Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời vẫn còn lười biếng chưa ra khỏi ngọn núi xa xa thì cả lớp 1A đã bị Aizawa gọi dậy tập trung bên ngoài.
An khó chịu chui ra khỏi chăn, chậm chạp đi thay đồ rồi ra ngoài tập trung với mọi người. Cô vừa đứng nghe loáng thoáng lời của Aizawa vừa lim dim đôi mắt, dùng chút thời gian ít ỏi để ngủ thêm một chút.
Todoroki đứng bên cạnh cô, thấy An nhắm mắt suốt liền hỏi: "Cậu sao vậy?"
"Tôi muốn ngủ." An nhấc nửa mi mắt lên, nhìn sang Todoroki, nhưng chỉ vừa vặn nhìn thấy được góc cạnh gương mặt của cậu. Cô đành miễn cưỡng ngước mắt lên thêm một chút để nhìn rõ mặt cậu, "Cậu cao quá nhỉ?"
Todoroki đáp: "Ừ."
An: "..."
Aizawa vừa nói vừa đưa ánh mắt quan sát, nhìn thấy An đang nói chuyện riêng. Aizawa liền gọi đến tên cô, "Kiyama, nếu có thời gian rảnh để nói chuyện thì mau lại đây!"
"Ừ, tôi đang rảnh này! Thầy muốn cùng tôi ngắm trăng uống trà không?" An chậm rãi đi đến.
"Đây là ban ngày."
An cười, chỉ tay vào mình: "Vậy, ngắm tôi này!"
[...] Ký chủ có bệnh, suốt ngày tự thẩm!
Bất ngờ, Aizawa ném một trái bóng nhỏ về phía cô. An theo phản xạ vươn tay ra muốn bắt lấy.
Nhưng đột nhiên, Phượng Hoàng Lửa lại từ đâu đó bay đến, ngoạm lấy thành công trái bóng vào mõm. Nó từ kích thước của một con chó săn, chớp mắt đã cao ngang ngửa một con ngựa trưởng thành. Phượng Hoàng Lửa thân hình to lớn, sải dài ba đôi cánh rộng, hướng về Aizawa mà gầm gừ dữ tợn.
Dám động tới chủ nhân của nó hả?! Bước qua xác của Phượng Hoàng Lửa này trước đi!
An cười cười, tiến đến vuốt cái bờm của nó để an ủi. Phượng Hoàng Lửa vẫn đề phòng nhìn Aizawa chằm chằm. Con người luộm thuộm này trông chẳng đáng tin một chút nào! An lấy trái bóng từ mõm của nó ra nhìn một cái.
"Lại ném bóng sao? Tôi nhớ lúc trước đã kiểm tra phần này rồi mà!"
"Kỷ lục của em lúc mới vào Yuuei là 20m. Để xem bây giờ nó sẽ là bao xa."
An gật đầu đã hiểu. Cô lại nhét trái bóng vài mõm của Phượng Hoàng Lửa, bảo nó: "Bay đi! Càng xa càng tốt!"
Phượng Hoàng Lửa cúi đầu trước An một cái, rồi phóng thẳng lên bầu trời, trước khi đi còn ném lại ánh nhìn nóng bỏng cho Aizawa và khung cảnh cát bụi tứ tung. Vài cái đập cánh thì đã không còn thấy bóng dáng của nó nữa.
An đứng đợi khoảng được một phút đồng hồ, rồi quay sang hỏi Aizawa: "Thầy Aizawa, Phượng Hoàng đó bay được bao xa rồi vậy?"
Trên đồng hồ đo đơn vị của Aizawa, những con số vẫn đang chạy không ngừng. Nhưng hiện tại thì đã hơn 1000m rồi.
"Kết quả của em thì phải dựa trên chính năng lực của em." Aizawa lại ném cho cô một trái bóng khác.
An chụp lấy quả bóng, khó chịu liếc Aizawa một cái, còn lầm bầm trong miệng. Phượng Hoàng Lửa là của cô, thì cũng phải coi nó là một phần năng lực của cô chứ? Xì! Aizawa chỉ giỏi làm khó người khác.
An miễn cưỡng ném trái bóng lên cao. Hai bàn tay cô buông lỏng ra, Hỏa Linh kiếm xuất hiện xoay vài vòng đẹp mắt dưới sự điều khiển linh hoạt của An. Những cơn gió như những côn trùng bị bẫy thu hút, lần lượt ùa về tập trung ở trung tâm là lưỡi kiếm sáng bóng. Khi quả bóng rơi đến ngang tầm mắt của An, cô chỉ vơ kiếm lên nhẹ nhàng đã đánh trái bóng kia bay đi rất xa.
Những làn gió còn vương vấn ở lại thì đều quanh quẩn bên An, đùa nghịch với mái tóc dài được buộc lên gọn gàng, làm những sợi tóc được cô vén gọn vào hai vành tai lại chạy lung tung. An một tay chống hông, tay kia vác kiếm trên vai, quay sang nhướng mày với Aizawa, hỏi: "Như vậy đã đúng ý thầy rồi chứ?"
"Được rồi!" Aizawa đợi thiết bị đo kêu ra tiếng bíp bíp thì mới giơ ra cho An xem. "1234m. Cũng xem là tiến bộ."
Cả lớp 1A vẫn chưa hết kinh diễm trước màn vũ điệu gió lúc nãy thì lại nghe thấy kết quả của An chỉ biết há hốc mồm. Hiện tại thì bọn họ cũng chẳng biết phải biểu cảm thế nào cho vừa đúng với những sự kinh ngạc liên tiếp như thế này. Chỉ biết đồng loạt bật ngón cái cho cô.
Từ đó, trong lớp 1A lưu truyền một câu nói: Lúc An nằm không thì thôi, chứ mỗi lần cô giở trò là toàn kinh ngạc nối tiếp kinh khủng.
"Được rồi! Bắt đầu từ bây giờ, buổi huấn luyện sẽ chính thức bắt đầu. Nó sẽ rất khắc nghiệt khiến các em muốn chết đi sống lại đấy. Nhưng đừng có chết thật nhé!" Aizawa mang một tinh thần rất là động viên.
Lớp 1A bắt đầu buổi huấn luyện tăng sức bền của năng lực.
Còn An thảnh thơi ngồi vắt chéo chân trên cành cây xem Aizawa hướng dẫn hình thức và cách luyện tập cho từng người của lớp 1A. Dù có thêm sự giúp đỡ của một nhóm Anh hùng chuyên nghiệp khác để cùng nhau huấn luyện nhưng trông Aizawa vẫn bận rộn ra phết.
Thầy ta bận rộn như vậy thì sẽ không có thời gian quản cô. Hắc hắc. Đang rất thoải mái đây!
Dưới tán cây xanh mát, An tựa lưng lên thân cây, hai chân vắt chéo trước mặt. Cô hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong veo. Đã được một khoảng thời gian, có lẽ bài tập thể lực buổi sáng cho Phượng Hoàng Lửa đến đây là vừa đủ, nên kết thúc cho phượng hoàng nghỉ ngơi rồi!
An ném Hỏa Linh kiếm lên trời, dặn dò: "Mang Phượng Hoàng Lửa về."
Chỉ thị đã nhận, Hỏa Linh kiếm rất nhanh chóng đã biến mất giữa bầu trời.
Hỏa Linh kiếm vừa đi chưa được bao lâu, thì An đã bị tấn công. Một dải trắng dài phóng đến chỗ ngồi của An, cô nhanh mắt phát hiện liền một tay bắt lấy cái trắng trắng đó lại trước khi nó giở trò. Nhưng không ngờ, nó không an phận còn rủ rê thêm đồng bọn của nó, vô số những dải dài màu trắng bay vù vù đến cô.
An vừa tránh những dải trắng vừa chuyền sang cành cây khác đổi vị trí, nhưng vẫn không quên trừng mắt với người đang đứng bên dưới: "Con mẹ nó. Aizawa, thầy mau thu lại mấy cái trắng trắng này của thầy đi!"
Aizawa không thu vũ khí lại mà còn điềm nhiên nói: "Tôi sẽ phụ trách việc rèn luyện của em."
"Tôi đâu có lười biếng. Tôi đang luyện tập mà." An hít sâu một hơi. Có biết là thở cũng được coi là đang tập thể dục không hả?
Những dải trắng càng lúc càng nhiều hơn, An cắn răng né tránh tụi nó, còn rảnh tay cột đám dải trắng kia thành nhiều thứ hình dạng.
Aizawa quan sát chuyển động của An, nói: "Sơ hở."
Vừa dứt lời, cổ chân cô bị quấn chặt và kéo đi, cả thân thể cứ thế mà bị treo ngược đầu xuống bên dưới. Máu dồn xuống não, An nổi giận đùng đùng, mắng: "Khỉ gió! Mau thả tôi ra."
"Mau đi luyện tập."
"Thả tôi xuống trước." Treo bà đây lủng lẳng như vậy thì luyện cái quái gì? Luyện não chắc?
Dải trắng buộc ở cổ chân lập tức thả lỏng, An đáp đất an toàn, mấy dải trắng khác cũng đã được Aizawa thu về. Aizawa nghiêm khắc nhìn cô: "Để xem em làm được gì?"
An cười thánh thiện: "Đánh người, tôi giỏi nhất."
Aizawa bỗng nhiên nhếch môi, một nụ cười hiếm khi xuất hiện lại bất ngờ xuất hiện. Những dải trắng cũng bắt đầu ngọ nguậy di chuyển. "Để rồi xem." Rồi bắt đầu tấn công.
Gương mặt An không biểu hiện cảm xúc, ngưng thần để tập trung quan sát từng động tác tấn công của Aizawa để mà nhanh nhẹn né tránh. Cô cũng đem ra sẵn vài vật dụng để đánh người và đánh trả lại.
Những học sinh khác, lâu lâu lại đưa mắt nhìn về hai người đang tay đấm chân đá kia mà không khỏi trầm trồ. Thể lực cũng quá là trâu bò đi!
Hai người rất sung sức. Đánh với nhau một trận đến giữa trưa.
An mặt mũi đỏ bừng, ngửa đầu lên trời mà thở dốc, phe phẩy tay với Aizawa, vừa nói vừa thở: "Nghỉ một chút! Bà đây mệt rồi!"
Aizawa lại gần, cốc đầu An một cái, "Xưng hô cho tử tế."
An ném cho Aizawa một ánh nhìn sắc bén, cô hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi. Aizawa cũng quay lưng bước đi nơi khác để xem tình hình rèn luyện của các học sinh.
Dưới tán cây, những tia nắng cố gắng vươn mình lách qua từng kẽ lá, nhẹ nhàng đáp xuống đôi vai nhỏ của An. Còn vài sợi gió vui vẻ đùa nghịch với tóc của An, đung đưa lay động. An nheo mắt nhìn lên bầu trời, giữa một mảng xanh thẳm bao la lại xuất hiện một nốt chu sa nổi bật và một vài tia điện đen.
Hiện tại, Phượng Hoàng Lửa bị Hỏa Linh kiếm với muôn vàn tia sét rượt đuổi.
Phượng Hoàng Lửa bay hết tốc lực, từ xa xa nó đã trông thấy An nên càng gắng sức mà tăng tốc. Chưa đầy đến một phút, từ dưới gốc cây nhìn lên, An đã nhìn rõ được thân hình đỏ rực của Phượng Hoàng Lửa, theo sau nó vẫn là vài tia sét nhưng lần này còn nghe rõ thấy tiếng sấm.
An cảm thấy không ổn chút nào.
Áp lực gió từ mỗi lần vỗ cánh của Phượng Hoàng là vô cùng lớn, mặc dù nó đang cách cô hơn chục mét nhưng xung quanh cô lúc này, gió đã cuồn cuộn thổi mạnh.
An trừng mắt với nó, hét lớn: "Mau thu nhỏ lại!"
Phượng Hoàng Lửa vẫn tiếp tục cố gắng bay thục mạng về phía cô, chỉ khi khoảng cách đến cô chỉ còn mười mấy mét, nó mới thu nhỏ cơ thể lại. Phượng Hoàng Lửa bây giờ chỉ bằng một con mèo con.
Nó vừa bay vừa khôn ngoan sử dụng trọng lực, tốc độ lao xuống ngày càng nhanh. Phượng Hoàng Lửa bé nhỏ thuận thế bay đến sà vào lòng của An, nó dùng những móng vuốt của nó bám chặt vào áo của cô.
Phượng Hoàng Lửa cứ thế run lẩy bẩy trong lòng của An. Trông rất đáng thương.
Nhưng An bây giờ không có thời gian để đi thương hại cho nó. Những tia sét đen kia đã gần đánh đến đây rồi. Hỏa Linh kiếm cũng đầy tia điện quanh thân kiếm.
Nhìn những tia sét kia kìa, nó có màu đen đấy!
Có tia sét nào mà màu đen không?
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết mấy tia sét màu đen kia là thuộc dòng thứ không bình thường rồi!
Con mẹ nó. Cây kiếm cùn kia tự nhiên lại rủ một đống tia sét đen kỳ lạ lại đây vậy?
[Ký chủ, có muốn mua "Gậy thu lôi" không?] Hệ thống bất thình lình lên tiếng.
Hệ thống khốn kiếp! Là do ngươi giở trò đúng không?
[Tôi hỏi lại, ký chủ có mua "Gậy thu lôi" không?]
Cút.
[Được. Tôi giỏi nhất là cút đấy!...Off...] Hệ thống đã cút.
Những tia sét đen loằng ngoằng đã dần đến gần hơn, tiếng sấm vang dội khắp nơi, An gắt giọng hét lên: "Hỏa Linh kiếm, mau cút sang chỗ khác!"
Hỏa Linh kiếm nhận lệnh, lập tức chuyển đường bay sang hướng khác. Nhưng dù vậy, hình như những tia sét đen kia không có dấu hiệu đổi hướng theo, vẫn một mực kéo nhau về khu trại.
Một tia sét đen thình lình đánh xuống một cái cây, nó liền bị cháy đến đen cả thân, chỉ cần gió thổi mạnh một chút thì cái cây kia cũng chẳng khác tro tàn mà bị cuốn bay đi mất.
An co giật cơ mặt.
Không xong rồi! Không xong rồi!
An không biết thứ gì đã thu hút mấy tia sét màu đen kia chạy đến đây, nhưng hiện tại thì mấy tia sét kia đã gần chạy đến đây rồi. Cô nhanh nhẹn chạy vào khu trại.
Aizawa từ lúc nãy đã phát giác sự xuất hiện những tia sét màu đen kỳ lạ. Vừa vặn lại nhìn thấy An đang chạy đến, Aizawa chụp lấy cánh tay của An, truy vấn: "Em đã làm gì?"
"Không phải do tôi." An nhăn mày. Đâu phải lúc nào có chuyện cũng là do cô gây ra đâu.
Phượng Hoàng Lửa bám trên áo của An, nhìn thấy con người luộm thuộm đang nắm lấy chủ nhân của mình. Nó liền vươn cổ, cắn phập vào tay Aizawa.
An mặc kệ một người một con đang giằng co trước mặt. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, liền nhìn trúng Kaminari đang liên tục phát điện quanh thân để truyền vào một chiếc máy.
An lập tức lấy gậy ra. Cô muốn chạy qua bên đó nhưng Phượng Hoàng Lửa vẫn đang bám chặt trên áo của cô không buông. Nó còn đang hăng say gặm thịt người, mặc dù Aizawa trông chẳng ngon lành chút nào.
Cô vỗ vỗ lên đầu nó, "Mau nhả ra."
Phượng Hoàng Lửa trừng đôi mắt đỏ rực liếc Aizawa cái cuối cùng rồi mới chịu thả cánh tay trong miệng ra.
An chạy đến bên Kaminari, chẳng nói chẳng rằng đã giơ gậy đập nát cái máy nhận truyền điện trước mặt Kaminari. Làm cho cậu bạn hoảng hốt xanh mặt, một chút điện năng từ cơ thể cũng không phóng ra nổi.
"Cấm cậu dùng năng lực." An trừng mắt nhìn Kaminari.
Nhìn cái gậy của An, Kaminari gật đầu liên tục.
Những tiếng sấm vang trời ngày càng đinh tai nhức óc, tia sét đen lũ lượt kéo đến càng nhiều.
An nhíu mày nhìn trời. Tại sao mấy tia sét kia vẫn chưa biến mất vậy?
Một tia sét đen đã đánh xuống nền cỏ, mùi khói khét bay lơ lửng trước mắt An. Tia sét đánh xuống cách cô chỉ có một khoảng nhỏ. Có cảm giác như nó đang dằn mặt ra oai trước mặt cô vậy đấy!
Dám ra oai trước mặt tổ tông, muốn bị ngược đãi hả?
"Hỏa Linh kiếm."
An hiên ngang đứng đợi Hỏa Linh kiếm trở về.
Midoriya đột nhiên xuất hiện bên cạnh, hỏi: "An, mấy tia sét này..."
Lời còn chưa nói hết thì đã bị An chặn miệng bằng cái nhìn sắc bén. "Không phải tôi."
Sao mỗi lần có chuyện đều tìm cô mà hỏi thế?
Làm như cô là đứa rỗi hơi hay đi gây chuyện vậy? Hừ!
Hỏa Linh kiếm đã bay đến trước mặt An, nhưng bao quanh thân kiếm là chằng chịt những tia sét màu đen. Cô nhìn thôi cũng thấy kinh người, chẳng muốn động vào.
Chắc là Hỏa Linh kiếm vẫn đang trong quá trình thăng cấp bằng cách hấp thụ các nguyên tố tự nhiên. Trường hợp này có thể nó đã hấp thu tối đa hoặc là chưa thích ứng chuyển hóa năng lượng nên mới dẫn đám sét màu đen kia đến đây.
Vậy thì, với tư cách là chủ nhân của nó. An sẽ giúp nó thăng cấp.
An ôm lấy Phượng Hoàng Lửa rồi đem sang cho Midoroya cầm. Phượng Hoàng Lửa không thích bị người lạ đụng chạm, liền nhe răng muốn cắn vào tay của Midoriya.
An nắm lấy cái sừng của nó, trừng mắt cảnh cáo: "Ngươi là phượng hoàng, không phải chó, cấm cắn bậy."
Phượng Hoàng Lửa tủi thân, ngoan ngoãn nằm yên trên tay Midoriya.
An nhìn thấy phượng hoàng không giở trò nữa, cô mới quay sang Hỏa Linh kiếm. An hít một hơi dài rồi cầm lấy chuôi kiếm đầy những tia sét kia. Từ điểm tiếp xúc là bàn tay, dòng điện nhanh chóng đã lan khắp trong người của cô. An có thể cảm nhận được sự lưu chuyển của vật chất bên trong cơ thể.
An đổ mồ hôi lạnh từng đợt, chậm rãi nói với mọi người xung quanh, "Tránh ra một chút."
"Em có chắc là làm được không?" Lời này là của Aizawa.
An nhún vai, "Tùy vào thời thế. Nhưng tôi biết là sắp tới thời của tôi rồi."
Hỏa Linh kiếm phân thân ra thành nhiều thân ảnh khác, dàn một hàng ngang cách một khoảng nhỏ trước An. Những phân ảnh kiếm khác cũng có tia điện đen bao quanh từng đường loằng ngoằng. Những tia sét trên trời đánh xuống những thanh kiếm đó.
Hỏa Linh kiếm bản chính vẫn là đang nằm trong tay của An. Cô chỉ thẳng Hỏa Linh kiếm lên trời, mũi kiếm dần hình thành hình dạng của một quả cầu điện màu bạc sáng lóa. Khi quả cầu điện tích tụ lớn cỡ bằng một trái bóng rổ và rồi An giơ kiếm ném quả cầu điện màu bạc bay lên trời, ngay giữa tâm của những tia sét màu đen.
Trên bầu trời chợt im lặng một khoảng dài. An chậm rãi cắm Hỏa Linh kiếm xuống đất rồi lùi lại vài bước. Bầu trời vốn yên tĩnh là thế lại xuất hiện một vầng quang sáng rọi cả một khoảng trời, tiếp theo sau đó là một chấn động dữ dội, làm trời đất đều run rẩy.
Những vầng mây tạo thành những vòng tròn vân mây với trung tâm là một điểm sáng. Điểm sáng kia nhấp nháy vài cái rồi một tia sét màu đen đánh thẳng vào Hỏa Linh kiếm, tầm vài phút sau thì kết thúc.
Không còn những tia sét đen, những phân ảnh kiếm cũng dần biến mất. Hỏa Linh kiếm cũng trở lại bình thường, không còn những tia sét đen bao quanh nữa.
An đến rút Hỏa Linh kiếm lên, cô cắt một đường trên lòng bàn tay mình. Ánh nhọn sắc bén vừa di chuyển qua, máu tươi chỉ vừa thoát ra thì đều được Hỏa Linh kiếm hấp thụ hoàn toàn. Vết cắt phút chốc đã không còn ứa máu. An thu kiếm vào trong không gian.
An xoay người đi đến chỗ Midoriya, đưa hai tay ra đón Phượng Hoàng Lửa. Phượng Hoàng Lửa run sợ trước An nhưng vẫn nhảy qua bên vòng tay của cô.
An vuốt ve bờm của Phượng Hoàng Lửa, rồi bế nó vào khu biệt thự để nghỉ ngơi.
Những học sinh từ lớp 1A đến lớp 1B từ nãy giờ vẫn đang vây xung quanh An, nhìn thấy cô lại gần bọn họ đều ý thức tránh sang hai bên, để dành một con đường trống cho cô chậm rãi bước đi.
Mandalay đến gần Aizawa hỏi chuyện: "Cô bé đó, năng lực của nó là gì vậy?"
Aizawa lắc đầu. "Nó nộp hồ sơ với phần năng lực để trống."
"Vậy thì hãy dạy dỗ cho cô bé thành một anh hùng tốt. Nếu không... " Cô bé đó mà trở thành phần tử tội phạm thì rất nguy hiểm.
Aizawa trầm ngâm gật đầu, rồi cho giải tán đám học sinh đang tụ tập.
An một mình đi vào khu biệt thự ngồi trên sofa ở sảnh chính. Thả Phượng Hoàng Lửa ngồi bên cạnh nhưng nó cứ nghịch ngợm trèo lên người của cô mà cuộn tròn. An vuốt ve ba đôi cánh đang gập lại, nhẹ giọng nói: "Ngươi biết cách nịnh nọt lắm đấy!"
Phượng Hoàng Lửa ngẩng đầu lên ngước nhìn cô. Bây giờ mới phát hiện ra, giữa trán của Phượng Hoàng Lửa có một viên ngọc đỏ, rất sáng. An đưa tay lên muốn chạm vào nhưng Phượng Hoàng Lửa lại hơi rụt cổ lại.
An tinh ý nhận ra biểu cảm của phượng hoàng, liền hỏi nó: "Nó rất quan trọng với ngươi à?"
Phượng Hoàng Lửa gật đầu.
"Là trái tim hay... linh hồn?" An chậm rãi hỏi. Phượng Hoàng Lửa nghe thấy vế sau thì chầm chậm gật đầu.
An xòe bàn tay ra trước mặt nó, "Đưa cho ta giữ, coi như đó là khế ước giữa ta với ngươi."
Phượng Hoàng Lửa cúi đầu, rất rõ ràng là nó đang do dự.
Chưa gì mà đã giấu diếm trước mặt cô.
Biểu tình trong giọng nói cô cũng trở nên lạnh lùng hơn, ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."
Phượng Hoàng Lửa miễn cưỡng ngẩng đầu. Nhưng khi nhìn An, cả thân thể của nó thoáng chốc cứng đờ.
Cả thế giới phản chiếu trong đôi mắt kia không hề có hơi thở sự sống chỉ có từng khoảng lặng vô tận. Đôi mắt tĩnh lặng và lạnh lẽo như mặt băng khẽ nhắm lại rồi mở ra nhìn Phượng Hoàng Lửa.
"Ngươi phải nhớ ai chính là chủ nhân và ai là kẻ tôi tớ. Và hiểu được hai từ: nghĩa vụ."
Phượng Hoàng Lửa một mực cũng không dám động đậy. Nó cứng đờ cả cơ thể chỉ còn biết nhìn vào mắt An.
Càng nhìn thấy năng lực của An, Phượng Hoàng Lửa càng sợ hãi cô hơn. Con người trước mắt của nó đây, vừa sở hữu năng lực rất mạnh còn có khí chất bản lĩnh. Và cũng rất đáng sợ.
Theo đúng như phong tục của loài phượng hoàng, người đánh bại được phượng hoàng sẽ trở thành chủ nhân của nó. Phượng Hoàng bắt buộc phải giao vật quan trọng nhất của bản thân là viên đá linh hồn cho chủ nhân nắm giữ. Phượng Hoàng Lửa định bụng là An sẽ không biết gì nhưng xem ra nó đã xem thường tài quan sát và trí thông minh của cô rồi.
Phượng Hoàng Lửa lại bám vào người cô trèo lên. Viên ngọc nắm giữ linh hồn phát ra ánh đỏ và chầm chậm bay ra khỏi trán của Phượng Hoàng Lửa. An nhìn viên ngọc đỏ bay lơ lửng kia một cái đã nhận ra ngay. Với kinh nghiệm lão luyện hành nghề bao năm trời, nhìn một lần cũng biết viên ngọc kia chính là một viên kim cương đỏ quý hiếm.
Ái chà chà. Nếu cô đem viên kim cương này đem chế tác rồi đưa đi bán đấu giá, rồi gắn cho nó cái mác là đồ cổ xa xưa, đảm bảo giá trị của nó cũng phải lên đến hàng tỷ.
Bỗng cảm thấy Phượng Hoàng Lửa trong vòng tay mình thật là có giá trị. Cảm giác ấm áp như đang ôm một đống tiền vậy!
An nhìn Phượng Hoàng Lửa, nghiêm túc nói: "Ta là chủ nhân của ngươi, là niềm tin, là tín ngưỡng duy nhất mà ngươi phải cúi đầu tôn thờ. Ngươi sống vì ta, chết cũng vì ta. Từ giây phút này trở đi, ta chính là lý do để ngươi tồn tại."
Phượng Hoàng Lửa nhìn xuống vết cắt giữa lòng bàn tay của cô, nó chậm rãi rơi vài giọt nước mắt xuống. Miệng vết thương lập tức khép kín lại.
Nước mắt của loài phượng hoàng có thể chữa trị tất cả mọi loại vết thương trên đời.
An còn chưa kịp nhìn thấy vết thương của mình lành lại thì viên ngọc linh hồn đã khảm vào giữa trán cô. Cơn buồn ngủ bất ngờ lại ập đến, như thủy triều không thể ngăn cản. An không tự chủ được mà nằm dài ra sofa và chìm vào giấc ngủ.
...
Chạng vạng chập choạng tối.
Lớp 1A đã tập trung đông đủ bên ngoài để chuẩn bị nấu ăn cho bữa tối. Midoriya đi tìm An khắp nơi nhưng không thấy, lúc cậu ăn bữa tối cảm thấy không vừa miệng một chút nào.
Đến khi cả lớp đã dọn dẹp xong rồi về phòng. Uraraka và Midoriya đi ngang qua sảnh, thì nghe có tiếng động lạ từ chỗ tiếp khách được bày trí là những chiếc sofa dài.
"Âm thanh gì vậy?" Uraraka lắng tai nghe. "Deku, cậu có nghe thấy không?"
Midoriya gật đầu.
Âm thanh "Gru... Gru... " cứ đều đều từng nhịp. Cả hai nhìn nhau rồi thận trọng chậm rãi tiến đến chỗ tiếp khách. Có tất cả ba chiếc sofa dài được đặt theo hình chữ U, hai chiếc kia thì không có thứ gì kỳ lạ, chỉ còn chiếc sofa đang ngược hướng với bọn họ. Rất chắc chắn là âm thanh lạ kia phát ra từ đó. Midoriya tiên phong dẫn trước, cậu đi vòng lên trước chiếc sofa.
An nằm nghiêng người trên ghế, hai mắt đều nhắm nghiền, hơi thở từng nhịp ra vào đều đặn. Có vẻ như đã ngủ say. Nằm chung với An là Phượng Hoàng Lửa.
Phượng Hoàng Lửa bị An nắm chặt lấy một cái sừng, nó khó chịu mà rên hư hử. Cái âm thanh kỳ lạ kia chính là do nó phát ra. Phượng Hoàng Lửa ra sức giãy dụa liên hồi nhưng vẫn không thoát nổi bàn tay đang nắm chặt của An.
An hơi khó chịu nhíu mày. Giữa hai đôi mày, lên trên một chút, có một vết đỏ hình ngọn lửa.Uraraka trông thấy vết đỏ kia thì có chút hiếu kỳ, vươn tay đến muộn chạm thử. Nhưng chỉ mới vươn tay đến chỗ nằm của Phượng Hoàng Lửa thì cổ tay của Uraraka bất ngờ bị nắm chặt.
An mơ mơ hồ hồ cảm nhận được có sự tiếp xúc thì liền có phản xạ lại. Cô buông tay thả sừng của Phượng Hoàng Lửa ra để tóm lấy thứ đang tiến đến mình. Lập tức, An mở toang hai mắt, trừng mắt hung dữ nhìn đến thứ vừa được mình bắt lấy.
Uraraka giật mình trước phản xạ của An, hơi lớn tiếng thốt lên. "A."
Khi nhìn ra là cổ tay của Uraraka, An mới vội vàng buông tay. Cô miễn cưỡng ngồi dậy, Phượng Hoàng Lửa thuận thế trèo thoải mái ngồi trên đùi cô.
An nheo mắt nhìn cả ba người kia, bày ra vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Hai cậu là đang thừa cơ hội tôi ngủ để làm chuyện không chính đáng với tôi có đúng không?"
"Không có." Cả hai vừa vặn đồng thanh.
An nhướng mày nhìn từng người. Phượng Hoàng Lửa nhìn An, rồi cũng bắt chước theo chủ nhân của nó, hất mõm lên nhìn từng người.
Uraraka nhìn thấy hành động đáng yêu của nó, liền cười hỏi An: "Thú cưng của cậu dễ thương quá nhỉ? Cậu đặt tên cho nó là gì vậy?"
An trầm ngâm nhìn xuống phượng hoàng nhỏ đang ngồi trong lòng mình. Phượng Hoàng Lửa cũng ngước đầu lên nhìn cô. Ánh mắt nó nhìn cô long lanh lấp lánh, bất giác làm cô nhớ đến viên kim cương đỏ quý hiếm.
"Money." An đưa tay sờ sờ mũi của nó. "Ngươi tên là Money đó, có nhớ chưa?"
Phượng Hoàng Lửa không hiểu tên mình có nghĩa là gì nhưng được An đặt tên thì nó rất là vui mừng. Phượng Hoàng Lửa lắc lắc cái đuôi gai tỏ vẻ vô cùng hài lòng với cái tên mới.
"Sao cậu lại đặt nó là Money vậy?" Midoriya cười trừ trước cái tên lạ.
An nói: "Nếu cả ngày cậu gọi tên của nó, thì chẳng phải có cảm giác như lúc nào cũng có tiền bay xung quanh đúng không?"
Midoriya: "..." Nghe thật là thiết thực!
"Vậy thì tôi có nên bắt thêm hai con phượng hoàng về không nhỉ? Một con sẽ tên là "Very", con còn lại là "Much". Ba con ghép lại chẳng phải là "Very", "Much", "Money" sao?" An nghiêng đầu cười. "Cảm giác thật là giàu có."
Phượng Hoàng Lửa nghe như vậy liền phản ứng kịch liệt, nó dùng móng vuốt bấu lấy áo An mà giật giật. Đôi mắt long lanh nhìn cô. Không chịu! Không chịu đâu! Cô có một mình nó là đủ rồi!
Uraraka phì cười trước hành động làm nũng của Phượng Hoàng Lửa. "Trông cứ như là Money đang làm nũng với mẹ ấy nhỉ?"
An cũng cười đáp trả: "Còn cậu, trông như đang muốn có con để nó làm nũng với cậu vậy đấy!"
Uraraka xấu hổ làm phớt hồng hai má.
"Midoriya, còn không mau thỏa mãn ý nguyện của người ta đi." An đê tiện nháy mắt với Midoriya và còn đánh mắt liếc sang Uraraka.
Câu nói này như rượu cay, khiến hai người kia mặt mũi đều đỏ gay lên như đang say.
Ngày thứ hai của buổi huấn luyện kết thúc trong yên bình.
Sự yên bình như những đợt sóng của biển cả, tiến lùi đều đặn. Nhưng đâu đó ở ngoài khơi xa kia, đã dần hình thành một cơn bão lớn.