dương đi từ trên cầu thang xuống đúng lúc nghe được câu này, liền nói :" Vậy sao?"



  Lúc này nhìn cậu vô cùng nguy hiểm, cảm giác có thể bóp chết Vĩnh Hi bất cứ lúc nào. Vĩnh Hi nhìn thấy một mặt này của Trạch Dương, run sợ nói :" Không phải! Trạch Dương, tớ cảm thấy mình chỉ muốn trêu chị ấy một chút!"

  " Cô ở đấy đợi đơn kiện đi!"

   Mẫn Hoa đi tìm bác sĩ về tình trạng của con gái mình. Vị bác sĩ đeo kính, mái tóc đã có mấy sợi bạc cầm ảnh của Di Giai thở dài nói :" Cũng may là vị trí vết thương không ảnh hưởng nhiều tới mắt! Nhưng chị có thể thấy...nếu vết thương chỉ cần nhích thêm một cm nữa thôi thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới thị giác!"

  " Trực tiếp ảnh hưởng thị giác sao?" Bà không tin được lời mà bác sĩ nói, nếu như Di Giai không may bị đá đập vào mắt thì chẳng phải con bé sẽ bị mù sao. Bà hốt hoảng, đôi mắt chực chờ như sắp khóc nói :" Bác sĩ, con gái tôi rất xinh đẹp. Nếu như để lại sẹo trên gương mặt thì mai sau nó biết sống sao! Mong bác sĩ hay điều trị thật cẩn thận cho con bé, dùng thuốc tốt nhất để không để lại dấu vết gì. Hết bao nhiêu tiền cũng được!"

  Vị bác sĩ thở dài, ông biết người phụ nữ trước mặt có tiền nhưng ông cũng không dám chắc một trăm phần trăm. Mẫn Hoa đổi phòng cho con gái lên phòng Vip, còn bản thân tự đi mua đồ dùng với sự giúp đỡ của Mỹ Lâm. Lúc này phòng bệnh chỉ còn Di Giai và Ngọc Trân, sau khi xác định mẹ cô đã đi xa. Ngọc Trân lúc này mới nhắn tin cho Tiêu Chiến :[ Mẹ cậu ấy đã ra ngoài! Anh có thể vào được rồi!]

   Tiêu Chiến kéo mũ lưỡi trai xuống thấp nhất chỉ để lộ ra đôi mắt. Anh nhanh chóng đi vào phòng bệnh của Di Giai, vừa xoay người liền nhìn thấy cô đang ngồi trên giường bệnh. Ngọc Trân đi ra ngoài để do thám, canh giữ trường hợp xấu xảy ra. Anh tháo mũ xuống đi tới giường cô, Di Giai thấy anh sợ anh chê xấu vội lấy tay che mặt.

  " Xấu lắm! Anh đừng nhìn!"

  Tiêu Chiến xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói :" Không xấu, Giai nhi luôn xinh. Để anh xem một chút!"

  Anh muốn bỏ tay cô ra để bản thân có thể nhìn rõ vết thương trên mặt cô. Di Giai sợ anh chê cười nhất quyết không bỏ. Tiêu Chiến ngồi xuống, dáng vẻ không vui nói :" Giai nhi, anh là loại người vậy sao? Thấy xấu liền chê?"

  " Không có, là do em ngại!" Di Giai biết lúc này mình rất xấu, thật sự không muốn anh nhìn thấy. Dưới công tác tư tưởng của anh cô cũng chịu bỏ tay ra. Tiêu Chiến nghiêm túc xem kỹ, xung quanh chịu sự va đập đã tím sưng lên. Còn vị trí bị đá cắt qua thì được khâu lại hơn mười mũi và băng bó cẩn thận. Anh nhíu mày, tại sao ngã xuống nước lại bị nặng được như vậy.

  " Rất xấu phải không?" Di Giai nhìn anh hỏi

  Tiêu Chiến ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng để dỗ dành cô. Nỗi ấm ức trong lòng cô lại dâng cao một lần nữa, cô khóc thành tiếng. Anh đặt cô nằm xuống an ủi :" Không xấu, đừng khóc, nước mắt vào vết thương bây giờ!"

   Di Giai không muốn nằm xuống, cô được anh đỡ dựa lưng vào thành giường. Tiêu Chiến mở hộp giữ nhiệt ra, trong đó là món súp gà mùi thơm ngay lập tức toả ra khắp phòng. Anh thổi nguội một thìa đưa tới miệng cô :" Nào, uống canh trước đã! Hôm nay em bị ngâm mình dưới nước lạnh chắc sẽ bị cảm! Uống canh giữ ấm trước!"

  Di Giai gật đầu nhận lấy thìa canh của anh, Tiêu Chiến lại múc một thìa nữa thổi nguội cẩn thận đưa tới miệng cô. Cô ngại ngùng nói :" Em tự làm cũng được mà!"

  " Em đang bị thương! Nhiệm vụ của anh là chăm sóc em! Sao có thể để em làm!" Tiêu Chiến nghiêm giọng nói, cô không thể làm cách nào từ chối được sự nhiệt tình của anh, cúi đầu nhận lấy. Anh cứ đều đặn bón canh cho cô, đúng lúc cánh cửa phòng mở ra. Trạch Dương và Hâm Đình đi lấy đồ về nhìn thấy cảnh này. Di Giai đỏ mặt, còn Hâm Đình lén nhìn cô cười nguy hiểm.

   Trạch Dương đi tới, đây là lần đầu tiên cậu gặp người mang danh người yêu mình, cậu đặt đồ xuống ai oán nói :" Tại sao anh ở đây?"

   " Người yêu mình bệnh không được phép tới chăm sao?" Tiêu Chiến cũng không ngại đáp lại.

  Trạch Dương hừ một tiếng, lạnh nhạt nói :" Nhỡ may bố mẹ về đột xuất! Chị có chắc là giấu được anh đấy đi không?"

   " Anh ấy chỉ lén tới thăm chị thôi mà! Em đừng làm khó anh ấy nữa!" Di Giai cũng sợ giữa chừng thì bố mẹ sẽ xuất hiện nhưng biết làm sao được, anh là muốn tới thăm cô.

   Tiêu Chiến hạ bát canh xuống, chưa xong còn lấy dao rất tự nhiên gọt hoa quả. Ngọc Trân đột nhiên chạy vào nói lớn :" Bác gái đã về!"

  Di Giai vội vàng cầm tay anh nói :" Anh mau về đi! Để mẹ em thấy chúng ta sẽ chết chắc!"

  Tiêu Chiến không vội đứng dậy, bổ nốt cho cô đĩa hoa quả mới bắt đầu thu dọn. Hâm Đình vội mở cửa sổ xua tan đi mùi canh gà lúc nãy. Di Giai gấp gáp bảo Trạch Dương :" Em mau tiễn anh ấy giúp chị!"

  Trạch Dương chậm chạp gật đầu, đi tới rất tự nhiên khoác vai Tiêu Chiến. Dáng người của Tiêu Chiến rất chuẩn, Trạch Dương cũng không kém cạnh. Cậu cao hơn mét tám, thế nên cảm giác hai người đứng cạnh nhau rất giống bạn bè. Tuấn Triết xách giỏ hoa quả, vừa đi tới cầu thang bắt gặp một cảnh như vậy. Ánh mắt của cậu ta mang một vẻ sâu xa khó đoán. Bỗng điện thoại của Tuấn Triết vang lên, cậu ta nhíu mày nhìn.

   Trên màn hình điện thoại hiện ba chữ " thám tử tư", Tuấn Triết nhanh chóng ấn nút nghe. Giọng nói đầu dây bên kia vang lên, khàn khàn :" Tôi đã điều tra ra được một chuyện rất thú vị! Mọi thứ tôi đều gửi trong tin nhắn, nhớ xem kỹ! À còn, đừng chuyển thiếu tiền!"

   Tuấn Triết khó chịu nói :" Biết rồi!"

  Nói rồi trực tiếp cúp máy rồi vào xem tin nhắn, trong đó đối phương gửi cho cậu ta hàng loạt đống ảnh và video, chủ đề là hai người một nam một nữ cầm tay nhau, ôm nhau và hôn nhau. Tuấn Triết xem kỹ từng bức ảnh, lúc sau trên môi cậu ta nở nụ cười nguy hiểm.

   " Tiêu Chiến, tôi sẽ cho anh thân bại danh liệt!"

 

...    *            *           *...

    Tận tới tối khi mấy người bạn cùng phòng chuẩn bị về ký túc xá thì một người đàn ông dáng người cao lớn đi tới. Trạch Dương cúi đầu khẽ nói :" Ba"

  " Ba sao?" Bọn họ hét lên, nhìn người đàn ông phía trước mà kinh sợ. Dáng người cao lớn, gương mặt lộ ra khí chất nghiêm nghị của quân đội, bộ quân phục còn chưa cởi xuống. Đánh chết bọn họ cũng không thể tin được người đàn ông kia chính là ba ruột của hai chị em họ. Bởi, gương mặt này hầu như ngày nào cũng xuất hiện trên tivi, là người đàn ông quyền lực nhất bộ quốc phòng. Chính là bộ trưởng bộ quốc phòng - Tống Kiến Quốc.

______________________________________________

  Cầu xin mấy bà đi qua đi lại cho tôi nhận xét góp ý với. Hihu